Edit: Mạn Già La
Khi con dao đâm vào cánh tay, cảm giác đầu tiên của Kiều Ngộ An chính là đau, nhưng ý nghĩ thứ hai chính là thì ra khi trước Khương Tiểu Mễ đâm Thời Niên bị thương, Thời Niên là đau như vậy.
Anh cảm thấy mình ít nhiều cũng ngốc rồi, đến giờ phút sinh tử này vẫn còn nghĩ đến Thời Niên cho được, nhưng nghĩ lại cũng không có gì xấu, nếu chẳng may hôm nay thật sự Lôi Cường đắc thủ được, điều anh hối tiếc nhất không phải là chưa tẫn hiếu với cha mẹ, cũng không phải là chưa có cống hiến gì cho ngành y, anh chỉ tiếc là không thể gặp được Thời Niên.
Cũng lo sau này Thời Niên sẽ khép mình hoàn toàn.
Nhưng cũng may Kiều Ngộ An chỉ hoảng hốt một thoáng, rất nhanh đã tỉnh táo lại, lúc Lôi Cường đâm một nhát rồi lại muốn đâm tiếp, Kiều Ngộ An đã có đề phòng, nhấc chân đá văng gã ra xa, Lôi Cường bị đá lảo đảo lùi ra sau, nhưng không biết xui làm sao, vừa vặn ngã đè lên người y tá đang định chạy ra gọi người, y tá hét lên, Lôi Cường không nói một lời trực tiếp cầm dao đâm về phía y tá.
Mục đích gã đến hôm nay không chỉ là Kiều Ngộ An, có thể giết Kiều Ngộ An làm đệm lưng thì tốt, nhưng nếu không giết được, gã cũng không ngại dùng người khác lót đường cho mình.
Khoảng cách này, Kiều Ngộ An đi qua ngăn lại cũng đã muộn, anh cũng chỉ có thể liều mạng chạy tới ôm chặt y tá bảo vệ trước ngực, né sang một bên, vì thế một dao này của Lôi Cường xẹt qua sau lưng Kiều Ngộ An, mặc dù mặc áo len và áo blouse trắng, nhưng vẫn đổ máu ngay lập tức.
Cũng may lúc này nhân viên an ninh đã tới kịp, vội vàng khống chế Lôi Cường.
Lôi Cường miệng chửi thề cũng không chịu phục:
"Kiều Ngộ An, tại sao mày muốn giết tao? Tao với mày không thù không oán, mà mày lại muốn hại chết tao! Mày còn hại con trai tao, trước kia con trai tao rất ngoan, từ khi gặp mày thì như mất trí, ngay cả tao cũng không nhận!"
"Mọi người đến đây mà xem này, nhìn cái tên bác sĩ thất đức này đi, đã sắp trị chết con trai tôi rồi!"
Người ở phòng chờ khám bệnh vây quanh lại đây, Lôi Cường như có thêm tự tin, la còn to hơn:
"Cho dù tao có chết cũng phải để mày chết trước làm đệm lưng cho tao, mày hại chết con trai tao, tao muốn mạng của mày! Trên con dao đó có độc, mày chờ bị độc phát tác chết đi! Ngoan ngoãn chờ tao ở dưới! Tao thấy mày vẫn sẽ giết mày!"
Y tá đã sợ choáng váng từ lâu, nhưng sau khi nghe Lôi Cường nói thì tỉnh táo đôi chút, lo lắng sắp khóc:
"Bác sĩ Kiều, làm sao bây giờ, anh sắp chết rồi."
Kiều Ngộ An nhịn đau dở khóc dở cười: "Cô coi đây là tiểu thuyết võ hiệp đấy à? Trên dao có thuốc độc? Lời này cô cũng tin?"
Mặc kệ tin hay không, y tá hiểu vết thương của Kiều Ngộ An là không chậm trễ được, hiện tại cô không nhìn thấy sau lưng ra sao, nhưng cả cánh tay phải đều bị nhuộm đỏ, cô cũng không sợ, vội vàng chạy đi gọi người.
Có lẽ do quá đau, hoặc có lẽ là máu trong người chảy ra quá nhiều, Kiều Ngộ An cảm thấy hơi lạnh, cũng có chút đứng không vững, nhưng anh vẫn quay đầu nhìn Lôi Cường, Lôi Cường cũng nhìn anh, trên khuôn mặt là nụ cười dữ tợn và quái đản:
"Mày sắp chết! Mày sẽ chết ngay thôi!"
Kiều Ngộ An nhìn gã ta chằm chằm vài giây, không muốn nói với gã ta dù một chữ, mà cũng không biết nói gì, anh thật sự không hiểu Lôi Cường, không hiểu rốt cuộc lòng dạ như thế nào mà có thể hết lần này đến lần khác tổn thương con trai mình, nếu gã ta cho rằng Tiểu Lôi không phải con mình, vậy còn con trai nhỏ thì sao? Mang đứa con nhỏ đến đây chỉ là để đâm anh thôi sao? Logic quỷ gì thế?
Lúc này đồng nghiệp từ phòng cấp cứu chạy tới, nhanh chóng và cẩn thận đỡ Kiều Ngộ An đi, nhưng khi bước ra khỏi phòng khám nhi Kiều Ngộ An lại dừng lại, nói với đồng nghiệp:
"Mang đứa bé kia theo luôn đi, kiểm tra xem rốt cuộc bị sao."
"Được."
--
Kiểm tra cho đứa trẻ kia còn nhanh hơn kiểm tra cho Kiều Ngộ An, đứa bé không có vấn đề gì, chỉ bị cho uống hai viên thuốc ngủ và ngủ rất say mà thôi, Kiều Ngộ An chịu đau gọi cho vợ Lôi Cường, bảo cô đến đón đứa nhỏ về.
Kiều Ngộ An sống gần ba mươi năm, đó giờ chưa từng đau như vậy, vào làm việc trong bệnh viện cũng lâu rồi, nhưng trước nay không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu được người khác chữa trị, anh vẫn luôn nghĩ mình sẽ luôn là người cứu giúp cơ, bây giờ vai trò thay đổi khiến anh hơi không quen, song trạng thái tinh thần cũng không tệ, thậm chí còn pha vài câu đùa với đồng nghiệp trong phòng cấp cứu.
Vết thương trên cánh tay hơi sâu, còn bị đứt một tĩnh mạch, nhưng may mà không phải tĩnh mạch chính, mạch máu cũng không bị sao, máu cũng cầm lại rất nhanh, cho nên không cần phẫu thuật mà chỉ cần xử lý vết thương và khâu lại là được.
Vết thương trên lưng tuy không nghiêm trọng bằng vết thương trên cánh tay, nhưng lại hơi dài, phải khâu tổng cộng mười bảy mũi, trông rất ghê người.
"Chú ý chút nhé, tránh đừng để lại sẹo."
"Không sao." Kiều Ngộ An nói, "Dù da dẻ có khiếm khuyết cũng không che giấu được tâm hồn chân thiện mỹ của tôi đâu."
* Chân: chân thành; Thiện: lương thiện; Mỹ: cái đẹp
Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, Bạch Cẩm Thư làm viện trưởng cũng không thể không biết, khi bà đến phòng cấp cứu, vết thương ở lưng của Kiều Ngộ An vừa mới được khâu lại, bà đứng một bên nhìn thoáng qua rồi chào hỏi với bác sĩ khâu vết thương, sau đó đến đầu giường nhìn Kiều Ngộ An, nắm bàn tay hơi lạnh của anh:
"Thế nào rồi?"
Kiều Ngộ An nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm Thư, cười cười:
"Viện trưởng Bạch, cho con nghỉ thêm mấy ngày nha."
Kiều Ngộ An nói được như vậy chứng minh anh không có việc gì, Bạch Cẩm Thư thở phào nhẹ nhõm, không nói gì, chỉ siết chặt tay anh.
Y tá được Kiều Ngộ An bảo vệ chạy tới xin lỗi Bạch Cẩm Thư, nói Kiều Ngộ An bị thương là do mình, Bạch Cẩm Thư không đợi cô ấy nói hết đã ngắt lời:
"Xin lỗi cái gì? Nó là đàn ông con trai, chẳng lẽ không nên cứu cô sao?"
Y tá ngừng nói, chắc do cũng không ngờ Bạch Cẩm Thư sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì, nói với bác sĩ khâu: "Vẫn nên kiểm tra kỹ chút đi, tên điên kia nói trên dao có bôi thuốc độc."
Bác sĩ khâu ngước mắt nhìn cô:
"Kiểm tra rồi, không có vấn đề, báo cáo kiểm tra ở bàn bên cạnh ấy, không yên tâm cô có thể qua xem thử."
Y tá nhỏ nghe vậy muốn đi lấy, lại bị Bạch Cẩm Thư cầm lên trước một bước, xem xong mới giao cho y tá nhỏ.
Vết thương của Kiều Ngộ An không nặng, nhưng vẫn phải ở bệnh viện truyền dịch mấy ngày, thế nên buổi tối không thể về được mà ở bệnh viện luôn, các đồng nghiệp kéo đến thăm anh không ngớt. Kiều Ngộ An chào hỏi quả thực còn mệt hơn ngồi khám, cuối cùng mới được nghỉ ngơi một chút sau khi Kiều Bình Sinh đến.
Khi Khương Chanh và Khương Tiểu Mễ đến cũng đã hơn bảy giờ, Khương Tiểu Mễ nhìn thấy vết thương trên tay và lưng của Kiều Ngộ An đã được băng bó nhưng vẫn có máu rỉ ra, hai mắt tức thì đỏ hoe, Kiều Ngộ An lập tức nói:
"Con đừng khóc mà, cậu đau cũng chưa khóc đâu, con vừa khóc cậu cũng muốn khóc theo luôn này."
Khương Tiểu Mễ lau lau nước mắt: "Khóc đi, đàn ông khóc đi khóc đi không phải tội." *
* Bài hát Khi người đàn ông khóc (Đàn ông khóc đi nào phải tội) - 男人哭吧不是罪 do ca sĩ Lưu Đức Hoa trình bày.
Kiều Ngộ An dở khóc dở cười: "Suốt ngày con nghe nhạc gì đâu không thế."
Khương Tiểu Mễ không để ý đến Kiều Ngộ An, đi đến bên giường Kiều Ngộ An, muốn chạm vào anh nhưng không dám, cuối cùng vẫn là Kiều Ngộ An nắm tay cô bé đặt lên vết thương của mình: "Xem đi, cậu út không có sao."
Ngó bộ trạng thái tinh thần cũng không có việc gì, vết thương chỉ tương đối ghê người thôi, Khương Chanh đi tới ngồi xuống:
"Em lên tin tức."
Lên tin tức là thật, có nhiều người bu xem như vậy, ngay khi chuyện xảy ra đã có người quay video đăng lên mạng, thậm chí còn lên hot search.
Kiều Ngộ An không quan tâm đến việc mình lên tin tức, nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra xem, trong video anh còn đẹp trai ra phết, có điều vết máu trên quần áo khi anh rời khỏi phòng khám nhi trông cũng hơi đáng sợ.
Vì những lời Lôi Cường nói còn bị giữ nguyên vẹn tung lên mạng, nên ban đầu cư dân mạng còn nghi ngờ liệu Kiều Ngộ An có phải bác sĩ thất đức hay không, nhưng ngay sau đó cấp cao bệnh viện đã lên làm sáng tỏ, giải thích rõ ràng ngọn nguồn sự việc, thậm chí cả bằng chứng cũng được liệt kê rõ ràng, lúc này những bình luận của cư dân mạng mới bắt đầu nghiêng về một bên, đều lòng mình đầy sự phẫn nộ ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, và đồng cảm muốn giúp đỡ Tiểu Lôi, rồi sau đó cầu chúc cho anh và Tiểu Lôi bình phục vân vân.
Kiều Ngộ An nhìn mà ấm lòng, nhưng lại có hơi đáng tiếc vì Thời Niên là người không dùng điện thoại cũng không lướt mạng, nếu không liệu có thể nhìn thấy anh bị thương không? Có phải sẽ không cầm lòng được mà lộ ra chút quan tâm đến anh không?
Đây là chuyện rất có thể xảy ra, bởi vì Kiều Ngộ An có thể cảm giác được, Thời Niên cũng không phải không có tình cảm với anh.
Chỉ là tình cảm này nên xếp vào loại nào thì không dễ xác định được, Kiều Ngộ An cảm thấy, có lẽ Thời Niên còn không biết thích là gì.
Kiều Ngộ An đặt điện thoại xuống thở dài, hôm qua anh đi đưa đồ cho Thời Niên đã hứa hôm nay vẫn sẽ đến thăm hắn, không biết hôm nay anh không qua Thời Niên có thể nghĩ nhiều không nữa, có thể cảm thấy anh chỉ nhiệt tình chớp nhoáng, không kiên trì được mấy ngày và nghi ngờ tấm chân tình của anh đối với hắn không.
Có muốn lén quay về, nhưng tư thế này cũng không trèo cây được, nên cũng kệ luôn, còn tìm vui trong khổ, nghĩ rằng biết đâu đây cũng là cơ hội giữa mình và Thời Niên thì sao.
--
Thời Niên không có tâm rộng lớn như Kiều Ngộ An nghĩ, cũng không nghi ngờ tấm chân tình của anh, hắn chỉ là chờ từ hừng sáng đến tối vẫn không thấy Kiều Ngộ An đến nên có chút bất an.
Những ngày không thấy Kiều Ngộ An, Thời Niên đã quen ngồi ở cầu thang trên gác xép đợi Kiều Ngộ An, hắn không biết Kiều Ngộ An sẽ xuất hiện lúc nào, nhưng hắn biết Kiều Ngộ An sẽ xuất hiện, vì thế mà đã tốn rất nhiều thời gian ngồi đây chờ, thậm chí cũng không viết nổi mạch truyện nữa.
Nhưng hôm nay hắn không đợi được Kiều Ngộ An đến, thời gian từng chút một trôi qua, chờ từ năm giờ chiều đáng lẽ là thời gian Kiều Ngộ An tan làm cho đến mười giờ tối, Kiều Ngộ An cũng không hề đến.
Thời Niên bắt đầu bồn chồn không yên, Kiều Ngộ An bị sao vậy? Vì sao anh không đến? Xảy ra chuyện gì ư?
Đúng vậy, Kiều Ngộ An không đến, Thời Niên chưa từng có nghĩ rằng Kiều Ngộ An không muốn đến và không muốn tới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thời Niên đã càng ngày càng tin tưởng Kiều Ngộ An, tin từng câu từng chữ anh nói, anh nói hôm nay anh sẽ tới, vậy thì anh nhất định sẽ tới, nếu không tới, có thể là có việc bận nên không đến được.
Nhưng rốt cuộc vì sao không tới được?
Lần đầu tiên Thời Niên có xúc động muốn ra khỏi nhà, hắn muốn đi gặp Kiều Ngộ An.
Đây hình như là lần đầu tiên trong mười năm này mà hắn nhớ một người đến vậy.
Từ khi chuyển đến đây, Thời Niên đã quyết tâm ở trong căn nhà này cho đến chết, hắn không hề nghĩ đến việc ra ngoài, cũng không dám ra ngoài, hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện không thể chấp nhận được, hắn vẫn luôn như vậy, không cảm thấy khó chịu, cũng không cảm thấy mình ảnh hưởng đến ai.
Tuy rằng chuyện này ở trong mắt người khác là rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần hắn không nhìn thấy những người đó, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn ghét bản thân mình, ghét bản thân chỉ có thể thu mình trong góc tối, đến việc quan tâm đến bạn bè một chút cũng không làm được.
Hắn cũng coi Kiều Ngộ An như một người bạn, một người bạn sẽ không gặp mặt nhưng lại đặt trong lòng nhớ nhung.
Nhưng sẽ không tiến thêm một bước, hắn không thể hại anh.
Thời Niên đợi một lúc mà Kiều Ngộ An vẫn không đến, thế nên hắn cũng quyết định rời đi, nhưng khi đứng dậy định đi, trên gác xép có chút tiếng động truyền đến, trong tiềm thức hắn tưởng là Kiều Ngộ An, nhưng tiếng động đó lắng lại sau vài giây là Thời Niên hiểu ra.
Hắn rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Quả nhiên, là thời gian Khương Tiểu Mễ sẽ đến.
Thời Niên đang do dự có nên mở cửa hay không, nhưng trong lòng còn chưa có đáp án thì cửa gác xép đã vang lên tiếng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Khương Tiểu Mễ:
"Cậu đâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Mễ lên tiếng kể từ sau lần trước, Thời Niên hơi kinh ngạc, nhưng trực giác mách bảo hắn lần này Khương Tiểu Mễ cũng sẽ như lần trước, nói với hắn chuyện về Kiều Ngộ An.
Do dự chỉ vài giây, Thời Niên liền mở cửa, trên gác chỉ có mình Khương Tiểu Mễ, không có Kiều Ngộ An.
Anh ấy thật sự không đến.
Lúc ánh mắt của Thời Niên dạo qua trên gác mái thì Khương Tiểu Mễ vẫn luôn nhìn Thời Niên, trên mặt chứa ý cười nhỏ đến không nhìn kỹ là sẽ khó phát hiện, nói: "Em ấy không đến đâu, chắc mấy ngày tới cũng sẽ vậy."
Thời Niên cúi đầu im lặng nhìn Khương Tiểu Mễ trước mặt, song Khương Tiểu Mễ lại cười:
"Em ấy bị thương."
Ngay khi sắc mặt Thời Niên thay đổi rõ ràng thì lại bổ thêm một đao:
"Nằm viện, rất nghiêm trọng."
--
Kiều Ngộ An cũng không nằm viện lâu, giờ người bị thương anh muốn được thanh tĩnh nghỉ ngơi, thay vì phải thỉnh thoảng nhận lời an ủi của đồng nghiệp, tuy rằng điều này cũng chứng tỏ nhân duyên của anh tốt, nhưng so với những người bạn này, anh càng muốn đi gặp bạn trai tương lai của mình hơn.
Mặc dù Thời Niên chưa chắc sẽ gặp anh, nhưng ba ngày rồi anh không đến thăm hắn, chắc hẳn hắn sẽ có chút lo lắng cho anh đúng không nhỉ? Vì thế ngày thứ ba Kiều Ngộ An đã không nhịn được mà về nhà, Khương Chanh đến đón anh, lái xe chạy thẳng đến trước cửa biệt thự số 3.
Kiều Ngộ An ngồi ở ghế sau, lúc xe dừng lại cũng không xuống xe ngay mà liếc nhìn đồng hồ.
Khương Chanh liếc anh qua kính chiếu hậu, không biết anh đang giở trò quỷ gì: "Về đến nhà rồi đó."
"Em biết, chờ xíu đã."
"Chờ gì thế?" Khương Chanh khó hiểu nhìn anh: "Có gì về nhà chờ đi, chị còn phải đến công ty nữa."
"Năm phút." Kiều Ngộ An nói.
Không biết Kiều Ngộ An đang đợi cái gì, nhưng Khương Chanh cũng thật sự không thiếu năm phút này, cho nên cho Kiều Ngộ An mặt mũi, đợi qua năm phút, Kiều Ngộ An nói với Khương Chanh: "Chị nhấn kèn hai lần đi."
Khương Chanh quay đầu nhìn anh, đột nhiên hiểu ra điều gì, cười cười cũng không hỏi Kiều Ngộ An, chỉ làm theo lời anh, bấm hai lần, tiếng còi vang khắp khu biệt thự yên tĩnh nửa phút mới yên tĩnh lại:
"Vừa lòng chưa?"
Kiều Ngộ An mỉm cười: "Quá vừa lòng, cảm ơn chị, em đi đây."
"Phắn đi." Khương Chanh nói: "Chị quấy nhiễu dân chúng cũng tại em thôi đấy."
Kiều Ngộ An không nói gì nữa, chỉ mở cửa xe xuống xe, Khương Chanh cũng không đợi Kiều Ngộ An có trả lời hay không đã lái xe đi, công ty của cô thật sự có việc, không rảnh lãng phí thời gian ở đây với anh.
Đã hơn mười ngày không gặp Thời Niên, Kiều Ngộ An cũng không biết Thời Niên có phải lại biến giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn hay không, nhưng anh hy vọng là không, cho nên chọn thời gian trước khi Thời Niên dậy thì bấm còi, nhắc nhở hắn một chút, nhưng cái cách mà Khương Chanh bấm vừa rồi, cho dù còn đang ngủ cũng phải tỉnh.
Nếu Thời Niên biết hàm nghĩa của tiếng còi này, lúc này cũng đứng trên lầu hai của căn biệt thự số 4 nhìn ra ngoài, hoàn toàn có thể nhìn thấy bóng dáng Kiều Ngộ An, mà Kiều Ngộ An cũng cố ý đi rất chậm, chỉ sợ Thời Niên không nhìn thấy.
Nhưng con đường cũng chỉ đi được vài bước, dù vết thương có nghiêm trọng đến đâu, dù động tác có chậm chạp thì cũng có lúc phải đến nơi, mặc dù tự dặn lòng không được quay đầu nhìn, nhưng khi đi đến cửa Kiều Ngộ An vẫn không kìm được ngoái lại nhìn thoáng qua biệt thự số 4.
Mặc dù Thời Niên ở trong căn biệt thự này đã gần nửa năm, nhưng vì để người khác không phát hiện ở đây người ở, vẻ ngoài vẫn là dáng vẻ hoang tàn, ngay cả cỏ dại trong sân cũng không được dọn sạch, nhưng có lẽ do Kiều Ngộ An đã có thể tự do ra vào trong ngôi nhà này, cũng có thể chỉ vì người anh thích sống trong đó, nên dù dột nát đìu hiu nhưng vẫn thấy ấm áp.
Tầm mắt rơi vào cửa sổ tầng hai, tối đen như mực không nhìn thấy gì, Kiều Ngộ An không rõ Thời Niên có đứng ở đó hay không, anh nhìn vài giây rồi không rề rà nữa, đi thẳng về nhà mình.
Tuy nói hai ngày nay vẫn luôn nghỉ ngơi, nhưng Kiều Ngộ An nghỉ ngơi cũng không tốt, các đồng nghiệp không ngừng tới thăm anh là một chuyện, mặt khác cũng là bởi vì vết thương đau đến không ngủ được.
Lúc này về đến nhà, mặc dù không tắm rửa được, nhưng Kiều Ngộ An vẫn muốn vào phòng tắm rửa ráy một chút, nhưng vừa mới trúc trắc cởi áo ra, còn chưa kịp nhúng ướt khăn tắm thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa, từng tiếp liên tục đầy nóng nảy.
Y như đòi nợ.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Ngộ An là Lôi Cường lại tìm đến, song ngẫm lại, hiện tại Lôi Cường đáng lẽ đang ở trong trại tạm giam mới đúng, nhưng nếu không phải Lôi Cường, trong lòng Kiều Ngộ An cũng không còn người thứ hai nào khác, nhưng tiếng đập cửa vẫn đang tiếp tục, Kiều Ngộ An cũng không thể làm ngơ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mang nghi hoặc bước xuống lầu.
Nhưng không có ai trước chuông cửa camera, mà chỉ có một cục chăn bông biết đi và một nhúm màu tóc đen.
Tác giả có lời muốn nói: Thấy chưa, tôi nói không ngược rồi mà ~