Tin tức cậu chủ của tập đoàn Quan thị bị tai nạn đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Cổ phiếu của tập đoàn xuống dốc không phanh, mới qua một đêm đã đứng trên bờ vực phá sản.
"Cút! Tôi bảo các người cút hết đi!"
Quan Tuấn Bách giận dữ hất hết toàn bộ đồ đạc trong phòng xuống.
Chỉ mới tuần trước, hắn vẫn còn là cậu chủ của Quan thị, cao cao tại thượng, người khác phải ngước mặt lên nhìn. Giờ đây, hắn lại trở thành một kẻ tàn tật, gia đình lại đứng trên bờ vực phá sản.
"Tuấn Bách, im đi! Tập trung điều trị, đừng có càn quấy nữa!"
"Anh..."
Người anh trai trước giờ luôn nhường nhịn lại to tiếng với hắn.
Quan Tuấn Anh đưa tay lên day day trán, tình hình hiện tại đang rối ren vô cùng. Ngoài lo đối mặt với các cổ đông khác, đề phòng kẻ thù đâm lén. Trong lại lo toan cho cậu em trai nóng tính, thực sự khiến tâm trạng Quan Tuấn Anh không thể nào bình tĩnh được.
Không gian yên tĩnh lại, dần dà, Quan Tuấn Bách với tay đến ngăn tủ cạnh giường, lấy ra một sợi dây chuyền.
Anh... nhớ... rất nhớ!
Liệu người đó, có vì anh trở nên như thế này mà ghét bỏ anh không?
Anh không dám nghĩ tới...
Thật sự rất muốn gặp, rất muốn nhìn thấy, rất muốn ôm lấy, nhưng không có tư cách.
Sân bay Hà Thành...
"Sao mày lại về đúng cái lúc này hả?"
"Cậu ấy... cần tao giúp đỡ."
Hết nói nổi...
"Mày biết bây giờ cậu ta đã thành ra cái bộ dạng gì rồi không?"
Khắp Hà Thành này, ai quan tâm đều sẽ biết cậu con trai thứ hai nhà họ Quan bị tai nạn xe, mà anh ta chính là chấp niệm lớn nhất của Mai Ngọc Anh.
"Tao buông bỏ không nổi."
Để khỏi lỡ mất thời gian, trước khi xuống máy bay, Mai Ngọc Anh đã liên lạc bên phía Quan thị. Tập đoàn Quan thị làm về mảng thời trang, giải trí, cô lại là nhà thiết kế có tiếng trong giới, ra bộ sưu tập nào thì bộ đó đều hot.
Lâm Hạ My lắc đầu, bạn cô ấy đúng là cứng đầu. Chẳng hiểu cái tên Quan Tuấn Bách kia có gì tốt mà khiến cho Mai Ngọc Anh suốt mười năm qua nhung nhớ.
Đẹp trai? Trên đời này có rất nhiều người đẹp hơn hắn, Lâm Hạ My chắc chắn là vậy.
Tính tình tốt? Thôi đi, tên đó từ xưa đến giờ cậy vào gia thế mà luôn tự cao tự đại. Yêu đương với ai cũng rầm rộ hết cả lên, giới nhà báo tốn không ít giấy cho cuộc tình của hắn, nào là bắt cá nhiều tay, cứ sau hai tuần lại đổi bạn gái một lần.
Chung quy, chắc cũng chỉ có Mai Ngọc Anh cố chấp mới đâm đầu vào hắn.
Trụ sở chính của Quan thị...
Quan Tuấn Anh lật đi lật lại, xem đi xem lại bản hợp đồng. Anh ta đến lúc này vẫn còn mơ hồ khó tin, nhìn người phụ nữ trước mặt khó hiểu, mà hỏi: "Cô Mai Ngọc Anh, cô có chắc với quyết định này chứ?"
"Đúng, tôi tin anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đúng không?"
"Đúng vậy."
Nhưng... bản hợp này, chỉ có lợi với Quan thị. Mai Ngọc Anh nguyện lấy tất cả các thiết kế của mình giao cho Quan thị, trở thành nhà thiết kế độc quyền của tập đoàn trong vòng hai năm, với điều kiện là...
"Tôi rất tò mò về mối quan hệ giữa cô và em trai tôi đấy."
Theo như anh ta được biết, Mai Ngọc Anh đang phát triển như diều gặp gió ở bên Ý, rất nhiều công ty không tiếc ra bất cứ giá nào để chiêu mộ cô.
Mai Ngọc Anh muốn trở thành người chăm sóc riêng cho Quan Tuấn Bách, kẻ ngốc cũng nhìn ra có điểm bất thường.
"Tôi và Tuấn Bách cũng coi như là bạn cũ, ngày xưa khá thân thiết."
Anh chính là mặt trời nhỏ của Mai Ngọc Anh, là thành trì kiên cố trong lòng cô.
"Vậy chắc cô cũng biết tính khí của nó khá là..."
"Tôi biết, cứ coi như là tôi trải nghiệm cuộc sống một chút đi. Anh không phải lo đâu, tôi rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác."
Cô hiểu rõ tính khí của anh, hiểu rõ của yêu ghét trong lòng anh.
Cô biết anh rất ghét đến bệnh viện, anh là một người tự cao, chắc chắn sẽ cảm thấy tức giận nếu bị coi như là một người vô dụng, luôn phải ỷ lại vào kẻ khác.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Quan Tuấn Anh cũng đặt bút, dù gì chuyện này đối với Quan thị chỉ có lợi không có hại.
Hiện tại, chỉ cần nhà thiết kế có tiếng như Mai Ngọc Anh ra mặt chắc chắn sẽ vớt vát được tình hình hiện tại. Với năng lực của anh ta chắc chắn sẽ đưa Quan thị hưng thịnh lại như trước.
Chỉ là nếu có thêm Quan Tuấn Bách, thì có thể rút ngắn thời gian, nhưng xem xét tình hình bây giờ có lẽ vô vọng.
Hi vọng Quan Tuấn Bách sẽ không phát tiết mà đập phá đồ đạc, đã có hơn mười bảo mẫu bỏ việc vì không chịu nổi được tính khí thất thường của anh rồi.
Liệu Mai Ngọc Anh có làm được không đây?