Edit: Mạn Già La
Anh muốn gần gũi kiểu gì?
Đây là một câu hỏi hay đấy.
Kiều Ngộ An nghĩ rất nhiều, nhưng không dám hành động cái nào, chẳng hạn như bây giờ, anh rất muốn nói với Thời Niên: Cậu nói đúng, tôi đúng là có người mình thích, người đó chính là cậu, tôi muốn được gần gũi với cậu, tôi muốn ôm cậu, tôi muốn hôn cậu, thậm chí, tôi muốn cậu.
Nhưng Kiều Ngộ An vẫn còn lý trí, anh không dám nói, cũng không dám đánh cược.
Một số từ nói rồi là không thể rút lại, cũng chẳng có chỗ để quay đầu.
“Không có gì.” Kiều Ngộ An cười mỉm chi: “Chỉ hỏi cậu có muốn làm con nuôi của ba mẹ tôi không, như vậy không phải sẽ càng thân thiết hơn sao?”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, trong mắt có chút nghi hoặc, dường như cũng không tin lời Kiều Ngộ An nói lúc này lắm, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, giữa hai người cũng thật sự không còn cách để thân thiết hơn nào khác.
“Anh biết đấy.” Thời Niên nói, “Nó rất khó đối với tôi.”
Kiều Ngộ An đưa tay xoa tóc Thời Niên:
“Tôi biết, cho nên tôi cũng chỉ nói đùa thôi, đừng tin thật, cậu vui vẻ là được rồi.”
“Vẻ mặt của anh lại không giống như đang nói đùa.” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An.
Đúng là không giống thật, lúc Kiều Ngộ An hỏi Thời Niên có muốn thêm thân mật hơn chút không, Thời Niên cảm nhận được rõ sự áp bách mà Kiều Ngộ An mang đến cho mình, nhưng giờ phút này lại có chút giống đùa giỡn, Thời Niên cũng không biết Kiều Ngộ An đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn cũng không truy cứu.
Bởi vì động tác Kiều Ngộ An vuốt tóc hắn, hắn rất thích, không muốn nói gì quấy rầy giờ phút này.
Kiều Ngộ An cũng rất thích cảm giác này, nhưng đồng thời anh cũng hơi không hiểu, bình thường Thời Niên là người nhạy cảm đến mức nào, cảm xúc của anh hơi thay đổi thôi hắn cũng có thể nhận thấy rõ ràng, nhưng cố tình đối với chuyện tình cảm này, lại chết lặng đến tột cùng, cho dù đã đoán được là thích rồi, cũng là Kiều Ngộ An với một người khác.
Do hắn chưa từng nghĩ Kiều Ngộ An có lẽ là thích đàn ông, hay là hắn vốn chưa từng nghĩ tới mình sẽ được ai đó thích?
Nhưng mặc kệ là kiểu nào, nếu xét đến tình hình hiện tại thì đây cũng không phải là chuyện xấu, khi Kiều Ngộ An còn chưa nghĩ kỹ rốt cuộc nên đặt tình yêu của mình này vào đâu, kiểu chậm tiêu này của Thời Niên ngược lại có thể khiến anh yên tâm rất nhiều.
Cũng bắt đầu từ hôm nay, Kiều Ngộ An không còn trốn tránh Thời Niên nữa, sau cuộc nói chuyện này, dường như anh đã học được cách che giấu cảm xúc của mình trước mặt Thời Niên, tuy rằng không thể hoàn toàn giống như trước, nhưng ít nhất cũng có thể cư xử một cách tự nhiên, chỉ ở thỉnh thoảng lúc Thời Niên không hay biết, Kiều Ngộ An vẫn thường ngẩn người nhìn Thời Niên.
Thời Niên cũng không phải không hề thay đổi, hắn bắt đầu nghiêm túc học nấu ăn, dường như thật sự đang chuẩn bị cho việc Kiều Ngộ An rời đi, Kiều Ngộ An cảm thấy cũng không có gì xấu cả, ít nhất sau này khi anh bận rộn không rảnh lo cho hắn, hắn cũng có thể tự nấu ăn, không cần phải ăn những đồ ăn đông lạnh đó nữa.
Nấu ăn cần phải từ từ học, tuy rằng còn chưa có tay nghề như Kiều Ngộ An, nhưng tài phụ bếp của Thời Niên lại ngày càng thành thạo, mỗi lần Kiều Ngộ An về khi đi vào bếp nấu ăn, Thời Niên đều đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu nướng.
Rau được rửa sạch cắt ra, phân loại sắp xếp, gia vị cũng được sắp xếp gọn gàng, việc Kiều Ngộ An có thể làm cũng chỉ có cho vào nồi xào thôi.
Mỗi khi như thế Thời Niên đều sẽ đứng sang một bên nghiêm túc quan sát, nhớ kỹ từng bước một, ngay cả Kiều Ngộ An quay đầu nhìn hắn cũng không nhận ra.
“Học được chưa?” Kiều Ngộ An thấy hắn nhìn chăm chú đến vậy thì cất tiếng hỏi.
Thời Niên liếc anh một cái rồi gật đầu: “Nhớ kỹ hết các bước rồi, tôi cảm thấy sẽ làm được.”
“Muốn thử tí không?”
Thời Niên gật đầu: “Ừm.”
Kiều Ngộ An nhường chỗ, Thời Niên tiếp nhận cái sạn trong tay Kiều Ngộ An, điệu bộ cũng rất ra hình ra dáng.
Lúc đầu Kiều Ngộ An thật sự nghiêm túc nhìn Thời Niên nấu ăn, nhưng không biết từ lúc nào ánh mắt đã dừng ở bàn tay đang cầm sạn ấy, do lâu năm không ra nắng, làn da Thời Niên đều hiện một loại trắng của bệnh trạng, Kiều Ngộ An thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh lơ trên mu bàn tay Thời Niên.
Nhìn tay rồi chậm rãi nhìn sang mặt Thời Niên, xào đồ ăn thôi mà vẻ mặt nghiêm túc như đang đánh giặc, rất cool ngầu, nhưng trong tiếng xào nấu xì xèo, ngược lại thêm một chút hơi thở cuộc sống cho hắn.
“Kiều Ngộ An?” Lúc giọng nói Thời Niên truyền vào tai thì Kiều Ngộ An mới như mộng tỉnh, hốt hoảng nhìn đi chỗ khác: “Sao vậy?”
“Tôi chỉ muốn hỏi anh xem món này đã được chưa?” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt khó hiểu: “Vừa rồi anh suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, nhớ tới một ca bệnh gặp phải hôm nay.” Kiều Ngộ An nhận lấy cái sạn từ trong tay Thời Niên, tắt lửa, đổ đồ ăn ra nồi: “Được rồi.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An:
“Bệnh nhân nhỏ đó giống với tôi sao?”
“Hửm?” Kiều Ngộ An nghi hoặc nhìn hắn: “Sao lại hỏi vậy?”
“Vừa rồi ánh mắt anh nhìn tôi rất dịu dàng.” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: “Giống như, tôi là đứa trẻ đó vậy.”
Kiều Ngộ An bị Thời Niên nhìn chằm chằm như vậy, tim đã đập nhanh gần chết, mở miệng muốn bảo Thời Niên tránh chỗ khác, nhưng khi mở miệng lại không hiểu sao mà ho sặc sụa, Thời Niên lập tức không nhìn Kiều Ngộ An nữa, trực tiếp bước tới đứng bên cạnh anh, giơ tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh:
“Sao vậy?”
Kiều Ngộ An vẫy vẫy tay, không nói chuyện, sợ lại ho nữa.
——
Ngày lại ngày trôi qua như vậy, về chuyện thích này, Kiều Ngộ An vẫn chưa định nói cho Thời Niên hay, không có nắm chắc sẽ gánh vác cả tương lai của Thời Niên, anh thà cứ thế này mãi.
Chỉ là có quá nhiều chuyện, càng áp lực sẽ càng phản tác dụng, trong khoảng thời gian dù có thế nào cũng không dám nói ra, Kiều Ngộ An phát hiện mình càng ngày càng thích Thời Niên, cho dù chẳng làm gì cả, ngay cả một câu cũng không nói, đều muốn đợi ở bên cạnh hắn, để hắn ở trong tầm mắt mình.
Tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng lại giống như thiếu niên mới biết yêu lần đầu.
Đương nhiên cũng có cảm xúc trào ra, khi nhìn chằm chằm Thời Niên bị phát hiện, nhưng may mắn là Thời Niên trước giờ chưa từng nghĩ đến phương diện đó, như thể trong nhận thức của hắn, Kiều Ngộ An vốn sẽ không thể nào thích hắn được.
Càng như vậy, Kiều Ngộ An càng không dám nói ra, sau nghĩ lại thật ra cũng không có gì xấu, tuy rằng không có xác định quan hệ, nhưng hai người ở cạnh nhau ngoại trừ không có hành vi thân mật gì ra thì cũng chẳng khác gì bạn trai, hơn nữa ngoại trừ Triển Đồ thì Thời Niên chỉ còn có anh, Kiều Ngộ An cũng thấy rất mãn nguyện.
Nhưng Kiều Ngộ An thấy rất mãn nguyện vào đêm đó đã bị vả mặt, nửa đêm tỉnh dậy vén chăn nhìn chiếc quần tứ giác ướt một mảng, quả thực không thể tin được.
Anh đã gần ba mươi rồi, tại sao còn như thanh niên trai tráng đầy tinh lực đến giấc mộng ướt át cũng không chịu được vậy chứ?
Nhưng cũng không phải không có nguyên nhân, chủ yếu là bởi tối hôm nay lúc Kiều Ngộ An rời biệt thự số 4, đã nhìn thấy một thứ không nên thấy.
Khoảng hai giờ sáng nay, Kiều Ngộ An sau khi chắc chắn Khương Tiểu Mễ đã rời khỏi gác xép và xuống dưới rồi, sau khi chúc Thời Niên ngủ ngon và dặn dò hắn đi ngủ sớm rồi rời đi.
Nhưng ở dưới lầu khi chuẩn bị mở cửa, Kiều Ngộ An mới nhớ tới ngày mai mình cùng đồng nghiệp đổi ca, sợ không thể về nấu cơm cho Thời Niên được nên quyết định không đi luôn, mà đi lên lầu báo cho Thời Niên một tiếng, đỡ cho mai dậy sớm còn phải qua đây.
Nghĩ vậy, Kiều Ngộ An lại lên lầu, đèn trong phòng làm việc đã tắt, Kiều Ngộ An không chút nghĩ ngợi đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không đóng, Kiều Ngộ An lễ phép gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào:
“Thời Niên, tôi.…”
Tất cả lời nói đều chợt im bặt, bởi vì anh không thể ngờ rằng Thời Niên sẽ đứng trong phòng ngủ mà chẳng hề mặc gì.
Thời Niên thấy Kiều Ngộ An đi rồi quay lại cũng hơi bất ngờ, đến lúc Kiều Ngộ An kịp phản ứng rồi quay người sang chỗ khác, hắn cũng vội cầm chiếc áo choàng tắm trên giường mặc vào:
“Có việc gì à?”
Kiều Ngộ An cũng chưa dám nhìn vẻ mặt Thời Niên, nói thẳng luôn:
“Không có việc gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu là tối mai tôi trực ban thôi.”
Giọng nói cũng khàn, mặc Kiều Ngộ An đang thầm tự trách, Thời Niên lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nói:
“Được, tôi biết rồi.”
Vì xấu hổ, lẽ ra Kiều Ngộ An nên rời đi ngay, nhưng lại lo Thời Niên vì sự cố này mà phát bệnh, thế nên rốt cuộc vẫn quay lại nhìn hắn, còn chưa kịp nói gì thì Thời Niên đã xua tan lo lắng của anh trước một bước:
“Tôi không có sao, sẽ không phát bệnh, yên tâm.”
Kiều Ngộ An cười: “Vậy thì tốt.”
Kiều Ngộ An nói tốt rồi nhưng không ngờ rằng đêm nay mình không tốt xíu nào, bởi vì một thoáng ngoài ý muốn kia, ở trong mộng mờ ám với Thời Niên cả một tối.
4 giờ 30 sáng, Kiều Ngộ An xuống giường vào phòng tắm thay quần áo, càng rửa càng cảm thấy chuyện này tà môn, anh cũng vẫn luôn không phải người hám dục, thậm chí cũng không quá ham muốn phương diện ấy, sau khi quen biết Thời Niên, số lần anh tự giải quyết tăng lên đáng kể, thậm chí còn xảy ra loại chuyện mất mặt như này.
Thật là.
Giặt quần lót xong, Kiều Ngộ An nằm trở lại trên giường, trằn trọc nửa tiếng cũng không còn buồn ngủ nữa, ý thức cũng ngày càng tỉnh táo, vì vậy quyết định dậy đi chạy bộ trong khu chung cư, để mình hoàn toàn tỉnh táo, nhưng sao cũng không ngờ rằng anh sẽ gặp Khương Chanh cũng cũng không ngủ.
“Chị.” Kiều Ngộ An gọi Khương Chanh mặc đồ ngủ đi phía trước mình.
Khương Chanh nghe thấy giọng nói của Kiều Ngộ An thì quay đầu, Kiều Ngộ An không chắc có phải mình nhìn nhầm rồi không, anh cứ cảm thấy trên mặt Khương Chanh có một sự tàn nhẫn anh không quen thuộc, nhưng chưa đợi anh đi qua xác nhận, thì vẻ mặt Khương Chanh đã thay đổi, bất ngờ nhìn anh:
“Sao dậy sớm vậy?”
Kiều Ngộ An đứng trước mặt Khương Chanh, nhìn cô chằm chằm mấy giây cũng không phát hiện có gì khác thường, cuối cùng vẫn là Khương Chanh vẫy tay cắt ngang:
“Nhìn gì đó?”
Có lẽ mình nhìn lầm rồi, Kiều Ngộ An mỉm cười: “Không có gì, sao chị cũng dậy sớm vậy?”
“Gần đây công ty nhiều chuyện quá, không ngủ được.” Khương Chanh nói rồi cất bước đi tiếp, không cho Kiều Ngộ An cơ hội dò hỏi, trực tiếp chuyển chủ đề sang anh: “Còn em thì sao?”
“Em cũng không ngủ được.”
Khương Chanh nghiêng đầu liếc anh một cái: “Cũng là vì chuyện bệnh viện à?”
“Vậy cũng…. không phải.” Kiều Ngộ An cười cười: “Có chút tâm sự khác.”
“Có cần chị cho em lời khuyên giải quyết khó khăn không?”
Kiều Ngộ An không có lập tức lên tiếng, mặt lộ ra vẻ do dự, Khương Chanh mỉm cười: “Thôi, không muốn thì đừng nói, tự em có thể xử lý là được.”
Kiều Ngộ An cũng cười: “Được, đến khi em thật sự không biết nên làm sao, sẽ đến tìm chị.”
Nghỉ ngơi không tốt, nhưng sau một ngày làm việc, tinh thần của Kiều Ngộ An ngược lại cũng không tệ, khi trực ca đêm còn gọi đồ ngọt và trà sữa cho các y tá cùng ban, được các cô khen ngợi hết lòng, Kiều Ngộ An mỉm cười kệ các cô, trực tiếp trở về văn phòng.
Chín giờ tối, Kiều Ngộ An ra khỏi phòng bệnh, đang định vào phòng nghỉ nằm một lát, nhưng điện thoại ở trạm y tá vang lên, Kiều Ngộ An đi ngang qua bị gọi lại:
“Bác sĩ Kiều, khoa cấp cứu mời anh đi hội chẩn.”
Kiều Ngộ An gật đầu: “Được, tôi qua ngay.”
Đến phòng cấp cứu hội chẩn là chuyện thường tình, nhưng Kiều Ngộ An không ngờ sẽ gặp phải một đứa trẻ núp dưới gầm giường có thế nào cũng không chịu ra.
“Bác sĩ Kiều.” Thấy anh đến, bác sĩ cấp cứu vội vàng chạy tới: “Đứa nhỏ này bị xe đụng phải, tuy không có gãy xương, nhưng trên đùi trầy xước nghiêm trọng, vết thương đều còn chưa được xử lý đã trốn xuống gầm giường rồi, cũng gần một tiếng rồi, có nói gì cũng không ra, chúng tôi cũng hết cách, nghe y tá nói khi trước cậu cũng từng xử lý kiểu chuyện thế này, nên muốn nhờ cậu sang đây hỗ trợ.”
Kiều Ngộ An gật đầu: “Người nhà đâu?”
“Là y tá đưa đến văn phòng.” Nói tới đây, bác sĩ cấp cứu liền thở dài: “Không biết đứa trẻ này đã tạo nghiệt gì, đã thành ra như vậy rồi mà người nhà vẫn đứng ở bên trách móc, chửi rủa, tôi không nghe nổi, cũng không ngăn được, nên tạm thời tách bọn họ ra trước.”
Kiều Ngộ An trầm mặc vài giây: “Vậy tôi thử xem.”
“Được, vậy phiền bác sĩ Kiều.”
Kiều Ngộ An gật đầu đi qua, thuận tiện kéo rèm ngăn lại, ngồi xếp bằng dưới đất cạnh giường giống như lần anh đối mặt với Thời Niên trước đây.
Hơi cúi đầu nhìn thoáng qua gầm giường, nhìn thấy được cậu bé đeo khẩu trang ở bên trong, nom chừng mười hai mười ba tuổi, trên quần đồng phục màu xanh đã nhuốm một vết máu lớn, nhưng cậu bé lại dường như không cảm thấy đau, vẻ mặt cũng cảnh giác.
Không lấy kéo phẫu thuật, nhưng cầm một con dao rọc giấy, không biết là lấy ở đâu.
Khung cảnh này không hiểu sao khiến Kiều Ngộ An thấy quen thuộc.