Trong lúc Lục Chu chấp hành nhiệm vụ, Thẩm Diệc Hoan cũng không quá thường xuyên chủ động gọi điện cho anh.
Chỉ có vài buổi tối anh rảnh mới gọi cho cô một cuộc điện thoại, mỗi một lần nghe máy đều thấy tiếng gió rít bên kia càng dữ dội.
Trời càng ngày càng lạnh.
Mới đó mà đã một tháng trôi qua.
Năm mới sắp đến.
Một tháng sau Thẩm Diệc Hoan đi theo Lục tư lệnh và Tư Lệnh phu nhân trở về Bắc Kinh, cô trở về căn chung cư nhỏ của mình.
Chung cư này lúc trước cô thuê một năm, mấy ngày trước chủ nhà có gửi tin nhắn hỏi cô có muốn gia hạn tiếp tục thuê nữa không, Thẩm Diệc Hoan từ chối.
Lần trước về Bắc Kinh, cô đã đem phân nửa quần áo của mình tới chỗ Lục Chu, khi anh về, có lẽ căn phòng kia của cô cũng không cần dùng đến.
Sau giờ trưa thì Khâu Như Như ghé qua.
Thẩm Diệc Hoan và cô nàng cùng nhau đi uống trà chiều.
Khâu Như Như thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thẩm Diệc Hoan bỗng ngẩn người: "Tốc độ này của Lục Chu cũng nhanh quá đấy, thế mà mua luôn cả nhẫn rồi."
"Chờ người về rồi trực tiếp viết báo cáo kết hôn luôn." Thẩm Diệc Hoan cười cười nói.
"Con mẹ gì cơ?" Khâu Như Như khoa trương mở to mắt.
Trước đây khi còn là học sinh, tất cả mọi người đều nhịn không được mà tưởng tượng xem đối tượng kết hôn sau này của Lục Chu và Thẩm Diệc Hoan sẽ là ai, rõ ràng hai người là một cặp, nhưng không ai tin họ sẽ đi cùng nhau tới cuối.
"Tối hôm nay họp lớp đấy." Khâu Như Như nói, "Mày vẫn quyết định không đi?"
Mấy ngày nay Thẩm Diệc Hoan đã rảnh rỗi sắp mốc meo tới nơi.
Huống chi bây giờ, cô cũng không muốn ra vẻ mình hiểu chuyện nữa.
Bờ môi đỏ mọng cong cong, nhẹ nói: "Đi chứ."
Cô khẽ nheo đuôi mắt, mày hơi nhướng lên mang theo vẻ rực rỡ của một thiếu nữ vô cùng tiêu sái, thêm chút vô lại ngả ngớn.
Vì thế Khâu Như Như cũng cười.
Khi hai người ra khỏi quán cà phê, bỗng gặp một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, một thân tây trang giày da, tay xách theo chiếc cặp, vừa thấy đã biết rất có địa vị.
Khâu Như Như dừng lại, lên tiếng chào hỏi: "Bác Cố, trùng hợp quá!"
Thẩm Diệc Hoan hơi sửng sốt, hỏi nhỏ bên tai cô nàng: "Ai thế?"
"Bố của Cố Minh Huy đấy." Khâu Như Như cũng nhỏ giọng đáp lại.
Thẩm Diệc Hoan nhìn kỹ lại mới phát hiện quả thật có hơi quen mắt, trước đây lúc họp phụ huynh cô từng gặp qua, sau đó bọn họ đánh nhau bị mời phụ huynh đến cũng có gặp, chỉ là bây giờ tuổi đã lớn, ấn tượng cũng khác đi so với ngày trước.
Cô cũng lên tiếng chào hỏi: "Cháu chào bác Cố."
Trí nhớ của bố Cố Minh Huy rất tốt, nhìn hai người một lát đã nhận ra, gọi tên chính xác từng người rồi thuận miệng hàn huyên: "Quan hệ của mấy đứa bây giờ vẫn tốt vậy nhỉ."
Khâu Như Như nói: "Đúng ạ, bọn cháu với Cố Minh Huy cũng hay gặp nhau, chỉ là gần đây nó hơi bận nên khá lâu rồi không thấy mặt."
Bác Cố thở dài một tiếng, vẻ mặt cảm khái: "Thằng nhóc kia lâu rồi bác cũng chưa thấy mặt mũi đâu, không biết lại chạy đi chỗ nào chơi, gọi điện cũng không thèm nghe máy, hai đứa biết không?"
"Dạ? Không phải nó đang ở..."
Khâu Như Như vừa muốn nói gì đó, đã bị Thẩm Diệc Hoan nhéo tay nhắc nhở.
Cô nàng ngậm miệng, nghe được Thẩm Diệc Hoan nói: "Hình như Cố Minh Huy đang đi đâu du lịch ấy bác, chắc là sắp về rồi, để lát nữa bọn cháu gọi điện giục nó."
Chờ đến khi bác Cố đi rồi, Khâu Như Như mới nhẹ nhàng thở ra: "Con mẹ nó suýt chút nữa là lộ."
"Ủa mà nghe ý tứ của bố nó, Cố Minh Huy không phải tới Tân Cương giúp công ty sao, hay là muốn tự mình gây dựng sự nghiệp?" Khâu Như Như hỏi.
Thẩm Diệc Hoan: "Nếu mà gây dựng sự nghiệp thì bố nó cũng đâu hỏi như thế."
"Hơn nữa khi đó thằng kia cũng bảo nó tới giúp mấy ông bác trong nhà làm việc đây thây." Khâu Như Như tiếp tục, "Hay là lại lừa tao với mày rồi, nó thích một cô gái Tân Cương nào đó, xong đến tận đấy để theo đuổi?"
Chuyện này nghe rất có khả năng là chuyện Cố Minh Huy có thể làm.
Không biết vì sao Thẩm Diệc Hoan lại bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở trên sa mạc, Cố Minh Huy tránh hai người họ, lúc cô đi qua gọi, đúng dịp nghe được anh ta nói "Đừng để hắn lại lộ ra."
Giọng nói sắc bén uy nghiêm, không hề giống với vẻ thường ngày.
Lúc ấy Thẩm Diệc Hoan cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy lúc Cố Minh Huy làm việc quá khác so với ấn tượng của mình.
Bây giờ nhớ lại mới cảm thấy không thích hợp.
Đáy lòng Thẩm Diệc Hoan không hiểu sao dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Giống như có rất nhiều chi tiết bị cô bỏ sót, đan xen vào nhau, nhưng cô lại không tìm ra được cách nào để gỡ rối chúng.
Khâu Như Như huých cô một cái: "Mày sao thế?"
Thẩm Diệc Hoan cười cười: "Không có gì, đi thôi."
**
Buổi họp lớp tối nay được tổ chức ở quán bar.
Thẩm Diệc Hoan và Khâu Như Như tới muộn hơn so với giờ hẹn mười phút, lúc đẩy cửa đi vào, mọi người đều đã ở đấy đông đủ.
Ai nấy đều chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra Thẩm Diệc Hoan không giống trước – cô hoàn toàn khác với khi họ gặp được trong ngày kỷ niệm thành lập trường, tuy rằng vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng thần thái lại rất khác.
Mọi người nhiệt tình chào hỏi cô.
Nói là bạn học gặp nhau, cũng chỉ đơn giản là tâm sự mấy câu, về sự nghiệp hiện tại của mình, rồi lại lái qua đàm tiếu chuyện của những người không đi họp lớp.
Thẩm Diệc Hoan chú ý thấy Trương Đồng Thích không tới.
Sau đó lại nghe mấy người kia nhắc, nói là gần đây Trương Đồng Thích liên tục dính phốt, đại khái là khi mới debut đã dựa hơi một vị đại gia lớn tuổi, dùng quy tắc ngầm mới leo lên đến vị trí hiện tại.
Bây giờ ảnh chụp bị tuồn ra, muốn bẽ mặt chừng nào thì có chừng ấy.
Trương Đồng Thích vốn không phải là diễn viên quá hot, chẳng qua bộ phim cô ta đóng chợt nổi, người cũng thường xuyên xuất hiện trước công chúng nên giới truyền thông mới hay để ý.
Ngày kỷ niệm thành lập trường đó, chính là lúc thành công nhất của cô ta.
Nào ngờ sự đời khó đoán.
"Thẩm Diệc Hoan, tôi nghe bảo Trương Đồng từng cố ý ngáng chân cậu mấy lần, bây giờ cô ta thành ra như vậy, cũng coi như là nghiệp quật đúng tội."
Thẩm Diệc Hoan nghe được có người nói như vậy.
Không ai gọi nghệ danh "Trương Đồng Thích", mà trực tiếp gọi luôn tên thật.
Cô ngẩng đầu, nhìn qua cô gái vừa nói chuyện một cái, không có ấn tượng gì, vì thế chỉ yên lặng cười một tiếng, không trả lời.
Ánh đèn nơi quán bar mờ mờ ảo ảo, trên sân khấu là dàn nhạc đang chơi rock "n roll đến kiệt sức, âm thanh đinh tai nhức óc, làm cả lồng ngực cô đều run run.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy bản thân già rồi.
Không hiểu sao trước đây mình lại có thể thích mấy chỗ như thế này, quá con mẹ nó ồn.
Hàn huyên trong chốc lát đã tới mười giờ tối, nơi đây càng thêm náo nhiệt.
Thẩm Diệc Hoan vừa định đứng dậy ra về, đã bị mọi người cười hì hì kéo lại chỗ ngồi, có một nhân viên phục vụ mang tới cho họ một thùng đá mới.
Trong thùng đá có ngâm một chai champagne, từng luồng khí trắng nghi ngút bốc ra.
Đây đều là những thứ mà sau khi bước chân ra xã hội mọi người mới tiếp xúc đến, nhưng Thẩm Diệc Hoan lại khác, từ những năm cấp ba cô đã thấy nhiều, nên không chút hứng thú.
Người đàn ông xách chai champagne ra, lấy chiếc nĩa kim loại trên đĩa thức ăn gần đó, nhẹ nhàng khui nắp.
Thẩm Diệc Hoan lười biếng ngồi ở một bên nhìn động tác của anh ta.
Khui rượu cũng có ý khoe khoang.
"Chúng ta chơi trò này đi, miệng bình này nhắm tới ai thì phải chọn nói thật hay đại mạo hiểm! Người thua sẽ bị phạt một chén rượu, không chơi xấu nha!"
Anh ta nói xong liền rót đầy rượu vào các ly trên bàn.
Vì thế, trò chơi bắt đầu.
Thẩm Diệc Hoan và Khâu Như Như ngồi ở một chỗ.
Chơi được mấy vòng, mọi người đều ngồi tỉ tê tâm sự, bây giờ cũng không giống với ngày trước, ít có người chọn đại mạo hiểm, ai cũng nói lời thật lòng, đến nỗi rốt cuộc có phải thật lòng hay không, chỉ có bản thân mới biết.
"Sao lại còn chưa tới lượt hoa khôi ban chúng ta ấy nhỉ!" Người đàn ông khui rượu vừa rồi nói, chà chà hai tay lại với nhau, trịnh trọng xoay chai rượu một lần nữa.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng...
Tốc độ quay chậm lại rồi ngừng hẳn, nhắm ngay Thẩm Diệc Hoan.
Mọi người ồ lên.
"Ai hỏi gì đi nào?"
Có người lanh mồm nói: "Tôi đã sớm phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Thẩm Diệc Hoan rồi, cậu chuẩn bị kết hôn sao?"
Mọi người nghe xong đều nhìn chằm chặp vào tay cô: "Đâu đâu, nhẫn đâu?"
"Tôi vừa cất." Thẩm Diệc Hoan xem chiếc nhẫn kia như bảo bối, ở trong mấy loại hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, vừa đi vào không lâu cô đã tháo ra.
Cô thoải mái trả lời, "Đúng là chuẩn bị kết hôn."
"Oa!" Mọi người hô to.
Vấn đề ngay sau đó càng thêm phần tự nhiên, "Là ai thế?"
Cô gái nhỏ bình tĩnh đáp lại: "Lục Chu."
Trong chốc lát mọi người đều yên tĩnh, rồi sau đó lại ồn ào náo nhiệt hơn hẳn, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Diệc Hoan.
Bọn họ đương nhiên cũng mời Lục Chu, nhưng anh chưa trả lời tin nhắn, hôm nay Thẩm Diệc Hoan lại một mình đi họp lớp nên không ai nghĩ hai người họ còn đang ở bên nhau.
Ngay sau khi tin tức này nổ ra, mọi người nhanh chóng thêm cô vào danh sách bạn tốt.
Thẩm Diệc Hoan đứng dậy, lấy cớ nói muốn đi phòng vệ sinh.
Đi tới sảnh lớn sáng sủa bên ngoài bán bar.
Giờ này Lục Chu vẫn chưa gọi điện cho cô, trước đây mỗi tối anh đều đánh cho cô một cuộc điện thoại báo bình an.
Thẩm Diệc Hoan dựa người vào tường, cầm điện thoại mở mục tin nhắn, cô gõ mấy chữ, xóa tới xóa lui, cuối cùng kiểm tra lại rất nhiều lần mới ấn gửi đi.
Anh đào: Bao giờ anh rảnh thì gọi lại cho em nhé.
**
Tân Cương, cao nguyên Tây Mễ.
Trong cửa hàng nhỏ.
Cố Minh Huy cất bước xuống xe, phía sau là hai vệ sĩ theo sát.
Anh ta đi vào quán ăn, suýt chút nữa đã bị nhân viên bưng bê của quán đụng phải, Cố Minh Huy nhíu mày lui về sau một bước, may mà không làm dơ âu phục.
Cố Minh Huy: "Cẩn thận một chút."
Nhân viên quán liên tục xin lỗi, mãi đến khi Cố Minh Huy đi lên lầu, mới tránh khỏi đám người lấy bộ đàm ra, trầm giọng nói: "Lục Đội, mục tiêu đã xuất hiện."
Trong tầm mắt của Lục Chu, anh nhìn thấy Cố Minh Huy dưới sự bảo hộ của hai tên vệ sĩ đi vào một gian phòng nơi góc khuất.
Người đang chờ Cố Minh Huy bên trong chính là Phạm Hổ, đại ca của băng đảng buôn lậu trước đó đã bị đội Lục Chu bắt được.
Theo như lời Lý Ổ, ban đầu súng đạn của Phạm Hổ đều do hắn ta cung cấp, sau đó Cố Minh Huy lại nẫng tay trên, cho nên bây giờ nguồn cung của Phạm Hổ chính là đến từ Cố Minh Huy.
Bọn họ đã điều tra chi tiết về tên đại ca này, sau lưng không có thế lực, chỉ là dựa vào việc săn trộm, lột rồi buôn bán da hổ, ba báo để leo lên vị trí bây giờ, nói chuyện chỉ dựa trên lợi ích, không có ai bảo kê hắn ta.
Vậy thì dễ đối phó hơn nhiều.
Bọn họ trực tiếp đem Phạm Hổ đến đấy, dựng nên vở kịch này.
Sau khi Lục Chu nhìn thấy Cố Minh Huy đi vào phòng, liền lên đạn.
Chung quanh một mảnh im ắng.
Trong tai Lục Chu có chứa tai nghe, liên tục những tiếng báo cáo tình hình ở bốn phía truyền đến, anh một bên chú ý động tĩnh trong phòng, một bên phải xử lý tin tức báo đến.
Cố Minh Huy khi đi vào phòng có cầm theo một chiếc rương trên tay.
Trong phòng truyền đến một trận cười vui vẻ.
Phạm Hổ cười lớn, trên mặt hắn có vết sẹo dài, khi cười lên càng khiến người ta cảm thấy đê tiện, hắn lấy chiếc rương trong tay đưa cho Cố Minh Huy.
Tên vệ sĩ đứng sau Cố Minh Huy nhận lấy, mở ra, là một rương tiền.
Hắn nhìn qua Cố Minh Huy, Cố Minh Huy gật đầu, tên vệ sĩ cũng đem chiếc rương của mình cho Phạm Hổ.
Lục Chu đứng ở ngoài cửa nhìn qua khe hở nín thở, một tay nắm chặt lấy súng, chuẩn bị vọt vào.
Phạm Hổ nhận lấy cái rương, tay vừa cầm lên đã ngây ngẩn cả người.
Lục Chu bắt được chi tiết này – chỉ khi chiếc rương quá nhẹ thì Phạm Hổ mới có phản ứng như thế, mà đã là súng thì không thể nhẹ.
Cùng lúc đó, trong tai nghe truyền đến giọng nói của Hà Mẫn: "Lục Đội, coi chừng có bẫy –"
Thanh âm đột nhiên im bặt, biến thành một mảnh ồn ào đầy rẫy tạp âm.
Lục Chu cắn chặt răng, thấp giọng mắng một câu, tháo tai nghe xuống.
Cố Minh Huy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phạm Hổ, nhếch môi cười ý vị.
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh đèn xung quanh đều bị tắt.
Cấu trúc của nhà hàng nhỏ này khá độc đáo, bên ngoài có bàn ăn rộng rãi, phải đi mấy vòng mới có thể tới được các ô bên trong.
Lục Chu nghe được tiếng bước chân ồn ào bên ngoài cùng tiếng súng.
Một chân anh đá văng cửa, tay cầm súng nhắm thẳng vào Cố Minh Huy!
Đây là lần đầu tiên hai người dùng cách này đối mặt nhau, Cố Minh Huy nhàn nhã ngồi ở trên ghế, tùy tiện nhìn anh, mang theo chút ý cười.
Sau đó, Cố Minh Huy duỗi thẳng tay, làm thành động tác bắn súng, chĩa vào Lục Chu, khẽ mở môi: "Bằng!"
Anh ta không cần sợ ——Lục Chu đã bị hai khẩu súng trái phải nhắm ngay vào thái dương.
Một khi anh hành động thiếu suy nghĩ, hai viên đạn này có lẽ sẽ chạm phải nhau trong đầu anh.
Đây là một cái bẫy.
Cố Minh Huy đã sớm biết hết thảy hôm nay đều là màn kịch bọn họ bày ra, anh ta ra mặt cũng chỉ muốn giải quyết tất cả.
Dã tâm anh ta lớn hơn Lý Ổ gấp trăm lần, không chỉ muốn phát tài, Cố Minh Huy còn muốn trở thành một tay trùm vũ khí không ai dám đụng vào khiêu khích.
Lục Chu đứng tại chỗ, họng súng vẫn thẳng tắp chĩa vào đầu Cố Minh Huy không hề nhúc nhích.
"Chậc chậc."
Cố Minh Huy có chút ngả ngớn huýt sáo một tiếng, chậm rãi lấy khẩu súng từ bên hông của mình ra.
Ngón tay xỏ qua cò súng, không chút để ý xoay vòng vòng trên tay, sau đó lại một lần nữa cầm chặt, lên đạn, anh ta nghiêng đầu, từ xa nhắm ngay vào vị trí tim của Lục Chu.
"Lục Chu, mày có nghĩ tới việc sẽ có ngày bị tao chĩa súng vào như thế này không?" Anh ta cười hỏi.
"Có."
Trước lúc xuất phát, Lục Chu đã tính hết mọi khả năng có thể xảy ra.
Cố Minh Huy nói: "Nhưng Thẩm Diệc Hoan chắc chắn không hề nghĩ tới."
Lúc này Lục Chu mới chau mày, biểu hiện bình tĩnh không có một tia sơ hở bây giờ lộ ra vết rách nhỏ.
"Lục Chu, nếu hôm nay mày chết ở đây, mày nói xem anh đào sẽ như thế nào?" Cố Minh Huy nhướng mày, "Không phải dù chết mày cũng muốn cột nó ở cạnh mày sao?"
Trước đây quả thực là nghĩ tới điều này, nếu có thể vứt bỏ hết thảy thế tục đạo đức, anh cũng muốn kéo Thẩm Diệc Hoan cùng xuống địa ngục, không muốn để cô ở lại thế giới không có mình.
Nhưng bây giờ thì khác.
"Không."
Lục Chu đột nhiên nghiêng người, dùng tay kéo hai tên bên cạnh qua, tiếng súng đột nhiên vang lên, đánh trúng vào người bên cạnh, tên vệ sĩ trở thành lá chắn bằng xương bằng thịt.
Lục Chu đạp lên tường, vặn khuỷu tay tên còn lại, thô bạo gập người xuống, tên này vô thức bóp cò, bỗng bị anh đánh vào trán, ngã xuống đất tại chỗ.
Tất cả đều xảy ra chưa đầy một phút.
Trên người Lục Chu đều dính máu, anh nhẹ thở hổn hển, tùy ý dùng tay lau mặt.
Chậm rãi đứng lên, vết máu càng khiến anh thêm phần tàn khốc.
Lục Chu cầm súng đi tới gần Cố Minh Huy, ngữ khí khinh miệt, "Thẩm Diệc Hoan ở đâu thì vẫn luôn ở đấy."
Cố Minh Huy nhìn thẳng vào anh, một tấc không rời, môi mím chặt.
"Còn tao, có thể giết được tao hay không còn phải xem bản lĩnh của mày."
Giọng nói người đàn ông rất trầm, khi nói tới đây, thế nhưng còn mang theo ý cười tàn nhẫn, "Chỉ cần còn dù là một hơi thở, tao cũng có thể bò lại tìm cô ấy."
"Ba năm kia bọn tao đều có thể vượt qua."
Lục Chu cùng Cố Minh Huy đồng thời bóp cò.
"—— Thì mày là cái thá gì?" Cuối cùng Lục Chu nhìn anh ta nói.
...1
Đùng ——!
Đùng đùng đùng đùng!