Chu Tiểu Mân muốn đi dạo một lúc để tránh những câu hỏi kia của Trần Xuân Liễu.
Trong lúc Trần Xuân Liễu nhắm mắt suy nghĩ cười đắc ý Chu Tiểu Mân đã lén chạy ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đầu óc.
Chu Tiểu Mân vừa chạy ra ngoài thì thấy Lâm Dương đang đi dạo cùng Dương Nhi.
Chu Tiểu Mân đang chán chẳng biết làm gì. Ra ngoài đi dạo lại gặp người quen.
“A! Lâm Dương anh cũng đang đi dạo cùng Dương Nhi đó à!”
“Chúng tôi đi đâu cô hỏi làm gì?”
Dương Nhi liếc nhìn sơ từ trên xuống dưới của Chu Tiểu Mân.
Lâm Dương níu tay Dương Nhi và nói:
“Vừa rồi, Dương Nhi bảo không khí trong nhà hơi ngột ngạt nên anh dắt cô ấy đi dạo một tí cho thoải mái.”
“Anh trả lời cô ta làm gì cho tốn nước miếng cơ chứ?”
Chu Tiểu Mân tức giận.
“Tôi hỏi anh ấy liên quan gì đến cô.”
“Đồ thứ con heo như cô mà cũng biết đi dạo sao?”
Chu Tiểu Mân tức giận đỏ mặt.
“Cô…”
“Cô sao? Đồ ăn nó lên nghẹt họng cô rồi nên cô nói không được nữa hả?”
Lâm Dương đứng một bên thấy Dương Nhi có phần quá đáng nên níu níu tay cô ta lại và nói.
“Dương Nhi… Anh thấy em… Hơi quá đáng rồi đó!”
“Quá đáng gì cơ chứ? Anh bênh cô ta à?”
“Không… Không… Sao anh lại bên cô ta chứ?”
Lâm Dương là hàng xóm của Chu Tiểu Mân hai người đã quen nhau cũng được vài năm.
Vài năm trước, gia đình Lâm Dương từ nơi khác chuyển đến. Tuy là đẹp trai nhưng tính tình anh ta rất lạnh lùng chẳng ai thèm chơi với anh. Chu Tiểu Mân bị vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh ta làm cho điêu đứng. Nhưng cô chỉ là một tên béo còn anh ta vô cùng đẹp trai làm sao với tới được.
Chu Tiểu Mân từng ước rằng nếu cô có dáng người cao ráo, xinh đẹp như bao cô gái khác cô chắc chắn sẽ theo đuổi anh. Cô quyết tâm giảm cân nhưng không có gì cản trở được tâm hồn ăn uống của cô.
Dương Nhi là cô người yêu xinh đẹp của Lâm Dương. Hai người họ mới vừa quen được hai ba tháng. Tuy là cô ta rất xinh đẹp nhưng mưu mô thì không kém. Dương Nhi rất ghét Chu Tiểu Mân vì biết cô đã từng ao ước trở thành người yêu của Lâm Dương.
“A! Phải rồi Lâm Dương, em muốn kể anh nghe về buổi hẹn hò tối nay.”
“Cô mà cũng được hẹn hò à?”
Dương Nhi nói với giọng điệu chế nhạo cô.
Lâm Dương kéo tay Dương Nhi rồi nói.
“Em kể đi!”
“Vừa rồi, em có đi hẹn hò với một người mà mẹ đã chọn cho em vào sáng hôm nay.”
“Sao? Mẹ em nôn con rể quá chứ nhỉ?”
Dương Nhi chẳng ưa Chu Tiểu Mân chút nào.
“Con rể gì cơ chứ? Có chó nó mới lấy phải loại người như cô. Nói như vậy nhiều khi lại tội con chó chứ nhỉ?”
“Cô… Cô quá đáng thật đấy!”
“Quá đáng gì chứ? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.”
“Tôi không nói nhiều với cô.”
Chu Tiểu Mân tức giận không để ý tên Dương Nhi kia nói gì nữa. Cô tiếp tục kể chuyện cho Lâm Dương.
“Phải! Mẹ em nghe mọi người bảo em là con heo chẳng ai thèm kết hôn. Mẹ vô cùng tức giận.”
“Sao mọi người lại nặng lời đến như thế?”
Dương Nhi cắt ngang lời của Lâm Dương.
“Nặng lời gì chứ? Mọi người nói đúng đấy! Hahaha.”
Chu Tiểu Mân chẳng bận tâm những lời nói của cô ta.
“Mẹ em rất tức giận nên sáng nay đi ăn đám cưới đã tìm được một chàng trai béo nhưng vẻ bề ngoài lại còn đẹp trai bảo em tối nay đi xem mắt.”
“Vậy thì quá tốt rồi!”
“Hahaha. Nhưng khi đến nơi em lại gặp một chàng trai rất tuyệt vời em nghĩ rất nhiều cô gái thấy anh ta lại chết mê chết mệt cho mà xem.”
Lâm Dương đứng một bên nở nụ cười.
“Em nói xem anh ta như thế nào? Mà lại khiến cho Tiểu Mân của anh lại say mê như thế.”
Dương Nhi xen ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Cái gì mà Tiểu Mân của anh cơ chứ? Anh nói như thế là có ý gì?”
Lâm Dương vội vàng an ủi Dương Nhi.
“Dương Nhi à! Trước giờ anh và Chu Tiểu Mân đều xưng hô như vậy. Anh nghĩ em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
Chu Tiểu Mân tiếp tục kể câu chuyện.
“Anh ta chẳng hề béo lại còn rất là đẹp trai nhìn như các tổng tài trong truyện ngôn tình mà em hay xem vậy.”
“Thế thì quá tốt rồi!”
“Anh ta có bỏ chạy như những người khác mà em theo đuổi không đấy?”
Dương Nhi đứng một bên xen vào.
“Đương nhiên là có rồi. Loại người như cô ta, các chàng trai gặp cô ta như thấy ma đều bỏ chạy.”
Chu Tiểu Mân nở nụ cười trong rất hạnh phúc.
“Tất nhiên là không rồi! Anh ta không chỉ là không bỏ chạy mà còn trả tiền bữa ăn đó. Điều đặc biệt anh ta còn đưa em về nhà nữa.”
“Tốt! Như thế là tốt rồi!”
Chu Tiểu Mân vui vẻ nở nụ cười.
“Cuối cùng thì cũng có người con trai không bỏ chạy khi thấy dáng vẻ của em rồi.”
Lâm Dương nở nụ cười thản nhiên.
“Vậy thì tốt rồi! Chúc mừng Tiểu Mân của chúng ta nhé!”
“À! Phải rồi, hai người có dự tính kết hôn chưa nhỉ? Anh chờ thiệp mời từ Tiểu Mân đấy nhé!”
Dương Nhi cười nhạo cắt ngang lời Lâm Dương.
“Kết hôn gì chứ? Loại người như cô ta, anh ta chỉ làm trò cười cho mình thôi. Chẳng thể kết hôn được.”
Chu Tiểu Mân ấp a ấp úng trả lời.
“Chuyện… Chuyện… Chuyện này…”
“Sao có phải anh ta chỉ xem cô là trò đùa cho anh ta hay không?”
“Cô đừng có quá đáng như thế.”
Chu Tiểu Mân mặt đỏ bừng tức giận.
Dương Lâm thấy bầu không khí quá ảm đạm nên lánh sang chuyện khác.
“À! Phải rồi, hình như ngày mai chúng ta có hẹn đi dự tiệc của Hàn Linh Chi thì phải.”
“Phải rồi, anh không nhắc thì xém chút nữa em lại quên mất.”
“Cô mà cũng được mời đến dự tiệc của người nổi tiếng hay sao? Cô đến chỉ là trò đùa, làm nền cho bọn họ mà thôi.”
Lâm Dương níu tay Dương Nhi rồi nói.
“Dương Nhi, đủ rồi đấy. Anh thấy em nãy giờ hơi quá lời với Tiểu Mân rồi đấy!”
“À! Phải rồi Tiểu Mân ngày mai chúng ta cùng đi nhé!”
“Được! Vậy mai mọi người gặp nhau ở chỗ này nhé!”
“Được!”
Nói xong, Chu Tiểu Mân tạm biệt hai người rồi quay về nhà bây giờ cũng đã trễ rồi.
“Cũng đã trễ rồi! Hai người cũng về sớm nghỉ ngơi đi nhé! Em về nhà trước! Ngày mai gặp.”
“Được!”