“Này, anh không sao chứ?” Thẩm Thư bước nhanh tới, đem người kéo vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt của Đinh Tấn Nhai so với người bệnh như Thẩm Quân Thanh còn trắng hơn, thử hơi thở của y, sau đó nhìn về phía Thẩm Quân Thanh.
“Còn sống, không sao hết!”
Môi Thẩm Quân Thanh mấp máy, cuối cùng vẫn là giữ im lặng.
Thẩm Thư dùng hết sức đỡ Đinh Tấn Nhai nằm lên sô pha, ngón tay đặt trên cổ tay y kiểm tra một chút, phát hiện khí huyết của y bị hư tổn, tình trạng thân thể đã kém đến không thể kém hơn.
Thở dài một hơi, cậu đánh thức người dậy rồi ngồi trở lại bên giường bệnh.
Từ khi Đinh Tấn Nhai đi vào Thẩm Quân Thanh vẫn luôn cúi đầu không nói gì, cho đến khi Đinh Tấn Nhai mở mắt, nhìn hắn với ánh mắt u buồn, hắn vẫn không nhúc nhích gì.
Thẩm Thư cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, không biết có nên đi ra ngoài hay không, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không đi, dù gì thì bây giờ tình huống của Thẩm Quân Thanh không quá ổn, nếu hai người nổi lên xung đột, tốt xấu gì cậu cũng có thể giúp một phen.
Không khí tĩnh lặng làm cậu có chút không chịu nổi, cậu khụ một tiếng nói với Thẩm Quân Thanh:”Đây là… Đinh Tấn Nhai, lần này anh ấy đi đến đây để hỗ trợ điều tra sự việc…”
Tiếng nói Thẩm Thư vừa dứt, Đinh Tấn Nhai liền nhẹ giọng nói:”Thẩm tiên sinh, có thể để tôi một mình…nói chuyện với Quân Thanh mấy câu được không?”
Thẩm Thư nhìn về phía Thẩm Quân Thanh, Thẩm Quân Thanh rốt cuộc cũng ngẩng đầu, trong ánh mắt hắn mang theo một chút mờ mịt, nhìn thoáng qua Đinh Tấn Nhai, cuối cùng gật đầu với Thẩm Thư.
Thẩm Thư nhỏ giọng nói:”Tôi đứng ở cửa, có việc gì thì lớn tiếng gọi tôi.”
Thẩm Quân Thanh cười nhìn cậu chớp mắt một cái.
Đứng ở cửa phòng bệnh, Thẩm Thư dựa lưng vào tường rồi thở dài.
Phòng bệnh cách âm quá tốt, cậu không nghe được bên trong đang nói gì.
Hai người ai cũng không hề sai, đều là người bị hại, nhưng trời xui đất khiến kiểu gì, ai có thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Thẩm Quân Thanh hiểu lầm rằng mình hại chết những người thân đó, bao gồm cả cha hắn, phải chịu khổ ba năm, mà Đinh Tấn Nhai bị người mượn tên tuổi để vu oan cho bạn tốt của y cũng phải chịu áy náy ba năm.
Cho dù bây giờ có gỡ bỏ hiểu lầm thì liệu Đinh Tấn Nhai có thể giúp Thẩm Quân Thanh rửa sạch oan khuất, sợ là bọn họ đã không trở về như xưa được nữa.
Khoảng chừng năm phút trôi qua, cửa phòng bệnh mở ra, Đinh Tấn Nhai từ bên trong bước ra, cúi đầu một cái thật sâu với Thẩm Thư nói:”Cảm ơn.”
Thẩm Thư sửng sốt một chút, hỏi y:”Nói xong rồi?”
Đinh Tấn Nhai đứng dậy, tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng nét mặt lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như đã buông xuống một gánh nặng lớn trong lòng.
“Chuyện cần nói tôi đã nói xong, bây giờ chỉ còn lại thứ tôi cần phải làm.”
Thẩm Thư gật gật đầu:”Có cần chúng tôi hỗ trợ không?”
Đinh Tấn Nhai cười:”Cảm ơn, nhưng mà việc này tôi đã sắp xếp tốt, chỉ hy vọng vị Hướng tiên sinh đang canh giữ ở Thẩm gia kia có thể nhắm một mắt mở một mắt, cậu nói cậu ta yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy người vô tội.”
Thẩm Thư đồng ý.
”Cậu là người tốt.” Đinh Tấn Nhai thu lại ý cười, vô cùng nghiêm túc nhìn Thẩm Thư, “Cậu ấy có một người bạn như vậy, tôi rất vui mừng, cảm ơn các cậu đã chăm sóc cậu ấy.”
Nói xong liền xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẩm Thư có chút không hiểu, nhìn bóng dáng Đinh Tấn Nhai biến mất ở chỗ ngoặt, cậu mới lên tiếng nói:”Đều là bạn bè sao, chắc là vậy.”
Chẳng qua Đinh Tấn Nhai chưa thể nghe được những gì hắn nói.
Cậu xoay người đi vào phòng bệnh, càng nghĩ càng cảm thấy biểu cảm khi nói chuyện của Đinh Tấn Nhai có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, cuối cùng cũng không nghĩ ra nguyên do gì, cái tên Đinh Tấn Nhai này có chuyện gì không thể nói thẳng sao!
Trong phòng bệnh, Thẩm Quân Thanh không nằm ở trên giường mà là đứng bên cửa sổ, rũ mắt nhìn xuống dưới lầu.
Thẩm Thư thở dài một tiếng nói:”Sao anh lại đứng lên rồi? Mau nằm trở lại đi.”
Thẩm Quân Thanh mới ngẩng đầu cười với cậu một chút:”Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi, vết thương không có nghiêm trọng như vậy.”
Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó xoay người về giường bệnh.
Thẩm Thư theo tầm mắt của hắn nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy một bóng dáng gầy ốm biến mất ở cổng lớn bệnh viện, đúng là Đinh Tấn Nhai
Cậu thở dài, cuối cùng cũng không mở miệng hỏi rốt cuộc hai người nói cái gì.
Giữa trưa Hướng Tu Tề tới đây rồi mang theo cơm cho hai người, Thẩm Thư vẫn là đem sự việc của Đinh Tấn Nhai nói cho hắn, từ lúc tỉnh cho đến khi hai bên xảy ra xung đột.
“Không ngờ tới, Đinh Tấn Nhai thế mà lại xuất hiện ở chỗ này.”Hướng Tu Tề vô cùng ngưỡng mộ nói.
Thẩm Thư nuốt xuống cơm trong miệng, tò mò hỏi hắn:”Cậu biết anh ấy sao?”
Hướng Tu Tề tấm tắc nói:”Cái người tên Đinh Tấn Nhai này cũng coi như là một nhân vật đặc biệt, Thẩm tiên sinh đối với những chuyện này không có chút hiểu biết gì hết a!”
Ở Liễu Doanh Hướng Tu Tề đã nhìn ra, Thẩm Thư hoàn toàn không có thường thức đó, giống như là một người thường vừa mới tiếp xúc với linh khôi sư, nhưng thực lực của cậu lại mạnh như vây.
Thật là kỳ lạ.
Thẩm Thư nghiêm mặt nói:”Tôi chỉ chuyên tâm tu tập thuật linh khôi, sao có thể có thời gian đi hóng chuyện? Chỉ toàn tâm toàn ý tu tập, mới có thể đạt tới trình độ này a, người trẻ tuổi như cậu sao mà hiểu!”
Hướng Tu Tề:”…”
Nói rất có đạo lý, hoàn toàn không thể phản bác.
“Tính ra, Đinh Tấn Nhai đã nhiều năm không xuất hiện, trước kia cậu ta là một người hành động độc lập, rất có tài năng và thủ đoạn tàn nhẫn, có khi gặp những người đi làm việc của chúng tôi thì thuận tay giúp đỡ một phen, đương nhiên cũng có lúc còn thuận tay cho chúng tôi chút phiền phức. Năm đó tổng cục coi trọng tài năng của cậu ấy nên nhiều lần muốn thu nhận người vào nhưng con người này lại không chịu a.”
“Sau này tiếng vang của cậu ấy cũng dần dần biến mất, giống như Thẩm Quân Thanh làm một ngôi sao băng đã rơi xuống, không ngờ tới sau ba năm biến mất vậy mà lại xuất hiện ở chỗ này.”
Thẩm Thư vẫn luôn cho rằng tuy Đinh Tấn Nhai không phải người của Hắc Hoả, nhưng tám phần tính chất của tổ chức giống với Hắc Hoả, rốt cuộc thì ngày đó ở trong nhà cậu y xuống ta với Đinh Tấn Bằng rất tàn nhẫn.
Nhưng nếu như nghĩ lại, nếu y thật sự là loại người này thì Quân Thanh không thể kết bạn với hắn.
“Nếu chuyện này cậu ấy muốn tham gia,vậy tôi đây cũng có thể nghỉ ngơi một chút.” Hướng Tu Tề vươn vai.
Thẩm Thư ngẫm nghĩ rồi nói với Hướng Tu Tề:”Chúng ta có nên trở về ngay bây giờ không? Ở đây rãnh rỗi không có việc gì làm cả.”
“Cố tiên sinh không phải có việc cần làm sao? Chuyện của anh ấy làm xong rồi?”
Thẩm Thư lắc đầu:”Tôi không biết, tôi cũng không hỏi anh ấy, anh cũng không nói với tôi.”
Từ khi đến Khúc An, Cố Nghiên liền thần thần bí bí không biết đang làm gì, Cố Nghiên không nói cậu cũng không muốn hỏi.
“Tôi trở về sẽ hỏi một chút, vừa lúc để Thẩm Quân Thanh ở lại bệnh viện một ngày, nếu sự việc bên kia của anh ấy xong xuôi thì ngày mai chúng ta sẽ trở về.”
Lần này bọn họ tới đây chủ yếu là để mang Thẩm Quân Thanh về, bây giờ lại xuất hiện một Đinh Tấn Nhai giúp bọn họ giải quyết tốt hậu quả, đúng là không cần thiết phải ở lại nơi này.
Chỉ là sau khi nói chuyện này cho Thẩm Quân Thanh, hắn lại nói Thẩm Thư bọn họ rời đi trước, hắn ở lại Khúc An để xử lý một chút chuyện.
“Anh không quay về, thầy Tống chắc chắn sẽ lo lắng, có chuyện gì anh cứ nói với chúng tôi là được.” Thẩm Thư nói.
Thẩm Quân Thanh lắc đầu:”Chỉ là một ít việc riêng, không tiện để các cậu đi làm, bây giờ Khúc An cũng không còn gì nguy hiểm, tôi tự ở lại đây là được.”
Thẩm Thư lắc đầu:”Vậy anh cứ xử lý việc riêng của anh đi, chúng tôi sẽ đi chơi, có việc gì thì báo cho chúng tôi biết, đỡ phải cách nhau quá xa thì tôi chạy đến không kịp.”
“Dù sao trước kia tôi cũng chưa từng đến Khúc An, anh cứ làm việc anh, tôi đi chơi cùng với anh trai tôi.”
Nếu không mang theo Thẩm Quân Thanh, cậu sẽ không rời khỏi Khúc An.
Thẩm Quân Thanh bất đắc dĩ gật đầu:”Được, cảm ơn.”
Buổi tối Thẩm Thư ở lại bệnh viện với Thẩm Quân Thanh để Hướng Tu Tề về nghỉ ngơi.
Tám giờ hơn, Thẩm Thư vừa mới thu dọn đồ ăn thừa của hai người xong thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
“Anh, sao anh lại tới đây?”
Cố Nghiên nhìn thoáng qua Thẩm Quân Thanh, sau đó liền đặt ánh mắt lên người Thẩm Thư, trên mặt anh mang theo ý cười nói:”Anh tới để thăm người bệnh.”
Nói xong giơ giỏ trái cây trong tay lên để ra hiệu cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư cười:”Sao anh còn làm cái này làm gì chứ.”
Nói xong bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, học cảnh phim trên TV mà đặt tay lên đùi, biểu cảm khoa trương nói:”Ai nha, tới thì tới đi, còn mang theo thứ này, khách sáo như vậy làm gì, mau vào đây, vào trong phòng ngồi!”
Thẩm Quân Thanh ngồi ở trên giường bệnh nhịn không được lập tức cười lên.
Cố Nghiên nhìn Thẩm Thư làm trò, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ, vô cùng chiều chuộng.
Sau khi nói xong Thẩm Thư tự mình cười đến thở không ra hơi, Cố Nghiên đặt giỏ trái cây lên bàn, bất đắc dĩ đem người ôm vào ngực, vỗ nhẹ lưng cậu.
“Được rồi, không quậy nữa.”
Thẩm Quân Thanh lẳng lặng nhìn hai người, nhìn thấy cảm xúc trong mắt Cố Nghiên thì trong lòng sửng sốt một chút.
Cái loại tình cảm này, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, chỉ là, bây giờ không thể nhìn ra Thẩm Thư xem cái người gọi anh trai này đang ôm cậu có loại tình cảm gì.
Vô cùng chiều chuộng và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Thẩm Quân Thanh rũ mắt xuống, che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt.
Lại ngẩng đầu lên lần nữa, hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, lại cẩn thận đánh giá Cố Nghiên vì Thẩm Thư, trong mắt cũng chỉ còn dư lại ôn nhu thuần túy.
Có lẽ, anh chỉ đơn giản là muốn làm cho Thẩm Thư vui vẻ, cho nên mới che giấu tình cảm chính mình.
Thẩm Quân Thanh không biết rốt cuộc Cố Nghiên có thể giấu được đến lúc nào, nhưng nếu Cố Nghiên lừa dối Thẩm Thư thì vẫn nên để cho cậu không biết thì hay hơn.
Người như Cố Nghiên tuyệt đối sẽ không làm Thẩm Thư cảm thấy khó xử, cho dù sau này có làm rõ cũng đã là lúc thời cơ chín muồi.
Thẩm Quân Thanh tự giễu bản thân, chính chuyện của hắn còn không giải quyết rõ ràng, nên nhất định đừng gây thêm phiền phức cho người khác.
Thẩm Thư thở phào ngồi trên ghế sô pha, hỏi Cố Nghiên:”Anh, chuyện của anh làm xong rồi sao?”
Cố Nghiên đi đến bên cạnh bàn rót cho cậu ly nước rồi đưa tới:”Làm sao vậy? Muốn về nhà sao?”
“Không phải Quân Thanh còn có việc chưa xong xuôi, chúng ta cũng rất nhàn rỗi hay là anh dẫn em ra ngoài đi chơi đi?” Vừa nói đến cái này, hai mắt Thẩm Thư đều phát sáng.
Cậu ở trong thôn nhỏ năm năm, sau khi ra ngoài cũng đi đến rất nhiều nơi, nhưng vì để tìm Cố Nghiên mà luôn vội vàng tới vội vàng đi, hơn nữa trong tay không có tiền, đừng nói chơi, tiền ăn không đã là một vấn đề.
Trở lại trấn Tây Hoa vẫn luôn không có cơ hội, bây giờ lại có cơ hội đi chơi, cậu đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Cố Nghiên nhìn cậu, cười hỏi:”Thật sự muốn đi chơi vậy sao?”
Thẩm Thư nhìn vào mắt anh, vô cùng đáng thương mà gật gật đầu.
Cố Nghiên xoa xoa đầu cậu:”Được, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi, buổi tối hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi sớm một chút.”
Thẩm Thư xua xua tay:”Anh trở về nghỉ ngơi trước đi, em ở chỗ này với Quân Thanh, ngày mai Hướng Tu Tề sẽ đến đây sớm.”
Thẩm Quân Thanh mỉm cười:”Tiểu Thư, cậu với Cố tiên sinh trở về đi, tôi bây giờ cũng không có gì nghiêm trọng, buổi tối không cần cậu ở lại chăm sóc nữa.”
Thẩm Thư lắc đầu:”Lỡ như có người động thủ với anh thì làm sao bây giờ?”
Lúc này có người ở bên ngoài gõ cửa rồi đẩy cửa tiến vào, đúng là Hướng Tu Tề.
Đầu tiên Hướng Tu Tề gật đầu chào Cố Nghiên một cái, sau đó nói:”Thẩm tiên sinh, tôi suy nghĩ rồi, vẫn là cảm thấy ở bệnh viện tương đối tốt, anh với Cố tiên sinh cùng nhau đi đi.”
“Không phải cậu vừa mới về khách sạn sao?” Thẩm Thư nhìn thoáng qua Cố Nghiên.
“Cậu ta một mình một giường ở khách sạn nên ngủ không được. Hôm nay công viên ở gần đây có lễ hội đèn lồng, có muốn đi xem không?”
Thẩm Thư lập tức đem nghi vấn vứt ra sau đầu, sau đó vui vẻ phấn chấn cùng Cố Nghiên rời đi.
Để lại Hướng Tu Tề nhìn bóng dáng hai người mà bất lực thở dài.