Đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, người đàn ông anh tuấn phóng khoáng đó,một thân anh tuấn đang cưỡi ngựa màuđen,khỏe mạnh mười phần nhưng cũng cách cô càng ngày càng gần.
Mà Mạc Tư Tước đang cưng chiều ôm cô gái nhỏ nhắn xinh xắn vào trong ngực,người đó không phải là Trần Tư Dao sao?
“Triển thiếu gia,trùng hợp như thế,cậucũng tới cưỡi ngựa sao?” Trên mặt Mạc Tư Tước lộ nụ cười,hắn từ trênlưng ngựa nhảy xuống, sau đó lại dịu dàng ôm Trần Tư Dao xuống, động tác giữa dịu dàng còn có tao nhã, ánh mắt chuyên chú ngay cả Ôn Hinh nhìncó chút mê mẩn.
“Đúng vậy, không nghĩ tới có thể gặphoàng thái tử ở đây, thật khéo…” Triển Dương cũng hùa theo cười,tronglúc đó nhìn lại ánh mắt của Mạc Tư Tước, cũng không có phát hiện hắn cóchút khác thường, mà Mạc Tư Tước cũng giống như là không nhìn thấy ÔnHinh, lúc buông ra Trần Tư Dao,hắn liền đút cho ngựa một chút thức ăngia súc,sau đó nhìn về phía Triển Dương cười tà mị, “Không bằng,chúng ta thi đấu một trận thế nào?”
Có thể làm cho Mạc Tư Tước nhớ kỹ cũngkhông có bao người,lúc trước ở nhà họ Doãn hắn chỉ gặp qua Triển Dươngmột lần,cho nên hắn không nghĩ hôm nay người ấy sẽ nhận ra hắn.
“vậy thì vui lòng tháp tùng!” TriểnDương hứng thú dạt dào,có lẽ những thứ khác hắn không đi nhưng nói đếnhạng mục hắn biết nhất chính là đua ngựa .
Mạc Tư Tước cười mê người nhìn TriểnDương thủ thế, sau đó nhanh trở mình leo lên lưng ngựa,lúc Ôn Hinh cònchưa có phản ứng lại,hai người dường như kẹp chặt bụng ngựa “kéo” mộtcái thúc giục ngựa chồm ra ngoài.
“Ôn Hinh, cô và Triển Dương đang quennhau sao?” Trên mặt Trần Tư Dao hai má đỏ ửng, ánh nắng mặt trời chiếuxuống gương mặt đó có thể chứng giám,khi Mạc Tư Tước và Triển Dương đãchạy đến nơi các cô không nhìn thấy,cô thân thiện hỏi Ôn Hinh.
Bởi vì Triển Dương là tiểu kim cương,ÔnHinh bị hắn quấn lên ở trường Thượng Phong bị cho là hai người là mộtđôi cũng không phải là chuyện lạ.
Cô cũng không vội giải thích chỉ là cảm thấy vô nghĩa nhún vai một cái, sau đó đi đến chỗ bóng râm ngồi xuống chờ Triển Dương.
Chạy xong một vòng, Mạc Tư Tước vẫn làngười thắng, Trần Tư Dao vui vẻ chạy tới hôn hắn, Mạc Tư Tước biến khách thành chủ ngay trước mặt Ôn Hinh ôm cô ta hôn xuống.
Ôn Hinh vừa nghĩ tới ngày hôm qua nhìnthấy tờ báo chụp hình Doãn Vân Tuyên và hắn ở cùng một chỗ, không khỏirùng mình một cái, người đàn ông này rốt cuộc xem đàn bà là cái gì ?
“Hôm nay gặp được đối thủ, chúng ta lạithi đấu một hiệp đi?” Triển Dương rốt cuộc là không chịu thua, tronglòng có chút không phục vỗ lưng ngựa, sau đó lại nhìn Mạc Tư Tước đềnghị .
“Nếu là thi đấu, vậy không bằng chúng ta cá cược cái gì đó để có chút kích thích?” Mạc Tư Tước một lần nữa xoắncổ tay áo lên, hai tay đặt ở trong túi quần, cười có chút lưu manh cũngkhông biết hắn đang nghĩ gì.
Triển Dương nhíu mày,cũng không phủ nhận.
“Được,nếu như tôi thua,tất cả chi phíhôm nay đều do tôi trả !” Triển Dương đã dự định trước cùng Mạc Tư Tướcnói ra điều kiện đặt cược, hắn đột nhiên đưa ra ngón trỏ, sau đó lắc lắc ở trước mặt hắn, “Tiền!Tôi có,hay là cá đàn bà đi…”
Mạc Tư Tước nhẹ nhàng đưa ra điều kiện,Ôn Hinh đứng ở phía sau Triển Dương,một chữ cũng không lọt nghe rõ ràng lời của hắn.
Đàn bà… Hắn muốn làm cái gì?
Mạc Tư Tước khóe miệng vung lên nụ cườità ác, sau đó nhìn về phía cách đó không xa người đang trừng mắt nhìn,Ôn Hinh nuốt nứơc miếng,trong lòng đột nhiên có một cảm giác không tốt.
Mạc Tư Tước cũng không cho Triển Dươngcó cơ hội trả lời, xoay người một cái sải bước đến lưng ngựa, chờ TriểnDương chạy ra, hắn mới ý thức tới Mạc Tư Tước căn bản không có nói tiềnđặt cược.
Kết quả vẫn là Triển Dương thua!
Trên mặt Mạc Tư Tước cũng không có vuisướng thắng lợi vì thắng Triển Dương, dường như không có làm cho hắn cảm giác thành tích bao nhiêu.
Khi hắn cởi cái bao tay,đem cương ngựagiao cho nhân viên công tác,chậm rãi đi về phía Ôn Hinh,cô dường như làbiết được nên nhanh chân bỏ chạy.
“Ôn Hinh!!!”