Edit: Mạn Già La
Trên đường đi đến khoa, Kiều Ngộ An nhận được rất nhiều ánh mắt, không quen thì anh giả vờ không nhìn thấy, quen thì hơi gật đầu, quen thân thì dừng lại nói vài câu, nói một tiếng ‘không có việc gì’ ‘không ảnh hưởng đến tôi đâu’ ‘cảm ơn đã quan tâm’ rồi cũng đi qua.
Anh là thật sự không để trong lòng, nhưng sau khi đến khoa cũng không trực tiếp thay áo blouse trắng mà đặt đồ đạc xuống, đi đến khoa chỉnh hình ở tầng 7.
Y tá ở quầy tiếp tân đang thảo luận chuyện gì đó, lúc Kiều Ngộ An đi qua còn nghe được tên của mình, các y tá thấy anh xuất hiện thì giật bắn mình, Kiều Ngộ An như không nghe thấy các cô nói gì, cười nói:
“Ở đây có một bệnh nhân tên là Bành Vĩ Dương phải không, ở giường mấy vậy?”
“Giường mười hai.” Có một y tá buột miệng nói.
Kiều Ngộ An mỉm cười: “Cảm ơn.”
Nói xong thì đi mất, bỏ lại cô y tá lòng còn sợ hãi:
“Tôi thấy bác sĩ Kiều cũng đâu giống như người phụ nữa đó nói đâu.”
“Tôi cũng thấy không giống, lúc trước liều mạng cứu đứa trẻ hiện tại vẫn còn hôn mê chẳng phải là ví dụ tốt nhất còn gì?”
“Đúng vậy, thích đàn ông thì có làm sao? Thời buổi này còn mấy ai kì thị đồng tính luyến ái nữa đâu? Việc ai yêu ai cũng nào có ảnh hưởng đến bất cứ ai.”
“Chuẩn, huống chi bác sĩ Kiều đẹp trai như vậy mà, cô gái nào hốt được tôi đều khó chịu, chỉ có đàn ông mới sẽ không khiến tôi tiếc nuối thôi.”
……
Trạm y tá vô cùng náo nhiệt, trước giường số 12 lại có vẻ hơi giương cung bạt kiếm, Kiều Ngộ An liếc nhìn thẻ bệnh án của Bành Vĩ Dương treo ở cuối giường, đúng như Khương Chanh nói, gãy hai chiếc xương sườn và bầm mô mềm, anh cong môi cười một cái, bước đến đầu giường nhìn ống nhỏ giọt truyền dịch mà gã đang truyền, tiêm dịch levofloxacin vào.
Kiều Ngộ An điều chỉnh tốc độ chảy đến mức tối đa.
Trên thực tế, loại dịch tiêm vào này có yêu cầu về tốc độ truyền, không được quá nhanh, nếu tốc độ nhỏ giọt quá nhanh có thể sẽ tạo thành nồng độ thuốc trong não quá cao, dẫn đến một số phản ứng tệ trên hệ thống hệ thần kinh trung ương, có thể gây buồn nôn và nôn ói.
Nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy không hề gì, chính anh hiện tại đang buồn nôn đây này, dựa vào đâu mà người mình ghê tởm có thể nằm ở chỗ này bình yên như vậy?
Bành Vĩ Dương nói: “Y tá nói thuốc này không nên quá nhanh.”
“Tôi biết.” Ánh mắt Kiều Ngộ An lười nhác dừng trên mặt Bành Vĩ Dương: “Nhiều lắm là làm anh buồn nôn muốn ói thôi, không chết được.”
“Cậu là bác sĩ, làm như vậy thích hợp à?”
“Cho nên tôi mới không mặc áo blouse trắng tới gặp anh.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi sợ anh làm bẩn quần áo trên người, tựa như anh sỉ nhục chữ thầy này vậy.”
Bành Vĩ Dương có vẻ không hề tức giận, thậm chí khóe môi vẫn luôn tươi cười, gã nhìn Kiều Ngộ An và nói:
“Vậy cậu đến đây tìm tôi làm gì?”
“Chuyện Lương Uyển Thu làm ở cửa là anh gợi ý nhỉ? Tôi phải công nhận rằng anh rất giỏi tạo dư luận, nhưng anh cảm thấy có thể hại được tôi à? Hay là anh cảm thấy như vậy có thể ép Thời Niên ra?”
Ánh mắt Bành Vĩ Dương sáng lên:
“Cậu thừa nhận Thời Niên ở căn nhà kia?”
Kiều Ngộ An nghiến răng, lần đầu tiên anh biết rõ thì ra thật sự có loại cảm giác như vậy, cảm thấy cái tên bị một kẻ kinh tởm nói ra, đều sẽ cảm thấy đó là một loại sỉ nhục đối với người đó, anh không muốn nghe Bành Vĩ Dương nhắc đến Thời Niên, như vậy sẽ vấy bẩn Thời Niên.
“Tôi thừa nhận thì sao nào, anh vĩnh viễn sẽ không gặp được em ấy.”
Bành Vĩ Dương cười không mấy để tâm:
“Chuyện tôi muốn làm chưa từng có không làm được.”
“Đây là Dung Thành, không phải Trạm Tây.” Kiều Ngộ An nói: “Anh có thế lực đến đâu, cũng có thể một tay che trời ở đây sao?”
Bành Vĩ Dương không nói chuyện, cười nhìn Kiều Ngộ An.
“Thật ra tôi rất tò mò.” Kiều Ngộ An nói: “Thời Niên rời khỏi cái địa ngục đó đã mười năm, vì sao anh còn lặn lội ngàn dặm chạy tới? Chỉ bởi vì lúc trước em ấy đâm anh?”
“Không phải.” Bành Vĩ Dương nói: “Là bởi vì cậu ấy là đứa trẻ duy nhất ở trong trường chúng tôi nửa năm mà lại không hề thay đổi chút gì cả.”
Nhắc đến Thời Niên năm đó, trong mắt Bành Vĩ Dương có ánh sáng, một loại ánh sáng đối với mồi.
“Cậu ấy quá đặc biệt, cũng quá đẹp, tôi nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, cái dáng vẻ rõ ràng muốn giết tôi nhưng lại không thể làm gì, tôi vô cùng thích, nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ quên cậu ấy, bây giờ cuối cùng tôi đã tìm thấy, tôi đương nhiên muốn tiếp tục cải tạo cậu ấy.”
Kiều Ngộ An siết chặt nắm tay, anh phải dùng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không đánh gã đàn ông này, nhưng giây tiếp theo Kiều Ngộ An đã biết mình không thể nào nhịn nổi, anh nghe thấy Bành Vĩ Dương nói:
“Cậu là bạn trai của cậu ấy nhỉ? Hai người bên nhau rồi? Chịch chưa? Tôi hy vọng chưa, nếu không tôi sẽ thấy hơi đáng tiếc đấy…”
Một tiếng rầm, là Kiều Ngộ An đá văng giường bệnh ra nửa mét đập vào tường, Bành Vĩ Dương không ngờ Kiều Ngộ An lại đột ngột làm như vậy, suýt chút nữa ngã lăn xuống giường.
Gã nhìn Kiều Ngộ An, đang định phê bình mấy câu, nhưng không ngờ rằng còn chưa kịp nói gì, đã thấy Kiều Ngộ An trực tiếp rút kim truyền dịch trên mu bàn tay gã ra, lúc gã còn chưa kịp phản ứng đã cầm kim truyền đâm mạnh xuống cổ gã.
Bành Vĩ Dương hét lên một tiếng.
Mấy giây sau cũng không cảm nhận được có bất kì đau đớn gì.
Gã mở to mắt nhìn Kiều Ngộ An đang gần trong gang tấc, lại nhìn mũi kim cách cổ mình chỉ mấy xăng ti mét:
“Cậu…”
“Sợ cái gì? Cho rằng tôi sẽ giết anh à?” Kiều Ngộ An cong môi: “Tôi là bác sĩ, giết anh quá đơn giản, nhưng anh quá bẩn, làm dơ tay tôi rồi, trở về sao tôi ôm em ấy đây? Chạm vào anh một chút tôi không xứng ôm em ấy nữa, nhưng anh cũng đừng mừng vội, anh sẽ phải chịu trừng phạt, tôi bảo đảm!”
Nói xong thì Kiều Ngộ An đứng thẳng dậy, xoay người rời đi.
Có một cô y tá nghe tiếng chạy tới cửa, thấy Bành Vĩ Dương vẫn an ổn nằm trên giường thì thở phào nhẹ nhõm, Kiều Ngộ An cười xin lỗi:
“Thêm phiền phức cho công việc của cô rồi.”
“Không có không có.” Cô y tá ngượng ngùng cười: “Nhưng bác sĩ Kiều với ngài Bành có mâu thuẫn gì sao ạ? Chúng tôi đều cảm thấy anh ấy vẫn là một người khá tốt.”
Đúng vậy, hầu hết mọi người nhìn thấy Bành Vĩ Dương đều sẽ lưu lại một ấn tượng tốt, gương mặt cực kỳ văn nhã kia quá có tính lừa gạt, không biết bao nhiêu phụ huynh đã bị khuôn mặt này lừa rồi, lại làm bao nhiêu đứa trẻ vào luyện ngục, Kiều Ngộ An không nói gì, hiện tại anh không có bằng chứng chứng minh Bành Vĩ Dương là người như thế nào, cũng không có ý nói ra nói vào, vô nghĩa lắm.
Mục đích của Kiều Ngộ An không phải là muốn cho một ít người biết bộ mặt thật của gã, anh muốn cho tất cả mọi người biết gã là loại người như thế nào.
Chỉ có đưa ác ma về địa ngục thì Thiên sứ bị giam cầm nơi địa ngục mới có thể tái sinh.
Bạch Cẩm Thư gọi điện thoại kêu Kiều Ngộ An đến văn phòng một chuyến, lúc Kiều Ngộ An đến thì trưởng bộ y tế cũng ở đó, Kiều Ngộ An cười chào:
“Chủ nhiệm Trương đến là vì chuyện của cháu đúng không?”
“Đúng vậy.” Chủ nhiệm Trương mỉm cười: “Cháu cũng là chú nhìn lớn lên, cũng biết cháu không phải người như vậy, nhưng hiện tại chuyện này gây ầm ĩ ở bệnh viện rất lớn, còn có người truyền lên trên mạng, nên chú muốn thảo luận với mẹ cháu nên xử lý thế nào và cũng hỏi ý kiến của cháu một chút.”
Kiều Ngộ An ngồi xuống sô pha, khá thoải mái, hoàn toàn không cảm thấy đây là một rắc rối, nói:
“Có thể cho con mấy ngày nghỉ không? Vừa lúc con có chút việc muốn xử lý, không muốn đi làm lắm.”
“Đứa nhỏ này.” Chủ nhiệm Trương lườm anh một cái: “Nghỉ gì mà nghỉ? Đừng hòng lười biếng, làm tốt cương vị của cháu đi, được rồi, để mẹ cháu nói chuyện với cháu vậy, chú còn có việc phải làm.”
Kiều Ngộ An đứng dậy tiễn ông ra cửa:
“Tạm biệt chú Trương.”
Tiễn chủ nhiệm Trương đi, Kiều Ngộ An xoay người về ngồi xuống đối diện Bạch Cẩm Thư:
“Mẹ có gì muốn hỏi ạ?”
“Người kia là mẹ của Thời Niên à?”
“Vâng.” Kiều Ngộ An gật đầu: “Muốn đưa Thời Niên về nhà, nhưng Thời Niên không muốn về.”
Kiều Ngộ An kể hết cho Bạch Cẩm Thư chuyện xảy ra mấy ngày nay và chuyện quá khứ của Thời Niên, không giấu giếm được, nếu Bành Vĩ Dương đã biết bệnh viện anh làm, vậy nhất định cũng đã nghe Bạch Cẩm Thư chính là mẹ của anh, không chừng cũng đã biết chuyện Kiều Bình Sinh dạy học ở Dung Đại rồi, gã lợi dụng dư luận để công kích anh, cũng nhất định sẽ không chỉ có mỗi chiêu này.
Nghề nghiệp của Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh đặc thù, có thể cũng sẽ bị liên lụy, nói sớm còn có thể đề phòng sớm.
“Chuyện chính là như vậy.” Kiều Ngộ An nói xong, mệt mỏi dựa vào lưng ghế: “Vừa rồi con còn đến phòng bệnh của Bành Vĩ Dương gây hấn, có lẽ mẹ còn sẽ nhận được khiếu nại đấy.”
Bạch Cẩm Thư cũng dựa vào lưng ghế nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An bị nhìn chằm chằm có hơi mất tự nhiên, trong lòng cũng có chút khó hiểu, dù sao từ ban đầu Bạch Cẩm Thư đã không đồng ý anh và Thời Niên quen nhau, bây giờ bởi vì sự việc của Thời Niên mà đã nháo ra lớn như vậy, nói không chừng lại sẽ nhắc lại chuyện trước.
Nhưng Kiều Ngộ An cũng không cảm thấy áp lực gì, nên nói thì vẫn phải nói, bởi vì cho dù có cho anh thêm bao nhiêu cơ hội nữa, anh cũng vẫn sẽ chọn Thời Niên, ở bên chú thỏ nhỏ đó.
“Mẹ, con đã nói hết chuyện cho mẹ rồi, gần đây mẹ và ba có thể cũng sẽ gặp phải chút rắc rối, con đương nhiên hy vọng là không có, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng phải tin tưởng con, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi, con đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Bạch Cẩm Thư vẫn không nói chuyện, Kiều Ngộ An cũng không còn gì để nói, bên khoa còn có việc phải làm, anh đứng dậy:
“Những gì nên nói con cũng nói rồi, con đi về trước đây.”
“Ngộ An.” Bạch Cẩm Thư gọi anh: “Nếu con đã biết thủ đoạn của đối phương, thì đừng để cảm xúc bị lay động.”
“Con biết.”
“Còn nữa.” Bạch Cẩm Thư nói: “Đừng sợ, có chuyện gì cũng còn có mẹ cùng ba con, cùng Thời Niên thật hạnh phúc đấy.”
Kiều Ngộ An hơi sửng sốt, anh nghĩ đến Bạch Cẩm Thư sẽ không mượn chuyện này để nói với mình những câu như ‘không thích hợp, không đồng ý’ này nọ nữa, đó không phải phong cách của bà, nhưng cũng không nghĩ tới bà sẽ thể hiện thái độ ủng hộ ở ngay lúc này, nhưng sau đó thì hiểu.
Đây là Bạch Cẩm Thư, nếu mà Kiều Bình Sinh có ở đây cũng sẽ nói với anh như vậy.
Có thể gần đây anh giao tiếp nhiều với ba mẹ hơi khác lạ quá, nên mới vô thức không tin, nhưng trong cuộc đời gần ba mươi tuổi của anh, làm sao ba mẹ của anh lại nói với anh câu ‘mẹ/ba không cho phép’ được?
Không có, chưa từng có.
Cho dù có sai thì họ cũng sẽ nói ra lý do và kiên nhẫn giảng giải, đây mới là cha mẹ, cha mẹ cũng nên là như thế này.
“Cảm ơn mẹ.” Kiều Ngộ An nói tự đáy lòng.
Điện thoại trên bàn làm việc của Bạch Cẩm Thư vang lên, bà nghe điện thoại đồng thời cười với Kiều Ngộ An một cái, vẫy vẫy tay, ý bảo anh đi đi.
Kiều Ngộ An cũng cười, xoay người rời đi.
Chuyện của Kiều Ngộ An lan truyền hơi rầm rộ trên mạng, lúc tan làm trở về biệt thự số 2, Triển Đồ còn ra ngoài đầu tiên và chặn anh trước cửa, Kiều Ngộ An chỉ nhìn y một cái là biết y định hỏi gì, cười vỗ vỗ vai y:
“Không sao đâu, đừng lo.”
“Có ảnh hưởng đối với anh không?”
Ảnh hưởng khẳng định là có, Lương Uyển Thu quậy ầm ĩ một ngày, người nhà bệnh nhi dắt con đến khoa nhi khám đều không muốn anh làm bác sĩ điều trị, nhưng Kiều Ngộ An cũng không quan tâm lắm:
“Cũng ổn, Thời Niên không biết đúng không?”
“Em không dám nói.”
Kiều Ngộ An gật đầu: “Không nói là đúng, chuyện này cũng ở trong dự kiến, đừng phiền em ấy.”
“Vậy sẽ có phiền phức còn lớn hơn nữa sao?” Triển Đồ không mấy yên lòng: “Em luôn cảm thấy bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”
Triển Đồ nói không sai, Kiều Ngộ An cũng không đoán sai, Lương Uyển Thu và Bành Vĩ Dương vượt ngàn dặm xa vào Dung Thành, đã tìm được Thời Niên rồi, không thấy mặt là sẽ không bỏ cuộc, Kiều Ngộ An cũng biết chuyện không dễ giải quyết được như vậy, nhưng trước mặt Thời Niên anh vẫn không để lộ chút gì.
Mấy ngày nay trôi qua, Lương Uyển Thu và Bành Vĩ Dương cũng không xuất hiện nữa, Thời Niên cũng thoáng thả lỏng đôi chút, không còn căng chặt cả ngày như vậy nữa, nhưng đêm nào hắn cũng sẽ nằm mơ.
Nhưng ban ngày, khi Thời Niên ở trước mặt Kiều Ngộ An lại cứ như không hề có chuyện gì, ngụy trang cũng rất hoàn hảo.
Thỏ nhỏ chuyện gì cũng đều viết hết lên mặt kia vì không muốn nhân viên chăn nuôi của mình lo lắng cũng đã lặng lẽ che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng, mọi việc sẽ được giải quyết, và Thời Niên cũng sẽ luôn tốt lên.