Nghe Minh Uy nói khó, Chiêm Chí Đạt lập tức hỏi "Là ông chủ mấy người sai đến phá công ty tôi?"
Chiêm Chí Đạt chỉ đến ngân hàng ngầm của Minh Uy một lần, lúc ký hợp đồng, Minh Uy là người ký với gã. Tiền gã hỏi mượn không phải là nhỏ, có thể quyết định chuyện này cũng không phải là nhân vật nhỏ. Địa vị của Minh Uy, Chiêm Chí Đạt không nghi ngờ gì. Gã cũng nghĩ tới phía trên Minh Uy còn có nhân vật lớn hơn, nhưng gã không nghĩ đến mình lại bị người này nhắm vào.
Gã cũng tự hỏi gần đây có gây thù gì với đám Minh Uy không, Minh Uy xác thực không muốn cố ý làm khó mình.
Chiêm Chí Đạt nhíu mày hỏi rõ: "Ông chủ, cậu này là ai?"
"Là ai thì một lát nữa ông sẽ biết" Minh Uy châm thuốc, nhìn vào con Rolex trên tay, cười cười "Đang đến giờ đấy."
Minh Uy dù bận nhưng tư thế rõ ràng là đã chuẩn bị từ sớm, Chiêm Chí Đạt sau cùng mới phát hiện, bữa cơm đêm nay chính là tự đào hố chôn mình.
Đúng 10 giờ.
Có nhân viên phục vụ ở bên ngoài gõ cửa.
Chiêm Chí Đạt không gọi phục vụ, ngược lại Minh Uy lại vui cười.
"Nhìn đi, đồ ăn tới rồi."
Hắn ta khoát tay, có người mở cửa phòng lớn ra.
Nhân viên phục vụ đẩy một xe tiến vào.
Cái xe này so với bình thường to hơn, tựa như là to nhất. Bên trên xe đẩy phủ một tấm khăn trải, những thứ bên trong khăn rất gọn gàng.
Bầu không khí trong phòng không bình thường, Trình Đại Khánh còn đang bị áp tại cửa ra vào, nhưng nhân viên phục vụ làm như không thấy.
"Từ từ thưởng thức" Phục vụ nhìn chằm chằm xe đẩy được đẩy lên vòng tròn lớn trước bàn ăn, sau khi để xuống liền mau chóng lui ra ngoài.
Minh Uy đi đến cạnh chiếc xe đẩy, ngạc nhiên quay sang Chiêm Chí Đạt vẫy tay "Đến đây nào, ông chủ Chiêm mau đến đây xem tôi chuẩn bị gì cho ông, nhìn xem có hài lòng không?"
Chiêm Chí Đạt từ lúc trông thấy xe đẩy trong thâm tâm bắt đầu điên cuồng.
Nhìn chằm chằm vào hình dáng khăn trải bàn đang phủ, từ trước đến nay chưa từng thấy cảm giác bối rối này.
Gã không dám đi qua.
Do dự mấy giây, cửa lớn lại một lần nữa được mở ra.
Trình Đại Khánh đứng cạnh cửa trước tiên nhìn thấy người bước vào, miệng bị người ta bịt lại, mắt thấy Chiêm Chí Đạt đang sững sờ, anh ngây ngây ngô ngô giãy giụa muốn lấy lại ý thức cho gã.
Dịch Tuyên liếc mắt nhìn anh, lập tức có người đè Trình Đại Khánh xuống đất không cho ngẩng đầu lên.
Đầu Trình Đại Khánh bị đập xuống đất, phát ra một tiếng "ầm".
Chiêm Chí Đạt bị một tiếng bừng tỉnh, giương mắt nhìn qua, đã thấy Dịch Tuyên đứng trước cửa, lông mày nhíu lại: "Cậu tới đây làm gì?"
"Ông chủ."
Tiếng gã còn chưa rơi xuống, Minh Uy đã ra nghênh đón.
"Ông... ông chủ?!" Chiêm Chí Đạt không dám tin, mở to hai mắt nhìn.
Hôm nay Dịch Tuyên không mặc trang phục như trước, một thân mặc tây trang màu đen, tóc đen vuốt ra phía sau, mấy sợi nghịch ngợm rơi phía trước trán.
Hắn đưa tay cởi áo khoác đưa cho Minh Uy, quần áo màu đen bên trong hoàn mĩ ôm lấy đường cong thân hình, quần tây bình thường bị hắn mặc thành quần tây ống côn (1).
(1) 九分裤 những chiếc quần có chiều dài bằng chín phần mười (9/10) chiều dài của quần dài bình thường của một người, hoặc chiều dài của quần dài đến mắt cá chân sau khi mặc trên người. Quần tây ống côn là một loại quần tây nhưng khác với quần tây thông thường, điểm khác biệt là chiều dài của chúng không quá mắt cá chân.
Mặc âu phục khiến hắn trông trưởng thành hơn.
Vai rộng, eo thon, chân dài, tỉ lệ cơ thể của hắn gần như hoàn mỹ.
Minh Uy cầm áo khoác của cậu treo lên móc, Dịch Tuyên nhìn lướt qua Chiêm Chí Đạt. Màu mắt của hắn thuần đen, đậm như mực, lạnh thấu xương.
Hắn nhìn sang một chút, lạnh lẽo từ đầu xuống, đầu gối Chiêm Chí Đạt mềm nhũn, chống vào cạnh bàn mới không bị ngã ngồi xuống đất.
Dịch Tuyên thấy vậy lạnh lùng nhếch môi.
Một bên kéo tay áo, một bên hỏi: "Cho lão xem chưa?"
Minh Uy trở lại nói: "Chưa, còn đang chuẩn bị."
Dịch Tuyên gật đầu, sắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc "Cùng ra kia xem."
Nói xong, hắn kéo ghế ngồi xuống.
Minh Uy liếc mắt ra ý, lập tức có người áo đen đi đến, đạp một cước vào xe đẩy nhỏ. Một nữ nhân từ trong khăn trải bàn ngã ra.
Là Chiêm Thanh Nhuế.
Chiêm Chí Đạt còn chưa nhận ra ai, Minh Uy đã bước đến nắm tóc kéo lên.
"Nào, chẳng phải cô đang đi tìm bố sao? Bố cô ở đây này, nhìn xem."
"Nhuế Nhuế?"
Chiêm Thanh Nhuế bị trói tay đằng sau lưng, cả buổi chiều cô ta chăm chút dáng vẻ giờ trở nên nhếch nhác, cô ta khóc làm nhòe đen hết cả màu mắt. Son môi nhoe nhoét rất đậm, trông giống như bị người ta đánh.
"Nhuế Nhuế?!" Lớp trang điểm của cô ta rất kinh khủng, Chiêm Chí Đạt không nhận ra liền gọi một tiếng.
"...Bố." Chiêm Thanh Nhuế nghẹn ngào gọi.
"Là con thật sao?" Chiêm Chí Đạt nhận ra cô ta, bỗng nhiên nhảy bổ qua, không nghĩ rằng bị hai người chặn lại.
Minh Uy giật tóc Chiêm Thanh Nhuế lui về sau 2 bước, nóng giận quát: "Muốn làm gì đây, cẩn thận cái mạng của mày."
Da đầu Chiêm Thanh Nhuế đau nhức, nước mắt tuôn ra, cô gào khóc "Bố ơi, cứu con bố!"
Chiêm Chí Đạt nghe con gái gào khóc kêu cứu, hốc mắt liền đỏ lên. Ông ta liều mạng giãy giụa nhưng không sao thoát nổi hai người này.
"Minh Uy, mày dám đụng đến một sợi tóc của con gái tao, đến một tờ tiền mày cũng đừng nghĩ tới."
Ông ta gầm lên giận dữ.
"Trời đất chứng giám, bọn tao cũng không động đến móng tay của nó." Minh Uy cúi đầu nói, "Chính mày nói cho bố mày biết, bọn tao có đánh mày không?"
Chiêm Thanh Nhuế còn bị khống chế, cô lắc đầu rồi lại gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cô ta khóc như mưa, bộ dạng bị túm tóc thật đáng thương.
Minh Uy tỏ vẻ vô tội "Bọn tao không đánh nó."
"Đủ rồi."
Đúng vào lúc này, Dịch Tuyên bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn nhìn về phía Minh Uy.
Minh Uy nhếch miệng, không nói gì.
Chiêm Chí Đạt hoàn toàn không để cậu vào mắt, lúc Dịch Tuyên lên tiếng, ông ta gần như quên mất cậu đang ở đây.
Ông ta đã mất đi lý trí, chỉ và Dịch Tuyên điên cuồng hét: "Mày là đồ con hoang, con mẹ nó đúng là cáo mượn oai hùm, mày mới mấy tuổi ranh mà mạo danh lão đại?! Nếu không có con bé họ Tân kia, nó không giúp thì sao mày làm được? Để nó đến đây, đến đây tao giết chết nó!"
Người ông ta nói là Tân Nguyệt.
Dịch Tuyên nghe vậy mặt mày trầm xuống.
Hắn bước nhanh về phía trước, đưa tay bóp lấy cổ Chiêm Chí Đạt "Là mày trói cô ấy lại?"
Dịch Tuyên dùng lực rất lớn, mặt Chiêm Chí Đạt lúc này biến sắc, đỏ bừng lên nhưng vẫn liều mạng ho khan: "Khụ, khụ khụ! Mày đang nói đến... Khụ, cái gì?"
Hắn nhìn chằm chằm vào ông ta, con ngươi Chiêm Chí Đạt lúc này hiện đầy tơ máu.
Lúc sau, hắn bỗng buông lỏng tay ra "Không phải mày."
"Khụ khụ!" Chân Chiêm Chí Đạt mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất ho khan.
Dịch Tuyên quay người đi về hướng Chiêm Thanh Nhuế, "Còn muốn đối chất không?"
Hắn dùng khăn trên bàn lau tay, sau đó ném vào mặt Chiêm Thanh Nhuế.
Khuôn mặt lạnh lùng mang theo phần chán ghét, giọng Dịch Tuyên đã lạnh đến cực hạn "Động tới cô ấy ư, mày có biết cái giá phải trả là gì không?"
Chiêm Thanh Nhuế hoảng sợ co rúm lại, nhìn về hướng hắn, mặt xám như tro.
*
Thiệu Khải gọi điện thoại tới đúng lúc Tân Nguyệt đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Thiệu Khải chỉ nói đơn giản có chuyện cần bàn liên quan tới Dịch Tuyên, cô bảo anh ta vào nhà.
Liên quan tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Thiệu Khải đã điều tra là ai đã giở trò.
"Chiêm Thanh Nhuế?"
Thiệu Khải khẽ giật mình "Em biết à?"
Tân Nguyệt rót nước cho anh ta, nhàn nhạt nói: "Tôi đoán thế."
Hôm qua lúc bị trói trên xe, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi tên cô ta.
Cô quá bình tĩnh, Thiệu Khải nói "Em có vẻ không ngạc nhiên lắm?"
Tân Nguyệt cười cười "Đúng vậy."
Chiêm Thanh Nhuế thích Dịch Tuyên, cô đã biết lâu rồi. Vì Dịch Tuyên cô ta có thể làm ra chuyện gì Tân Nguyệt đều không cảm thấy là lạ.
Thiệu Khải hiểu rõ gật đầu: "Anh Quang bắt được người hôm qua động đến em rồi, những người còn lại đều không thấy."
"Không thấy?" Tân Nguyệt kinh ngạc.
Thiệu Khải dừng một chút, nhìn về phía cửa phòng Dịch Tuyên đang đóng.
Tân Nguyệt hiểu, giải thích: "Cậu ấy đi ra ngoài từ sáng chưa về."
Thiệu Khải chợt nhớ hôm qua, Dịch Tuyên đuổi anh ta ra ngoài, về sau cậu và Tân Nguyệt phát sinh chuyện gì thì anh ta không biết.
"Hôm qua..." Thiệu Khải muốn hỏi nhưng lời đến miệng rồi vẫn nuốt trở lại.
Anh ta không có tư cách hỏi.
Anh ta cứ ấp a ấp úng, Tân Nguyệt hỏi: "Những người còn lại, là Dịch Tuyên làm?"
Thiệu Khải nhíu mày gật đầu "Như chúng ta đoán trước, mình đã sai ngay từ ban đầu."
Tân Nguyệt ngơ ngác "Có ý gì?"
"Chúng ta ngay từ đầu cho rằng phía sau cậu ấy chỉ có La Bưu nhưng những gì thực tế cậu ấy có không chỉ là một mình La Bưu."
*
Ban đêm tĩnh lặng phủ lấy thành phố Z, nửa đêm khu cư xá càng yên tĩnh lạ thường.
Bầu trời đêm tối nay sáng tỏ, trăng lưỡi liềm treo cao tận chân trờ, gió nhẹ đẩy mây tầng tầng chầm chậm bay xa, hé ra những vì sao nhỏ, như những vẩy kim cương trong màn đêm, lấp lánh ánh sáng.
Tân Nguyệt đứng trên ban công, lẳng lặng ngắm bầu trời đêm.
Bỗng có xe dừng lại dưới lầu.
Âm thanh ô tô phá tan màn đêm tĩnh mịch.
Tân Nguyệt cúi đầu, nhìn thấy Dịch Tuyên xuống xe.
Có lẽ là quá nhạy cảm, hay là giữa bọn họ tồn tại một loại thần giao cách cảm nào đó.
Lúc này Dịch Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Hắn khẽ nhíu mày.
Tân Nguyệt ghé sát vào lan can, mỉm cười vẫy tay.
Áo khoác của hắn rơi trên xe, Minh Uy xuống xe đưa tới.
Dịch Tuyên quay lại cũng không nhìn anh ta.
Hắn vẫn luôn ngẩng đầu, Minh Uy thuận theo ánh mắt hắn nhìn lên, không có người.
"A Tuyên..."
Anh ta vừa mở miệng, Dịch Tuyên lại đẩy anh ta ra, nhanh chân bước vào hành lang.
Trong nhà, Tân Nguyệt đã lấy sẵn dép lê cho Dịch Tuyên, trên bàn còn để sẵn đồ uống hắn thích.
Cô yên tĩnh ngồi trên ghế salon, TV cũng không bật.
Dịch Tuyên đi vào, trước cửa đã để sẵn dép lê, còn Tân Nguyệt đang lẳng lặng ngồi trong phòng khách, hắn thấy bối rối không rõ lý do.
Hắn đổi giày đi vào nhà.
"Nguyệt."
Tân Nguyệt nghe tiếng gọi bên tai, quay sang cười với hắn, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Lại đây."
Dịch Tuyên nghe lời đi tới."
"Muộn như vậy sao chị chưa ngủ?"
"Chị đang chờ em." Tân Nguyệt nói.
Trên mặt mang ý cười nhưng đáy mắt lại không có.
Cô hơi lạ.
Dịch Tuyên nhíu mày, giọng điệu nhẹ nhàng "Chị sao thế?"
Tân Nguyệt nhìn cậu, ánh mắt rất sâu, mang theo sự mơ hồ lạ lẫm.
"Chúng ta từ lúc quen nhau đến giờ đã là 4 năm, thời gian trôi qua nhanh thật."
Đột nhiên cô như vậy, Dịch Tuyên không hiểu "Nguyệt?"
Hắn nhíu chặt lông mày, giọng điệu Tân Nguyệt lúc này bỗng dưng lạnh lẽo.
"Hôm nay em đã đi đâu?"
***
Anh Tuyên là zang hồ thứ thiệt đấy