Kéo tấm rèm lên, nắng ban mai chiếu vào trong phòng, Thẩm Thư duỗi người đi đến bên giường Cố Nghiên.
Sau khi chìm vào giấc ngủ từ đêm qua, đến bây giờ Cố Nghiên vẫn chưa tỉnh lại, nếu không phải xác định anh không có vấn đề gì thì Thẩm Thư đã gọi xe cứu thương rồi.
Ngồi xổm bên mép giường nhìn khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của Cố Nghiên, Thẩm Thư nhịn không được nhéo nhéo mũi của anh.
Cố Nghiên chắc chắn có gì đó gạt cậu, giống như năm năm trước anh giấu đi giấc mơ kia.
Có lẽ hai người họ đều có cùng một bí mật, nhưng cả hai đều lựa chọn không nói ra.
Mà lần này Cố Nghiên đến Khúc An rồi một mình xử lý nhóm người đó, chắc là để đem những thứ diễn ra trong mơ không xảy ra?
Thẩm Thư hít sâu một hơi, nếu những người đó đúng như những gì cậu suy đoán, thì sớm hay muộn cậu đều phải tự đối mặt với bọn họ.
Cố Nghiên vẫn luôn muốn che chở cậu, không muốn cho cậu biết những việc này, cậu có thể hiểu được nhưng không thể chấp nhận, cậu không thể chỉ trơ mắt nhìn Cố Nghiên vì chuyện của cậu mà gặp nguy hiểm mà bản thân lại không làm được gì.
Thẩm Thư thở dài, đứng dậy đi xuống lầu, mua chút đồ ăn sáng, khi đi lên đã thấy Cố Nghiên ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong.
“Anh, ăn sáng trước đã, chờ lát nữa em đến bệnh viện một chuyến, nếu việc của Quân Thanh làm xong, chúng liền sẽ trở về.”
Vốn dĩ chính là hôm nay Thẩm Quân Thanh sẽ đi làm việc của mình, bọn họ thì ở lại đây chờ một ngày, nhưng do sự việc ngày hôm qua nên không biết tình huống bây giờ của Thẩm Quân Thanh thế nào, nếu không có chuyện gì lớn thì bọn họ vẫn nên về sớm một chút.
Cố Nghiên đương nhiên không có ý kiến gì, mục đích lần này anh tới đây đã đạt được, nếu có thể, anh hy vọng Thẩm Thư hãy luôn ở lại trấn Tây Hoa cho đến khi mọi nguy hiểm đều được loại bỏ.
Tại bệnh viện.
Thẩm Minh Lượng có chút thấp thỏm đứng ở cửa, hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn người đang ngồi trên giường bệnh.
Tối ngày hôm qua, Thẩm gia vô cùng hỗn loạn, sau khi hỗn loạn qua, sự tình năm đó rốt cuộc cũng điều tra rõ ràng.
Thẩm Minh Lượng nhớ tới sự việc xảy ra đêm qua, trong đầu vẫn còn đang hỗn loạn, gã vẫn không thể tin được, người hại Thẩm gia bọn họ vậy mà lại chính là em trai ruột của gã.
Từ sau khi Hướng Tu Tề nói đầu sỏ gây tội lẩn trốn trong đám người nhà của gã thì Thẩm Minh Lượng vô cùng khiếp sợ, nhưng hôm qua gã ở nhà một ngày mà cũng không có phát hiện gì, vốn cho rằng có thể buông lỏng, kết quả không ngờ tới buổi tối liền có chuyện.
Ban đêm, bọn họ vẫn như cũ mà trông coi linh đường, đến mười giờ liền giải tán. Truyện Phương Tây
Thẩm Minh Lương do có tâm sự cho nên liền đi bộ đến gian sau, ngồi xổm trong căn đình nhỏ bên cạnh ao cá.
Có lẽ ngồi tầm nửa tiếng, đúng lúc Thẩm Minh Lượng phải trở về nghỉ ngơi thì nhìn thấy một cái bóng đen men theo chân tường đi vào trong gian nhà.
Trong lòng gã kinh sợ, liền nín thở, cúi thấp người xuống, áp sát vào bậc thang ở gian đình, giấu người vào mặt sau cây cột của đình hóng gió.
Từ sau khi Thẩm Nguyên Xương xảy ra chuyện, bọn họ liền mở hết tất cả camera có trong nhà, nhưng cái bóng đen kia rất quen, hình như ở nhà cũ của bọn họ, dọc theo chân tường để hoàn toàn né tránh phạm vi tầm nhìn, trực tiếp đi từ hành lang nhà trước rồi vòng vào một góc tương đối an toàn.
Thẩm Minh Lượng gắt gao nhìn chằm chằm về hướng đó, sau đó liền nhìn thấy một bóng người đi từ trên lầu xuống, rẽ vào góc kia.
“!”
Gã thật sự không thể tin được, những người ở nhà cũ Thẩm gia đúng là có người cấu kết với bên ngoài.
Thẩm Minh Lượng đè xuống lửa giận trong lòng, lặng lẽ bò về phía trước một chút, tiếng được tiếng không nghe hai người kia nhỏ giọng nói chuyện.
Nhưng mà khi người Thẩm gia kia vừa mở miệng, gã vô cùng sửng sốt khi thấy âm thanh quá quen thuộc, thế cho nên gã đã dưới sự phẫn nộ mà quên mất chính mình đang trong hoàn cảnh nào, trực tiếp hét lớn một tiếng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Hai người không thể ngờ tới ở nhà sau vẫn còn đang có người khác.
Người áo đen kia thật ra lại không thèm để ý, còn người Thẩm gia kia lại hết sức hoảng loạn.
“Anh, anh cả, sao anh lại ở chỗ này!” Người đó đúng là em trai thứ hai của Thẩm Minh Lượng, Thẩm Minh Diệu.
“Được, được lắm! Em trai, em đúng là đồ súc sinh!!” Thẩm Minh Lượng tức giận đến cả người đều run rẩy, lồng ngực nghen lại vô số lời mắng chửi mà một câu cũng đều không nói nổi.
“Anh cả, anh nghe em nói, em có nỗi khổ tâm!”
Thẩm Minh Lượng bị tức đến cười, khổ tâm? Là cái loại khổ tâm gì mới có thể khiến hắn cấu kết với người ngoài đến cả ba ruột của mình cũng không tha?
Súc sinh, đúng là súc sinh!
“Giết nó.” Người áo đen nói với Thẩm Minh Diệu.
Thẩm Minh Diệu hoảng hốt nói:”Không được, anh ấy là anh ruột tôi, không thể giết anh ấy được!”
“Nó đã biết bí mật của mày, không giết nó, kế hoạch chúng ta ấp ủ liền như kiếm củi ba năm đốt một giờ. Mày hy sinh nhiều như vậy, chắc sẽ không vì một mình nó mà từ bỏ đi?” Người áo đen cười nhạo,:”Mày có hai người anh em, chết một người, không phải vẫn còn một người sao.”
Tuy rằng rất tối, nhưng Thẩm Minh Lượng vẫn nương theo ánh đèn bên ngoài nên thấy được khuôn mặt do dự của Thẩm Minh Diệu.
Trong lòng gã chợt lạnh, lập tức trào ra vô số bi thương.
Đó là em trai ruột của gã a, ngày hôm qua còn với vẻ mặt hoảng sợ nói với gã rất sợ hãi, vậy mà hôm nay liên cùng người ngoài nghĩ xem có nên lấy mạng của gã không!
Thẩm Minh Diệu im lặng, Thẩm Minh Lượng liền biết hắn ngầm đồng ý việc giết người diệt khẩu, lập tức cười lạnh:”Làm xong việc này, em cảm thấy sẽ có kết cục tốt sao? Ngay tại trong căn nhà này, vào lúc anh tỉnh táo mà muốn giết anh? Thẩm Minh Diệu, ngày thường anh thấy em cũng có chút đầu óc, tại sao bây giờ lại biến thành thiểu năng trí tuệ rồi?”
Gã vừa mới nói xong hai câu kia nhất định đã kinh động đến người trong phòng bên trên tầng lầu, không có ánh đèn sáng lên, đó là bởi vì người Thẩm gia rốt cuộc cũng là người Thẩm gia, sự cẩn trọng đã khắc sâu trong xương cốt.
Nhưng mà với khoảng cách từ lầu ba, chỉ cần nói mấy câu cũng đủ để bọn họ chạy xuống, bọn Thẩm Anh Thụy bây giờ sợ là đang đứng ở sau cánh cửa quan sát bên này.
Trong nháy mắt Thẩm Minh Diệu liền hiểu lời của Thẩm Minh Lượng, lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn đã hoàn toàn bị bại lộ.
Nhìn về phía người áo đen bên cạnh mình, trong đầu Thẩm Minh Diệu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trước đây mỗi lần liên lạc, trước tiên bọn họ sẽ hẹn ra bên ngoài gặp mặt, lần này tất cả mọi người Thẩm gia đều ở nhà cũ, người áo đen đó sao có thể sẽ đột nhiên chạy đến đây tìm hắn?
Người áo đen cười hắc hắc, nói với hắn:”Nếu bọn họ đều biết hết rồi, hay là… Đưa chúng đi gặp cha của mày luôn thì thế nào? Cứ như vậy, toàn bộ Thẩm gia đều là của mày! Nhà của Thẩm gia, tài sản, càng quan trọng hơn là, bảo bối bị cậu hai Thẩm gia giấu đi, mày cũng có thể trở thành một linh khôi sư tài năng và lợi hại hơn cả Thẩm Quân Thanh!”
“Sau này, mày cưới vợ sinh con, chấn hưng Thẩm gia, chẳng phải là tốt hơn việc kéo những người này cùng liên lụy hay sao? Thẩm Minh Diệu, mày suy nghĩ kỹ lại, hôm nay bọn họ không chết thì mày sẽ xong đời, hoàn toàn xong đời! Suy nghĩ thật kỹ, mày không còn nhiều thời gian đâu nha~”
Tiếng nói của người áo đen quanh quẩn trong gian sau trống rỗng, mọi người ở sau cánh cửa vô cùng tức giận, đứng lên mắng Thẩm Minh Diệu ăn cây táo rào cây sung.
Thẩm Minh Diệu nhìn anh cả của mình, lại nhìn tới em ba, đây là hai người thân duy nhất còn lại trên thế giới của hắn.
Hắn còn chưa lập gia đình, không có vợ và con cái, giết hai người kia rồi thì hắn thật sự sẽ rất cô đơn.
“Không không không, không được!” Thẩm Minh Diệu luống cuống.
Người áo đen cười:”Không được? Chuyện hôm nay không phải do mày làm được chưa, đi, đi giết bọn họ, chúng ta sẽ như ước định cũ, mày sẽ có được tất cả những thứ mày muốn.”
Nói xong sắc mặt hắn trầm xuống:”Hoặc là, mày cùng chết với bọn họ đi.”
“Dù gì bọn họ cũng phải chết, còn lý do gì để mày tiếp tục sống sót để chấn hưng Thẩm gia chứ?”
Thẩm Minh Diệu run run rẩy rẩy, không dám nhìn những người đang căm tức trừng hắn, bây giờ hắn đã không còn lựa chọn… Một người có thể được sống sót thì tại sao phải cùng nhau chết?
Thẩm Minh Lượng hoàn toàn thất vọng với Thẩm Minh Diệu, gã lắc đầu bất lực, nói với người áo đen:”Mày tưởng có thể giết hết tất cả chúng tôi sao? Chỉ bằng một con súc sinh như mày?”
Cho dù thế hệ bọn họ không một ai có năng lực, nhưng rốt cuộc cũng đã từng theo các bậc cha chú để học một ít thuật linh khôi, gã không tin nhiều người như vậy cũng không thể đối phó được một người.
Người áo đen hiểu ý của Thẩm Minh Lượng, hắn thở dài:”Ếch ngồi đáy giếng, đừng nói chú cảm thấy nhiều người là có thể đối phó với một mình ta đi? Thẩm gia quả nhiên là đã xuống dốc, vậy mà để lại một nhóm người phế vật như vậy.”
Bản thân Thẩm Minh Lượng có thiên phú cực kém, vốn dĩ cũng không có tham gia quá nhiều chuyện lớn trong gia tộc, trong ba anh em nhà bọn họ cũng chỉ có Thẩm Minh Huy là miễn cưỡng có thể bước một chân vào hàng tài giỏi, cho nên từ nhỏ Thẩm Minh Huy đã theo cha của bọn họ học thuật linh khôi, tuy rằng không có tên tuổi gì lớn, nhưng tốt xấu gì kiến thức cũng nhiều hơn Thẩm Minh Lượng.
Nghe được lời người áo đen nói, Thẩm Minh Huy đang mặc đồ ngủ trốn ở phía sau Thẩm Anh Thụy ngã ngồi trên mặt đất, sợ tới mức mặt trắng bệch nói không ra hơi.
Thẩm Minh Lượng quay đầu lại nhìn bộ dạng của y, trong lòng sửng sốt.
Chẳng lẽ bọn họ nhiều người như vậy, đều phải chết ở chỗ này sao?
Vị trí nhà cũ hẻo lánh, cho dù có lớn tiếng kêu cứu sợ là cũng không có người nghe thấy, Thẩm Minh Lượng nhìn bộ dạng đắc ý của người áo đen mà rơi vào tuyệt vọng.
Sau đó, dù Thẩm Minh Lượng không nhớ rõ, nhưng có một tốp người đột nhiên chạy tới cứu bọn họ, gã chỉ nhớ rõ một người duy nhất tới cứu bọn họ chính là Đinh Tấn Nhai.
Chỉ là bọn y tới quá muộn nên đã có vài người bị thương nặng, chắc là sắp phải chịu cảnh tàn tật, mà gã lại tránh qua được một kiếp, chỉ là bị đánh đến bất tỉnh, khi tỉnh lại thì không xảy ra chuyện lớn gì.
“Đinh tiên sinh cũng ở đây…” Thẩm Minh Lượng nhìn người ngồi trên sô pha mà có chút lúng túng nói.
Đinh Tấn Nhai hờ hững nhìn gã một cái liền quay đi chỗ khác.
Sau khi y gặp người của Hắc Hoả thì bị thương, vốn dĩ ngày hôm qua không tính cứu người, chỉ chờ khi người áo đen đó và người của Thẩm gia ở cùng một chỗ thì đem đầu sỏ gây tội bắt lại rồi giao cho Hướng Tu Tề, cho hắn đi điều tra rõ chân tướng là được.
Kết quả đồng phạm của bóng đen đuổi tới đây, nửa đường lại gặp được một người tên Cao Vĩnh An, trong hỗn loạn y chỉ kịp gọi điện thoại cho Thẩm Quân Thanh, nói y rời khỏi nơi này.
Chỉ là không ngờ được, cuối cùng Cố Nghiên lại ra tay.
Y không biết vì sao Cố Nghiên lại giúp bọn y, nghĩ tới nghĩ lui, chắc là vì cậu thanh niên họ Thẩm kia
Da mặt Thẩm Minh lượng đỏ lên, cuối cùng dứt khoát đi đến trước giường bệnh, huỵch một tiếng quỳ gối trước mặt Thẩm Quân Thanh.
“Quân Thanh, anh, anh không biết nên nói cái gì, là cái tên súc sinh kia hại cậu thành như vậy, chúng tôi xin lỗi cậu, chúng tôi cũng không mong được cậu tha thứ, cậu muốn xử lý chúng tôi như thế nào, tôi đều đồng ý!”
Thẩm Quân Thanh ngây ra một lúc, bước nhanh xuống đỡ gã dậy.
“Anh làm gì vậy.” Y nhíu mày nói, “Nếu sự việc đã điều tra rõ, trong cục sẽ tự có cách xử lý, anh không cần thiết phải như vậy.”
Thẩm Minh Lượng là một người đàn ông đã trưởng thành nay bỗng nhiên oà khóc thật lớn:”Quân Thanh, chúng tôi xin lỗi cậu a, chúng tôi đều hồ đồ, là súc sinh! Cậu chịu khổ, chịu khổ rồi!”
“Cậu mới là người bị hại nhiều nhất, cha mẹ không còn, lại bị mấy tên hồ đồ chúng tôi tra tấn, chúng tôi đều đáng chết!”
Thẩm Quân Thanh thở dài:”Cha mẹ tôi không còn, bác cả, cha của anh, chú năm cũng đều không còn, nói những điều này cũng không ích gì, chúng ta chỉ có thể đi tiếp con đường sau này thôi.”
Nói không hận là không có khả năng, nhưng hiện tại sự thật đã được phơi bày, biết chính mình không phải người gây ra tội lỗi, đối với Thẩm Quân Thanh mà nói đã là vô cùng may mắn.
Ngày qua ngày trong ba năm qua bị tra tấn trong sự hối hận cùng áy náy, bây giờ khúc mắc được hoá giải, y cũng hoàn toàn nhẹ nhõm khi Đinh Tấn Nhai kể hết tất cả mọi chuyện.