"Tuyên Tuyên!"
Tống Kỳ đuổi theo Tần Tuyên Tuyên ra ngoài, nhưng cô không đợi hắn, trực tiếp đón xe Taxi rời đi.
Nhìn Tần Tuyên Tuyên một thân lễ phục hoa lệ nhưng đôi mắt lại đỏ ửng, mặt lái xe Taxi lộ vẻ kinh dị, nhưng không nói gì, đạp chân ga cho xe chạy, nhưng thường nhìn Tần Tuyên Tuyên ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Đi hơn 3 phút vẫn không thấy Tần Tuyên Tuyên nói chuyện, cuối cùng lái xe không nhịn được hỏi.
Tần Tuyên Tuyên không muốn về nhà, liền mở miệng nói: "Công viên Ngọc Sơn."
Hôm nay là cuối tuần, trong công viên rất nhiều người, Tần Tuyên Tuyên mặc lễ phục trên người, vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng cô cũng không ý đến, nhanh chóng chạy qua những nơi nhiều người, hướng đến một nơi hẻo lánh.
Rất nhanh, cô đi đến mặt cỏ ngày đó Đỗ Mộ Ngôn đã thả đom đóm, ngồi xuống tựa vào thân cây.
Nơi này hầu như không có người, Tần Tuyên Tuyên có thể im lặng không bị người khác quấy rầy. Cô nhìn bần trời trong vắt như mới được tẩy rửa, mặt một mảnh đờ đẫn.
Giờ khắc này, cô không muốn nghĩ gì nữa, hai mắt nhìn chân trời xa xa như mất đi tiêu cự. Di động liên tục vang lên nhưng cô như không hề nghe thấy, vẫn không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, ở nơi gần đó bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Là Đỗ Mộ Ngôn.
Tần Tuyên Tuyên đang suy nghĩ đến dại ra đột nhiên tỉnh táo lại, ngay lập tức đứng lên, xoay người chạy ra xa.
Nhưng Đỗ Mộ Ngôn làm sao có thể để cô rời đi như vậy? Tâm lý chênh lệch cực lớn khi thất bại chỉ trong gang tấc khiên lòng hắn hoàn toàn hỗn loạn, hắn chỉ biết nếu hắn không làm gì thì hắn vĩnh viễn mất đi Tần Tuyên Tuyên.
"Tuyên Tuyên, em đừng đi!" Đỗ Mộ Ngôn cầm cánh tay Tần Tuyên Tuyên, vội vàng nói, "Tuyên Tuyên, em tha thứ cho anh lần này được không?"
Bị Đỗ Mộ Ngôn túm lại, Tần Tuyên Tuyên không thể giãy dụa, nhưng cũng không muốn nghe hắn nói gì nữa.
"Mặc kệ anh nói gì cũng vô dụng." Tần Tuyên Tuyên lắc đầu, ngay cả liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái cũng không muốn.
"Tuyên Tuyên, em hãy nghe anh nói xong đã rồi anh sẽ để em đi!" Đỗ Mộ Ngôn nói.
Tần Tuyên Tuyên lại dùng sức vùng vằng mấy cái nhưng phát hiện sức lực của mình hoàn toàn không thể so được với Đỗ Mộ Ngôn, chỉ đành dừng lại, nhưng cũng không muốn nhìn hắn.
Đỗ Mộ Ngôn biết Tần Tuyên Tuyên đã ngầm đồng ý cho hắn cơ hội giải thích rồi, nhưng hắn cũng không mạo hiểu buông cô ra, vẫn nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô nói: "Về chuyện của Tống Kỳ, anh sẽ không giải thích điều gì, vì vốn dĩ anh còn có thể làm quá đáng hơn nữa."
Tần Tuyên Tuyên khiếp sợ nhìn lại, cô không ngờ Đỗ Mộ Ngôn sẽ không biết xấu hổ nói ra lời nói như vậy. Cô vốn nghĩ hắn sẽ xin lỗi cầu xin sự tha thứ của cô, nhưng hắn nào có biết mình đã sai chứ?
"Nhưng ba người nhà họ Tạ kia, anh phải làm sáng tỏ cho bản thân mình." Đỗ Mộ Ngôn nói.
Đây là một quá khứ cực kỳ bình thường nhưng cũng rất không bình thường, nói nó bình thường là vì bây giờ trong các loại tiểu thuyết phim truyền hình đều sẽ có một đoạn như thế, nhưng nói không bình thường là vì Tần Tuyên Tuyên chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ở hiện thực.
Năm Đỗ Mộ Ngôn 8 tuổi, cha hắn chết trong một vụ tai nạn, mẹ hắn vốn rất yêu cha hắn không chấp nhận nổi sự thật đó, ngày ngày say rượu, say rượu rồi thì không đánh cũng mắng Đỗ Mộ Ngôn. Khi đó Đỗ Mộ Ngôn còn tên là Đỗ Thành Húc, còn nhỏ hắn nghĩ mẹ hắn chỉ tạm thời say rượu dữ tợn mà thôi, sớm muộn gì sẽ có một ngày bà sẽ trở lại là người mẹ dịu dàng lương thiện như trước, nhưng tạm thời này là tận 5 năm, năm hắn 13 tuổi, thời điểm mà hắn gần như đã chết lặng, mẹ hắn vì trúng độc rượu cồn, không thể cứu chữa mà chết đi.
Người thân trong nhà hắn rất ít, ông bà nội ngoại đều đã qua đời, lăn lộn khắp nơi, hắn đến nhà Tạ Dương Trạch và Vương Tú Mai. Tạ Dương Trạch là chú họ hắn, vì để ý đến tài sản nhà hắn mà đồng ý nuôi dưỡng hắn. Từ lúc đó, hắn bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Cái nhà đó đối với hắn chỉ là một nơi để ăn để ngủ, hắn không nghĩ đó là "nhà". Vốn dĩ hắn định ở đó đến khi trưởng thành mới rời đi, ai ngờ năm hắn 17 tuổi, đã xảy ra một việc. Hắn được kế thừa vẻ bề ngoài xuất sắc của cha mẹ nên theo tuổi tác tăng lên, càng ngày càng đẹp trai, hấp dẫn không ít ánh nhìn của các thiếu nữ. Nhưng hắn không ngờ là, cô họ vì chú họ hắn thường đi công tác mà cảm thấy cô đơn lại đi quyến rũ hắn. Hắn không hề có tình cảm tốt gì với nhà đó nên dĩ nhiên sẽ từ chối, nhưng không ngờ bà ta sẽ trả đũa, trước mặt Tạ Dương Vũ vu oan cho hắn muốn cưỡng hiếp Tạ Hiểu Vũ. Sau khi từ chối Vương Tú Mai, Đỗ Mộ Ngôn cũng không định nói ra chuyện này nhưng nếu bà ta đã vu oan cho hắn thì dĩ nhiên hắn không thể ngồi chờ chết được, nên liền đem việc đó nói ra. Nhưng Tạ Dương Trạch chẳng những không tin còn nổi giận đánh đập hắn.
Từ đó về sau Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn coi những kẻ kia là người qua đường, trộm lấy sổ hộ khẩu của chính gia đình mình, suốt đêm rời đi nơi hắn đã ở bốn năm nhưng chưa từng coi là "nhà" đó. Sau đó, hắn sửa tên, thay đổi thành phố, lấy được bằng trung học thì bắt đầu làm lại cuộc đời ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Bất cứ công việc bẩn thỉu mệt nhọc gì hắn cũng đều đã từng trải qua, nhưng chưa bao giờ hối hận vì việc làm của mình, sau mười mấy năm phấn đấu hắn mới có ngày hôm nay. Hắn dùng tên của cha mình đặt làm tên công ty, mười mấy năm qua cũng chưa từng gặp lại ba người nhà Tạ Dương Trạch, cũng xóa sạch họ trong trí nhớ của mình, nhưng không ngờ sẽ có ngày họ dùng cách này xuất hiện trước mặt hắn.
Được nghe một câu chuyện chuyện hoàn toàn khác với lúc trước khiến Tần Tuyên Tuyên không biết nên nghe lời ai.
Cô không biết nên tin tưởng ai. Theo tình cảm, cô có khuynh hướng tin lời Đỗ Mộ Ngôn. Nhưng hắn có nhiều tiền án lắm rồi, cô không dám dễ dàng tin hắn nữa.
Cho nên đối mặt với Đỗ Mộ Ngôn đang mang theo ánh mắt chờ đợi, Tần Tuyên Tuyên chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi nên về nhà."
Một giây đó, ánh sáng trong mắt Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên lụi tàn.
"Tuyên Tuyên, anh biết trước đó anh đã nói dối quá nhiều, em không tin anh, anh có thể hiểu. Anh thề từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nói dối em thêm một câu nào nữa." Đỗ Mộ Ngôn nói.
Tần Tuyên Tuyên nhíu mày nói, lời nói cũng là yếu ớt thiếu sức sống, lúc này đây dù Đỗ Mộ Ngôn có nói nhiều hơn nữa, cô cũng không có khả năng sẽ tin hắn ngay.
Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Đỗ Mộ Ngôn đã mở miệng, "Tuyên Tuyên, anh bắt đầu âm mưu sắp đặt Tống Kỳ trước cả khi chúng ta gặp nhau, em có biết vì sao không?"
Lòng Tần Tuyên Tuyên khẽ máy động, quả thật đây chính là câu hỏi mà cô luôn chôn sâu trong đáy lòng. Cô vẫn luôn cảm thấy chuyện vừa gặp đã yêu không đáng tin, nhưng biểu hiện của Đỗ Mộ Ngôn đã đánh vỡ suy nghĩ của cô, khiến cô chấp nhận lý do "vừa gặp đã yêu" của hắn. Nhưng hôm nay biết Đỗ Mộ Ngôn lập kế hoạch hãm hại Tống Kỳ sớm như vậy, cô lại cảm thấy vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.
Đỗ Mộ Ngôn nhìn thật sâu vào Tần Tuyên Tuyên, đáy mắt bắt đầu trào lên cảm xúc mãnh liệt, cuối cùng lại trở lại bình tĩnh sau, "Tuyên Tuyên, đây đã là lần thứ hai anh sống. Lần sống đầu tiên của anh khi anh gặp em, em đã là vợ của Tống Kỳ."
Tần Tuyên Tuyên vừa mơ hồ vừa giật mình nhìn Đỗ Mộ Ngôn, từng chữ trong câu nói của hắn cô đều có thể hiểu nhưng khi ghép lại thành câu thì cô lại chẳng thể hiểu nổi.
Ánh sáng trong mắt Đỗ Mộ Ngôn lại bắt đầu sáng lên.
"Tuyên Tuyên, khi đó anh vừa thấy đã yêu em. Em tốt đẹp như vậy, là ánh mặt trời mà anh vĩnh viễn không thể có được, anh yêu em bao nhiêu thì càng hận Tống Kỳ bấy nhiêu. Vì có được em, anh dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng em vô cùng khinh thường, thậm chí bắt đầu chán ghét anh. Khi đó anh rất ngu xuẩn, làm em chìm vào sự bất lực, điên cuồng không kiềm chế nổi, thậm chí còn làm tổn thương chú và dì..." Đỗ Mộ Ngôn dừng một chút, ánh mắt khép hờ, giống như vừa sợ vừa vui khi nghĩ lại. "Cuối cùng, em giết anh, cũng giết chính em."
Lời nói của Đỗ Mộ Ngôn lọt vào tai Tần Tuyên Tuyên chẳng khác gì nói nhảm. Hắn nói hắn trọng sinh? Điều chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà hắn nghĩ cô sẽ tin ư?
Cô giật giật khóe môi như muốn cười nhạo hắn, nhưng cổ họng vừa phát ra một tiếng lập tức bị nghẹn như có cái gì đó giữ lại.
Vẻ mặt hắn giờ phút này như thể hắn đang chìm trong quá khứ cực kỳ thảm thiết, khuôn mặt đẹp trai hơi vặn vẹo, đáy mắt ngập tràn những cảm xúc không ngừng biến ảo.
Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời lại ngẩn ra. Nếu chuyện hắn nói là thật thì có thể hiểu những hành động quái lạ của hắn lúc trước... Nhưng trọng sinh? Điều này có thể sao?
"Tuyên Tuyên, tuy rằng tất cả chuyện này nghe càng giống lời nói dối của anh, nhưng anh dùng mạng sống của anh để thề với em rằng lúc này anh không hề nói dối nửa lời với em." Đỗ Mộ Ngôn nói, hắn chị nhẹ nhàng bâng quơ kể qua loa chuyện hắn đã làm mà thôi, cuối cùng hắn cũng không dám nói quá cụ thể những thủ đoạn bẩn thỉu không thể tha thứ mà hắn đã từng làm để có được cô, hắn nói những thứ này vẫn là vì ôm suy nghĩ được cô tha thứ.
"Anh buông ra..."
Tần Tuyên Tuyên hoàn hồn, cúi đầu nói khẽ. Chuyện xảy ra hôm nay rất nhiều, bây giờ đầu cô hoàn toàn hỗn loạn, không thể phán đoán cũng không có khả năng tự hỏi, cô không thể đưa ra một quyết định qua loa được.
Đỗ Mộ Ngôn nhì Tần Tuyên Tuyên thật lâu, bỗng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô.
"Tuyên Tuyên, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, anh thề anh sẽ không hề giấu diếm em điều gì, cũng sẽ dùng toàn bộ những gì anh có để yêu em." Giọng nói nhẹ nhàng của Đỗ Mộ Ngôn chậm rãi vang lên, ánh sáng nơi đáy mắt càng lúc càng sáng nhưng cũng càng lúc càng vặn vẹo, "Mà nếu em thật sự không chịu tha thứ cho anh, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Tần Tuyên Tuyên khiếp sợ nhìn Đỗ Mộ Ngôn. Cô thấy được sự nghiêm túc trong mắt hắn, hắn không dọa suông.
Dường như Đỗ Mộ Ngôn bị ánh mắt cô đâm đến đau đớn, đột nhiên ôm chặt lấy cô, tránh được tầm mắt, lẩm bẩm bên tai cô: "Tuyên Tuyên, anh không muốn làm em tổn thương... đừng cho anh cơ hội tổn thương em được không...?"
Sự đau đớn trong giọng nói, xuyên thấu qua đôi tay hơi run rẩy của hắn, trực tiếp khắc vào đáy lòng Tần Tuyên Tuyên.
Cuối cùng, Tần Tuyên Tuyên gần như là hồn ma từ chối Đỗ Mộ Ngôn, tự ngồi taxi trở về nhà.
Lúc cô về đến nhà, Tần Quốc Đống và Đường Vi đều đang lo lắng chờ cô. Sau khi hai người trở về từ hội trường tổ chức lễ đính hôn thì không thấy Tần Tuyên Tuyên đâu, gọi điện thì không có ai nhận, vô cùng lo lắng. Ông bà định hỏi Đỗ Mộ Ngôn về nguyên nhân Tần Tuyên Tuyên từ chối hôn sự nhưng Đỗ Mộ Ngôn lại không nói gì cả, thế nên hai người chỉ có thể chờ cô về để hỏi.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của hai ông bà, Tần Tuyên Tuyên ép bản thân phải tỉnh táo, do dự một chút mới kể lại chuyện xảy ra trước khi đính hôn, về chuyện Tống Kỳ bị ĐỖ Mộ Ngôn lập mưu hãm hại. Còn chuyện về gia đình Tạ Hiểu Vũ, trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì cô không muốn kể ra.
Tần Quốc Đống và Đường Vi nghe xong lời kể của cô, không nói gì thật lâu, thấy cô mặt đầy mệt mỏi, hai người bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước, ngay cả một câu trách móc nặng nề cũng không có.
Tần Tuyên Tuyên đè nén chua xót trở về phòng. Thay một thân lễ phục đã đầy nếp nhăn, cô ghé vào giường, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay. Mà hình ảnh cuối cùng chính là hình ảnh Đỗ Mộ Ngôn ôm chặt cô, nói lời uy hiếp mà như cầu xin kia.
Không thể nghi ngờ rằng hôm nay Tần Tuyên Tuyên đã hiểu sâu thêm một bước về người tên Đỗ Mộ Ngôn đó. Giấu dưới vẻ ôn nhu được dệt bằng tình yêu dành cho cô là một tâm hồn đáng sợ, cô không thể quên được vẻ mặt khiến người ta sợ hãi của hắn.
Nhưng trừ điều đó, cô vẫn cảm thấy hơi đau lòng. Nếu điều hắn nói là thật, vậy thì từ lúc lặp lại việc hai người quen biết đến giờ nhất định hắn đã tổn thương không ít rồi...
Tần Tuyên Tuyên đau đớn ôm đầu mình. Cô nghĩ, hắn thắng. Hắn thành công nhét hắn vào lòng cô, làm cô dù biết mọi chuyện hắn làm nhưng vẫn đau lòng cho hắn.
Cuối cùng thì cái gì là thật, cái gì là giả? Cô nên làm gì bây giờ?