“Ôn Hinh,côđúng là rất đáng yêu…” Mạc Tư Tước cúi đầu cười một tiếng giống nhưtiếng gió thổi vào lỗ tai Ôn Hinh,cô không để bụng nhìn sang hắn.
Trải qua mộtkhoảng thời gian không lâu lắm, tốc độ xe của Mạc Tư Tước đột nhiên trởnên rất nhanh,Ôn Hinh có chút hoảng sợ trong người thì khó chịu, nhịnkhông được phá vỡ im lặng trong xe, “Anh không thể lái chậm một chútsao?”
“Chậm nữa,sẽmất mạng ngay !” Mạc Tư Tước mí mắt cũng không nâng,ánh mắt chăm chúnhìn chằm chằm lên kính chiếu hậu ,vẻ mặt nghiêm túc làm cho Ôn Hinh cảm thấy hắn có gì lạ thường không giống thường ngày.
Theo sát phía sau xe bọn họ là một chiếc xe thể thao màu đen, vẫn duy trì một khoảngcách ngắn, Ôn Hinh quay cửa kính xe xuống nhìn lại phía sau, trước mắtkhông biết tại sao xuất hiện một tia lửa,cô hét lên một tiếng, Mạc TưTước nhanh chóng vương tay kéo cô vào trong xe, sau đó quay cửa xe lên.
“Ngồi im!”Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó giẫm mạnh lên chân ga, nếunhư không phải trên xe còn một người tên là Ôn Hinh, hắn cũng không cầnphải cẩn thận như vậy.
“A, Mạc TưTước, không phải là có người muốn giết anh chứ?Anh phong lưu khắpnơi,giờ người ta muốn đến lấy mạng anh đó?” Ôn Hinh nói chuyện khôngngừng,trái tim cũng co quắp làm cô đau bụng a.
Cô hiện tại có chút hối hận,cô làm sao lại xung động lên xe của hắn chứ? TT_TT
“Đúng vậy,bọn họ nhìn thấy trên xe tôi còn có một cô gái,nhất định sẽ ăn sạch sẽcô!” Mạc Tư Tước không biết có phải đã thật sự hù dọa cô không,mà gương mặt Ôn Hinh không còn chút màu.
Cho dù lànguy hiểm trước mắt,dáng vẻ Mạc Tư Tước giống như gặp nguy không loạn tư thế còn rất thoải mái,chỉ là cặp mắt giấu ở dưới kính râm kia con ngươi có chút lo lắng.
“Đừng sợ, cótôi ở đây!” Mạc Tư Tước đưa một tay ra,đột nhiên đặt lên bàn tay lạnhlẽo nhỏ bé của Ôn Hinh, tay hắn rất lớn rất ấm, Ôn Hinh nghe giọng hắnmạnh mẽ có lực lên tiếng an ủi, lần đầu tiên cô cảm thấy, người đàn ôngnày cũng không phải chán ghét lắm.
Xe theo trêncao đổ xuống dưới, định vị hệ thống cũng mất đi công năng, trên trán Mạc Tư Tước lăn xuống vài giọt mồ hôi, bỗng nhiên có một trận nghiêng ngã,lúc xe dừng lại là lúc cô cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.
“Đợi ở trongxe không nên cử động,cô mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được xuống xe,có nghe rõ chưa?” Mạc Tư Tước lấy kính râm trên mặt xuống, sau đó vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Ôn Hinh,cô vô ý thức nắm chặt áo sơ mi của hắn,sợ hãi hỏi , “Anh muốn làm gì?”
“Ôn Hinh,côcó phải không nỡ để tôi đi hay không ?” Sắc mặt của Mạc Tư Tước trongnháy mắt thay đổi, chuyển biến vừa rồi cũng chỉ là của ảo giác của cô.
“Đến ucyissđi!” Mạc Tư Tước cúi đầu, môi mỏng khêu gợi lướt qua lại trên môi anhđào của cô,một khắc sau đó, hắn đã đẩy cửa xe ra đi ra ngoài mà cửa xeđã bị hắn đã khóa lại.
“Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước!” Ôn Hinh dùng sức vỗ vào cửa sổ xe,cửa xe có màng che, tuy rằng không nhìn thấy cảnh tượng ngoài xe cũng không biết bọn họ ở nơinào nhưng cô biết,người đàn ông kia đang bảo vệ cô!
Mạc Tư Tướcvừa xuống xe,một cây súng lục màu đen liền để lên trán của hắn, cánh môi của Mạc Tư Tước nhếch lên, cười lạnh một tiếng, “Daniel, thật đúng làcho tôi một trò vui!”
Đối phương chỉ có hai người, cho dù người kia không có ra mặt, hắn cũng có thể biết hắn ta làm như vậy là có dụng ý gì.
“Xin lỗi, hoàng thái tử!” Đối phương dùng toàn tiếng Anh,trên mặt lạnh như băng chỉ có hai chữ, một lạnh lẽo,hai là trung thành!
Khi súng bắnphát đầu tiên, Mạc Tư Tước tránh sang một bên rút khẩu súng bênhông,cánh tay cũng hướng về lòng ngực đối phương, tiếng súng vang lên,người đầu tiên kinh động là Ôn Hinh.
“Mạc Tư Tước…”Trong lòng Ôn Hinh nóng như lửa đốt, tay không biết ấn phải nút gì trong xe,cửa xe đột nhiên mở ra.
Cô lảo đảo bước xuống xe,nhìn lại thì thấy một đôi mắt hàm chứa sát ý.
Lúc đó có một người đàn ông cằm súng chỉ về phía Ôn Hinh,phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét .
“Không thể động đến cô gái kia!”