*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tết ở thành thị chỉ có bảy ngày, nhưng nơi biên cường thì nghỉ dài đằng đẵng.
Tiếng nước chảy vang vọng cả căn phòng—Thiện Kiều vừa mới vào phòng tắm. Diệp Tiểu Thuyền đã tắm trước, hiện đang ngồi cạnh tủ đầu giường kiểm tra mấy thứ trong ngăn kéo.
Bcs hắn mặt dày đi mua trước đợt nghỉ đã dùng hết, gel bôi trơn lại vẫn còn một nửa.
Nhưng đây không phải lọ hắn mua, mà là do Thiện Kiều tiện thể mua về trong lúc đi mua tinh dầu xoa bóp.
Diệp Tiểu Thuyền nhìn gel bôi trơn hồi lâu, gương mặt nóng bừng vì thẹn thùng.
Hắn trông ngóng lần đầu tiên bao lâu, tự nhận là mình đã chuẩn bị kĩ càng hết cả, để rồi cuối cùng vẫn hỏng bét.
Tinh thần rất hưng phấn, nhưng cơ thể cứ đờ ra như đá. Rõ ràng đã học được từ phim ảnh cách thả lỏng thân thể ra sao, chiều lòng người yêu thế nào, đến khi nằm dưới Thiện Kiều thật thì hắn lại bất động không khác gì đứa ngốc.
Phân nửa dầu bôi trơn bị lãng phí chỉ vì Diệp Tiểu Thuyền quá căng thẳng. Thiện Kiều để tâm chu đáo là thế, hắn vẫn chật vật không thôi, phía sau sưng tấy rất khó chịu. Hắn ngại nói cho đối phương, nhưng hôm sau làm gì cũng phải đứng sừng sững, cuối cùng bị anh phát hiện rồi gọi tới. Thiện Kiều kéo quần hắn ra kiểm tra xong, lập tức chạy đi mua tinh dầu thư giãn, cùng thêm cả gel bôi trơn mới.
Hắn nằm úp sấp trên đùi Thiện Kiều, để ngón tay mang tinh dầu lành lạnh của anh ra vào nơi riêng tư nhất, lồng ngực chỉ chực nổ tung, cả người bất giác phát run, ngón chân cũng co rúm lại.
Vài hôm sau, bọn họ mới tiếp tục.
Tình huống lần sau đã khả dĩ hơn rất nhiều, có điều hắn vẫn chưa thể thuần thục chủ động như trong phim—ánh mắt đã học xong nhưng thân thể thì chưa, mới chỉ biết câu dẫn bằng miệng, tỉ như suốt ngày thầm thì dụ "Anh, làm không", nhưng đến lúc làm thật thì người nắm giữ tiết tấu vẫn luôn là Thiện Kiều, bởi riêng việc tiếp nhận đã đủ rút sạch sức lực của hắn rồi.
Kì thực như vậy cũng không tệ, chỉ là...
Diệp Tiểu Thuyền hít sâu một hơi, cất lại dầu bôi trơn, định đi mua bcs về rồi tính tiếp.
Nhưng gần ra đến cửa lại do dự.
Nếu như không có bao...
Ý nghĩ đáng xấu hổ này lại giống như một ngọn lửa dục vọng, vừa hiện lên đã khiến Diệp Tiểu Thuyền nóng rực từ đỉnh đầu xuống đến đốt ngón chân.
Trời đang đổ tuyết, ra ngoài sẽ lạnh—quả là một cái cớ hoàn hảo.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Thiện Kiều còn chưa ra, trái tim Diệp Tiểu Thuyền đã ngứa ngáy không thôi.
Giữa ngày đông lạnh, dù trong nhà có lò sưởi thì cũng không ai để trần mà ra khỏi phòng tắm. Thiện Kiều mặc chiếc quần ngủ màu xám, đai quần lỏng lẻo ôm lấy eo, chất vải không dày lại mềm mại, mơ hồ lộ ra hình dáng của thứ giữa hai chân.
Lúc Diệp Tiểu Thuyền đi vào phòng ngủ, Thiện Kiều đang ngồi bên giường xoa tóc, một mảng cơ bắp tối đi vì sấp bóng.
Thích một người, thì ngay cả bóng sáng rơi trên người họ cũng trở nên cuốn hút.
Diệp Tiểu Thuyền đi tới, ngồi xổm xuống nhìn lên Thiện Kiều.
Thiện Kiều ngừng lại động tác trên tay, chăm chú đối mặt với hắn.
Mắt Thiện Kiều rất sâu, xúc cảm bên trong lại luôn bình lặng. Trước đây, Diệp Tiểu Thuyền sợ đối mặt với Thiện Kiều cũng vì trong đó không có hắn.
Nhưng dù giờ ánh mắt Thiện Kiều vẫn thế, Diệp Tiểu Thuyền lại rõ hơn ai hết, trong mắt anh có hắn, luôn luôn là như vậy. Thậm chí, hắn còn vô sự tự thông học được một kĩ năng mới—phát hiện ý cười trong mắt Thiện Kiều.
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền kêu lên một tiếng.
"Ừm?" Thiện Kiều đáp.
Diệp Tiểu Thuyền nhoẻn miệng cười.
Vừa rồi lúc hắn gọi "anh", Diệp Tiểu Thuyền đã nhìn thấy ý cười rất nhạt mà chỉ mình hắn bắt được trong mắt Thiện Kiều.
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền chen vào giữa hai chân Thiện Kiều, vòng tay ôm lấy lưng anh, ngước cổ rướn lên đòi một nụ hôn.
Thiện Kiều vứt khăn qua một bên, đưa tay túm lấy gáy hắn, kéo người lại gần hô hấp của mình.
Diệp Tiểu Thuyền định liếm môi anh, nhưng đầu lưỡi vừa ra đến ngoài đã bị Thiện Kiều đẩy lại.
"Ưm—" Hắn rên một tiếng, ưỡn lưng càng thẳng, mở ra khoang miệng ấm áp nút lấy lưỡi Thiện Kiều.
Hắn muốn gọi "Anh", nhưng toàn bộ hô hấp đã bị xâm chiếm. Nhìn Thiện Kiều bình thường lãnh đạm, thờ ơ là thế, nhưng nhất cử nhất động đều thấm nhuần sức mạnh và tính áp đảo. Bờ môi đang tiếp nhận nụ hôn như gặp phải dòng điện, truyền đi tứ chi. Rõ ràng còn chưa bắt đầu ân ái, mà eo của hắn đã bất giác hơi thắt lại.
Nhận thấy lực đặt trên gáy có phần thả lỏng, chút lí trí ít ỏi còn sót lại trong hắn mới lên tiếng nhắc nhở—hôm nay nhất định phải nắm quyền chủ động.
Hắn hơi nheo mắt tính toán, mổ lên môi Thiện Kiều từng cái một, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của đối phương trên mặt mình.
Loại xúc cảm thoáng qua khiến người ta mê muội này, là cảm giác chỉ xuất hiện khi ở gần nhau nhất.
"Anh." Hắn lại gọi một tiếng, dò dẫm hôn xuống dưới cằm rồi yết hầu của Thiện Kiều, hôn một hồi mới hé miệng ngậm lấy, hết mút đến cà răng như uy hiếp.
Thiện Kiều vuốt qua mặt hắn, ý như bảo "Đừng nghịch".
Hắn càng được thể mừng tấp tểnh, liếm liếm yết hầu rồi tiếp tục hôn xuống.
Thiện Kiều dùng xà phòng tắm rất bình thường, không hề có mùi gì đặc sắc, nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại cảm thấy thật thơm, không khác gì thuốc kích dục, mỗi hơi hít vào đều khiến hắn phát tình.
Hắn khom người hôn đường V-line của Thiện Kiều.
Diệp Tiểu Thuyền cũng có cơ V-line, hôm trước làm hắn từ chính diện, Thiện Kiều còn sờ lên rồi gọi một tiếng "Tiểu Thuyền", khiến hắn lập tức bật khóc, chẳng biết là bị làm phát khóc hay vì quá căng thẳng.
Từ đường V-line hướng xuống, hắn không tin Thiện Kiều không biết hắn định làm gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn anh.
Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu, thậm chí còn dựa vào phim ảnh mà tưởng tượng ra hình ảnh Thiện Kiều sẽ cương trong miệng hắn thế nào. Có điều lần trước, hắn vừa ngồi xuống đã bị Thiện Kiều kéo dậy, nói không cần làm như thế.
"Anh." Lí trí đã bị dục vọng thiêu rụi, ánh mắt mang đầy vẻ cố chấp.
Lần này Thiện Kiều không cản hắn, nhưng ánh mắt dường như còn sâu hơn vừa nãy.
Diệp Tiểu Thuyền cúi đầu, cách lớp vải cọ mặt lên phần giữa hai chân Thiện Kiều.
Nơi ấy đã sớm phồng lên, giống như đang cổ vũ, như đang mời mọc hắn.
Hắn hít vào một hơi, nắm lấy đai quần lỏng lẻo, kéo lớp vải mềm mại ấy xuống.
Bên trong quần ngủ, vậy mà lại không còn bất kì lớp ngăn trở nào nữa.
"Anh, anh không mặc quần trong." Lúc nắm lấy phần gốc, Diệp Tiểu Thuyền mới hàm hồ nói.
Thiện Kiều lại nắm lấy gáy hắn, nhẹ tay cào cào.
Ngay khi Diệp Tiểu Thuyền vừa cúi đầu chuẩn bị liếm láp phần đỉnh—khi hắn đã tưởng Thiện Kiều không để ý gì đến mình—giọng nói của anh lại vang lên từ phía trên.
"Ừ, vì còn muốn làm em."
Diệp Tiểu Thuyền hơi giật mình, sau đó thì toàn thân tê dại.
Tay Thiện Kiều vẫn phủ trên gáy hắn, cũng không hạ thấp xuống. Hắn thấy mắt dần nóng lên, tay cẩn thận cầm lấy phần thân mà hôn, đầu lưỡi thi thoảng nhô ra, cắn liếm dọc theo những đường gân nổi.
Hắn cứ thế nghiêm túc hôn, không bỏ sót bất kì chỗ nào, đến khi đã liếm ướt toàn bộ thứ kia mới lần nữa giương mắt tỏ khí thế, nhưng giọng nói lại bất giác run run, "Anh, em làm anh cứng rồi."
Khóe môi Thiện Kiều hơi mím lại, tay dịch từ gáy lên vành tai hắn gảy nhẹ.
Chỉ như thoáng qua, khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên của hai người, Thiện Kiều cũng niết ngực hắn như vậy.
Hình ảnh Thiện Kiều vừa trêu đùa với đầu ngực hắn, vừa mạnh mẽ thúc sâu đầy gợi tình khiến hắn run rẩy. Lúc điểm mẫn cảm nhất bên trong bị đụng phải, thậm chí Diệp Tiểu Thuyền còn không kêu được thành tiếng, nước mắt sinh lí cứ thế giàn giụa đầy mặt.
Thân thể ngày một nóng lên, Diệp Tiểu Thuyền cọ môi qua phần đỉnh như một nụ hôn nghịch ngợm, sau đó ngậm nó vào khoang miệng, để đầu lưỡi tự do khuấy đảo, vừa mút vừa nuốt vào nơi sâu nhất.
Cổ họng bị chèn ép khiến hắn có cảm giác muốn nôn.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền không muốn chỉ ngậm lấy nó như vậy.
Hốc mắt ướt đẫm, nước mắt sinh lí vẫn tiếp tục chảy dài. Hai tay hắn bao lấy gốc rễ xoa nắn, cổ đưa đẩy để thứ kia của Thiện Kiều tiến vào ngày càng sâu.
Máu trong người như đang sôi trào, tạo thành tạp âm ồn ào bên tai, ngăn lại mọi âm thanh ngoại trừ tiếng thở của Thiện Kiều. Từ khóe mắt, hắn thấy đùi và eo đối phương đều đã căng cứng.
Hắn biết, mình đang làm Thiện Kiều cảm thấy thoải mái.
Không nghi ngờ gì, hắn như được cổ vũ để cố gắng nuốt vào càng sâu, nước mắt thuận theo đuôi mắt, trượt đến miệng, tràn vào đầu lưỡi theo chuyển động ra vào của thứ kia.
Mang theo vị mặn, cùng vị mất khống chế.
Lực đặt trên gáy đã có phần gồng lên, đến khi cổ họng hắn phát ra một tiếng rên nhẹ, sau ót bỗng dưng bị túm chặt.
Thiện Kiều đứng dậy, bắt đầu hướng miệng hắn đưa đẩy.
Hắn rướn người phối hợp, để Thiện Kiều thúc vào càng sâu—mặc dù thắt lưng đã ê ẩm như sắp tan, hai tay hắn vẫn bám chặt lấy chân Thiện Kiều, mở rộng miệng đón nhận sự xâm chiếm từ người mình yêu.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, nước bọt cũng trượt ra theo khóe miệng, đến cằm rồi đến cổ.
Hắn bỗng rất muốn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương lúc này.
Dùng miệng giúp anh hắn, cũng khiến hắn thỏa mãn khó tả.
Động tác của Thiện Kiều không nhanh, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng xuống mắt hắn.
Vòm họng của hắn vô cùng khó chịu, tầm mắt hoa hoa, tạp âm bên tai ngày một lớn, nhưng thân thể lại càng thêm hưng phấn.
Đến cuối cùng, Thiện Kiều hơi lùi về phía sau, nhưng không rút hẳn ra mà bắn ngay lên đầu lưỡi hắn.
Diệp Tiểu Thuyền vội vàng nuốt xuống, nhưng lúc Thiện Kiều rút ra vẫn mang theo không ít. Hắn mê mẩn tiến tới, lại liếm cho bằng sạch.
Xong xuôi mới chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn chưa thể đứng dậy, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn chân Thiện Kiều. Vừa rồi còn bạo dạn như thế, mà hiện tại đã chẳng dám đối mắt với anh.
Câu dẫn thế này, có bỗ bã quá không?
Diệp Tiểu Thuyền ngồi lên chân mình, rũ đầu cúi xuống, tầm mắt chỉ còn lại bắp chân và bàn chân Thiện Kiều.
Bỗng thấy cằm bị nâng lên, hắn trợn tròn hai mắt, giọng nói vẫn khàn khàn sau "công chuyện" vừa rồi—ngậm sâu cho Thiện Kiều nãy giờ khiến cổ họng hắn không khỏi đau nhức, "Anh..."
Căng thẳng đến độ chỉ có thể thốt lên một tiếng.
Thiện Kiều vuốt ve mặt hắn, lại rờ tới hình xăm trên cổ, sau đó kéo hắn dậy.
Gương mặt của Thiện Kiều trong tầm mắt dần phóng đại, đôi môi đỏ tấy vì hôn một lần nữa bị phủ lên—Thiện Kiều lại hôn hắn.
So với trước đó, nụ hôn này không hề kịch liệt, tựa như một bông hồng đã bị tước hết gai, chỉ có yêu thương và lãng mạn dành cho hắn.
Cùng với nụ hôn này, Thiện Kiều đè hắn lên giường, tầm mắt chỉ còn lại ánh sáng. Đến khi tách ra, hắn không khỏi có chút hổn hển.
Thiện Kiều cũng mút xuống cả yết hầu, y như vừa nãy hắn đã làm.
Đây quả nhiên là hành động cực có tính kích thích với phái mạnh, khiến hắn không kìm được mà cứng người, muốn né đi theo bản năng, nhưng chưa đến một giây đã gạt đi ý định ấy.
Người đang ngậm lấy yết hầu hắn lúc này là Thiện Kiều, là anh của hắn.
Diệp Tiểu Thuyền còn sẵn sàng giao phó toàn bộ thân thể mình cho Thiện Kiều, chứ đừng nói chỉ riêng yết hầu.
Hắn kích động rướn cổ, để Thiện Kiều tùy ý hôn cắn. Đối phương cười khẽ, phả ra hơi thở khiến cổ hắn ngứa ngáy.
"Anh..."
"Hmm?" Thiện Kiều vừa đáp lại, vừa dịch đến bên gáy, hôn lên cánh ưng sinh động như thật kia.
Đúng nơi động mạch đập mãnh liệt nhất.
Máu trong tim như bốc hơi thành từng đợt sóng nhiệt, khiến cả người hắn đỏ lựng.
Thiện Kiều chống một tay cạnh người Diệp Tiểu Thuyền, tay còn lại vén áo hắn lên, mơn trớn từ vùng ngực đến eo.
"Anh!" Hô hấp của Diệp Tiểu Thuyền ngày một gấp, thắt lưng cũng cương lên, sốt ruột đưa đẩy đến gần tay anh.
Bị Thiện Kiều giật phăng quần ra, hắn trầm giọng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Thiện Kiều lại cúi người hôn xuống, bàn tay bên dưới cũng không quên chơi đùa với thứ đáng xấu hổ của hắn từ gốc rễ.
Phía trước đã bắt đầu tiết ra chất lỏng loang loáng, hắn xấu hổ, nhưng lại không thể kìm hãm ham muốn ngày một nhiều.
Ngón tay Thiện Kiều dần hướng về phía sau thăm dò, đặt lên cửa mình đã dùng qua không ít lần.
"A—" Diệp Tiểu Thuyên rên lên một tiếng ngắn ngủi, vội vàng cắn lấy môi dưới.
Thiện Kiều đùa giỡn nơi ấy, lại nói như thầm thì: "Dang rộng chân."
Thiện Kiều mở ngăn kéo đầu giường, hỏi: "Chỉ còn bôi trơn thôi à?"
Diệp Tiểu Thuyền tránh mắt đi, vờ như không nghe thấy, trong lòng lại có chút bất an.
Nếu không có bao, anh sẽ vẫn chịu làm với hắn chứ?
Vài giây trôi qua, Thiện Kiều không có bất cứ động tác gì.
Một tiếng nói vang lên trong Diệp Tiểu Thuyền—Thôi xong.
Nhưng rồi Thiện Kiều trở lại, mở gel bôi trơn, dùng một tay nhúng lấy, sau đó xoa lên cửa sau của hắn.
"Anh, em quên không mua." Diệp Tiểu Thuyền phối hợp nâng hông lên, phô ra toàn bộ nơi ấy cho Thiện Kiều, lại thấp thỏm nói lời tự biên tự diễn của mình, "Tuyết, tuyết đang rơi, trời lạnh... ra ngoài sẽ cảm."
Ngón tay đặt ở cửa huyệt đột nhiên nhấn vào, Diệp Tiểu Thuyền hít mạnh một hơi, kéo theo lồng ngực ưỡn lên.
"Hết rồi thì thôi." Thiện Kiều tập trung khai thác bên trong, dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của hắn.
Bắp đùi hắn run lên—Diệp Tiểu Thuyền lúc nào cũng vậy, chưa bắt đầu đã hưng phấn quá độ.
Nới rộng ổn thỏa rồi, Thiện Kiều quệt bôi trơn trên tay lên bụng dưới và thứ đó của hắn.
Phần bụng Diệp Tiểu Thuyền lập tức co thắt, mắt mở lớn nhìn người kia.
Thiện Kiều vỗ nhẹ lên đùi hắn, giọng điệu có phần ra lệnh, "Nhấc lên."
Hắn vội làm theo, nhưng phía sau như rủn ra vì bị xoa nắn nãy giờ, chân vừa nhấc lên đã tê dại rơi xuống.
Thiện Kiều thừa cơ nắm lấy mắt cá, ép chân hắn co lại, bắt đầu tiến vào.
Cảm giác thân thể bị ép mở rất kì lạ, đau nhức mà thỏa mãn khó tả. Diệp Tiểu Thuyền hé miệng, cổ họng dần phát ra những tiếng rên đứt quãng, từ trầm thành cao, từ chậm thành gấp.
Là Thiện Kiều đang khống chế hắn, thân thể hắn đang đón nhận đau nhức anh mang đến, như một thể khăng khít và độc nhất.
Thiện Kiều khom người dồn lực xuống eo, hung hăng đâm thúc như kẻ cướp vô tình nhất, nhưng lại phủ xuống những nụ hôn đầy dịu dàng, từ trán đến mi tâm, từ bờ môi bị hắn cắn nát xuống đến đường cằm run rẩy.
Diệp Tiểu Thuyền vòng tay ôm cổ Thiện Kiều, dụi nước mắt lên vai anh, tiếng rên đã vụn vỡ nhưng vẫn tham lam nài nỉ: "Anh, nữa... nữa! Anh, ở trong, ở trong đi..."
Thiện Kiều cắn môi hắn, mút lấy vị máu rướm trên môi.
Mọi tiếng rên la cứ thế chìm nghỉm trong những nụ hôn của anh.
Âm vang từ những va chạm thể xác tràn ngập căn phòng, Diệp Tiểu Thuyền đắm mình trong cực khoái, bắn ra đầy bụng dưới của mình lẫn Thiện Kiều, thẳng nhỏ vẫn đang lắc lư đã có phần mềm đi, vương theo một dải trắng đục đầy sắc tình.
Phía sau co thắt, siết chặt lấy Thiện Kiều. Hắn biết anh cũng đã sắp ra, một lần nữa cất âm giọng khàn đục, "Anh, ở bên trong đi."
Thiện Kiều hôn xuống cánh ưng trên cổ Diệp Tiểu Thuyền, bắn toàn bộ vào nơi sâu nhất.
-
vtrans by xiandzg
T/N: Tôi là ai đây là đâu đang làm gì thế này...
Nếu ai còn lết được đến đây thì cho mình xin lỗi vì màn dịch H không thể tệ hơn ; A ;;