Edit: Mạn Già La
Thời Niên đã từng nói, so với Kiều Ngộ An, Triển Đồ càng có thể cho hắn cảm giác an toàn hơn, nhưng không biết từ khi nào Kiều Ngộ An đã cho hắn kiên định và dũng khí có thể chống lại thế giới, chỉ cần Kiều Ngộ An ở bên cạnh hắn, dũng khí hắn là mười phần tràn đầy, vết thương bao lớn đều có thể tốt lên.
Triển Đồ không ghen, y đã sớm tán thành lời nói của Kiều Ngộ An, y không thể ở bên hắn cả đời, hắn phải tự mình học cách bước ra mới được.
Kiều Ngộ An đang khiến Thời Niên thay đổi, thay đổi theo hướng tốt hơn.
——
Sau khi cảm xúc của Thời Niên dịu đi, thì Kiều Ngộ An chuẩn bị để Thời Niên đến biệt thự số 2, cũng không ai biết bọn họ còn tới nữa hay không, cho nên vẫn đi càng nhanh càng tốt, Kiều Ngộ An mở tủ lấy vài bộ quần áo, rồi lấy chăn ra bọc Thời Niên lại:
“Anh có thể cõng em qua.”
Thời Niên lắc đầu: “Em tự đi được.”
“Được.” Kiều Ngộ An cười: “Vậy chúng ta đi thôi, nhanh chút hay là chậm thì đều nghe em.”
Tuyết rơi suốt đêm hôm qua, mặc dù nguyên buổi sáng bên nhà đất đã dọn hết tuyết trên đường, nhưng ánh vào mắt vẫn là một vùng trắng xóa, không khí cũng se lạnh khiến tinh thần người ta phấn chấn.
Thời Niên đã rất lâu không ra ngoài vào mùa đông, hắn quấn trong chăn nên không nhìn thấy cảnh tuyết được, nhưng dưới chân luôn có một hai chỗ tuyết bị giẫm lên thành vết khiến hắn cảm thấy mới mẻ, hắn rất muốn nhìn cảnh tuyết bên ngoài, nhưng rồi lại không dám, hôm qua vừa mới có người tìm đến nơi đây, lỡ đâu bọn họ lại đến thì sao?
Bước chân Thời Niên rất nhanh, Kiều Ngộ An cũng rất nhanh phối hợp với hắn, tuy rằng giữa hai căn biệt thự cách một đoạn, nhưng vẫn tới nơi rất nhanh.
Đẩy cửa biệt thự số 2 ra, lọt vào mắt là một vùng đen kịt, ngoại trừ ngọn đèn tường lờ mờ ở cửa ra vào, những nơi khác đều không có chút ánh sáng nào lộ ra, Kiều Ngộ An nhìn một lượt rồi nói với Thời Niên:
“Tới rồi, nếu em cảm thấy đã điều chỉnh xong thì có thể lấy chăn xuống.”
Thời Niên không động đậy, hắn vẫn sợ hãi, còn sợ hơn cả lúc bọc chăn đến biệt thự số 3 của Kiều Ngộ An nữa, Kiều Ngộ An cũng không hề ép hắn, anh biết điều này đối với Thời Niên khó khăn cỡ nào, nhưng cứ đứng ở cửa ra vào cũng không phải cách, Kiều Ngộ An đành dắt Thời Niên vào phòng khách.
Bật đèn lên, ánh đèn vẫn rất mờ tối, chỉ là ánh sáng để không đến mức quá tối thôi, tương tự như biệt thự số 4, Kiều Ngộ An mỉm cười:
“Chị của anh biết em muốn đến đây ở, nên hôm qua cùng hôm nay đều quét dọn, nhưng không phải chị ấy làm, kỳ thật chị ấy rất lười, nhưng may mà chị ấy có tiền, chỉ cần tiêu tiền đúng chỗ thì tự nhiên sẽ có người lo liệu đúng chỗ, chỗ em đang đứng hiện tại là phòng khách, đèn đã bật, ánh sáng rất mờ, chắc em sẽ cảm thấy thoải mái.”
“Bố cục đơn giản hơn biệt thự số 4 của em một chút, thuộc kiểu phong cách nhẹ nhàng sang trọng, trước tiên em ở chỗ này, nếu có cần gì hay cảm thấy không thoải mái thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào.”
“Chị anh rất vui khi em có thể sống ở đây.” Kiều Ngộ An nói: “Khương Tiểu Mễ ở chỗ em vẫn luôn phiền em, trong lòng chị ấy thấy rất có lỗi, cuối cùng cũng giúp được một chút, chị ấy rất tận tâm tận sức.”
“Chị ấy coi em như người nhà của mình, còn nói sau này sẽ đối xử càng tốt với em hơn, bảo anh đừng có ghen.”
Kiều Ngộ An câu được câu chăng nói rất nhiều, không có ý đồ đặc biệt gì, chỉ là muốn để Thời Niên có thể nhanh chóng thoát khỏi trạng thái khép kín.
Kiều Ngộ An dẫn hắn ngồi trên sô pha, bàn tay đưa vào trong chăn sờ nắn ngón tay hắn, nắn bóp từng đốt ngón tay, không biết qua bao lâu, chăn của Thời Niên rốt cuộc cũng lộ ra một khe nhỏ, giống như mọi lần trước đây, trước tiên lộ ra một đôi mắt thấp thỏm bất an nhìn xung quanh một lần rồi sau đó mới từ từ thả mình ra khỏi chăn.
Kiều Ngộ An nói cũng đúng, mọi thứ ở đây đều là để Thời Niên cảm thấy an toàn, rèm cửa màu đen hoàn toàn không lọt sáng, ánh đèn lờ mờ, không gian rộng rãi liếc một cái là nhìn thấy được hết, quan trọng nhất là Kiều Ngộ An cũng ở đây.
“Yên tâm ở lại đây nhé.” Kiều Ngộ An nói: “Chuyện này anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
Thời Niên không nói chuyện, im lặng cả buổi chiều.
Có lẽ vì chuyện ngày hôm qua vẫn chưa làm cho hắn hoàn toàn bình ổn lại, hoặc cũng có thể là bởi vì hoàn cảnh mới làm cho hắn cảm thấy không thích ứng, Kiều Ngộ An không để ý, cũng không cố ý nói với hắn lời gì, anh muốn cho Thời Niên là thoải mái nhất có thể, không cần miễn cưỡng dùng đáng vẻ trạng thái tốt để đối mặt với anh.
Ở trước mặt anh, hắn có thể không cần tốt như vậy, có thể có khuyết điểm, dù ra sao anh đều thích cả.
Buổi tối, Kiều Ngộ An và Thời Niên nằm trên giường, đắp chung một cái chăn, Thời Niên nằm trong vòng tay Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An từng chút vỗ nhẹ lưng Thời Niên giúp hắn chìm vào giấc ngủ, nhưng hơn nửa tiếng trôi qua, Thời Niên vẫn mở to mắt như cũ, không có một chút buồn ngủ nào.
Kiều Ngộ An cũng không miễn cưỡng hắn: “Không ngủ được? Vậy hai ta nói chuyện nhé?”
“Được.” Thời Niên đáp.
Tuy rằng đáp, nhưng Thời Niên lại không có chuyện gì để nói, Kiều Ngộ An cụp mắt nhìn Thời Niên, anh không muốn nhắc đến chủ đề lúc trước khiến Thời Niên khó chịu, khi đang tìm một đề tài nhẹ nhàng và an toàn hơn, thì Thời Niên đã lên tiếng, hắn nói:
“Có bao giờ anh tò mò tại sao em không gặp mặt bà ấy, thậm chí còn trốn tránh bà ấy không?”
Bà ấy là ai, Kiều Ngộ An chỉ dùng một giây đã đoán được.
Mẹ của Thời Niên, Lương Uyển Thu.
Nói thật, không phải Kiều Ngộ An không tò mò, anh nghĩ cho dù lúc trước Lương Uyển Thu có đưa Thời Niên vào học viện cải huấn đi nữa, nhưng cho dù Thời Niên có làm bị thương Bành Vĩ Dương, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ đi tìm mẹ mình, nói cho bà những tổn thương mà mình chịu ở trong đó, trong tình huống bình thường, là một người bình thường thì đều sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con mình, cho dù khả năng có hạn thì cũng để Thời Niên tạm thời lánh đi đâu đó, nhưng cũng không nên đến tận bây giờ cũng không muốn gặp mặt.
Nhưng hình như Thời Niên sau khi ra ngoài vẫn chưa từng gặp mẹ, thậm chí còn trốn tránh nhau, mặc dù ở lúc đó quả thực là một lựa chọn đúng đắn, bởi ai có thể ngờ rằng mặc dù đã qua mười năm, Lương Uyển Thu thế mà vẫn còn liên lạc với Bành Vĩ Dương kia chứ? Thậm chí sau khi biết được manh mối của Thời Niên còn thông báo cho Bành Vĩ Dương.
“Em muốn nói thì anh nghe.” Kiều Ngộ An hôn lên trán hắn: “Nếu không muốn thì không nói.”
Thời Niên trầm mặc thật lâu, nhưng rốt cục vẫn nói:
“Nơi đó không cho phép rời đi giữa chừng, nhưng trong khoảng thời gian đó bà ngoại em qua đời, bà ấy đến nói cho em biết, cảm tình của em và bà ngoại rất tốt, em kiên trì muốn đi đưa tiễn đoạn đường cuối cùng, bà ấy không còn cách nào đành phải hỏi Bành Vĩ Dương xin nghỉ, sau khi đưa tiễn bà ngoại đi, bà ấy muốn đưa em về càng sớm càng tốt, em kể cho bà ấy nghe mọi chuyện em gặp phải ở nơi đó, nói với bà rằng em thà chết cũng tuyệt đối sẽ không trở về, bà ấy cũng không kiên quyết nữa, em còn tưởng rằng bà ấy thỏa hiệp.”
“Cho đến khi trên đường đi học em bị một nhóm cảnh sát chặn lại, nói rằng mẹ em bị nghi ngờ có liên quan đến lừa đảo và yêu cầu em quay lại để hỗ trợ điều tra, lúc ấy em không nghĩ nhiều đến thế, cho đến khi chiếc xe ngày càng gần đến nơi đó, em mới biết mình bị lừa.”
“Em nhìn thấy bà ấy đứng cùng với Bành Vĩ Dương ở cổng trường, bà ấy đang nói cảm ơn, cảm ơn bọn họ đã mang con trai của bà ấy về, cảm ơn vì bọn họ đã sẵn lòng sửa sai cho em.”
“Em nhớ rõ hôm đó em như phát điên, một vài người họ áp chế em, em xin bà ấy đưa em về, em không muốn ở đó, nhưng bà ấy lại bảo em nghe lời, bảo em tiếp tục kiên trì, người khác đều có thể bị uốn nắn lại, em cũng có thể, nói với em rằng thích đàn ông là một căn bệnh, bà ấy không thể và không muốn em phải chịu sự chỉ trích từ người khác, nói rằng là tốt cho em.”
“Nơi chúng em ở là một huyện thành nhỏ lạc hậu, bà ấy cũng chưa từng nhận qua giáo dục gì, cho rằng em thích đàn ông là bệnh, bà ấy làm là đang chữa bệnh cho em, bà ấy không thể dễ dàng thay đổi quan niệm của mình, cho nên em chỉ có thể trốn, cho dù bà ấy cũng không gặp, em sợ bà ấy lại đưa em đến nơi đó.”
“Không có chuyện đó đâu.” Kiều Ngộ An ôm hắn: “Anh sẽ không cho phép ai mang em rời xa anh, càng không thể để em trở về nơi đó, Thời Niên, em đã rời khỏi đó mười năm, anh biết nơi đó nhất định rất đáng sợ, cho nên mới khiến em nhớ tới vẫn còn sợ dù đã qua mười năm, nhưng tất cả đều đã qua, anh sẽ cùng em bước ra.”
Thời Niên đáp lại rất nhẹ, nói với Kiều Ngộ An rằng sau khi gặp anh, hắn thực sự rất ít khi nhớ lại quá khứ, chỉ cần nhìn thấy Kiều Ngộ An, hắn nghĩ đến đều là những điều tốt đẹp.
——
Sáng sớm hôm sau, khi Triển Đồ chạy tới, Kiều Ngộ An đang nấu bữa sáng trong phòng bếp, lúc chuông cửa vang lên, Kiều Ngộ An ra mở cửa:
“Đến rồi?”
“Ừm, anh em đâu?”
“Còn đang ngủ.”
“Ngày hôm qua lại không ngủ ngon à.”
Kiều Ngộ An cười nói: “Đừng tham như vậy, tôi cảm thấy hiện tại em ấy ngủ được đã là tốt rồi.”
Đúng là không có ngủ ngon, mặc dù tình trạng ban ngày có vẻ tốt hơn nhiều nhưng sau khi ngủ một lúc vẫn gặp ác mộng liên tục, chỉ đến sáng sớm mới ổn lại, đến bây giờ vẫn đang ngủ.
Triển Đồ không nói gì, nhưng y lại tán thành những gì Kiều Ngộ An nói, Kiều Ngộ An thực sự là một tồn tại đặc biệt với Thời Niên, một tồn tại mà Triển Đồ không ngờ tới.
Cuộc sống lúc đầu của hai người họ không có thể ở trong một căn nhà đàng hoàng giống như bây giờ, họ sống ở tầng hầm, hoặc trong một khu đơn nguyên lâu hẻo lánh, nhưng dù có hẻo lánh cũng không phải là không có người ở, cũng luôn có người không biết địa chỉ mà tìm nhầm, mỗi khi có người gõ cửa, Thời Niên đều sẽ trốn đi, ngắn thì hai ba ngày, lâu đến một tuần cũng chưa điều chỉnh lại.
Khi đó còn chưa phải người thật sự muốn đến tìm Thời Niên, hiện tại những người hắn chân chính sợ hãi đến, nhưng hắn chỉ dùng thời gian chưa đến một ngày đã đi ra khỏi tủ, đây là điều mà trước đây Triển Đồ cũng không dám tưởng tượng.
Kiều Ngộ An thực sự là sự tồn tại đặc biệt nhất đối với Thời Niên.
Hôm nay Kiều Ngộ An phải đi bệnh viện, sự tình không biết bao giờ mới kết thúc, Kiều Ngộ An cũng không thể không đi làm mãi được, huống hồ anh biết rõ mình ở nhà sẽ khiến Thời Niên thêm gánh nặng, lúc trước hắn không chấp nhận ở bên anh là vì sợ anh mang quá nhiều gánh nặng, bây giờ anh bình thường như xưa mới để Thời Niên an tâm được.
Nhưng để Thời Niên một mình ở nhà, Kiều Ngộ An cũng không quá yên tâm, nhất là câu nói kia của Thời Niên: Nếu không có anh, em đã kết thúc mạng sống của mình trước khi bọn họ tìm tới rồi.
Thế là anh bàn với Triển Đồ, ban ngày Triển Đồ đến giữ, buổi tối Kiều Ngộ An trở về.
Thời Niên còn đang ngủ, Kiều Ngộ An và Triển Đồ cùng ăn sáng:
“Bữa sáng để trong bếp đấy, đừng gọi anh cậu, khi nào dậy thì ăn, em ấy ngủ được thêm một lát là chuyện tốt.”
“Vâng.” Triển Đồ đáp một tiếng, nhìn Kiều Ngộ An: “Anh*, chuyện này anh tính xử lý thế nào?”
Kiều Ngộ An sửng sốt mất một lúc mới nhận ra Triển Đồ là đang gọi mình, cười:
“Cậu đang gọi anh à?”
“Ừm, sau này anh và Thời Niên đều là anh của em, lúc trước em cảm thấy anh không đáng tin lắm nên không coi trọng mấy, nhưng bây giờ em đã biết, anh là thật sự vì tốt cho anh ấy, cũng có thể làm tất cả vì anh ấy, cho nên, anh chính là anh trai của em.”
Kiều Ngộ An nhướng mày, cảm thấy không có gì không thể chịu, liền trả lời:
“Đương nhiên anh hy vọng chuyện này có thể hòa bình giải quyết, nhưng đây cũng không phải chúng ta có thể quyết định, anh sẽ thương lượng với chị của anh một chút, đến lúc đó sẽ cho em biết.”
“Được.” Triển Đồ nói: “Có chỗ nào cần em hỗ trợ thì cứ việc tới tìm em.”
Kiều Ngộ An mỉm cười: “Sẽ không khách sáo với em đâu, em trai.”