Chớp mắt đã đến cuối năm, Tân Nguyệt và Ôn Dịch Tuyên đều không có thói quen tổ chức tết nhất lễ lọc, trong nhà quạnh quẽ, so sánh với những ngày thường cũng không có gì khác biệt.
Ăn qua cơm chiều, Tân Nguyệt đổi một thân quần áo ra cửa, Dịch Tuyên cũng cùng đi với cô.
Mùa đông ở thành phố Z trước giờ đều không quá lạnh, nhưng năm nay đặc biệt mưa nhiều, khiến nhiệt độ không khí giảm xuống tận âm độ. Tân Nguyệt trên dưới một thân áo nỉ bông rồi áo choàng dài, đem chính mình quấn đến vừa dày vừa nặng, trong khi đó Dịch Tuyên lại chỉ phong phanh một chiếc áo khoác mỏng, lúc này đang đứng cạnh con xe phân khối lớn màu đen, trông cực kì đẹp trai, tuấn tú, nhưng Tân Nguyệt chung quy chỉ lo lắng hắn sẽ bị lạnh.
Hôm nay Dịch Tuyên lái xe, hắn trước tiên đưa Tân Nguyệt đi D&M, sau đó lại tự thân đi một chuyến tới Nhã Xuyên.
Tân Nguyệt vẫn luôn không chịu đến căn phòng lớn ở Nhã Xuyên, nên ở đây vẫn luôn trống không. Hai ngày này vừa lúc không có việc gì, Tân Nguyệt kêu hắn sang bên kia quét dọn một chút, ăn tết thật sự nhàn rỗi, trùng hợp có thể coi như là đi du lịch hai ngày luôn.
Chiếc xe mới vừa đi đến quán bar chỗ giao lộ liền tắc đường, không thể đi tiếp.
Mặc dù về cơ bản đã phân bố sắp xếp nhiều lần, song cả con phố D&M cửa tiệm trước cửa tiệm sau vẫn chật kín người, cuối phố cả hàng người đang nối đuôi nhau xếp hàng, cảnh tượng hai đầu phố quả thật không sai biệt, thật sự rất đông đúc.
Tân Nguyệt xa xa nhìn liếc mắt một cái, cười nói: “Kinh doanh không tồi nha ông chủ Dịch. Ai, Dịch lão bản, anh nói đi thực ra lúc trước chọn chỗ này khai trương cửa hàng, có phải hay không chính là vì muốn cạnh tranh với chị?”
Dịch Tuyên nghiêng mắt thấy cô tâm tình không tồi, nhếch khóe môi phối hợp cô vui đùa: “Ừm, quả đúng là có ý nghĩ này.”
“Em vô lại! Em thật đúng là muốn tranh miếng cơm với chị!” Tân Nguyệt trừng hắn liếc mắt một cái, duỗi tay vò loạn tóc của hắn.
Dịch Tuyên cười, bắt lấy tay cô kéo đến trước mặt hôn một cái, lấy lòng nói: “Dù sao em kinh doanh kiếm lời, tiền đều là của em, có phải cạnh tranh hay không thì có cái gì quan trọng đâu.”
“Ngụy biện!” Tân Nguyệt ra vẻ khinh thường mà quay mặt không thèm nhìn người đối diện, nhưng khóe môi lại nở nụ cười rạng rỡ.
Càng gần cuối năm, các quán bar kinh doanh càng thịnh vượng, toàn bộ quán bar đều chật như nêm cối, một mảnh đỏ rực như núi lửa.
Tân Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn thời gian, hai mươi phút đã trôi qua mà họ vẫn chưa thể đi được.
“Hay là chị xuống đây đi bộ trước, còn em thì ở đây chờ rồi đi tiếp vậy.” Tân Nguyệt xoay người lại cầm túi xách định đi..
Dịch Tuyên giữ chặt cô, “Vội cái gì?”
“Làm sao mà không vội được!” Tân Nguyệt bắt lấy tay hắn kéo ra, “Hôm nay chú Quang cố ý dành ra chút thời gian tới tham dự liên hoan cuối năm, cứ ở đây chị sẽ bị muộn mất!”
Dịch Tuyên khẽ nhéo nhéo cổ tay của cô, cuối cùng vẫn là để cô đi, “Em xong việc sẽ lập tức đến đón chị, chị nhanh một chút đấy nhé.”
“Biết rồi!”
Tân Nguyệt xuống xe, gió lạnh thổi làm cô co rúm lại một chút. Cô nắm thật chặt áo khoác, khom lưng vẫy vẫy tay với Dịch Tuyên.
Dịch Tuyên nhìn cô đi, trên vỉa hè bóng lưng mảnh mai như thế, tươi cười vừa rồi dần dần phai nhạt xuống.
Ở trong tầm mắt hắn, ven đường bao nhiêu xe cộ đều biến thành hai màu đen trắng, trong bức tranh phong cảnh này toàn thế giới chỉ có một mình Tân Nguyệt là đầy màu sắc.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều thực ăn ý không hề nhắc đến bất cứ một việc gì liên quan tới Triệu Khải.
Hắn cũng không hỏi cô đến tột cùng anh ta còn sống hay đã chết, cô cũng không giải thích những ngày nghỉ vào thời điểm đó cô cả ngày không ở nhà là đi nơi nào.
Giữa bọn họ phảng phất có một cây thước đo ngăn cản, cây thước ấy thật rõ ràng phân tách hai người bọn họ. Quan hệ của hai người thực ra yếu ớt như lớp băng mỏng, run run rẩy rẩy nhưng bề ngoài họ vẫn cố gắng duy trì nó thật vững vàng, hài hòa.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, lớp vỏ tưởng như cân bằng này sẽ bị đánh vỡ, Dịch Tuyên cùng Tân Nguyệt trong lòng đều biết rõ ràng.
Đến ngày hôm đó, cục diện bình tĩnh hiện giờ sẽ biến thành bộ dạng gì, chẳng ai có thể biết trước được.
Hai tháng nay có Tần Thừa phụ việc, hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, mọi việc vẫn như cũ không sai lầm, cũng vẫn bình thường không có gì thay đổi.
Thực ra Tân Nguyệt không cần mỗi ngày đến tới cửa tiệm, nhưng cô trước sau đều cảm thấy Tần Thừa tên này có điểm không đáng tin cậy. Nên cô đành kiên trì mỗi ngày 10 giờ đến cửa tiệm, rồi đợi cho đến rạng sáng 1 giờ lại đi. Chỉ cần thời điểm tối này không có việc gì, thì cơ bản mọi thứ sẽ ổn.
Dịch Tuyên lo lắng cô tối đi lại nguy hiểm, mỗi ngày đều là cùng cô hai người ra cửa, xong lại hai người cùng nhau về nhà.
Hôm nay nhưng lại là ngoại lệ.
Còn chưa đến 8 giờ, Lưu Thế Quang đã ở trong cửa tiệm, vui vui vẻ vẻ, bầu không khí có vẻ rất hòa thuận.
Tân Nguyệt một thân lạnh lẽo bước vào, nhưng xuyên qua đám người ồn ào, náo nhiệt này, cô cũng đã sớm nóng toát mồ hôi, đành vội vàng cởi áo khoác xuống.
Lên lầu, Lưu Thế Quang đang vui vẻ đánh bài, Nhạc Văn có vẻ đang thua, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Tân Nguyệt đẩy cửa tiến vào, hắn lập tức ném bộ bài ra sau đầu, hô lên: “Chị Nguyệt tới rồi!”
Nhạc Văn chính là trợ lý của Triệu Khải, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn đi theo Tân Nguyệt.
“Thật ngại quá, tôi đến trễ rồi……” Tân Nguyệt vừa nói vừa xoay người đóng cửa.
“Thằng nhóc hư hỏng! Dám ăn gian lão tử hả!”
Vừa quay người, Tân Nguyệt liền thấy Lưu Thế Quang đạp Nhạc Văn một cái, cô sửng sốt, tiếp theo chỉ biết cười trừ.
Lưu Thế Quang khẳng định lại đem Nhạc Văn ép khô đến không còn xu nào cho xem.
Cô đặt túi xuống, ba người nói chuyện phiếm trong chốc lát, tiếp theo liền chính thức mà bắt đầu họp.
Năm nay tuy rằng đã xảy ra không ít chuyện, nhưng một năm tổng kết lại, bọn họ thu hoạch cũng không ít.
Bên ngoài nhà xưởng tiền lời tuy rằng so ra kém hơn hai năm trước, nhưng so với những xưởng khác, nhà xưởng của bọn họ xem như vẫn luôn ở mức ổn định.
D&M cũng đem lại lợi nhuận phong phú, hiện tại cũng là quán bar số một số hai trong vùng.
Ngoại trừ Triệu Khải vẫn còn đang ở bệnh viện, năm nay tất cả đều có thể coi như là hoàn mỹ.
Sự tình Triệu Khải nằm viện hiện tại chỉ có ba người đang ngồi đây biết được, ngay cả Tần Thừa cũng không biết.
Tân Nguyệt không có giải thích rõ ràng cho hắn, Dịch Tuyên cũng không nhiều lời. Hai ngày trước hắn còn hỏi Tân Nguyệt, đã sắp cuối năm rồi, như thế nào anh Khải ra ngoài du lịch còn chưa trở về.
Tân Nguyệt chỉ là cười cười, cái gì cũng không có nói.
Triệu Khải tai nạn xe cộ đến tột cùng có phải có người hãm hại hay không, Tân Nguyệt vẫn luôn âm thầm tự mình điều tra, hơn nữa cô không muốn để Lưu Thế Quang với Ôn Dịch Tuyên biết chuyện này, bên người lại chỉ có một trợ thủ là Nhạc Văn, tiến độ điều tra tự nhiên vô cùng chậm.
Tang Kỳ ở Tiêu Vân Lộ một thời gian, nhưng suốt gần nửa năm cũng không ai biết tin tức. Còn mẹ con Giang Mỹ hai người này thật ra vào lúc Triệu Khải xảy ra chuyện thì nửa tháng sau đó đã vội vàng rời khỏi thành phố Z..
Thời điểm bọn họ tới giống nhau, thời điểm rời đi cũng không thông báo cho bất kì người nào.
Tân Nguyệt hiện tại không có biện pháp xác định Tang Kỳ cùng với sự việc Triệu Khải tai nạn xe cộ rốt cuộc có liên quan đến nhau hay không, nếu nói đây tất cả chỉ là sự trùng hợp, cô thật sự không có biện pháp nào để có thể tin tưởng.
Có thể thấy được, những người làm cô phiền não bỗng chốc biến mất hết khỏi cuộc sống của cô.
Tân Nguyệt không biết như vậy là tốt hay không tốt, cô có đôi khi sẽ tưởng tượng rằng, mọi chuyện cứ bình bình đạm đạm thế này thì tốt đẹp biết mấy. Nhưng mỗi lần ở bệnh viện nhìn Triệu Khải, cô liền cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của bản thân đối với anh mà nói thật sự quá không công bằng.
Triệu Khải ngày xưa vào thời điểm năm hết tết đến cũng vẫn không ngừng kinh doanh. Anh sẽ phát cho mỗi người một bao lì xì, dù cho không có ngày nghỉ, có khi còn phải tăng ca thêm giờ, nhưng mỗi người trên mặt đều là cười khanh khách vui vẻ.
Năm nay Tân Nguyệt cũng đã phát bao lì xì cho mọi người, rất dày. Nhưng từ đêm giao thừa đến giờ, D&M vẫn trong trạng thái nghỉ ngơi.
Đã có bao lì xì, lại có ngày nghỉ, mỗi người trên mặt đều cười nở hoa.
Nhìn bọn họ vui vẻ, Tân Nguyệt liền cũng cảm thấy vui theo.
Cuối cùng cũng đến đêm giao thừa, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy bầu không khí ăn tết náo nhiệt, mỗi nhà mỗi hộ đều êm đềm đoàn viên, mùi hương của bữa cơm gia đình phiêu du trong gió..
Tân Nguyệt tâm huyết dâng trào ở nhà gói sủi cảo, Dịch Tuyên cùng cô hai người nặn nặn gói gói, trên mặt hai người toàn bột mì.
Trong nhà tuy rằng quạnh quẽ, nhưng hai người một nhà lại khá náo nhiệt.
Giữa trưa ăn cơm xong, Tân Nguyệt lại làm thêm một phần mì sợi, đóng gói cẩn thận, chuẩn bị đưa đến bệnh viện.
Dịch Tuyên để tất cả ở trong mắt, có chút khó chịu. Nhưng hắn biết chén mì này cũng sẽ chẳng thể đi vào trong bụng Triệu Khải, tâm tình rốt cuộc cũng ổn định trở lại.
Vừa vặn Tần Thừa gọi điện thoại tới kêu hắn qua chơi, buổi tối bọn họ sẽ tổ chức tiệc cho Lê Thiên Hạo, nhiệt liệt chúc mừng hắn lăn ra ngoại quốc du học.
Dịch Tuyên đáp ứng, đứng dậy cùng Tân Nguyệt dặn dò một chút.
“Em giờ phải đi trước, một lúc sẽ trở lại, buổi tối chị muốn em đưa chị hay tự chị đi?”
“Chị tự mình đi là được rồi.”
Tân Nguyệt từ phòng bếp đi ra, vào phòng cầm một cái khăn quàng cổ màu nâu nhạt, cưỡng chế quàng vào cổ hắn, bắt hắn mang lên.
“Bên ngoài lạnh lẽo, cẩn thận một chút.”
Cô nhẹ nhàng săn sóc làm Dịch Tuyên rất là hưởng thụ.
Hắn cúi người ôm lấy cô, ở bên má cô hôn hôn, nhẹ giọng nói: “Em đi trước, buổi tối sẽ về sớm.”
“Được.”
Tân Nguyệt đưa hắn ra cửa, không lâu sau cô cũng xách theo hộp giữ ấm xuất phát tới bệnh viện.
Có lẽ là bởi vì ăn tết, ngày xưa bệnh viện lúc nào cũng chật kín người mà lúc này lại có phần trống vắng.
Triệu Khải đã chuyển sang phòng bệnh thường, Tân Nguyệt đi vào phòng bệnh đúng lúc thay ca, hai vị nữ hộ sĩ trực ban thấy cô đều cất giọng chào hỏi:
“Năm mới vui vẻ nha!”
Tân Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại, “Năm mới vui vẻ.”
Cô thường xuyên tới đây, vì thế nơi này các hộ sĩ đều quen biết Tân Nguyệt.
Cô khi nói chuyện cũng không dừng lại, vài bước liền rời khỏi hai vị hộ sĩ.
Đợi cô tiến vào phòng bệnh, hai nữ hộ sĩ trẻ tuổi bắt đầu nhỏ giọng thảo luận:
“Bà xem trên tay cô ta lại xách theo đồ ăn phải không? Có phải cô ta hay không điên rồi, biết rõ người đàn ông kia đã thành người thực vật, ăn uống đều dựa vào kim truyền dinh dưỡng vào dạ dày, cô ấy còn mỗi lúc đưa đủ loại đồ ăn đến đây để làm gì a?”
“Tôi lại cảm thấy như thế lại tốt đó chứ! Lòng mang theo hy vọng! Hai người bọn họ ngày trước chắc yêu thương nhau lắm, tình yêu không rời không bỏ như vậy chẳng phải thật lãng mạn sao!”
“Thôi thôi, chỉ có bà mới cảm thấy lãng mạn. Tôi chung quy chỉ cảm thấy cô ta lúc nào mặt cũng ra vẻ cao cao tại thượng, bộ dạng chắc chắn không phải người tốt lành gì.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta đừng nói chuyện của người khác nữa. Hôm nay là năm mới, vẫn là bớt tranh cãi đi.”
Tân Nguyệt cũng vẫn như mọi lần, ở phòng bệnh nửa giờ, sau đó xoay người rời đi.
Cô xách theo cái hộp giữ ấm như lúc mới đến, cùng hai nữ hộ sĩ ngắn gọn mà chào hỏi rồi rời đi.
Nữ hộ sĩ nói Tân Nguyệt lãng mạn vẫn luôn nhìn theo cô, chờ khi thang máy đóng lại, trong miệng vẫn khẽ thì thầm.
Nữ hộ sĩ kia hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Cô nói: “Tôi sao cứ cảm thấy hộp giữ ấm trong tay cô gái kia gần đây giống như nhẹ hơn một ít.”
Cô hộ sĩ kia không thèm để ý mà nói: “Chắc đổ đi thôi.”
“Phải không?”
Ngẫm lại cũng có khả năng này, nữ hộ sĩ cứ miên man suy nghĩ, lúc sau cười cười cho qua mà vùi đầu làm theo lời dặn của bác sĩ.
Tân Nguyệt ra bệnh viện, ở ven đường bắt một chiếc xe.
Cô không có về nhà, mà nói với tài xế: “Đi Nhã Xuyên”.