Edit: Mạn Già La
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, bất động đến tận một phút đồng hồ, ngay cả hô hấp cũng chững lại, thậm chí vẻ mặt cũng không thay đổi gì.
Cứ như trước khi Kiều Ngộ An nói câu ‘tôi thích cậu’ hồn Thời Niên cũng đã trôi dạt đi đâu, không nghe thấy câu này.
Nhưng Kiều Ngộ An biết, hắn nghe thấy, nghe thấy chính xác rõ ràng.
Kiều Ngộ An cũng biết, mình tỏ tình đột ngột không có dấu hiệu báo trước gì sẽ làm Thời Niên hơi không phản ứng kịp, nên anh không nóng vội mà cho Thời Niên thời gian suy xét.
“Đã có suy nghĩ này với cậu một thời gian rồi, tôi vẫn luôn băn khoăn không biết có nên nói cho cậu hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn muốn cho cậu biết, vẫn muốn ở bên cậu với tư cách là bạn trai, tôi biết rất đột ngột, trường hợp như này cũng không trang trọng mấy, nhưng chúng ta đã từng tuổi này rồi, tính cách của chúng ta có lẽ cũng không để ý điều này lắm, nên mạn phép nói thẳng luôn, cậu có thể để ý, có thể không chấp nhận, nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Kiều Ngộ An cười: “Rất nhiều người nói tôi là người một khi đã quyết định là sẽ không quay đầu, tôi cũng đồng ý với cách nói này, cho nên khi tôi nói thích cậu, là thật, tôi muốn theo đuổi cậu cũng là thật, muốn ở bên cậu càng không phải giả, nên là, cậu có thể suy xét tôi một chút không?”
Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên sẽ kinh ngạc, sẽ thắc mắc, thậm chí là nổi giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là áy náy, là trốn tránh.
Sau khi Thời Niên ý thức được Kiều Ngộ An nói gì, đầu tiên là hắn thu hồi ánh mắt không nhìn Kiều Ngộ An, rồi lại có vẻ không chắc chắn, lén lút ngước mắt lên nhìn Kiều Ngộ An, ban đầu Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên có chút đáng yêu, cho đến khi anh nhìn thấy rõ sự áy náy trong mắt Thời Niên.
Anh không hiểu tại sao lại có cảm xúc như vậy, thậm chí còn nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.
“Thời Niên, hiện tại tôi không cần cậu....”
“Anh,” Thời Niên ngắt lời Kiều Ngộ An, nhưng không nhìn anh: “Anh không nói đùa mà là nghiêm túc?”
Kiều Ngộ An cười: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”
Đó là thật.
Anh ấy thích hắn.
Kiều Ngộ An thích hắn.
Bắt đầu từ khi nào?
Không quan trọng.
Quan trọng là, mình hại anh ấy thật rồi.
Nhận thức này khiến Thời Niên gần như sụp đổ.
Anh ấy thế mà thực sự sẽ thích mình. Nhưng có gì để thích đâu chứ? Loại người sống trong bóng tối như mình này, rốt cuộc có gì để thích? Chẳng lẽ mắt Kiều Ngộ An mù rồi sao?
Triển Đồ hiểu, Thời Niên cũng hiểu rất rõ, bản thân hắn không thể nhắc tới đề tài thích, thậm chí cũng không thể nghĩ, chỉ cần nhắc tới một chút là sẽ không khỏi nghĩ bởi vì mình thích mà đã xảy ra chuyện gì, hắn sẽ phát bệnh, sẽ mất khống chế, sẽ giấu mình đi.
Thời Niên cũng tưởng rằng mình cũng sẽ phát bệnh, sẽ mất khống chế trước mặt Kiều Ngộ An, dù sao khi trước Kiều Ngộ An cũng đã từng nhắc đến trước mặt hắn, hỏi hắn thích kiểu người nào, lần đó hắn suýt nữa đã mất khống chế, nhưng lần này Kiều Ngộ An càng khiến hắn đối mặt thẳng với vấn đề này hơn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh.
Thậm chí hắn còn dám ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu.
Bởi vì bị sốt, sắc mặt Kiều Ngộ An trông cũng không được tốt lắm, toàn thân toát ra một loại mệt mỏi có thể nhận thấy rõ ràng, nhưng dù vậy, vẫn không cách nào bỏ qua sự chờ mong trong ánh mắt anh, anh đang đợi câu trả lời của Thời Niên, mong đợi câu trả lời này là khẳng định.
Nhưng Thời Niên đã định là phải để anh thất vọng rồi.
Cơm ăn được một nửa, Kiều Ngộ An ăn chẳng được bao nhiêu, Thời Niên không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của Kiều Ngộ An, gắp một bông cải xanh bỏ vào bát của anh:
“Ăn thêm chút đi.”
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm bông cải xanh, mỉm cười: “Có phải ăn xong là có thể cho tôi đáp án không?”
Thời Niên khựng một chút, không nói chuyện, Kiều Ngộ An cũng không ép Thời Niên, lại cầm đũa lên, ăn bông cải xanh mà Thời Niên gắp cho, anh từng nói, thứ Thời Niên cho mình, anh sẽ không bao giờ từ chối.
Tâm ý nói thẳng ra là đã không còn đường lui, nói Kiều Ngộ An không căng thẳng là giả, nhưng nói thì nói thế, anh cũng hoàn toàn không hối hận, nhưng thái độ của Thời Niên khiến anh có hơi không nắm chắc.
Ban đầu hắn nghe thấy là bất an thấy rõ, thậm chí không dám nhìn anh, nhưng sau khi xác định anh không nói đùa thì lại bình tĩnh lại, Kiều Ngộ An có hơi bất ngờ, nhưng dù là phản ứng gì cũng được, anh vẫn sẽ chờ, cũng chấp nhận tất thảy.
Nếu Thời Niên chấp nhận thì đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể anh cũng sẽ sẵn sàng theo đuổi.
Cũng chẳng mâu thuẫn gì.
Nửa sau bữa cơm này cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Kiều Ngộ An mấy lần gợi chuyện, Thời Niên đều phớt lờ hết, cực kỳ giống như lần đầu tiên hai người quen biết, toàn là Kiều Ngộ An tự nói chuyện, sau đó Kiều Ngộ An cũng không nói gì nữa, lỡ đâu Thời Niên đang suy xét thì sao? Anh không nên quấy rầy hắn thì hơn.
Nhưng Kiều Ngộ An cũng có cảm giác, chủ đề thích hôm nay cơ bản có thể kết thúc được rồi, Thời Niên khó có thể cho anh đáp án, thái độ của hắn đã nói rõ hết thảy, anh cũng không muốn nhắc lại việc này.
Yên lặng ăn xong, Thời Niên cũng không nề hà một giây đã bắt đầu thu dọn bát đũa, lúc Kiều Ngộ An đứng dậy muốn phụ giúp, Thời Niên từ chối, ngắn gọn hai chữ:
“Không cần.”
Giọng điệu cũng có chút lạnh lùng, Kiều Ngộ An nhìn hắn, cũng không ép buộc, anh không muốn làm Thời Niên tức giận.
Nếu không cần anh, Kiều Ngộ An cũng không phiền Thời Niên, nghĩ từ góc độ khác anh cảm thấy lúc này ở một mình yên tĩnh suy nghĩ mọi chuyện quả thực thích hợp hơn, cho nên anh đi đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi.
Không còn sốt nữa, nhưng cơ thể vẫn rất mệt mỏi, hơn nữa chuyện về Tiểu Lôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, Kiều Ngộ An cũng không nhẹ nhõm gì, nhưng cố tình phải bày tỏ nỗi lòng với Thời Niên ngay lúc này, trông có phần rảnh rỗi sinh nông nổi thật, nhưng anh chính là muốn nói ngay lúc này.
Anh sợ nếu trễ thêm một ngày, thậm chí trễ một tiếng thì mọi chuyện đều sẽ xảy ra thay đổi.
Thời Niên là người anh không muốn mất đi, anh muốn nắm chặt bằng được.
Không để hối tiếc.
Trong đầu có rất nhiều chuyện, hễ nghĩ gì là cũng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, đến khi Thời Niên đi ra khỏi trong phòng bếp, Kiều Ngộ An thậm chí còn cảm thấy chưa đầy năm phút, nhưng thấy Thời Niên như đã dọn dẹp xong tắt đèn phòng bếp cất bước lên lầu, thế nên cũng đứng dậy, chuẩn bị lên nằm nghỉ một lát.
Nhưng mới đi vài bước, đã bị Thời Niên ngăn lại, hắn đứng trên bậc thang nhìn anh:
“Người anh không khoẻ, đêm nay không cần ở đây canh, về sớm đi, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Mễ.”
Kiều Ngộ An dừng bước, nhìn Thời Niên trên bậc thang, không nói chuyện, song lại hiểu được ý của hắn.
Đây không phải lần đầu Thời Niên đuổi anh, lúc trước khi vừa tới căn biệt thự này, mỗi ngày hắn đều phải đuổi anh đi vô số lần, nhưng từ khi hai người quen thuộc, làm bạn cho tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên.
Kiều Ngộ An mỉm cười, không có bất cứ sự bực bội gì, hỏi:
“Vì lời nói của tôi làm cậu khó chịu sao?”
Thời Niên không nói, không lắc đầu, hắn chỉ nhìn Kiều Ngộ An vài giây rồi nói:
“Trở về đi, nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong thì cất bước lên lầu, mãi đến khi biến mất ở chỗ ngoặt lầu hai cũng không quay đầu lại nhìn Kiều Ngộ An một lần.
Kiều Ngộ An đứng tại chỗ, lặng im hồi lâu.
Không phải anh không thể đuổi theo, không phải không thể tiếp tục mặt dày dây dưa như trước đây, cũng không phải không thể giả vờ không tim không phổi đến trước mặt Thời Niên tạo cảm giác tồn tại, anh đều có thể làm, cũng dám làm như thế, nhưng vẫn không lựa chọn như vậy, bởi vì Kiều Ngộ An cảm thấy đây là một chuyện rất vô nghĩa.
Nói ra quá đột ngột, có lẽ anh nên cho Thời Niên thời gian, để hắn suy xét về chuyện anh nói.
Cho nên Kiều Ngộ An vẫn rời đi, cho dù hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh rất muốn ở cùng Thời Niên, cho dù không nói gì chỉ ở cùng nhau trong một không gian, nhưng nếu Thời Niên không muốn, anh cũng không ép buộc làm gì.
Có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, nên Kiều Ngộ An trở về biệt thự số 3 không có chút buồn ngủ nào, lại lo lắng cho Tiểu Lôi ở bệnh viện, nên quyết định quay lại bệnh viện thăm.
Xe lái đi đêm qua bỏ lại bệnh viện rồi, Kiều Ngộ An đành gọi xe đến bệnh viện.
Khu y tá trực ngoài khoa não cũng yên tĩnh, mấy y tá xúm lại một chỗ không biết đang xem gì, từ xa cũng có thể cảm nhận được cảm xúc cực kỳ căng thẳng của các cô, giống như một cọng dây căng hết cỡ có thể đứt bất cứ lúc nào, Kiều Ngộ An không muốn hù các cô, nhưng trên đường tới đây anh mua rất nhiều cà phê lại không thể không cho được.
Cũng may trước khi anh đi qua bọn họ cũng đã cực lực kiềm chế tiếng hét.
Kiều Ngộ An đặt lên bàn: “Mời các cô uống cà phê.”
“Bác sĩ Kiều anh tốt quá rồi?” Một y tá hãy còn sợ hãi vỗ ngực nói: “Nếu biết thế tôi sẽ không đến khoa não đâu, đến khoa nhi các anh tốt thật, ngày nào cũng có thể uống được cà phê của anh.”
Kiều Ngộ An cười: “Xem gì vậy?”
“Livestream của một nhóm thám hiểm.” Y tá nói: “Rất hot trên mạng dạo gần đây, đi khám phá những ngôi nhà ma ám không ai dám vào trong cả nước, hôm nay có livestream, nên bọn tôi xem ấy mà.”
Kiều Ngộ An vừa định hỏi các cô chẳng lẽ không sợ sao? Nhưng còn chưa kịp nói thì tiếng chuông trạm y tá đã vang lên, một cô y tá nhìn lướt qua:
“Là ICU.”
Kiều Ngộ An nghe vậy không nói một lời chạy một mạch đến phòng chăm sóc đặc biệt, y tá cũng vội chạy vào phòng nghỉ gọi bác sĩ trực ban.
Đúng là Tiểu Lôi xuất hiện vấn đề, huyết áp tụt thấp, nhịp tim cũng không ổn định, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, khi chủ nhiệm Tôn tiến vào Tiểu Lôi đã xuất hiện triệu chứng rung tâm thất, Kiều Ngộ An đang chuẩn bị máy khử rung tim, hai người trật tự cấp cứu gần nửa tiếng thì tình trạng của Tiểu Lôi mới coi như ổn định.
Dù Kiều Ngộ An hay là chủ nhiệm Tôn đều toát mồ hôi hột, nhưng cũng đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Kiều Ngộ An lên tiếng trước:
“Sao chủ nhiệm Tôn còn ở bệnh viện vậy?”
Trong hệ thống bệnh viện cấp bậc chủ nhiệm không cần trực ca đêm, giờ này chủ nhiệm Tôn còn ở bệnh viện, Kiều Ngộ An khó mà không ngạc nhiên được.
Chủ nhiệm Tôn tháo khẩu trang xuống:
“Chú không yên tâm tình huống của Tiểu Lôi, viện trưởng Bạch cũng hy vọng chú lưu ý hơn chút, hôm nay là ngày đầu tiên sau phẫu thuật, tình huống khó tránh khỏi hơi phức tạp, chú là mổ chính, không ai hiểu biết nếu có tình huống phải nên xử lý như thế nào hơn chú.”
“Cảm ơn.” Kiều Ngộ An tự đáy lòng nói.
Chủ nhiệm Tôn lắc đầu: “Cháu cũng đừng nghĩ nhiều quá, tuy đứa nhỏ này nhiều bấp bênh, nhưng chỉ cần vượt qua chuyện này là sẽ không ổn thôi, cháu là phúc tinh của cậu bé, nếu không có cháu, buổi tối đó cậu bé đã nhảy từ trên lầu xuống rồi, cho nên cậu bé như bây giờ không phải trách nhiệm của cháu, chỉ là cậu bé sớm muộn sẽ đột phá cửa ải này mà thôi.”
Mọi người đều nói với Kiều Ngộ An rằng không phải trách nhiệm của anh, Kiều Ngộ An sao mà không hiểu cho được, anh thật ra đã giúp Tiểu Lôi rất nhiều, nhưng dù vậy Kiều Ngộ An vẫn không thể bình thản được, dù sao nếu lúc ấy anh cẩn thận hơn, thì bi kịch này Tiểu Lôi đã có thể tránh được rồi.
Nhưng hiện tại có nói gì cũng vô dụng, Kiều Ngộ An cũng cố gắng không để mình suy nghĩ nhiều nữa.
Chẳng có ý nghĩa.
Gần mười hai giờ, về cũng không biết có ngủ được hay không, vốn về còn có thể đến chỗ Thời Niên tìm bình yên, nhưng bây giờ giữa anh và Thời Niên cũng đã khác đi, trở về có lẽ cũng chỉ nằm trên giường mở mắt đến hừng đông, vì vậy ở lại bệnh viện luôn.
Sau nửa đêm có mấy bệnh nhân bị thương nặng đến phòng cấp cứu, Kiều Ngộ An cũng tham gia cấp cứu, đến khi xong việc thì trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng.
Một đêm không ngủ, song cũng không mệt lắm, Kiều Ngộ An vào phòng nghỉ tắm rửa, chuẩn bị lát nữa đi làm luôn.
Không biết có phải vì thả lỏng hay không mà anh chợt hiểu vì sao phản ứng của Thời Niên sau khi nghe anh tỏ tình lại hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của anh: Bởi vì trước khi anh nói ra, hắn cũng đã biết, đã biết anh thích hắn.
Cho nên không có khiếp sợ, không có bất ngờ, không có nổi giận, có cũng chỉ xác định với anh: Anh không nói đùa?
Nhưng làm sao Thời Niên biết được? Phản ứng của hắn dù đối với tình cảm hay là mập mờ gần như không có, sao đột nhiên thông suốt? Chẳng lẽ trong lúc ngủ anh thật sự đã nói hớ gì đó sao?
Nhưng những điều này hiện tại không quan trọng, quan trọng là Kiều Ngộ An dường như đã biết đáp án của Thời Niên là gì, sau khi biết anh thích hắn, rõ ràng hắn đã suy nghĩ một lúc rồi mà vẫn dùng cách lảng tránh anh, phần lớn là không định chấp nhận.
Tuy rằng thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng nằm trong dự liệu của Kiều Ngộ An, không sao, anh tiếp tục cố gắng là được.
Trước khi đi làm Kiều Ngộ An lại qua xem Tiểu Lôi một lần, có lẽ là do tối qua trầy trật quá, nên hiện tại cậu bé đã ổn định rất nhiều, nếu không phải có chiếc mặt nạ thở trên khuôn mặt nhỏ nhắn và những vết băng bó rõ ràng trên đầu kia, có lẽ sẽ nghĩ cậu bé chỉ ngủ mà thôi.
Bên Tiểu Lôi không có vấn đề gì nên Kiều Ngộ An trở lại khoa nhi, nghề bác sĩ này cũng không khác gì những nghề khác, không thể có quá nhiều ngày nghỉ, hôm qua Kiều Ngộ An đã nghỉ một ngày, hôm nay dù thế nào cũng phải quay lại đi làm.
Đồng nghiệp đều biết anh đã trải qua những gì và chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhìn thấy sẽ luôn an ủi vài câu, Kiều Ngộ An đều cười đáp lại, bề ngoài thoạt trông cũng không có chuyện gì.
Gần đến giờ làm việc, Kiều Bình Sinh xuất hiện ở khoa nhi, trong tay xách theo cà men:
“Chưa ăn cơm đâu nhỉ, ba mang chút đồ cho con đây.”
Kiều Ngộ An nhìn thì bất đắc dĩ cười: “Giáo sư Kiều, cũng không cần lộ liễu như vậy, sao ngày thường đưa mẹ con đi làm cũng không thấy nhớ mang cho con một phần vậy?”
Kiều Bình Sinh thấy anh không sao cũng bèn thay đổi thái độ:
“Quý trọng đi, nếu không phải mẹ con vẫn luôn lo lắng con, ba mới không thèm làm cho con đâu, nhưng nếu ba không làm, lại sợ làm mẹ con cảm thấy ba không quan tâm con rồi càng lo cho con hơn, nên con cũng đừng tưởng bở, ba làm vậy đều vì mẹ con thôi.”
Kiều Ngộ An cười nhận cà men:
“Được ạ, vậy thay con cảm ơn viện trưởng Bạch.”
Vui đùa xong rồi, Kiều Bình Sinh thấy Kiều Ngộ An đã bình ổn lại nên cũng không có gì không yên tâm, ngay cả câu hỏi thăm cũng không nói đã đi luôn, ông tin tưởng con trai của mình.
Nguyên ngày có sáu bệnh nhi cần nhập viện cấp cứu, Kiều Ngộ An vội bù đầu, giữa trưa anh còn nhính chút thời gian sang khoa não, chờ đến khi cuối cùng cũng rảnh rỗi đã tới giờ tan tầm, thời gian qua nhanh cứ như cưỡi tên lửa vậy.
Tan làm Kiều Ngộ An lại đến khoa não với Tiểu Lôi một lúc rồi mới lái xe đi, ghế sau có dính vết máu lúc đưa Tiểu Lôi đến bệnh viện đêm hôm trước, Kiều Ngộ An đi rửa xe luôn, đến khi xong xuôi mọi chuyện trở về Tứ Quý Nhập Mộng đã hơn 7 giờ.
Kiều Ngộ An đã gần ba mươi sáu tiếng đồng hồ không ngủ, nhưng giờ phút này cũng không cảm thấy buồn ngủ lắm, dù sao anh còn có việc quan trọng phải làm hơn là ngủ, đó chính là đi gặp Thời Niên, có thể không nói đến chuyện thích, anh chỉ muốn xem trạng thái của Thời Niên chút thôi.
Nếu lời tỏ tình của anh khiến hắn quá khó xử, anh cũng muốn bù đắp một chút, dù sao ngày tháng còn dài, cứ từ từ mà tiến cũng được.
Nhưng Kiều Ngộ An lại không ngờ rằng khi anh lấy chìa khóa ra định mở cửa biệt thự số 4 đi vào, thì chìa khóa lại bất động.