Bữa tiệc sinh nhật kết thúc lúc hai giờ, mọi người đều có việc phải làm. Bữa ăn này được Phó Ngôn Châu tạm thời tổ chức vào buổi sáng, bọn họ phải đẩy hết những cuộc xã giao khác mà chạy đến đây.
Sau khi tiễn những người bạn của mình đi xong, Phó Ngôn Châu châm một điếu thuốc, ngồi trong phòng riêng hút.
Anh chậm rãi nhả khói ra, trầm ngâm hơn nửa phút mới hút một hơi, một phần khói nhỏ bốc cháy tự nhiên, tàn thuốc lặng yên rơi vào trong gạt tàn.
Bạch San không dám xông vào quấy rầy anh, đây là điếu thuốc đầu tiên sếp hút trong ngày hôm nay, hơn nữa quà sinh nhật buổi trưa bạn của sếp tặng nhiều như vậy nhưng anh còn chưa mở cái nào.
Ở bên cạnh sếp sáu năm, cô rất ít khi nhìn thấu được suy nghĩ của sếp, thậm chí có lúc đoán thì cũng không đoán đúng, giống như bây giờ, sếp không nói một lời, là vì đang cân nhắc tính khả thi của hạng mục ở Giang Thành, hay không vui vì đi xa xôi ngàn dặm đến tìm Mẫn Hy, nhưng ngay cả mặt cô cũng không gặp được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót, sau đó cửa phòng riêng bị đẩy ra, Mẫn Lộ đi toilet đã quay trở lại, cô ấy hỏi Phó Ngôn Châu: “Chị đi về đây, cậu vẫn ở đây chờ Hy Hy à?”
Phó Ngôn Châu dập một nửa điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn, trả lời một câu không liên quan: “Thuận đường, để em đưa chị về.”
“Không cần, tài xế của chị ở dưới lầu rồi.”
Phó Ngôn Châu đã đứng dậy, áo vest của anh vẫn ở trên xe không có mang xuống, vì vậy anh chỉ cầm lấy điện thoại trên bàn rồi bước ra ngoài.
Mẫn Lộ bằng tuổi Phó Ngôn Châu, anh lớn hơn cô vài tháng, từ bạn tốt rồi trở thành em rể, có thể khiến một người có lòng tự trọng cao như Phó Ngôn Châu tự gọi cô là chị thật sự là một chuyện rất sảng khoái, nhưng mà hôn nhân của em gái cô và Phó Ngôn Châu không rõ ràng nên cô cũng không đùa cợt bao giờ, lúc nói chuyện với Phó Ngôn Châu cũng rất nghiêm túc và cứng nhắc, nhiều lúc suýt chút thì không chịu nổi.
Mẫn Lộ từ vài câu nói của em gái biết được vợ chồng họ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn nhỏ, với tư cách là chị gái, cô tận lực đóng vai trò là người hòa giải: “ Trước đây ở nhà Hy Hy được gia đình chúng tôi rất cưng chiều nên hơi bướng bỉnh một chút, nhưng thực tế thì em ấy có tính cách trẻ con, miệng thì sắc bén là thế nhưng trái tim lại vô cùng mềm yếu vậy.”
Phó Ngôn Châu không trả lời.
Miệng sắc như dao là thật, nhưng trái tim mềm yếu thì anh không cảm nhận được.
Sau khi bước vào thang máy, Mẫn Lộ tiếp tục nói tốt cho em gái mình: “Hy Hy là kiểu người khẩu thị tâm phi, từ nhỏ đã mạnh miệng rồi, càng tốt với ai thì em ấy càng ít nói, thật ra em ấy thích cậu rất nhiều.”
Phó Ngôn Châu mỉm cười, quay sang nhìn Mẫn Lộ, sao cô có thể trái ý mình nói ra những lời như vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh được nhỉ.
Không thể nghe vào nữa, anh nhìn xuống điện thoại.
Mẫn Lộ ba phải thất bại thì cảm thấy đau đầu không ngừng.
Hai vợ chồng này giống nhau thật, dầu muối gì cũng không ăn.
—
Trời mưa suốt buổi sáng và buổi trưa, gió cũng không ngừng thổi.
Cơn bão tạm thời cuốn đi cái nóng oi ả, trả lại chút mát lạnh trong không khí ẩm ướt.
Trước khi xe đi vào đường lớn, tài xế hỏi xin sự trợ giúp từ thư ký Bạch ở ghế lái phụ, tiếp theo nên đi đâu bây giờ.
Bạch San quay đầu hỏi người ngồi ở ghế sau, Phó Ngôn Châu xoa cằm, hai ngón tay ấn vào thái dương, nhắm mắt lại, toàn thân phát ra khí lạnh.
Kế hoạch ban đầu là tổ chức sinh nhật cho sếp vào buổi trưa, trước khi ra sân bay anh sẽ ở lại với Mẫn Hy một hoặc hai tiếng rồi quay lại Giang Thành vào buổi tối để thảo luận về dự án.
Nhưng bây giờ kế hoạch đã bị hủy bỏ.
“Phó tổng?” Cô hạ giọng hỏi: “Buổi chiều có sắp xếp gì không ạ?”
Không khí im lặng trong giây lát.
“Về nhà.”
Nói là nhà, vậy nhất định là về căn hộ có Mẫn Hy rồi. Chỉ là hai vợ chồng họ không chỉ có một căn chung cư ở Thượng Hải, cô cũng không biết Mẫn Hy ở nhà nào.
Bạch San hiểu thói quen của sếp, sẽ không chỉ nói một nửa thông tin không đầy đủ như vậy, vậy nên nếu anh không nói cho cô biết phải trở về nhà nào thì điều đó có nghĩa là ngay cả bản thân anh cũng không biết Mẫn Hy đang ở đâu.
Nói cách khác, Mẫn Hy hoàn toàn không nói cho anh biết.
Bạch San xoay người ngồi thẳng dậy, sai người xác nhận xem vợ sếp đang ở căn nhà nào ở Thượng Hải này.
Cô vừa mới thu xếp xong, điện thoại di động trong xe đột nhiên rung lên.
Điện thoại liên tục rung đến mức ghế da cũng có cảm giác rung động.
Là di động của sếp báo có cuộc gọi đến, nhưng hình như sếp không có ý định trả lời.
Bạch San quay lại lần nữa, điện thoại di động cá nhân của sếp đã bị ném sang ghế bên cạnh.
Phó Ngôn Châu vẫn ngồi ở tư thế ban đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Là một thư ký, dù là công việc của sếp hay các cuộc gọi cá nhân, cô đều sẽ trả lời thay các cuộc gọi này khi anh không muốn nghe, lý do là Phó tổng đang họp, không thể trả lời được.
“Phó tổng, tôi nghe điện thoại nhé?”
Nhỡ có chuyện quan trọng xảy ra thì sao.
Không thể chậm trễ được.
Phó Ngôn Châu mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu không thể mở được, đêm qua anh hạ cánh vào khoảng 2 giờ sáng, đến khách sạn lúc gần 4 giờ, ngủ được mấy tiếng lại phải thức dậy để họp.
Với một tiếng “Ừm”, anh với lấy điện thoại đưa nó cho cô mà không thèm nhìn.
Khi Bạch San nhìn thấy tên người gọi, Nghiêm Hạ Vũ, thái tử của nhà họ Nghiêm, cũng là bạn của sếp. Cô nín thở gạt nút trả lời, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Chào anh Nghiêm tổng, Phó tổng…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Nghiêm Hạ Vũ ngắt lời: “Bay qua đó đi ăn mừng sinh nhật nhưng lại thất bại? Bây giờ thậm chí còn không nghe điện thoại.”
Bạch San: “…Phó tổng đang tổ chức một cuộc họp video.”
Nghiêm Hạ Vũ không muốn làm khó thư ký nên bảo cô ấy đưa điện thoại cho Phó Ngôn Châu.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Ngay khi thư ký Bạch lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phó Ngôn Châu mở mắt, vươn cánh tay ra.
Bạch San trả lại điện thoại cho sếp, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chuyến bay của cậu đã bị hủy, cuộc họp tối nay cũng bị hủy nốt, thế nào, cậu có dự định ở lại Thượng Hải không?” Nghiêm Hạ Vũ hỏi.
Hiện tại Nghiêm Hạ Vũ đang ở Giang Thành, Phó Ngôn Châu được anh ấy giới thiệu đến đây, anh ấy dự định đầu tư vào một dây chuyền sản xuất vật liệu mới ở Giang Thành. Tổng cộng có ba giai đoạn, tổng vốn đầu tư khoảng 23 tỷ, công suất sản xuất hàng năm là 6,5 triệu tấn.
Nghiêm Hạ Vũ rất quan tâm đến việc thu hút đầu tư cho Giang Thành vì bố vợ tương lai của anh là người Giang Thành, ông ấy tự nhận mình có một nửa dòng máu là người Giang Thành vì vậy nên rất quan tâm đến sự phát triển kinh tế của Giang Thành, không kém gì Mẫn Lộ quan tâm đến Mẫn Hy.
Những người khác theo đuổi vợ bằng cách tặng họ kim cương và đồ trang sức, nhưng Nghiêm Hạ Vũ lại bị ám ảnh bởi việc phát triển nền kinh tế của Giang Thành.
Phó Ngôn Châu xoa xoa huyệt thái dương, tỉnh táo hơn một chút mới nói: “Còn không định chúc mừng sinh nhật với tôi à? Sáng mai tôi sẽ bay đến Giang Thành, cậu sắp xếp cuộc hẹn vào buổi tối đi.”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Mấy giờ cậu đến? Để tôi đích thân đến đón.”
“Cũng không biết khi nào tôi sẽ hạ cánh nữa. Để xem sáng mai mấy giờ tôi có thể dậy. Cậu không cần đón tôi, không làm phiền đến Nghiêm tổng đâu.”
“Thôi đi, cậu giàu hơn tôi, tôi rất vinh hạnh khi được đón cậu.”
Phó Ngôn Châu chế giễu anh ta: “Lúc cầu người thì tôi giàu hơn cậu. Bình thường sao không thấy cậu khiêm tốn như vậy.”
Nghiêm Hạ Vũ cười nói: “Nhớ gửi lịch trình bay cho tôi đấy.” Sau đó cúp máy.
Cuộc điện thoại của sếp đã kết thúc, thư ký Bạch cũng đã xác nhận được căn chung cư mà Mẫn Hy đang ở. Người lái xe quay đầu xe ở ngã tư tiếp theo rồi đi thẳng đến nhà của sếp.
Mỗi căn hộ đều có sẵn quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày mà anh và Mẫn Hy cần, khi xuống xe, Phó Ngôn Châu chỉ cầm theo áo vest – thứ không cần thiết trong thời tiết nóng bức này, anh khoác nó lên tay, vừa đi vừa nhìn vào điện thoại.
Người quản lý đại sảnh tiến lên chào: “Chào buổi chiều, Phó tổng.” rồi quẹt thẻ thang máy cho anh.
Phó Ngôn Châu gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Phòng ốc đã được dọn dẹp chưa?”
Người quản lý nhấn nút cửa thang máy: “Không có.” Anh ta không biết mối quan hệ giữa Phó Ngôn Châu và Mẫn Hy trong thời gian sống ở đây là như thế nào, vì vậy anh ta thường gọi vợ anh là cô Mẫn.
“Cô Mẫn nói với chúng tôi là cô ấy không thích người lạ vào nhà khi cô ấy không có ở nhà.” Người lạ này bao gồm cả nhân viên dọn vệ sinh trong khu nhà của họ.
Phó Ngôn Châu chỉ mới biết về những thói quen này của Mẫn Hy, vì vậy anh mới hỏi người quản lý.
“Tôi ở nhà, nửa tiếng nữa thì cho người đến quét dọn.”
Quản lý: “Vâng ạ.”
Phó Ngôn Châu bước vào thang máy rồi nhìn vào điện thoại của mình, không có tin nhắn nào chưa đọc trên WeChat.
Trong video buổi trưa, Mẫn Hy đã bịa ra vài tên món rồi nói lại cho anh, ở cuối video, cô gửi cho anh một tin nhắn riêng: [Buổi chiều em có một cuộc họp với đối tác. Chúc anh sinh nhật vui vẻ nha.] Sau đó, không có liên lạc gì nữa.
Cô ước gì buổi chiều anh sẽ trở về Giang Thành.
Khi về đến nhà, Phó Ngôn Châu đặt áo vest lên ghế sofa rồi đi vào phòng ngủ chính để tắm rửa và thay đồ.
Chung cư này là căn hộ anh ở thường xuyên nhất mỗi khi đi công tác về, đây được tính là nơi anh ở nhiều nhất trong tất cả các ngôi nhà.
Nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ chính, có thể ngắm cảnh đêm 180 độ, chăn ga gối đệm trước mặt không hề lộn xộn, không có dấu vết đã ngủ qua, anh đoán rằng cách trang trí của phòng ngủ chính không phải là phong cách mà Mẫn Hy thích.
Không dừng lại, anh quay người đi ra ngoài.
Đẩy cửa một gian phòng khác ra, trong phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, trên giường có một chiếc chăn bông gấp lại, một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh đặt trên chiếc ghế ở cuối giường.
Phó Ngôn Châu đi vào, đóng cửa lại, tháo đồng hồ đeo tay xuống rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, ban quản lý khu nhà sắp xếp người đến dọn dẹp.
Tổng cộng có bốn người đến, phải mất hai giờ để dọn dẹp căn nhà rộng hàng trăm mét vuông này.
Sau khi nhân viên dọn vệ sinh rời đi, Phó Ngôn Châu định chợp mắt một tí thì cửa nhà đang đóng lại ‘cạch’ một tiếng, có người đi vào.
Mẫn Hy bận rộn đến mức chưa cả ăn trưa, từ trung tâm nghiên cứu của Thịnh Thời đến trụ sở chính mất hơn ba tiếng đồng hồ, sau đó cô còn có một cuộc họp nhóm về dự án, thời gian nghỉ tranh thủ từng giây, chỉ kịp uống cốc trà sữa mà đồng nghiệp đưa cho.
Đang suy nghĩ tối nay ăn gì.
Mở tủ giày định thay giày, trong tủ có thêm một đôi giày da nam, cô giật mình.
Không phải buổi tối nay anh bay đi Giang Thành sao?
Giờ này lẽ ra phải ở sân bay, sao anh còn ở nhà.
Trong video buổi trưa, cô nói sẽ nấu cơm chúc mừng sinh nhật anh, anh lập tức nói với thư ký Bạch buổi tối sẽ không về Giang Thành, cô thật sự không nghĩ rằng anh sẽ tùy cơ ứng biến phối hợp diễn kịch với cô trước mặt bạn bè, diễn một cặp vợ chồng mới cưới hòa họp như vậy.
Dù sao anh cũng là người coi trọng công việc hơn cuộc sống vợ chồng, sao có thể trì hoãn việc đàm phán công việc vì một bữa ăn sinh nhật.
Không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Mẫn Hy chậm rãi xỏ dép vào, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc cô không chuẩn bị quà sinh nhật cho Phó Ngôn Châu, một xu tiền cũng không mua, lời hứa nấu đồ ăn sinh nhật cho anh trong video là hoa trong gương trăng trong nước, tất cả là giả.
Vốn dĩ cô định đợi đến khi về Bắc Kinh sẽ chọn quà cho anh, nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi này.
Đã lâu không gặp cô, “Mẫn Hy?”
Một âm thanh mỏng manh truyền đến từ phòng khách.
“Là em.”
Mẫn Hy đóng cửa tủ giày rồi đi vào.
Anh vắt đôi chân dài dựa vào trên sô pha, tư thế ngồi trong video hôm nay cũng giống như vậy, điểm khác biệt là bộ quần áo lúc trưa đã được thay bằng chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vừa uy nghiêm lại vừa xa cách, không còn cảm giác thư thái của lúc đó nữa.
Phó Ngôn Châu nhìn đồng hồ, nói: “Hôm nay tan làm sớm.” Anh xắn tay áo sơ mi, ngữ khí bình thản nhưng lại nghe ra ý cười: “Về sớm để nấu cơm à?”
“…”
Anh không nên nói thẳng ra như vậy chứ.
“Anh muốn ăn gì?” Cô hỏi mà vẻ mặt không hề thay đổi.
Phó Ngôn Châu muốn xem cô giả vờ được bao lâu, cười như không cười: “Anh muốn thử hết mấy món mà em học được.”
Lúc anh nói chuyện, Mẫn Hy nhìn xung quanh, nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Đang lúc mải nhìn xung quanh, cô nhìn thấy bức ảnh được đặt trên bàn trà trước mặt Phó Ngôn Châu, bức ảnh cô đặt trong phòng làm việc dùng chiếc khăn lụa che khuất khuôn mặt của anh đi.
Ai có thể nghĩ rằng một ngày mưa bão như thế này anh lại đến đây đón sinh nhật chứ.
Khăn lụa che bức ảnh còn chưa kịp tháo hết.
Vẻ ảo não xuất hiện trên mặt cô một hai giây ngắn ngủi, sau đó cô lại khôi phục sự bình tĩnh.
Phó Ngôn Châu hất cằm nhìn về phía bức ảnh, như đang chờ cô giải thích điều gì đó.
Mẫn Hy đặt túi xách xuống, dựa vào quầy bar, lặng lẽ nhìn anh. Anh cũng im lặng nhìn cô, một bức ảnh không đủ chọc tức anh, nhưng tâm trạng anh cũng chẳng tốt đẹp lắm.
Giải thích cái gì bây giờ?
Giải thích việc cô không tháo khăn lụa là do cảm thấy không vui khi anh chụp ảnh cưới mà không nở chút nụ cười nào sao?
Cô biết từ lâu là anh không yêu cô, trước khi kết hôn anh đã nói rõ ràng với cô rồi, đây là cuộc hôn nhân không có tình cảm, cô nên suy nghĩ lại.
Tạm thời che anh đi bằng một chiếc khăn lụa chỉ là tự lừa dối bản thân khi mà tâm lý của cô đang mất cân bằng thôi. Nhưng chuyện tình cảm thì như một mũi tên vậy, người được yêu sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của người yêu họ là như thế nào.
Vậy nên làm thế nào để giải thích điều này đây?
Không có gì để giải thích, cũng không có gì để nói.
Phó Ngôn Châu ngồi thẳng dậy khỏi ghế sô pha, hơi nghiêng người về phía trước, cầm khung ảnh kia rồi lại dựa lưng vào ghế sô pha, từ từ tháo chiếc khăn lụa ra, quấn đi quấn lại.
Đặt bức ảnh trở lại chỗ cũ, anh vô thức quấn chiếc khăn lụa quanh những ngón tay thon dài của mình.
Trước khi kết hôn, anh đã nhiều lần hỏi cô, liệu cô có nguyện ý dấn thân vào một cuộc hôn nhân chỉ có quyền lợi mà không có tình cảm không?
Lúc ấy cô đã nói gì?
Cô nói có gì mà khổ hay không khổ chứ, chuyện này không nghiêm trọng như anh nghĩ.
Anh lại nhìn cô, giọng nói không chút cảm xúc: “Mẫn Hy, trước khi kết hôn anh đã nhắc nhở em nhiều lần rồi, cả đời dài hơn em tưởng tượng, anh muốn em suy nghĩ xem có thể ở bên anh cả đời hay không. Chúng ta mới kết hôn được một tháng rưỡi, bây giờ em đã cho rằng ảnh của anh chướng mắt sao?”
Không phải chướng mắt, mà là tâm trạng của hai người trong ảnh lúc đó tương phản rõ rệt nên cô không muốn nhìn thêm.
Từ lúc quyết định kết hôn đến khi đính hôn rồi lại nhận giấy chứng nhận mà mất chưa đến ba tháng, cô vẫn chưa tìm được cách nào để ở chung hòa hợp với chồng.
Đối mặt với lời buộc tội lạnh lùng của anh, giọng điệu của Mẫn Hy càng thêm lạnh, lời nói càng như thêm dầu vào lửa: “Hừ, càng xem càng chướng mắt, một chút cũng không muốn nhìn, vậy nên mới che lại.”
Đàn ông để ý nhất là thể diện, vậy mà lại bị cô hung hăng dẫm một phát, Mẫn Hy không thèm nhìn Phó Ngôn Châu.
Căn phòng khách rộng rãi chìm trong im lặng.
Một lúc sau, Mẫn Hy quay đầu nhìn anh.
Quả nhiên, mặt Phó Ngôn Châu không chút thay đổi nhìn cô, sắc mặt so với bầu trời nổi bão còn âm trầm hơn.
Mưa rền gió dữ nhấn chìm thành phố, đôi mắt anh lạnh thấu xương như thôn tính tâm hồn cô.
Bắt cô xin lỗi anh thì cô không làm được nhưng hôm nay là sinh nhật anh, cô không thể làm bầu không khí trở nên căng thẳng quá, nên quyết định xoa dịu lại.
Mẫn Hy chuẩn bị quay trở lại phòng ngủ để thay quần áo, suy nghĩ về cách giải quyết bữa tối sinh nhật.
Cô cởi dép, đi chân trần lên tấm thảm trước ghế sô pha.
Khoảng cách giữa bàn trà và ghế sô pha đủ rộng để cô có thể bước tới, nhưng cô lại đi sát mép ghế sô pha, bị đôi chân dài của anh chặn đường.
Cô giơ mu bàn chân chạm vào bắp chân anh, nhẹ giọng nói: “Nhường một chút, để em đi.”
Dùng cách này để nói chuyện với anh trước, lại thêm tiếp xúc cơ thể để thể hiện sự lấy lòng.
Phó Ngôn Châu không di chuyển, không phát ra âm thanh cũng không biểu lộ bất cứ điều gì.
Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ khác nhau, trong mắt anh, sự lấy lòng của cô chẳng qua vô cớ tìm lỗi.
Một người khăng khăng đòi đi qua, còn người kia thì không hề có ý tránh đường.
Mẫn Hy lại đẩy nhẹ đầu gối vào chân anh: “Anh chặn đường em rồi.”
Phó Ngôn Châu ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: “Phòng khách không đủ rộng để em đi à?”
“Không đủ.” Mẫn Hy giơ chân trần, lần theo chân anh cọ lên.
Phó Ngôn Châu ném chiếc khăn lụa trong tay xuống, nắm lấy cổ tay cô, không cho cô dơ lên nữa, đè nén lửa giận: “Chính mình không đúng lại tìm anh gây chuyện sao?”
“Buông em ra, em đi thay quần áo rồi nấu ăn.”
Phó Ngôn Châu không buông tay, Mẫn Hy có một cổ tay mảnh khảnh, lo lắng sẽ làm cô bị thương, anh thả lỏng tay, ngữ khí dịu dàng: “Em không thích nấu ăn thì cũng đừng ép mình.”
Anh nhường cho cô một chút vậy, cho cô một lý do chính đáng, nói cô không thích nấu ăn vì cô không biết nấu ăn.
Anh nói: “Em không cần làm, sáu rưỡi anh gọi đầu bếp tới đây.”
Mẫn Hy ngạc nhiên.
Phó Ngôn Châu chỉ vào bức ảnh trên bàn, “Giờ thì giải thích lại lý do tại sao dùng khăn lụa để che ảnh lại.”
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh lạnh lùng và kiềm chế: “Hy Hy, em phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, đừng nói theo cảm tính, cũng đừng tỏ ra giận dỗi nữa.”