Edit: Mạn Già La | Beta: Sugar mami, Sắc
Chuyện sau khi Lôi Cường bị bắt Kiều Ngộ An cũng vẫn luôn chưa để ý xem thế nào, chuyện này vẫn là Khương Chanh theo sát, lúc anh bị thương nằm viện, Khương Chanh đến thăm đã nói cho anh:
“Không cần em lo, chị không có chuyện để em trai mình bị người ta chém không đâu đâu.”
Kiều Ngộ An cũng thực sự không quan tâm nữa, thuật nghiệp có chuyên môn, của anh là cứu người, Khương Chanh là thương nhân, có nhân mạch và bối cảnh, để cô xử lý chuyện này thì dễ dàng hơn và cũng biết nên làm thế nào, Kiều Ngộ An là em cũng không có gánh nặng gì, người một nhà không để ý cái này.
Sau đó anh cũng an tâm ở nhà dưỡng thương, vui vẻ vun đắp tình cảm với Thời Niên, còn đối với chuyện của Lôi Cường, anh cũng thật sự quên hỏi.
Nhưng giờ cũng chưa muộn:
“Chuyện này tôi không theo sát, nhưng tôi có thể gọi điện hỏi thăm giúp cô.”
“Được.” Thôi Nhã tràn đầy chờ mong: “Cảm ơn cậu.”
Thôi Nhã rõ ràng là khác với lần đầu tiên Kiều Ngộ An gặp cô, lần đầu tiên gặp cô, cả người cô toàn là địch ý, nhưng lần này ánh mắt cô lại đong đầy sợ hãi, cô quá sợ phải trở lại ngày tháng như trước đây, không ai muốn ở mãi trong vũng bùn, ngay cả Tiểu Lôi cũng có thể chiến đấu hết mình, Thôi Nhã đương nhiên cũng muốn.
Khương Chanh bắt máy rất nhanh, Kiều Ngộ An hỏi thăm, nhưng Khương Chanh không trực tiếp trả lời mà hỏi Kiều Ngộ An:
“Em đang đâu vậy?”
“Chúng em đang ở cửa hàng đồ ăn nhanh đối diện bệnh viện.”
“Năm phút nữa chị đến.”
Khương Chanh nói xong thì cúp điện thoại, Kiều Ngộ An bất lực nhìn điện thoại đã bị ngắt, nhưng đây là phong cách của Khương Chanh, anh cũng đã quen rồi, đành cất điện thoại đi rồi nói với Thôi Nhã:
“Chị của tôi đang ở gần đây, chị ấy sẽ tới ngay, đợi chị ấy đến sẽ nói rõ với cô, nhưng cô cũng đừng lo, chị của tôi sẽ không để chuyện này xảy ra được đâu.”
Có lẽ do Thôi Nhã chưa từng gặp Khương Chanh, sự tin tưởng của cô với Kiều Ngộ An nhiều hơn một chút, cho nên khi Kiều Ngộ An nói chuyện này do Khương Chanh phụ trách, cô rõ ràng lại trở nên bất an, cho đến khi Khương Chanh đẩy cửa đi vào cửa hàng đồ ăn nhanh và ngồi xuống bên cạnh Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An nhìn Khương Chanh bên cạnh, trang phục của cô hôm nay đặc biệt nghiêm nghị, cho người ta thấy được một cảm giác không dễ trêu vào, nhưng Khương Chanh phải quản lí một công ty lớn như vậy, trang phục thành thục giỏi giang sẽ càng làm cho người ta cảm thấy tin tưởng và thuyết phục hơn, cũng có thể là vì nguyên nhân này, Thôi Nhã đã không còn băn khoăn nữa, ánh mắt nhìn Khương Chanh còn đầy mong đợi hơn nhìn Kiều Ngộ An.
Khương Chanh tháo kính râm nhìn Thôi Nhã:
“Tôi nghe em tôi nói trong điện thoại là cô lo Lôi Cường sẽ được trắng án vì bị chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần?”
“Đúng vậy.”
“Cũng không cần đâu.” Khương Chanh nói: “Đừng nói là gã không chẩn bệnh được, cho dù thật sự được trắng án đi nữa, tôi cũng có thể đưa gã ta vào bệnh viện tâm thần trước khi gã được ra khỏi trại tạm giam.”
Thôi Nhã không nói chuyện, nhìn Khương Chanh, rồi lại nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An thở dài bất đắc dĩ:
“Chị, đây là xã hội pháp trị.”
“Chị cũng đâu phạm pháp.” Khương Chanh nhìn Kiều Ngộ An: “Phạm pháp là Lôi Cường, chị chỉ không muốn để người như vậy chui lỗ hổng pháp luật, chị là đang giữ gìn pháp luật, chủ trì chính nghĩa, em lo cái gì?”
Kiều Ngộ An cười: “Em không lo.”
Khương Chanh không nói thêm gì với Kiều Ngộ An nữa, nhìn sang Thôi Nhã, lại nhìn đứa nhỏ đã ăn uống no nê đang ghé trên mặt bàn lim dim sắp ngủ bên người cô:
“Tôi nói được sẽ làm được, vụ án của Lôi Cường sẽ sớm được mở phiên toà, luật sư giỏi nhất trong công ty tôi sẽ theo vụ này, theo suy tính sơ bộ của họ, ngồi tù hai mươi năm là chắc chắn, hơn nữa tôi thấy Lôi Cường không phải một người chịu nghe quản giáo, ở trong tù nảy sinh chút gì đó cũng là chuyện bình thường, biết đâu cuối cùng sẽ mãi mãi không ra được cũng có thể lắm.”
Độ tin tưởng của Thôi Nhã với Khương Chanh đã vượt xa Kiều Ngộ An, ít nhất từ sau khi Khương Chanh ngồi xuống, ánh mắt Thôi Nhã đã không để ý nhiều đến Kiều Ngộ An nữa, Kiều Ngộ An cũng không để bụng, cười cười, vừa muốn lên tiếng nói mình đi trước, nhưng không ngờ rằng Khương Chanh lại cất lời, nói:
“Cô và con cô gần đây sống thế nào?”
Thôi Nhã cũng không ngờ Khương Chanh sẽ hỏi vậy, ngớ ra mấy giây mới lên tiếng trả lời:
“Chỉ làm thuê ở quán ăn này nọ thôi.”
“Nếu cô chịu, có thể tới công ty của tôi.”
Khương Chanh nói câu này, đừng nói Thôi Nhã, ngay cả Kiều Ngộ An cũng sửng sốt, nhưng Khương Chanh lại không quan tâm ánh mắt của bọn họ, hỏi thẳng Thôi Nhã:
“Cô có bằng cấp gì không?”
“Tôi, tôi không học lên, chỉ tốt nghiệp cấp hai thôi.”
“Vậy có lẽ công việc văn phòng không thích hợp với cô lắm, nếu cô không ngại có thể tới làm nhân viên giữ vệ sinh của công ty, lượng công việc không quá lớn, phụ trách quét dọn vệ sinh toàn bộ công ty, tiền lương không nhiều, một tháng năm ngàn*, cô cứ suy xét, còn về đứa nhỏ, tôi cũng có thể giúp cô liên hệ với nhà trẻ, tôi vẫn cảm thấy giáo dục con trẻ rất quan trọng, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi bóng ma Lôi Cường, cũng chỉ có thể để con mình trở nên ưu tú hơn.”
* Tầm 16 triệu
“Không cần suy xét đâu.” Thôi Nhã trực tiếp gật đầu, giống như lo mình chậm thêm chút nữa là Khương Chanh sẽ thay đổi ý định vậy: “Tôi làm, tôi làm, cảm ơn Khương tổng.”
Khương Chanh mỉm cười, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đẩy đến trước mặt Thôi Nhã:
“Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể đến công ty tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Thôi Nhã cảm ơn rối rít rồi mới vui vẻ rời đi, Kiều Ngộ An ngồi yên tại chỗ, nhìn Thôi Nhã dắt đứa nhỏ lên xe buýt rồi, mới quay sang nhìn Khương Chanh bên cạnh:
“Em không ngờ rằng chị sẽ làm vậy, nhưng lại cảm thấy trong dự kiến.”
Những chuyện Thôi Nhã từng trải Kiều Ngộ An cũng có nhắc đến với Khương Chanh đôi chút, chuyện giữa các cô có chỗ tương tự, nhưng lại không giống nhau, Khương Chanh sẵn lòng giúp đỡ Thôi Nhã nhiều hơn, Kiều Ngộ An không thể nói đây không phải là Khương Chanh thấy được hình bóng của mình ở Thôi Nhã.
Khương Chanh mỉm cười, nhìn Kiều Ngộ An:
“Chị cũng có làm gì đâu, chỉ là chị tình cờ gặp được nên hỗ trợ mà thôi, với chị thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Thôi Nhã thì có lẽ có thể thay đổi được cả cuộc sống.”
“Chị trợ giúp Thôi Nhã rất nhiều.” Kiều Ngộ An nói: “Chị không nói, nhưng không có nghĩa em và mẹ không biết, hai năm trước chị đã thành lập Quỹ phụ nữ có quyền chống bạo lực gia đình và Quỹ trưởng thành khỏe mạnh chống ngược đãi trẻ em, chị rất tuyệt vời.”
Đối với Kiều Ngộ An biết những việc mình làm, Khương Chanh cũng không nói gì, chỉ cười, đeo kính râm lên rồi rời đi, Kiều Ngộ An lại không hề cảm thấy nhẹ nhàng, sau chuyện xảy ra lúc trước, quả thực Khương Chanh đã thay đổi rất nhiều, tâm tư sâu thêm, cũng không thích vui đùa, toàn bộ thế giới của cô dường như chỉ còn lại một mình Khương Tiểu Mễ, tất cả mọi chuyện cô đều đặt Khương Tiểu Mễ lên hàng đầu.
Cô thay đổi bản thân rất tốt, tựa như niết bàn trọng sinh, lại như đã quên đi những tổn thương gặp phải khi ấy, nhưng một góc Khương Chanh vô tình lộ ra sẽ khiến người xung quanh phát hiện ra rằng cô chưa bao giờ quên quá khứ.
Đây là do Kiều Ngộ An vô tình phát hiện, vậy tất cả những cảm xúc mà Khương Chanh đang che giấu rốt cuộc nặng nề đến mức nào đây?
Vì chuyện của Khương Chanh, lúc Kiều Ngộ An trở về biệt thự số 4 cũng đang suy nghĩ việc này, thế nên cũng quên mất câu đã nói với Thời Niên trên Wechat kia.
Khi Thời Niên mở cửa cho Kiều Ngộ An vào, thật ra hắn đã chuẩn bị sẵn sàng bị Kiều Ngộ An hôn, thậm chí còn muốn thử liếm môi anh như lần trước Kiều Ngộ An làm với mình, nhưng lúc nhìn thấy Kiều Ngộ An hắn đã biết có lẽ Kiều Ngộ An sẽ không hôn mình.
Trông anh có tâm sự.
Không hôn môi, nhưng Kiều Ngộ An vẫn có ôm hắn: “Nhớ em.”
Thời Niên vỗ vỗ sau lưng anh:
“Anh sao vậy?”
“Không có gì? Gặp được chị của tôi rồi nói chuyện mấy câu, biết chị ấy vẫn luôn canh cánh chuyện cũ nên có hơi khó chịu.” Kiều Ngộ An ôm Thời Niên không buông tay: “Để tôi ôm một lát, ôm em là tôi tốt hơn à.”
Kiều Ngộ An đã nói như vậy, tự nhiên Thời Niên sẽ không từ chối, hai người liền đứng ở huyền quan yên lặng ôm nhau, Thời Niên từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Kiều Ngộ An, im lặng an ủi.
Sau đó Kiều Ngộ An đầy máu sống lại, buông Thời Niên ra rồi nhìn hắn, Thời Niên cũng nhìn Kiều Ngộ An, ngay khi Thời Niên cho rằng giây sau Kiều Ngộ An sẽ hôn mình thì Kiều Ngộ An lại hỏi:
“Có cơm chưa? Tôi đói quá.”
Thời Niên: “…… Rồi.”
Nói xong thì xoay người đi vào bếp, không biết có phải do Kiều Ngộ An nghĩ nhiều hay là hơi nhạy cảm quá không, anh cứ cảm thấy lời này của Thời Niên có chút chút giận dỗi, nhưng anh làm sai chuyện gì hả ta? Kiều Ngộ An tự kiểm điểm lại bản thân, cũng thấy không có chỗ nào sai cả.
Trên bàn cơm, Thời Niên cúi đầu ăn cơm, Kiều Ngộ An vẫn luôn nhìn hắn, cuối cùng không nhịn được, hỏi hắn:
“Tôi đã làm sai gì rồi đúng không?”
Câu này thành công làm Thời Niên khựng lại, ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An: “Không có.”
“Vậy sao tôi cảm thấy em đang giận tôi?”
“Không có.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An cười: “Tôi có nói với em là em thật sự không giỏi nói dối chưa nhỉ?”
Không giỏi thì không giỏi, bị phát hiện thì bị phát hiện thôi, Thời Niên không quan tâm, dẫu ra sao hắn cũng sẽ không nói bởi vì Kiều Ngộ An đã nói muốn hôn mình nhưng lại không hôn đâu, hắn có thể tưởng tượng sau khi mình nói ra Kiều Ngộ An nhất định sẽ cười, sau đó nhào tới hôn mình, nhưng đó không phải là điều Thời Niên muốn.
Mãi đến khi ăn xong Thời Niên cũng không nói thêm, Kiều Ngộ An vốn muốn giúp dọn dẹp bát đũa nhưng bị Thời Niên từ chối, anh cũng không kiên trì, dù sau phản ứng của Thời Niên trông cũng không phải chuyện gì lớn, nên Kiều Ngộ An đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Đúng vậy, anh không muốn về biệt thự số 3, anh chỉ muốn ở chỗ này, mặc dù trừ buổi tối hôm nhóm phát livestream kia tiến vào biệt thự thì hai người ngủ chung giường ra, sau đó Thời Niên đều ngủ trong tủ, nhưng chuyện này chừng nào Kiều Ngộ An còn ở đây thì sẽ có lần thứ hai, cho nên anh quyết không rời đi.
Lúc tắm rửa đánh răng xong, bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng động, Kiều Ngộ An nhìn mình trong gương cười tủm tỉm, gõ gõ cửa:
“Thời Niên, tôi lại quên lấy quần áo thay rồi, mang vào giúp tôi với.”
Một lúc sau, cửa phòng tắm bị gõ vài cái, sau đó mở ra một khe hở, một bàn tay trắng nõn thon dài cầm quần áo đưa vào, Kiều Ngộ An thấy vậy cong môi cười, mặc dù kiểu tình tiết này vừa quê vừa cũ rích, nhưng có liên quan gì đâu? Miễn sử dụng được là được, vì thế Kiều Ngộ An liền nắm tay Thời Niên kéo hắn vào, động tác nước chảy mây trôi đóng cửa lại, đẩy hắn dựa vào cửa.
Trong mắt Thời Niên thoáng hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình thường lại, muốn đẩy Kiều Ngộ An ra, nhưng Kiều Ngộ An vẫn bất động:
“Rốt cuộc vì sao giận tôi hửm?”
Thời Niên không giãy giụa nữa, đón ánh mắt của Kiều Ngộ An, vài giây sau ánh mắt hắn chậm rãi dời xuống, dừng ở trên môi Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An vẫn luôn nhìn Thời Niên, lúc này tựa như đã hơi hiểu ra, nhưng còn chưa kịp lên tiếng xin lỗi thì Thời Niên đã nói thẳng ra, hắn nói:
“Anh nói về sẽ hôn tôi, tôi đợi lâu lắm rồi.”