Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 37: Bó hoa bí ẩn



“Á!”Một tiếng hét vang lên ở quầy tiếp tân, Đỗ Lôi Ty nấp sau quầy, vẻ mặt hoảngsợ: “Mau lấy ra, mau lấy ra!”

Đãba lần rồi, anh chàng tiệm hoa chưa kịp làm xong nhiệm vụ trao hoa cho Đỗ LôiTy đều bị cô gái có cái tên rất “thoáng” này “đãi ngộ” như vậy

Thựcra cũng không thể trách Đỗ Lôi Ty hoàn toàn, nếu trách thì trách cái người bíẩn cứ thích tặng hoa hồng cho cô.

Lầntrước nếu không phải vì đóa hoa hồng đó hại cô dị ứng phấn hoa, cô lại vô duyênvô cớ chạy đến phòng thay đồ hay sao? Mà nếu không phảivì đến đó thì cô có bị sếp tổng theo đuổi không? Nếu không phải sếp tổng, cô cóbị chặn lại bên cửa phòng thay đồ rồi bị hôn đến đầu óc quay cuồng thậm chícòn…

Nghĩđến đó, mặt cô lại đỏ bừng.

Dâmtà, quá dâm tà!

Thấymặt Đỗ Lôi Ty thoắt tái thoắt xanh thoắt đỏ, anh chàng đưa hoa choáng: “Cô à,nếu cô không nhận thì tôi rất khó nói với ông chủ!” Kiếm miếng cơm không phảidễ, em gái làm công hà cớ gì phải làm khó dễ anh chàng làm công này?

“Đừng,đừng đến đây!” Đỗ Lôi Ty cuống lên, chỉ tay về phía Long Tiểu Hoa,“Tặng cô ấy, tặng cho cô ấy!”

“LôiTy, như thế không ổn lắm đâu?” Long Tiểu Hoa được tặng không ba lần rồi cũngthấy ngại ngùng, “Nói thế nào thì cũng là hoa tặng cậu, người ta cũng là cólòng thành, cậu…”

“Khôngcần!” Đỗ Lôi Ty hét lên như mổ heo, “Tiểu Hoa, cậu thương cho người bị bệnh dịứng phấn hoa như tớ đi! Kiếp sau tớ sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, xin cậu mangnó đi đi!”

Côđã nói thế rồi, Long Tiểu Hoa thở dài rồi nhận bó hoa trong tay anh chàng đưahoa. Haizzz, thế gian này thật kỳ quặc, người được tặng hoa thì không thèm, cònngười muốn có hoa như cô lại chẳng ai chịu tặng! Bi kịch

LongTiểu Hoa vừa cảm thán vừa ôm hoa đến văn phòng, bất cẩn đâm sầm vào một ngườiđang mặt mũi đau khổ.

“Xinlỗi Jason, tôi không để ý!” Long Tiểu Hoa vội vàng xin lỗi.

“Khôngsao.” Jason vừa nói, mắt bỗng nhìn thấy hoa trên tay cô, “Ủa, bạn trai tặng à?”

“Làmgì có chuyện đó!” Long Tiểu Hoa đau lòng, “Là do người ta không cần nên mới chotôi đấy chứ!”

“Ngaycả hoa hồng cũng không cần?”

“Đúngthế! Chính là cô em họ Đỗ Lôi Ty của anh đó! Nói gì mà bị bệnh dị ứng phấn hoa,cứ nằng nặc đòi tặng hoa lại cho tôi, tôi đã nhận hoa ba ngày liên tiếp rồi!Bla bla bla…”

Tiếpđó Long Tiểu Hoa nói gì, Jason không nghe vào nữa, mấy ngày nay đầu óc anh cảmthấy căng thẳng, phiền muộn quá.

Từsau lần trước bị Đỗ Lôi Ty uy hiếp, thay cô đưa danh sách khách hàng đến chosếp, sếp cứ mang mối hận với anh ta trong lòng, lúc nào cũng vọt ra câu “anh họvợ” để làm anh ta sợ chết khiếp, anh ta sắp bốn mươi tuổi đến nơi rồi, cứ thếnày thì sẽ càng già hơn mất! Vì nghĩ cho sức khỏe của mình, Jason quyết địnhlàm người xấu một lần.

Nếuđể sếp tổng biết vợ mình bị tên khác theo đuổi, nhất định sẽ chuyển toàn bộ sựchú ý vào việc đó, vậy anh ta không cần ngày nào cũng thấp thỏm lo âu nữa rồi!

Haha, sáng kiến này quá tuyệt

Thếlà Jason chạy ngay đến văn phòng sếp tổng, bla bla mật báo cho Liêm Tuấn, nhìnLiêm Tuấn với vẻ vô cùng mong đợi: Bùng nổ đi! Sếp tổng đại nhân!

Hồilâu sau Liêm Tuấn chậm rãi ngẩng lên, bình tĩnh nói: “Biết rồi, anh họ vợ!”

Jasongục đầu ủ rũ rời khỏi văn phòng, vốn muốn chuyển hướng chú ý của sếp tổng, aingờ sếp tổng lại có tự tin với sức hấp dẫn của mình đến thế, chẳng thèm hỏi lấymột câu, xem ra “ông anh họ vợ” là anh phải đảm đương nhiệm vụ một thời giandài rồi đây.

Jasonđi rồi, Liêm Tuấn gấp tập tài liệu lại và gọi điện thoại.

“Tổng…tổng giám đốc?”

Saumột tiếng kêu, cả quầy tiếp tân đều rơi vào im lặng, ai nấy dỏng tai lên ngheTiểu Vương tiếp điện thoại.

“Tổnggiám đốc… chào… chào anh! Có chuyện gì tôi có thể giúp cho anh ạ?” Tiểu Vươngtỏ ra sung sướng, bàn tay cầm điện thoại run run.

“Anhấy sao vậy?” Đỗ Lôi Ty hỏi Long Tiểu Hoa.

“Cậukhông biết hả? Tổng giám đốc Liêm là thần tượng của Tiểu Vương, nghe nói mànhình vi tính của anh ta đều là hình của sếp tổng đó.”

TiểuVương? Liêm Tuấn? Đỗ Lôi Ty bất giác rùng mình lạnh lẽo.

“Kỳl, Tổng giám đốc Liêm gần đây hình như rất quan tâm đến bộ phận tiếp tân củachúng ta.” Long Tiểu Hoa lẩm bẩm.

“Cóà?” Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy có phần lúng túng.

“Ừ,sếp công việc bận bịu lắm, tớ nghe nói bình thường cảthời gian về nhà còn không có…”

ĐỗLôi Ty choáng, rõ ràng ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ để hành hạ cô mà!!!“Chắc không ghê gớm thế chứ…” Cô lẩm bẩm.

“Saoghê gớm? Tớ nói cậu nghe, bây giờ những thiên tài giới kinh doanh đa phần đềucuồng công việc, ba – bốn mươi tuổi còn chưa có vợ, còn là “kim cương Vương LãoNgũ” (1) nữa. Thực ra toàn bộ đều lừa các cô gái chúng ta, đốivới bọn họ công việc là tất cả, ai gả cho họ sẽ rất xui xẻo! Lôi Ty, cậu saothế?”

“Khôngcó gì!” Đỗ Lôi Ty vuốt mồ hôi lạnh, “Tớ chỉ cảm thấy có cảm giác sắp xui xẻo.”

Vừanói xong, Tiểu Vương bỗng lao đến.

“TiểuĐỗ, điện… điện thoại.” Vẻ mặt Tiểu Vương ngoài vui mừng ra còn có chút hưngphấn, trong hưng phấn lại có lẫn chút hoảng hốt, khiến Đỗ Lôi Ty nhìn mà khiếphãi.

“Aivậy?” Cô hỏi.

“Tổng…tổng giám đốc!”

TimĐỗ Lôi Ty hẫng

Lúcnghe máy, cô có thể cảm nhận được ánh mắt bốn phía chiếu đến, ngay cả Tô Mã Lệvừa đi ngang qua cũng đứng lại, chăm chú quan sát.

“Alo…”Cô yếu ớt nói.

“Côngviệc quen chưa?”

“Cũngổn…”

“Ăncơm chưa?”

“Vừaăn xong…”

“Buổitối cùng về.”

“Vâng…”

“Cúpđây…”

“Ưm…”

Sauđó đầu dây bên kia vẳng đến tín hiệu bận “tút tút”, còn Đỗ Lôi Ty đang cầm ốngnghe thì đã biến thành một bức tượng đá.

Sếptổng rõ ràng là cố ý gọi đến để làm cô đứng hình mà, chuyện nhỏ này gửi tinnhắn là được, gọi di động cũng được, thậm chí về nhà cũng được. Nhưng anh lạicứ chọn điện thoại quầy tiếp tân, khiến tất cả mọi người không hiểu chân tướngđều vây quanh cô, đó quả là một sự - mượn dao giết người lộ liễu!!!

Quảnhiên chỉ một lúc, các đồng nghiệp, đặc biệt là Tiểu Vương vẻ mặt rất gấp gáp:“Tiểu Đỗ, sếp nói gì với cô thế?”

“Đúngrồi? Nói gì thế? Nói nhanh nói nhanh!” Người xung quanh cũng lần lượt phụ hoa.

ĐỗLôi Ty choáng, chẳng lẽ phải nói là sếp tổng gọi đến hỏi cô ăn cơm chưa haysao?

“Tổnggiám đốc Liêm gọi… để tìm hiểu tình hình công việc của nhân viên mới!”

“Khôngthể nào!” Mọi người lần lượt ồ lên, “Tại sao lúc tôi vào công ty, sếp không hềgọi điện tìm hiểu?”

“Đúngthế, kỳ quặc quá đi mất! Tiểu Đỗ, chắc cậu không phải đã quen sếp tổng trước đórồi chứ?”

“Saocó thể!” Đỗ Lôi Ty cuống lên, “Các cậu đừng… đoán linh tinh! Sếp tổng thực ra…thực ra là… chọn đại một nhân viên để tiến hành điều tra thôi!” Cô đã tìm racái cớ, bắt đầu thêm mắm dặm muối để nói tiếp, từ trùng hợp đến tỷ lệ, từ tỷ lệđến vận may, cuối cùng kết luận một cách kiên định lạ thường – Tổng giám đốcLiêm chọn tôi để tìm hiểu tình hình hoàn toàn là vì tên tôi khá đặc biệt, anhấy đã chú ý từ cái nhìn đầu tiên!

“Tôihiểu rồi!” Tiểu Vương vỗ đầu, “Nếu tôi tên Vương Bát(2),cú điện thoại ấy của sếp sẽ gọi cho tôi!”

TiểuVương, cuối cùng cậu đã nói ra chân tướng! Đỗ Lôi Ty kích động đến mức suýtkhóc.

Mànkịch bất ngờ này cuối cùng vì một thoáng nhanh nhạy của Đỗ Lôi Ty mà không thểkhơi dậy sóng to gió cả, chỉ có điều hôm ấy về nhà, cô rất ư là buồn bực

Côcảm nhận sâu sắc rằng cứ lén lén lút lút thế này, sớm muộn gì cô cũng bị thầnkinh phân liệt.

“Ngàymai anh không cần đợi em nữa, em tự ngồi xe bus về nhà.” Cô nói.

“Sao?”Liêm Tuấn bình tĩnh hỏi.

“Cònkhông phải do cú điện thoại hôm ấy của anh hả?” Nghĩ lại là Đỗ Lôi Ty phát cáu,giọng điệu cũng nặng nề, “Anh có gì thì gọi di động cho em, tại sao gọi điệnthoại quầy tiếp tân? Anh có biết hôm đó suýt nữa em bị bại lộ thân phận không?”Lỡ lại khiến người ta phát hiện cô ngày nào cũng ngồi xe sếp tổng về nhà, chodù cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.

“Emkhông muốn người khác biết quan hệ chúng ta đến thế à?” Liêm Tuấn bỗng trở nênnghiêm túc.

ĐỗLôi Ty đang than vãn bỗng sững người, ý thức ra thái độ mình lúc nãy có phầnquá đáng, vội dịu giọng giải thích, “Ý em là, thực ra quan hệ của chúng ta,chúng ta biết là được, không nhất thiết phải cho toàn công ty biết… Anh nói cóđúng không?” Cô vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Liêm Tuấn.

Anhlái xe, không đáp lại.

Quảnhiên, sếp tổng vẫn giận!

Hômấy về nhà rồi, cả buổi tối Liêm Tuấn phớt lờ Đỗ Lôi Ty, ngay lúc cô ngủ, anhcũng vẫn ở thư phòng xem tại liệu, điều đó khiến cô rất ấm ức.

Thựcra lần này cô không làm sai gì, chỉ có điều không muốn trở thành đề tài bàn táncho cả công ty thôi, chút yêu cầu này chẳng lẽ là quá đáng hay sao? Hơn nữa, dùthái độ cô có tệ một chút, nhưng về sau cũng đã nhanh chóng xin lỗi rồi, sếptổng sao cả chuyện bé xíu này cũng so đo với cô?

ĐỗLôi Ty càng nghĩ càng thấy sếp tổng lần này quá đáng, từ khi kết hôn đến nay,chuyện lớn chuyện nhỏ đều do anh nói là xong, cô lúc nào cũng chỉ còn nước tuânlệnh. Bây giờ nghĩ lại, đúng là chủ nghĩa gia trưởng mà! Nước Trung Quốc mới đãthành lập sáu mươi năm rồi, phụ nữ đã được giải phóng nửa thế kỷ rồi, cô là mộtcô gái Trung Quốc hiện đại độc lập, sao có thể nhịn nhục, chịu đựng tàn tích ácôn còn lưu lại của xã hội cũ chứ?

Tuyệtđối không thể thỏa hiệp!

ĐỗLôi Ty co chặt nắm đấm, ngước lên nhìn trời bốn mươi lăm độ, thề sẽ đối khángđến cùng với lực lượng tàn ác!

Ngàyhôm sau trời vừa sáng, Đỗ Lôi Ty đã dậy từ sớm, không ăn sáng mà đã lên xe busđi làm. Do dậy quá sớm, thậm chí không gặp phải nạn tắc đường giờ cao điểm, lúcđến công ty thì cả tòa nhà văn phòng vẫn còn đóng cửa.

ĐỗLôi Ty choáng, ngẩn ngơ nhìn cánh cổng khép chặt, một lúc sau cô đã thấy đóibụng.

Haizzz!Biết sớm thế này đã ăn chút gì đó rồi đi, ăn no xong mới có sức chiến đấu vớisếp tổng chứ!

ĐỗLôi Ty hối hận sờ bụng, bắt đầu suy nghĩ xem xung quanh có gì ăn sáng đượckhông, đúng lúc ánh mắt cô đang đảo quanh tìm kiếm thì bỗng một chiếc túi đựngđồ ăn sáng đưa đến trước mặt cô.

Nếulà sếp tổng thì cô sẽ tha thứ cho anh, Đỗ Lôi Ty ng

Thế nhưngkhi cô nhìn theo cánh tay cầm túi, thì trong lòng bỗng thấy thất vọng.

“Làanh à?” Cô cay đắng nhếch môi.

TiêuDoãn sững người: “Bao cao su, tâm trạng cô không tốt à?”

“Khôngphải.” Cô lắc đầu. “Tôi chỉ hơi buồn ngủ… Đúng rồi, sao anh lại ở đây?” Đỗ LôiTy ngờ vực quan sát Tiêu Doãn, bây giờ là hơn sáu giờ sáng, anh ta bỗng xuấthiện ở đây, trên tay lại còn cầm điểm tâm, cũng kỳ quặc quá đi chứ!

“Đừngnhìn nữa.” Tiêu Doãn cười, “Đúng thế, tôi theo cô đến đây.”

“Cáigì?” Đỗ Lôi Ty kinh ngạc nhìn anh ta. “Anh theo dõi tôi?”

“Côđừng nói khó nghe thế chứ! Tôi chỉ ra ngoài chạy bộ, tiện đường đi ngang nhàcô, thấy cô mới sáng sớm đã ra ngoài một mình, sợ cô xảy ra chuyện gì nên mớiđi theo.”

“Chạybộ?” Đỗ Lôi Ty quan sát Tiêu Doãn, quả nhiên anh ta vẫn mặc đồ thể thao, “Khôngngờ dạng công tử đào hoa như anh mà thói quen sinh hoạt cũng lành mạnh đấychứ?”

TiêuDoãn cười: “Bao cao su, chắc cô không cho rằng tôi là loại suốt ngày chỉ biếtvùi mình trong quán bar, lăng nhăng khắp nơi, ngày đêm làm loạn kẻ khác đấychứ?”

ĐỗLôi Ty ú ớ gật đầu.

TiêuDoãn sặc: “Tốt thôi, tôi thừa nhận có lúc tôi cũng khá là phóng đãng, nhưng…” Anhta chớp mắt với cô, “Tôi đã cấm dục lâu lắm rồi.”

Phụt!Đỗ Lôi Ty phun ra.

“Tiêuđại công tử, chắc anh không định xuất gia chứ?” Không hiểu vì sao, Đỗ Lôi Tybỗng thấy xuất hiện một Vi Tiểu Bảo phiên bản Trần Tiểu Xuân, mặc áo cà sa,đang chọc giỡn Song Nhi, sau đó cô cười phá lên, không ngại ngùng tí nào.

“Baocao su, cô muốn đùa bỡn tôi cũng đâu cần tỏ ra như thế?” Tiêu Doãn cau mày.

Đỗ Lôi Ty cười hụt hơi, ômbụng nói đứt quãng: “Xin… xin lỗi! Tôi chỉ cảm thấy rất… rất buồn cười! Ha haha…”

TiêuDoãn bó tay.

Mộtlúc sau khi cô đã cười dứt, cảm giác rã rời toàn thân, thế là rất không kháchsạo mà giật lấy hamburger trong tay Tiêu Doãn, cắn một miếng to.

“Ưm…ngon… ngon quá…” Cô ngậm bánh, lúng búng nói.

“Baocao su, bộ dạng cô bây giờ rất không thực nữ.” Tiêu Doãn nói.

ĐỗLôi Ty vừa nuốt miếng bánh vào, nhìn Tiêu Doãn như nhìn người ngoài hành tinh,“Anh lạc hậu quá vậy! Tôi nói anh biết, thời đại này không cần thục nữ nữa, congái vô đối, mới là tài, hiểu không?”

TiêuDoãn lại sặc.

“Baocao su, cô thật đặc biệt, không hổ là cô gái mà tôi thích.

Lầnnày đến lượt Đỗ Lôi Ty sặc, cô che miệng, cứ ho suốt.

Đạica à, tôi đang ăn sáng! Anh đừng hù dọa tôi được không? Cô không nói ra, đànhdùng ánh mắt oán hận lặng lẽ trách móc Tiêu Doãn.

“Baocao su, tôi nói thật đấy!” Vẻ mặt Tiêu Doãn bỗng trở nên nghiêm túc, “Tôi thíchem.”

“Anh!Khụ khụ… khụ khụ khụ…”

ĐỗLôi Ty lại sặc, sặc đến nỗi nước mắt rơi ra, cô đành vừa ho vừa chùi nước mắt,“Anh đừng nói là mấy bó hoa đó là anh tặng tôi đấy nhé?”

TiêuDoãn gật đầu.

Lầnnày Đỗ Lôi Ty hoàn toàn im lặng.

Chắcanh ta không nghiêm túc đấy chứ? Thích cô? Oh my God! Không thể hiểu nỗi.

Lúctrước cô luôn xem vẻ đùa cợt của Tiêu Doãn với cô là thói quen của một công tửđào hoa, không ngờ bây giờ anh ta lại nghiêm túc nói rằng thích cô, thực sự rấtkhó để chấp nhận!

Hơnnữa cô đã là gái có chồng, tuy trong nhà sếp tổng với chủ nghĩa gia trưởng kiacó hơi ngang ngược một tí, ích kỷ một tí, cũng hẹp hòi một tí… nhưng… Cô vẫnđúng là người cuồng “ngược”, yêu anh đến muốn chết.

Nghĩđến đó, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy buồn bã.

“Baocao su?” Giọng Tiêu Doãn cắt đứt suy nghĩ của cô, “Em có đang nghe anh nói

Hừm…

ĐỗLôi Ty ú ớ, chỉ toàn nghỉ về sếp tổng và không chú ý Tiêu Doãn nói gì sau đó,lỡ để anh ta biết được cô lơ đãng thì nhất định sẽ đau lòng, Đỗ Lôi Ty nghĩngợi, vẫn quyết định lừa anh, “He he, nghe thấy rồi! Sao lại không nghe được?He he he…” Giọng cười có phần lúng túng.

Sắcmặc Tiêu Doãn u ám: “Vậy em nghĩ thế nào?”

“Tôià…” Đỗ Lôi Ty nhăn mày, Tiêu Doãn lúc nãy đã nói gì với cô vậy? Có lẽ là tỏtình chăng, thôi bỏ đi! Mặc kệ anh ta nói gì, cứ khéo léo từ chối là được!

Thếlà cô tỏ ra khó xử: “Thực ra… tôi không có gì đáng để anh thích cả! Tôi… conngười tôi rất ngốc, làm việc lúc nào cũng quên cái này bỏ cái kia, ngay cả điđường cũng không phân biệt rõ đông tây nam bắc… bla bla bla…” Đỗ Lôi Ty vắtkiệt não ra để kể lể một đống khuyết điểm, rồi mới nói: “Thế nên tôi nghe anhcứ nên suy nghĩ cho kỹ…”

“Tôichỉ cần em.” Tiêu Doãn cắt ngang, giọng vô cùng kiên định.

Khóemôi Đỗ Lôi Ty giật giật: Anh đẹp trai à, tôi nói nhiều thế mà sao anh khônghiểu? Cô quyết tâm, nhắm tịt mắt, cúi đầu nói:“Xin lỗi, tôi không thể đón nhận anh.”

Bốnbề bỗng tĩnh lặng, đôi mắt Tiêu Doãn tối lại, một lúc lâu sau, anh ta bỗng cườikhổ: “Thực ra, tôi đã dự đoán sớm…” Chưa nói dứt, bỗng nghiêng mình ôm chặt lấycô.

ĐỗLôi Ty ngớ người, anh ta… tại sao lại ôm cô? Vẫn còn chưa hết sững sờ thì mộtnụ hôn ấm áp đã đậu xuống trán c

“Cámơn em, chí ít đã cho tôi một cơ hội hôn em.” Tiêu Doãn buông cô ra, lùi mộtbước, “Nhưng…” Anh ta chớp mắt, “Nếu ngày nào đó em bỗng thấy thích tôi, tôi sẽvề ngay cạnh em.”

Anhta nói xong quay người bỏ đi, để lại Đỗ Lôi Ty đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Cáigì là cho tôi một cơ hội hôn em? Ôi mẹ ơi, ai nói cho cô biết, Tiêu Doãn lúc nãyrốt cuộc đã nói gì? T_T

Đúnglúc cô đang vắt óc suy nghĩ, thì không xa chỗ cô đứng, một chiếc xe Land Roverđang từ từ chạy đi, biến mất ở một góc phố vào buổi sớm tinh mơ.

Mộtcơn gió lạnh ào đến, Đỗ Lôi Ty rùng mình ớn lạnh.

_______________________________________________

(1) Kim cương vương lão ngũ ý chỉ những người đànông hội tụ những tiêu chuẩn: Đẹp trai, giàu có, giỏi giang, học thức cao, khiêmtốn

(2)Vương bát trong “vương bát đản – từ dùng để mắng ngườitrong nhân gian, thực ra xuất phát từ từ đồng âm là “vong bát đoan”, bát đoanthời cổ gồm: hiếu, dễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ; ý chỉ tám điều cần cóđể làm người. Quên đi tám điều đó cũng như quên đi cách làm người, về sau gọichệch thành “vương bát đản”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv