Edit: Mạn Già La
Kiều Ngộ An không lập tức rời đi, đơn phương thỏa thuận với Thời Niên xong thì sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp, Thời Niên lẳng lặng ngồi trong phòng khách, không biết đang suy nghĩ gì, cho đến khi nghe tiếng xào nấu trong bếp hắn mới sực tỉnh nhận thấy có gì đó sai sai, đứng dậy đi qua.
Quả nhiên, Kiều Ngộ An lại đeo tạp dề vào nấu ăn.
Thời Niên đứng ở cửa phòng bếp khó hiểu nhìn anh:
“Anh đang làm gì vậy?”
“Nấu cơm đó.” Kiều Ngộ An quay đầu lại nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Ngày mai tám giờ rưỡi tôi phải đến bệnh viện, không có nhiều thời gian nấu cơm cho cậu, cho nên làm trước để ngày mai cậu hâm nóng là có thể ăn, đồ đông lạnh trong tủ lạnh vẫn nên ăn ít chút.”
Thời Niên sao cũng không ngờ được Kiều Ngộ An sẽ làm như vậy, hắn ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ nhưng cũng không thấy khó chịu, có lẽ đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được sự quan tâm như vậy nên im lặng hồi lâu mới nói:
“Không cần thế đâu.”
Kiều Ngộ An cười: “Cũng đã làm cả rồi, có điều.… còn cần nếm từng món không?”
Câu hỏi này không hề có ý trêu chọc, anh thật sự đang hỏi Thời Niên, đơn giản thoải mái như đang hỏi thời tiết hôm nay vậy, Thời Niên không trả lời, nhưng Kiều Ngộ An hiểu được: “Vậy cậu lát nữa hẵn lên lầu, tôi cần khoảng mười lăm phút là xong rồi.”
Mười lăm phút sau Kiều Ngộ An bưng hai món mặn và hai món chay lên bàn, ăn mỗi thứ một ít trước mặt Thời Niên, Thời Niên từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, nhưng Kiều Ngộ An vẫn luôn tươi cười, thậm chí còn nói đùa với Thời Niên:
“Nếu Tiểu Mễ biết tôi làm nhiều món như vậy cho cậu sẽ ghen cho coi.”
“Cô nhóc kia sao?” Thời Niên lên tiếng hỏi.
Kiều Ngộ An vốn tưởng rằng Thời Niên sẽ không đáp lại mình, bấy giờ nghe câu hỏi này có hơi kinh ngạc nhìn Thời Niên, vài giây sau mỉm cười:
“Đúng vậy, chính là cô nhóc kia, con bé có nhiều hơn một nhân cách, ban ngày và buổi tối là hai người khác nhau, nhưng không biết vì sao, con bé dường như rất thích cậu, lần trước phát bệnh là bởi vì con mèo ấy….”
Nhắc đến con mèo, Kiều Ngộ An mới nhớ hai ngày nay hình như cũng không thấy con mèo trong biệt thự:
“Con mèo kia là cậu nuôi hả?”
Thời Niên lắc đầu: “Không phải, cũng nhảy vào từ cửa sổ như hai người.”
Kiều Ngộ An cười cười: “Ra vậy.”
Kiều Ngộ An quay vào bếp lấy hộp giữ tươi, bỏ hết đồ ăn vào, bên đựng đồ bên nói:
“Khương Tiểu Mễ buổi tối không thể thấy mèo được, con bé đã từng bị bắt nhìn một người hành hạ động vật nhỏ đến chết một thời gian dài, phần lớn trong đó đều là mèo, nên vừa thấy mèo là sẽ phát bệnh, kỳ thật con bé cũng không phải muốn làm gì con mèo, chỉ là muốn hù dọa nó để đuổi nó đi thôi, cậu giữ bên người, có lẽ Tiểu Mễ coi cậu thành người ngược đãi động vật.”
Thời Niên không nói chuyện, lẳng lặng nghe.
“Ba năm trước Tiểu Mễ bắt đầu bị bệnh, từ đó ngày nào con bé cũng lên căn gác nhỏ của căn nhà này, mặc kệ nắng mưa, chị tôi, cũng là mẹ của Tiểu Mễ đã từng muốn mua căn nhà này để Tiểu Mễ có thể bình yên lớn lên rồi tiếp nhận điều trị, nhưng không ngờ cuối cùng là cậu mua căn nhà này.”
Kiều Ngộ An thu dọn đồ ăn xong, lúc đang định bưng bát đĩa vào bếp rửa lại khựng lại, anh nhìn Thời Niên, như có chuyện muốn nói, song còn chưa kịp nói thì Thời Niên đã hiểu ý của anh, hắn nói:
“Tôi không bán.”
“Vậy đổi thì sao?” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Cả khu Đông trừ căn này của cậu ra, biệt thự số 2 và số 3 cũng là của chị tôi, đổi lấy một căn trong đó, cậu thấy sao?”
Thời Niên: “Không muốn.”
Vì đã nghĩ tới kết quả này từ sớm nên Kiều Ngộ An không hề cảm thấy thất vọng, anh hơi nhướng mày rồi cầm đĩa quay vào bếp, đến khi dọn dẹp xong xuôi thì Thời Niên đã không còn ở dưới lầu, anh nhìn lướt qua thời gian rồi đi lên lầu, Thời Niên đang nhìn giá sách trong thư phòng quay lưng về phía cửa, trên mặt lại đeo kính nhìn ban đêm, Kiều Ngộ An đứng ở cửa nhỏ giọng nói:
“Tối cậu nghỉ ngơi sớm chút, tôi về đây.”
Thời Niên quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, không nói.
“Tối mai tôi lại đến gặp cậu.”
Thời Niên vẫn im lặng, Kiều Ngộ An cũng không thèm để ý, xoay người rời đi.
——
Khương Chanh có thể cảm nhận rõ ràng, buổi tối khi Kiều Ngộ An trở về tâm trạng rất tốt, thậm chí còn cùng Khương Tiểu Mễ chơi rất lâu, chờ Khương Tiểu Mễ trở về phòng ngủ thì Khương Chanh mới có cơ hội nói chuyện với Kiều Ngộ An:
“Có chuyện vui gì hả?”
“Không có gì.” Kiều Ngộ An ngồi ở trên sô pha, tay cầm điều khiển tùy ý tìm chương trình xem, nhưng trên mặt lại luôn mang theo ý cười tủm tỉm: “Chỉ là em cảm thấy mấy ngày tới chắc em sẽ không còn bị cự tuyệt ngoài cửa nữa.”
Khương Chanh nhướng mày: “Sao bắt được vậy?”
“Sao bị chị nói cứ như……”
“Hử?” Khương Chanh cười nhìn Kiều Ngộ An: “Cứ như cái gì?”
“Chị.” Kiều Ngộ An rất là bất đắc dĩ: “Em thích đàn ông, nhưng chị tưởng ai em gặp được cũng giống như em sao? Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, cậu ấy chuyển đến cạnh nhà chúng ta, còn vừa hay dính vào chúng ta, còn có thể cũng thích đàn ông? Lại còn thích em? Chị tưởng trời cao đưa bạn trai tới cho em à?”
Khương Chanh cười cười: “Biết đâu chừng.”
Kiều Ngộ An phớt lờ Khương Chanh, nhưng có thể là do chương trình truyền hình thực sự quá chán, những gì Khương Chanh nói lúc chiều không hiểu sao lại chạy vào trong đầu Kiều Ngộ An, Khương Chanh nói với Kiều Ngộ An: Em và cậu ấy, biết đâu chừng sẽ nên duyên đấy.
Lúc đó anh trả lời như thế nào? Không có trả lời, bởi vì cảm thấy nực cười lại còn thú vị, nực cười không phải là một ý không tốt, là anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được hình thức ở chung với Thời Niên sẽ như thế nào? Giống như hôm nay sao?
Thế cũng thú vị quá rồi.
Nhưng dù có thú vị thế nào thì hai người cũng chưa chắc sẽ thành đôi, một là Kiều Ngộ An tạm thời không có ý định yêu đương, hai là anh không nghĩ hai người hợp nhau, Thời Niên đã định sẵn là người cô độc, còn Kiều Ngộ An tuy rằng không thích náo nhiệt, nhưng có nhu cầu xã giao bình thường, huống chi Thời Niên khả năng cao là sẽ không thích đàn ông.
Cho nên chuyện này Kiều Ngộ An chỉ là lúc buồn chán nghĩ tới, rất nhanh đã vứt ra sau đầu.
10 giờ 30 phút, Kiều Ngộ An và Khương Tiểu Mễ lại đến biệt thự số 4, hai ngày trước khi Khương Tiểu Mễ đến đều chỉ liếc nhìn hướng gác mái rồi ngồi dựa vào gốc tùng, nhưng lần này cô bé lại nhìn chằm chằm khung cửa sổ kia một lúc lâu, rồi lại quay đầu nhìn Kiều Ngộ An.
Tuy rằng cô bé vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia đã nói cho Kiều Ngộ An biết: Cô bé muốn đi lên.
“Không được.” Kiều Ngộ An cảnh giác ngồi xổm xuống nhìn Khương Tiểu Mễ: “Cậu ấy còn chưa khỏe, hôm nay lại còn bị sốt, nếu chị muốn đi tìm những con búp bê đó, em dẫn chị đến nhà bên cạnh, nơi đó cũng có.”
Khương Tiểu Mễ hiển nhiên nghe lọt lời Kiều Ngộ An nói, cũng biết là có ý gì, bởi vì Kiều Ngộ An thấy cô bé nhíu mày sau khi anh nói xong, không hài lòng với lời Kiều Ngộ An nói, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn lên, vẫn còn muốn đi lên như cũ, Kiều Ngộ An có chút khẩn trương, thậm chí còn đã chuẩn bị ngăn cản cô bé.
Nhưng Khương Tiểu Mễ chỉ lẳng lặng nhìn một lúc rồi lại ngồi xuống.
Tuy hôm nay Khương Tiểu Mễ vẫn nghe lời, song Kiều Ngộ An lại không thể thả lỏng nổi, giải quyết vấn đề của Thời Niên, nhưng vấn đề của Khương Tiểu Mễ vẫn còn ở trước mắt, nếu Khương Tiểu Mễ phát bệnh thì anh nên làm gì và làm thế nào đây?
Ngày hôm sau Kiều Ngộ An vừa đến bệnh viện đã bị viện trưởng Bạch gọi đến văn phòng, lúc đến thì Bạch Cẩm Thư đang nghe điện thoại, thấy anh vào thì nói với đầu kia mấy câu rồi cúp máy, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, Kiều Ngộ An cười nói:
“Không ngồi đâu ạ, sắp đến giờ làm việc rồi, viện trưởng Bạch thẳng thừng gọi con đến để ngồi chơi* ạ?”
* 摸鱼 (sờ cá): Không làm việc, chỉ ngồi chơi.
Bạch Cẩm Thư lườm anh một cái, đi thẳng vào vấn đề:
“Người nọ thế nào rồi?”
Ngày đó viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều cùng nhau đến Tứ Quý Nhập Mộng là để trực tiếp xin lỗi Thời Niên, nhưng không những đi một chuyến uổng công mà đến cả người cũng không nhìn thấy, nhưng điều này không có nghĩa là hai ông bà không quan tâm.
“Hôm qua con có qua xem, không chăm sóc vết thương tốt, bị nhiễm trùng, con đã xử lý rồi, cũng nói rõ là trong khoảng thời gian này sẽ đến nhà chăm sóc, mẹ yên tâm.”
Viện trưởng Bạch nhìn Kiều Ngộ An, gật đầu, không hỏi cặn kẽ:
“Vậy là tốt rồi, con cũng đừng để mệt quá, chú ý nghỉ ngơi nhiều chút, nếu như thuận tiện thì để mẹ và ba con đi xem thử, càng trịnh trọng hơn.”
Theo quan điểm của viện trưởng Bạch mà nói, việc này quả thực nên làm, đó là thái độ tối thiểu, nhưng theo quan điểm của Thời Niên thì hắn không cần, nhưng Kiều Ngộ An vẫn đồng ý:
“Chờ đến lúc thích hợp con sẽ báo cho ba mẹ.”
Hai người không nói gì thêm, Kiều Ngộ An nhanh chóng bị điện thoại của khoa gọi đi, một ngày bận rộn của phòng khám ngoại trú bắt đầu, nhưng mỗi khi rảnh rỗi Kiều Ngộ An lại không khỏi nghĩ, đồ ăn để lại cho Thời Niên, hắn có ăn chưa?
Kiều Ngộ An hôm nay tan làm cũng không vội về nhà, anh đến hiệu sách mua một bộ sách theo những cuốn bị Khương Tiểu Mễ làm hỏng đã kiểm kê ngày hôm qua, nhưng có một số cuốn không tìm thấy, Kiều Ngộ An không thấy sao cả, nghĩ đợi về nhà thì lên mạng tìm thử, sau đó đến trung tâm mua sắm mua bộ máy tính mới nhất, lúc này mới về nhà.
Xe dừng trước cửa nhà Thời Niên, Kiều Ngộ An đi tới đi lui ba lượt mới dọn xong đồ trong xe đến cửa, trước gõ cửa và nhảy cửa sổ thì chẳng hề do dự mà chọn vế sau, nhưng không ngờ lúc từ gác xép đi xuống lầu hai tình cờ gặp Thời Niên từ phòng ngủ đi ra.
Thời Niên cũng sửng sốt một chút, mặc dù ngoài ý muốn nhưng hiển nhiên cũng không có hoảng loạn gì, như là đã sớm tiếp nhận sự xuất hiện của người này trong nhà thời gian gần đây rồi.
“Ngại quá, đi quen rồi.” Kiều Ngộ An giải thích một chút, nhưng ngay cả bản thân Kiều Ngộ An cũng cảm thấy lời giải thích này không chân thành mấy.
Thời Niên không nói, nhưng Kiều Ngộ An có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của hắn, mặc dù ánh sáng quá tối không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng vẫn nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
Thở dài hay không cũng dễ nói, chỉ cần không cầm dao đuổi anh ra ngoài là được, Kiều Ngộ An cười cười, không nói gì với Thời Niên nữa, đi xuống lầu mở cửa dọn hết đồ đạc ở cửa vào, hai chiếc hộp nhỏ và một chiếc hộp lớn vừa chặn kín chỗ lối vào.
Thời Niên xuống lầu mở đèn phòng khách, Kiều Ngộ An quay đầu nhìn hắn:
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không chủ động bật đèn đâu.” Thời Niên không thích nói chuyện vẫn không nói gì, đứng một bên nhìn Kiều Ngộ An bận rộn, tuy rằng hắn đã bị buộc phải thỏa hiệp mấy ngày nay Kiều Ngộ An thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trước mặt mình, nhưng suy cho cùng vẫn không quen, nhưng nếu Kiều Ngộ An không vô lại như vậy, Thời Niên sẽ không để anh đứng ở đây vào lúc này.
Hắn cũng không tò mò về những gì bên trong chiếc thùng đó, nhưng lại lo lắng liệu có phải là thứ gì tệ hại hay không, không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Kiều Ngộ An dọn đồ đến phòng khách, thấy Thời Niên đang nhìn chằm chằm vào đồ trong tay anh:
“Đây là sách bị Khương Tiểu Mễ làm hỏng, đây là máy tính, lát nữa lắp cho cậu.”
Trên mặt Thời Niên không có biểu tình, Kiều Ngộ An cũng không cần hắn biểu đạt cái gì, chỉ cần không cự tuyệt bảo anh ném đi là được, Kiều Ngộ An dọn từng món đồ đến thư phòng, Thời Niên cũng đi theo, đứng ở cửa nhìn anh.
Kiều Ngộ An lúc đầu còn tưởng rằng Thời Niên không yên tâm anh, sau lại cảm thấy không phải như vậy, Thời Niên hiển nhiên đang do dự muốn nói lại thôi.
“Cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?” Kiều Ngộ An ngừng đặt sách lên kệ, nhìn Thời Niên.
Thời Niên không lập tức lên tiếng, xoay người rời đi, Kiều Ngộ An cũng không hiểu Thời Niên muốn biểu đạt cái gì, thế là lại bắt đầu thu dọn tiếp, mãi cho đến khi dưới lầu truyền đến âm thanh anh mới dừng lại.
Nghe tiếng hẳn là phát ra từ nhà bếp.
Kiều Ngộ An suy nghĩ một chút, tạm gác lại công việc, đứng dậy đi xuống lầu.
Quả nhiên Thời Niên đang ở trong bếp, trong nồi đang đun nước, còn Thời Niên đang lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu, Kiều Ngộ An thấy vậy thì bật cười, bước tới tắt lửa, lại lấy túi sủi cảo từ trong tay hắn đi, bỏ vào ngăn đá tủ lạnh:
“Đói bụng sao lại không nói? Tôi ở đây còn chẳng phải là tùy ý cậu sai bảo sao?”