"Yên tâm đi, sẽ không đâu."
Khương Vãn Ý nhẹ nhàng an ủi Chu Dục Sơ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, đôi mắt cô cũng không nhịn được mà ửng đỏ.
Trước đây cô không biết, thì ra cậu đã một mình trải qua nhiều chuyện như vậy.
Mà cậu mới chỉ mười tám tuổi...
"Chị, về nhà thôi?"
Chu Dục Sơ quay đầu đi, ngượng ngùng lau nước mắt trên khóe mắt, không muốn để lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt Khương Vãn Ý.
Khương Vãn Ý bị dáng vẻ của cậu chọc cười, xoa xoa cái đầu xù của cậu, nhẹ nhàng thở ra, mềm mại như thể sợ giây tiếp theo sẽ thổi bay mất cậu.
Thẩm Kinh Niên hoàn toàn bị phớt lờ.
Anh ta nhìn Khương Vãn Ý và Chu Dục Sơ đứng cạnh nhau thật hài hòa, cậu sẽ giúp Khương Vãn Ý nhận hoa, giúp cô kéo cửa, giúp cô cầm ô tắt đèn.
Sự chu đáo và dịu dàng của Chu Dục Sơ đều thể hiện trong hành động.
Thẩm Kinh Niên đột nhiên hiểu ra.
Hiểu ra tại sao Khương Vãn Ý lại chọn Chu Dục Sơ, mặc dù biết cậu không có tiền, nhưng vẫn sẵn sàng theo cậu.
Bởi vì Chu Dục Sơ có thể cho Khương Vãn Ý những gì cô muốn, không phải một chút, mà là tất cả-
Chu Dục Sơ sẽ cùng cô đi công viên giải trí, sẽ dùng những quả bóng bay ngộ nghĩnh để dỗ cô vui vẻ, sẽ đến đón cô tan làm trong ngày mưa lớn, sẽ âm thầm đi theo cô, giúp cô làm mọi việc trong khả năng của mình.
Mà những điều này, anh ta, người chồng của Khương Vãn Ý ở kiếp trước, chưa từng làm được điều nào.
Có thứ gì đó trong lòng anh ta rơi xuống.
Rất đau, như bị kim đâm, đau đến mức khiến người ta suy sụp.
Thẩm Kinh Niên cúi đầu, lòng bàn tay đọng đầy nước mưa, sự cố chấp không cam lòng trong lòng anh ta dường như đang dần lắng xuống.
Bởi vì anh ta phát hiện ra rằng, anh ta hoàn toàn không có tư cách để không cam lòng, anh ta thực sự là một người bạn đời không không xứng đáng từ đầu đến cuối.
...
Khương Vãn Ý đưa Chu Dục Sơ về nhà, tắm rửa xong, cô làm cho cậu một bát mì nóng hổi, trên mặt còn có một quả trứng.
Dưới ánh mắt có phần ngượng ngùng của Chu Dục Sơ, Khương Vãn Ý không hỏi gì cả, chỉ gật đầu với cậu, nhỏ giọng giụccậu: "Ăn nhanh đi, nếu không lát nữa sẽ nhão mất thì không ngon nữa."
Chu Dục Sơ mím môi, giọng nói ngoan ngoãn phát ra từ mũi.
Ăn xong một bát mì, cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn Khương Vãn Ý: "Chị không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Khương Vãn Ý thành thật lắc đầu: "Hỏi gì chứ? Hỏi tại sao hôm nay cậu cứ im lặng suốt đường?"
Lời vừa dứt, đầu Chu Dục Sơ cúi xuống, Khương Vãn Ý vội nhíu mày, nâng mặt cậu lên.
"Sao cậu lại kỳ cục thế này? Cậu đang buồn cái gì vậy? Tôi tin cậu mà, phải không?"
Cô nói rất nghiêm túc, ánh sáng trong mắt cô được ánh đèn màu cam trên đầu nhuộm một màu đẹp đẽ.
Sự bất an trong lòng Chu Dục Sơ mới lan tỏa rồi tiêu tan.
"Thực ra, nếu chị hỏi, tôi sẽ nói cho chị biết, kể hết tất cả cho chị."
"Không cần."
Khương Vãn Ý từ chối rất dứt khoát.
Trên đời này ai mà không có bí mật chứ?
Cô cũng vậy.
Cô biết nỗi đau khi vạch trần vết sẹo là như thế nào.
Không muốn nhớ lại thì đừng nhớ lại, lại không phải là thứ nhất định phải biết, cô không muốn làm kẻ xấu làm bong tróc vết thương của người khác.
Có những bí mật chỉ thích hợp để giấu trong lòng, giấu trong ký ức, đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.
...
Hoàng hôn buông xuống, mưa dần tạnh. Thẩm Kinh Niên không biết mình đã trở về nhà như thế nào.
Anh ta ướt sũng toàn thân,trông thảm hại như ác quỷ chui ra từ trong nước, toàn thân lạnh lẽo, ai nhìn thấy cũng sợ.
Nhưng Thẩm Kinh Niên không quan tâm, anh ta đã sớm không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
Loạng choạng đi đến ngồi xuống ghế sofa, nước trên người anh ta nhanh chóng làm ướt ghế sofa.
Nhưng Thẩm Kinh Niên vẫn cố chấp không chịu thay quần áo, châm một điếu thuốc trên tay, anh ta gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta đưa một luật sư đến.
Rất nhanh, trợ lý đã theo yêu cầu của anh ta, đdẫn một luật sư danh tiếng đến.
Chỉ là khi hai người đẩy cửa bước vào, trợ lý và luật sư đều ngây người tại chỗ.
"Tổng giám đốc!"
Trợ lý nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt sũng, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Nhưng Thẩm Kinh Niên chỉ bình tĩnh gạt tàn thuốc trên điếu thuốc, đôi mắt đen láy từ từ mở ra trong căn phòng tối tăm.
"Tôi muốn lập di chúc."