Ôn Hinh nhìntrước mắt một cột đá rực rỡ, dùng mạ vàng chế tạo thành là nơi hội tụcủa nghệ thuật kiến trúc, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để hình dungthanh thế lớn cỡ nào.
Hành langtrên lầu bằng cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ, giống như tòa thành lấplánh chiếu sáng.Ôn Hinh lần đầu tiên thấy được bối cảnh và thân phận tolớn của Mạc Tư Tước là như thế nào đúng là danh bất hư truyền.
Thì ra ngườithừa kế gia tộc Chris chính là hắn,nhìn kỹ thấy được những hào quang,khí khái của hắn đều là số một không ai sánh bằng .
Chỉ cần mộtmảnh hoa hồng trang viên thì có hơn hai ngàn cái bình.Ôn Hinh đứng ởphía sau Mạc Tư Tước nhìn về phía ông lão tóc vàng nằm ở trên ghế, trong tay dựng cây gậy làm từ gỗ lim, còn cẩn lên đó hoa văn hình con rồnglinh hoạt giống như có sự sống, ánh mắt nheo lại ngồi ở phía dưới cheánh nắng,dứơi quai hàm còn có chòm râu màu trắng bạc nhìn sơ qua cũngbiết ông là một người cao quý.
“Ông ngoại,cơ thể ông có tốt hơn chút nào không?” Mạc Tư Tước đứng lại ở trước mặtông, Chris, Gil, cũng là chủ nhân của tòa trang viên này, thân phận caoquý hoàng thất bá tước Anh quốc. ngừơi đàn ông lập tức mở mắt nhìn thấygương mặt anh tuấn đứng trước, lập tức vỗ vị trí bên người, đã có quảngia vì hắn mà kéo ghế ra.
“Muốn gặpcháu, thật đúng là không dễ dàng a!” Bá tước Chris tươi cười chân thànhnhìn Mạc Tư Tước, trong miệng mang theo một chút đáng tiếc, ánh mắt hiền lành chỉ có khi đang nhìn cháu ngọai mà ông thương yêu mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.
Trong tưởng tượng của cô người quý tộc rất là nghiêm khắc, vẻ mặt căng thẳng của Ôn Hinh cũng chậm chậm nới lỏng ra.
“Cháu khôngphải là cố ý tới thăm ông sao?” Mạc Tư Tước cười nhàn nhạt, sau đó nhìnqua Ôn Hinh đang đứng sững sờ bên cạnh,cô bất ngờ không kịp đề phòng bịhắn kéo đến ngồi xuống trên đùi hắn, nhìn sang ánh mắt ông lão đang mỉmcười, cảm thấy có chút khó xử.
“Đây là Ôn Hinh…” Mạc Tư Tước chỉ vào Ôn Hinh giới thiệu với bá tước Chris, sau đó lại bổ sung mấy chữ, “Là người yêu của con!”
Ôn Hinh trầmmặt dùng cánh tay mạnh mẽ thúc vào lồng ngực cứng rắn của hắn, thưởnghắn một cái liếc mắt, ai là người yêu của hắn!
“Ha hả, vẫnlà cô gái đẹp Phương Đông,cháu cũng nên kiềm lòng,ông ngoại trước khinhắm mắt,có thể nhìn thấy cháu trai của ông chưa?”
“Dạ,sẽ nhưông ngoại mong muốn!” Mạc Tư Tước ôm Ôn Hinh,bàn tay hạ xuống vuốt lưngcô, “Hai ngày này cháu sẽ ở tại chỗ này, cháu muốn tìm bác sĩ phù hợp…”
Ôn Hinh độtnhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, một tuần sau là ngày đính hôn của cô và Doãn Thiên Kình nhưng mà bây giờ đã qua bốn ngày,cô bị Mạc Tư Tước đưa tới Anh quốc, cô có thể vội vàng trở về sao? Doãn Thiên Kìnhcó thể tìm cô tìm phát điên hay không?
Có lẽ là MạcTư Tước căn dặn cái gì, thái độ mấy người ở nơi này đối với cô đều rấtcung kính, Mạc Tư Tước đến buổi trưa đều ở chung với ông ngoại hắn mộtchỗ, nghe nói thân thể bá tước Chris không tốt, qua tuổi bảy mươi ôngdường như có ý định gọi Mạc Tư Tước ở lại Anh quốc kế thừa tước vị củahắn.
“Điện hạ, hoàng thái tử đã đến, còn mang theo một vị tiểu thư!”
Lúc bước vào biệt thự, Daniel một thân màu đen chính trực, vệ sĩ trung thành đi theo phía sau hắn lầm bầm bẩm báo bên tai.
“Nhanh nhưvậy đã tới rồi?” Trên ngũ quan xuất sắc Daniel không có một chút mừngrỡ, nghe vậy nhẹ nhàng cẩn thận chọn một đôi giày.
“Dạ, bá tước đã tổ chức chiêu đãi, chỉ chờ điện hạ trở về!”
Daniel khôngkiên nhẫn gạt bỏ mấy người vệ sĩ, sau đó bước chân nên xúông đất đi vềhướng Chris, Gil đang chuyên dụng thư phòng cũng đi đến.
Cả người Mạc Tư Tước mặc quần áo ở nhà, nhàn nhã thỏai mái xuống lầu ,vừa lúc đụng vào người đang lên lầu.
Ánh lửa trong lúc đó cháy lên giống như biểu thị chiến tranh giữa hai người.
“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp cậu!” Mạc Tư Tước vươn tay ra trước, đưa tay về phía người đàn ông tóc vàng.