Cuộc sống mới của người đang yêu triển khai từ đó, ChuThế Hiên quay về Đài Nam, nhưng mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho Kha TrúcAn, mặc kệ công việc bận rộn, buổi tối đúng mười một giờ chuông sẽ vang, mặc kệcô mắng hay là cười, anh đều kiên trì tán gẫu tiếp, thẳng đến cả hai đều đi vàogiấc ngủ, chỉ mong trong mộng của cô có anh.
Anh chưa từng có cảm giác chắc chắn như thế, lần gặp đầu tiên đã thích cô, saukhi ở chung lại càng mê muội cô, từng quen hai người bạn gái đều là đối vớiphương chủ động tiếp cận, lúc này đây anh lại giống con ngựa hoang thoát cương,hoàn toàn không quản được tâm tình của mình, chỉ muốn mỗi ngày nghe được thanhâm của cô, càng hy vọng hàng đêm đều có cô bên cạnh cùng ngủ, tình thế đã cựckỳ rõ ràng, anh yêu.
Kha Trúc An cũng không hiểu mình xảy ra chuyện gì, nhìn thấy số điện thoại củaanh nên tắt máy, nhưng cô lại như bị trúng tà, không tự chủ được tiếp điệnthoại, cho dù anh thích nói những lời nham nhở, động một chút hại cô nổi đoá,lại cảm thấy đấu võ mồm cũng có hứng thú.
Cũng không phải lần đầu tiên cô được theo đuổi, lúc học tiểu học có nam sinhthích cô, nhưng quá khứ cô đều có thể thản nhiên xử trí, vì sao lần này lại dễdàng bị đả động? Vô luận là gia thế, bối cảnh hoặc quá trình trưởng thành, bọnhọ đều cách xa như trời đất, nếu không có kết quả, cần gì phải bắt đầu? Anhthân là tổng giám đốc tập đoàn, tiêu phí nhiều thời gian ở trên người cô nhưvậy, cũng biết anh tổn thất bao nhiêu ích lợi? Tiền lương của cô rất có thể làlương một giờ của anh, nói không chừng vẫn là ‘lương phút’ hoặc ‘lương giây’đấy!
Cho dù trong lòng mâu thuẫn, xung đột, buổi tối mười giờ mỗi ngày, cô vẫn ngoanngoãn tiếp điện thoại, nghe một chút hôm nay anh muốn nói lời nói ngu xuẩn gì.
“Hi.” Chu Thế Hiên luôn lên tiếng chào hỏi trước, tiếng nói thấp trầm quanhquẩn bên tai cô. “Hôm nay đi làm có mệt hay không?”
“Đương nhiên mệt chết đi.” Cô mới vào ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ vài ngày, trừ bỏ phải huấn luyện căn bản, đi theo tiềnbối học tập, còn có rất nhiều việc vặt phải để ý, trong lúc nhất thời có chútthích ứng không kịp. Có lẽ vì nguyên nhân như thế, cô mới đặc biệt cần ngườitâm sự? Trong thành phố chật chội, kỳ thật mọi người đều không thân, cũng khôngdám biểu lộ sự cô đơn của mình.
“Mệt lắm sao?” Anh không hy vọng cô mệt muốn chết rồi, kỳ thật cô có thể khôngcần làm việc, chỉ cần làm người con gái của anh là tốt rồi.
“Công ty quảng cáo ngay từ đầu đều là như vậy, bận rộn ít tiền, lương khởi điểmlại thấp, hoàn hảo không xa nhà, đáp một chuyến xe buýt có thể đến.” Nói đến vịđại thiếu gia như anh đây, hẳn là cho tới bây giờ không đáp qua xe buýt? Ra cửacòn có tài xế hầu hạ, bằng không chính là tự mình lái xe, hoặc là dùng taxithay đi bộ, làm sao phải chen chúc trên xe buýt?
“Vất vả như vậy? Không bằng em tới Đài Nam, anh bố trí em vào phòng kế hoạch,thiết kế sản phẩm công ty, mỗi ngày anh đưa đón em cùng đi làm.” Nói điện thoạigiống như vậy tuy rằng ngọt ngào, nhưng không cách nào thỏa mãn sự tham lam củaanh, anh muốn thật nhiều, thật nhiều.
Anh - người này nói cái gì cũng dám nói, cô lại bội phục dũng khí của anh. “Chutiên sinh, tôi với anh hình như không quen lắm?”
“Đã là người yêu, còn khách khí như vậy?” Anh nói xong còn chậc chậc hai tiếng,biểu đạt sự bất mãn của anh.
“Ai là người yêu của anh?” Cô không bị anh làm tức đến gió vào đầu, đã là một kỳtích.
“Em cứ dứt khoát từ chức đi, làm bạn gái của anh là tốt rồi, anh mua một toànhà ở Đài Nam cho em, còn có xe cùng thẻ vàng, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờanh, nếu tâm tình tốt, có thể nấu cơm cho anh ăn.” Điểm ấy không sai, anh hyvọng vừa tan ca liền gặp cô, hai người ngọt ngào thân mật ăn cơm, nói chuyệnphiếm, uống cà phê, lúc ban đêm lại cùng ngủ chung, từ ngày cô ngủ sai giườnganh, anh trở nên không thích ngủ một mình.
“Anh điên rồi?” Anh nghĩ cô là người tình cần bao dưỡng? Dám đưa ra loại điềukiện này, đem cô trở thành loại phụ nữ bán mình sao? May mắn, những từ tiếptheo anh nói còn không tính ác liệt nhất, chỉ rất ngu xuẩn mà thôi.
“Anh không muốn yêu xa, quá lãng phí thời gian.” Sinh mệnh quý giá, bọn họ cầngì tương tư hai nơi?
“Ai đang yêu anh? Cầu xin anh thanh tỉnh một chút.” Chứng vọng tưởng của anhkhông khỏi đã quá nghiêm trọng, nhưng quỷ dị là, trong lòng cô cư nhiên ấm áp,giống như một loại thôi miên hay là ma pháp, anh nói lâu chính là thật, nói làyêu chính là yêu.
“Sớm hay muộn em sẽ yêu anh.” Anh tin tưởng, đối với anh cô không phải là khônghề có cảm giác, đơn giản là vì cô thận trọng và lo lắng, phải dùng càng nhiềuthời gian đến xác nhận tâm tình, không sao, anh sẽ kiên nhẫn chờ cô thông suốt.
“Tự đại cuồng, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!” Cô rõ ràng cắt điệnthoại, nếu không tim đập nhanh quá hỏng mất, nào có người dễ dàng nói yêu nhưvậy, cô không thể quen cũng không thể nhận.
Cho dù anh là người thừa kế của tập đoàn lớn thì như thế nào?
Cô cũng không phải là nhân viên của nhà bọn họ, không cần phải nhận chỉ lệnhcủa anh, ngày mai bắt đầu không tiếp điện thoại của anh, cô phải học thông minhchút, bảo hộ mình mới là quan trọng nhất.
Không bao lâu điện thoại lại vang lên, cô do dự cả buổi, tay cùng não tựa hồkhông có cùng ý chí, chủ động tiếp điện thoại lên.
Chu Thế Hiên vừa mở miệng đã nói: “Ngày mai là thứ sáu, buổi tối tám giờ anh sẽđến khách sạn, phòng giống như lần trước, phòng số 1314, em có muốn tới tìm anhkhông?”
“Tôi bận rộn nhiều việc.” Cho dù không bận cũng không cần gặp mặt anh, cô cũngkhông muốn nhảy vào hố lửa.
“Anh đây đi tìm em, liền định như vậy đi, ngủ ngon!”
Đô đô... Đô đô...
Lúc này đổi thành anh cúp điện thoại, mà cô chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, tựtin của người này rốt cuộc ở đâu ra!
Đêm đã khuya, cô đang ở trong mộng vẫn nghe được đến thanh âm của anh, anh nóinhớ cô, yêu cô, cần cô... Trời ạ, cô không thể dễ dàng bị tẩy não, nhưng thanhâm kia vẫy đi không được, nghe lâu thậm chí tim sẽ đập thình thịch, trong mônglung cô có loại dự đoán, những ngày bình tĩnh không còn nhiều lắm.
Chu Thế Hiên nói được thì làm được, mỗi đến cuối tuần lập tức lên bắc, Kha TrúcAn ngay cả điện thoại của anh đều không thể cự tuyệt, tự nhiên càng khó màchống đỡ nói không với lời mời của anh, chỉ phải ỡm ờ đến theo cuộc hẹn vớianh.
Bởi vì thân phận của anh rất nổi tiếng, không thể cùng cô đi dạo phố hoặc côngkhai lộ diện, hai người nếu không phải gặp mặt ở phòng khách sạn, chính là ởtrong nhà trọ nhỏ của cô, thỉnh thoảng cũng sẽ lái xe đi hóng gió, nhưng nhấtđịnh là ngoại ô thưa thớt người ở, hẹn hò hoàn toàn không thể lộ ra ngoài ánhsáng.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, bởi vì công việc của bọn họ đều bận rộn, khi cùng mộtchỗ vẫn phải phân tâm, thường thường cô đánh máy tính, anh nghe điện thoại,nhưng chỉ cần nhìn đến đối phương ở bên cạnh, có thể có tâm tình yêu đương ngọtngào.
Bọn họ thật sự đang yêu sao? Cô không khỏi tự hỏi, vì sao thanh âm của anh,thân ảnh của anh, cứ tự nhiên xông vào sinh mệnh của cô như vậy? Nhưng cho dùnghi hoặc cũng vô dụng, anh luôn khiến cô khó có thể kháng cự.
Buổi chiều thứ bảy, hai người ở trong phòng nhỏ của cô, vừa ăn qua cơm trưa côlàm và bánh ngọt anh mang đến, hiện tại đang mặt đối mặt cùng nhau làm việc,hai máy tính còn dựa lưng vào nhau.
Chu Thế Hiên vốn đang nghiên cứu tư liệu, nhìn đến biểu tình nghiêm túc của KhaTrúc An, nhịn không được ngồi vào bên cạnh cô, thăm dò hỏi: “Trúc An, em đanglàm cái gì?” Tiếng nói anh ở bên tai cô, ảnh hưởng thật lớn tới sự chuyên chúcủa cô, vì thế cô buông bút vẽ đồ hoạ giải thích. “Là một hoạt động bán hànggấp rút của hãng bia, tôi phụ trách bức áp phích.”
Cô chỉ là một người mới, nhưng bởi vì ông chủ thưởng thức tác phẩm của cô,ngoại lệ mời cô tiếp nhận trọng trách như thế, tuyệt đối phải biểu hiện tốt.
“Em uống qua loại bia này chưa?” Anh nhớ tới tửu lượng thần kỳ của cô, khôngkhỏi cười rộ lên.
“Không có.” Cô thành thật lắc đầu. “Nhà máy buôn bán này tặng cho tôi hai chai,để ở trong tủ lạnh, nhưng tôi không muốn uống.”
“Như vậy sao được? Em muốn thay bọn họ làm quảng cáo, phải tự mình cảm thụ mộtchút, mới có thể tiến vào cái loại cảnh giới này.”
Anh không phải sâu rượu, nhưng thỉnh thoảng uống hai ly cũng rất vui sướng, hẳnlà muốn dẫn cô vào lĩnh vực này, để cô học thả lỏng mình.
“Tôi rất dễ say...” Anh nói không phải không có lý, nhưng cô cũng không quênbọn họ quen biết như thế nào.
“Có anh ở đây, em sợ cái gì?” Anh vỗ vỗ ngực cam đoan, anh đương nhiên sẽ bảovệ, trừ bỏ anh, ai cũng đừng nghĩ khi dễ cô!
“Tôi sợ nhất lại là anh!” Anh so với rượu mạnh gì đều nguy hiểm hơn, cô cònchưa uống cũng biết, trình độ uống rượu của anh nhất định siêu cao.
“Vậy sao?” Anh nheo mắt lại, bắt lấy lỗi trong lời nói của cô. “Nếu em sợ anh,vì sao tiếp điện thoại của anh, sao còn nguyện ý gặp mặt anh?”
Chính cô đều không thể làm rõ vấn đề khó này, anh đã trực tiếp hỏi như vậy, hạicô không chuẩn bị lại không thể phản đối, chỉ có thể cắn môi cúi đầu, ngay cảlời kịch mắng chửi người đều không được, rất mất mặt!
Thấy bộ dáng kinh hoảng ngượng ngùng của cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng nhutình ngàn vạn, nhưng không muốn cô khó xử, vươn tay sờ sờ mái tóc của cô, mỉmcười nói: “Chờ em nghĩ kỹ đáp án lại nói cho anh biết, anh đi lấy bia, em uốngrồi nhất định sẽ có linh cảm.”
Anh đi vào phòng bếp nhỏ mở ra tủ lạnh nhỏ, mà cô yên lặng nhìn bóng lưng củaanh, trong lồng ngực có cỗ cảm xúc trướng điền đầy, không thể nói rõ là cái gì,tóm lại trong mắt cô cũng chỉ có anh.
Chu Thế Hiên lấy bia, bật nắp ra, rồi trở lại ngồi bên cạnh cô. “Đến, uống xem,bia phải uống trực tiếp, không cần rót vào trong ly.”
Cô do dự một lát, nói cho mình làm người quảng cáo phải chuyên nghiệp, cố lấydũng khí rốt cuộc uống một ngụm, lại lập tức nhíu mày. “Thật đắng! Sao có ngườithích uống thứ này?”
Anh cười ha ha, tiếp nhận bia của cô uống hai hớp, cực kỳ vừa lòng gián tiếphôn môi như thế. “Bia làm từ nước, lúa mạch nha cùng cây huberlon [1] lên menmà ra, kỳ thật vị đắng như thế thực sảng khoái, ngươi có thể thêm Côca, tràxanh, nước chanh, hoặc nước sô đa có ga, hương vị sẽ trở nên dễ chịu hơn.”
“Thật vậy chăng?” Cô không thể nào tin được, vị đắng như thế sao có thể trở nêndễ chịu?
“Em đợi chút, anh giúp em pha một ly dễ uống, anh nhớ hình như anh có mua tràxanh.”
Mỗi lần anh tìm đến cô, đều sẽ mang bao lớn bao nhỏ đồ ăn cùng đồ uống, nhétvào tủ lạnh cùng ngăn tủ của cô, danh nghĩa là hồi báo cô nấu cơm cho anh ăn.Anh hiểu được, tự tôn của cô so với cái gì đều mạnh hơn, bởi vậy anh chỉ có thểdùng phương thức này chiếu cố cô.
Một cô gái độc lập sống bên ngoài, không có ba mẹ che chở, không có ngươi thânbạn bè làm bạn, cá tính lại đơn thuần nghiêm túc, bảo sao anh có thể yên tâm,nếu tối hôm đó cô đi đến phòng người khác, da đầu anh run lên một trận, khôngthể tưởng tượng sẽ có tình tiết gì, vì thế anh nhất định phải sớm một chút theođuổi được cô quay về Đài Nam, chỉ có lúc nào cũng đặt ở bên cạnh mình mới cóthể an tâm.
Xem anh hóa thân thành người pha rượu, thủ pháp còn rất lưu loát, Kha Trúc Ankhông khỏi một trận buồn cười lại một trận ấm áp, có thể làm cho tổng giám đốccủa ‘Tậpđoàn Điện tử Kình Vũ’ phục vụ chocô, hẳn là giấc mộng của ngàn vạn cô gái, hơn nữa anh ở trong loại ‘nhà bìnhdân’ này còn có thể ung dung tự tại, thật sự là bình dị gần gũi, cảm động lòngngười.
“Đến, uống thử xem.” Anh đem thành phẩm đưa đến trước mặt cô, trong mắt mangtheo một tia đắc ý.
Cô tiếp nhận ly thủy tinh, không quá xác định uống một ngụm, lập tức trợn tomắt. “Uh, dễ uống rất nhiều!”
“Có linh cảm chưa?”
“Nào có nhanh như vậy?” Cô lại uống tiếp hai hớp, cảm giác bay bổng, thực thoảimái.
Anh mỉm cười thưởng thức biểu tình say rượu của cô, cô nhất định không biết mànnày có bao nhiêu xinh đẹp.
“Từ từ sẽ đến, tiếp tục uống.”
“Anh không cố ý muốn chuốc say tôi chứ?” Cô liếc mắt một cái liền nhìn ra ýđịnh bất lương của anh, đàn ông hư.
“Có rõ ràng như vậy sao?” Anh thở dài, sao cô khó lừa như vậy chứ?
“Hừ...”
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, hô hấp của anh lâm vào dồn dập, tim đập cũng nhanhhơn vài lần, ôm bả vai của cô hỏi: “Anh có thể hôn em chứ?”
Anh không quên mình đã đáp ứng cô, nếu như cô không cho phép, chuyện gì anhcũng sẽ không làm, nam tử hán đại trượng phu nói là làm, nhưng hứa hẹn này thậtsự rất khó tuân thủ, hơn nữa khi cô dỡ xuống phòng bị, đàn ông bình thường đềunhịn không được muốn tiến công.
“Không thể...” Cô có chút say, ánh mắt đã mờ mịt, tâm tình lại bay bổng.
“Phải tới khi nào mới có thể?”
“Tuyệt đối không thể...” Cô lắc đầu, ha ha cười rộ lên, chủ động ngã vàp tronglòng anh, tay nhỏ bé còn ở trước ngực anh vỗ hai cái, thật sự sờ đã lắm nha,cứng rắn lại ấm áp, cô có thể ngủ ở mặt trên chứ?
Anh tùy ý cô chiếm tiện nghi, không chút nào để ý, ở bên tai cô nhẹ giọng nóinhỏ. “Trúc An, em có biết anh rất thích em hay không? Rất muốn em làm bạn gáicủa anh?”
“Câm miệng, tôi mới không cần nghe đâu!” Thanh âm của anh như có pháp thuật, côsẽ biến thành ngốc, biến thành ngu, trở nên không giống chính mình.
Nhìn khuôn mặt tươi cười trong trẻo của cô, anh biết được mình có hy vọng,nhưng cần một cơ hội, khiến cô hiểu được bọn họ nhất định thuộc về nhau, chỉmong ngày đó sẽ không đến quá muộn, dù sao lực nhẫn nại của đàn ông cũng có hạnnha.
Thứ hai đi làm, Kha Trúc An bận đến chín giờ tối mới về nhà, nhờ phúc của ChuThế Hiên, bức áp phích cô vẽ được ông chủ tán thưởng, liên tiếp lại có case đếntìm cô, đây là một bắt đầu tốt, cô phải quý trọng và nắm chắc.
Vội vàng rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ngủ, cô lại lăn qua lộn lại, đúng là ngủkhông được, cả ngày hôm nay cũng chưa nghe được thanh âm của Chu Thế Hiên,không biết là anh bận quá hay là quá mệt mỏi, làm sao có thể quên gọi điệnthoại cho cô? Mang tâm tình nghi hoặc mà tiếc nuối, mệt mỏi cô vẫn đi vào giấcngủ, chờ ngày mai rồi nói sau, anh bám người như vậy, không có khả năng im lặnglâu lắm.
Ra ngoài ngoài ý muốn, ba ngày kế tiếp cô cũng không có tin tức của anh, khôngkhỏi hoảng hốt lên, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh không phải cảm thấy cô khôngchơi vui, không có ý nghĩa nữa chứ? Dù sao người anh có thể chọn cũng nhiều nhưvậy, làm gì đơn phương yêu mến một cành hoa? Vẫn là một đóa hoa bình thườngkhông có gì lạ.
Nói thật, cô cũng không có tổn thất gì, chẳng qua thay anh nấu vài bữa cơm,cùng vài cái cuối tuần, hàn huyên một vài vấn đề không ý nghĩa, lại không cóchân chính yêu, không cần sợ bị trộm tim. Nhưng là vì sao? Cô nhịn không đượcnhớ tới anh lần nữa, nhắm mắt lại đều là anh.
Ngày ở trong rối ren vượt qua, tưởng niệm một người cũng chỉ có thể vụng trộmđể trong lòng, dù sao cô có thể nói cho ai đây, cô cùng tổng giám đốc‘Tập đoàn Điện tử KìnhVũ’ làm sao lại có thể cùng xuất hiện, bất luận kẻ nàocũng sẽ không tin tưởng.
Tối mười giờ thứ Năm, di động vang lên, Kha Trúc An cuống quít tiếp lên, lại làDương Thiến Văn vừa mới kết hôn không lâu, tiếng nói của cô vẫn lộ ra vuisướng.
“Trúc An, cậu chưa ngủ sao? Tôi vừa xong tuần trăng mật trở về, gần đây cậu thếnào, có tìm được bạn trai hay không?”
“Tôi tìm được công việc, về phần bạn trai... căn bản không quan trọng.” KhaTrúc An nói không ra chuyện xảy ra gần đây của cô, kia chẳng qua là cơn mơ,không khỏi liền bỗng nhiên tỉnh.
“Là như vầy, ông xã tôi có một bạn học nam độc thân, làm ở trụ sở điện, tôimuốn giúp các cậu làm quen.”
Ngày đó ở tiệc cưới Kha Trúc An nhận được hoa cô dâu, cũng khiến cho vài vị namsĩ chú ý, Dương Thiến Văn chọn một người già nhất thật đáng tin, nguyên nhân vìKha Trúc An bảo cha mẹ sớm ly hôn, nhất định phải để nửa đời sau của cô được ổnthoả.
“Không cần, tôi không thích cái trường hợp này, rất quái lạ.” Đây không phảilần đầu tiên có người muốn giới thiệu giúp Kha Trúc An, cũng không phải lần đầutiên cô khéo léo từ chối.
“Đã hai mươi lăm tuổi, không cần rụt rè như vậy, thử xem thôi!” Dương Thiến Vănhiểu được cá tính của bạn tốt này, dịu dàng đơn thuần lại kiên cường, chỉ là cóchút không thả ra.
“Cám ơn cậu, nhưng thật sự không cần, gần đây công việc của mình rất bề bộn,không có tâm tình này.”
Xem ra tâm ý đương sự đã quyết, Dương Thiến Văn cũng biết loại sự tình nàykhông thể miễn cưỡng.
“Được rồi, mặc kệ nói như thế nào, cậu đã nhận được hoa cô dâu của mình, nhấtđịnh sẽ xuất hiện đào hoa, đụng phải cũng đừng dễ dàng buông tha.”
“Uh, hy vọng có thể hạnh phúc giống cậu, tuần trăng mật du lịch chơi vuikhông?”
“Du lịch Châu Âu siêu đắt tiền, chúng tôi thiếu chút nữa phá sản, trở về saunày phải nhanh chóng làm việc kiếm tiền.”
Hai người hàn huyên mấy phút đồng hồ sau mới nói ngủ ngon với nhau, hẹn qua mộtlúc sẽ tụ họp các bạn học ra.
Sau khi gác điện thoại lên, tâm thần Kha Trúc An vẫn không yên, bắt đầu tưởngtượng một ít sự tình đáng sợ, Chu Thế Hiên có thể đã xảy ra chuyện hay không?Có lẽ anh nằm bệnh viện không thể cử động? Nếu không phải như thế, làm sao anhcó thể không có tin tức? Cô không muốn tin giữa hai người chỉ là một giấc mộng,đoạn nhu tình ngắn này cũng không có ý nghĩa, không biết từ lúc nào bắt đầu, côđã rất ỷ lại sự tồn tại của anh.
Rốt cục, cô lần đầu tiên chủ động gọi qua dãy số của Chu Thế Hiên, tiếng chuôngvang đến tiếng thứ năm, ngay lúc cô quyết định muốn cắt đứt thì điện thoại lạichuyển được, là một thanh âm của đàn ông xa lạ.
“Ngài khoẻ, đây là điện thoại của Chu tổng giám đốc, tôi là thư ký của anh,tiểu đệ họ Diêu, xin hỏi ngài là ai?”
Cô ngây người hai giây, không biết làm sao giới thiệu mình, chỉ có thể nói:“Tôi... Thật có lỗi, tôi nhầm rồi.”
Cô đang muốn chấm dứt đối thoại, Diêu thư ký lại chủ động hỏi. “Xin hỏi ngài làKha tiểu thư phải không?”
“Uh...” Ở trong thế giới của Chu Thế Hiên, hẳn là không có Kha tiểu thư khácchứ?
“Thật tốt quá, tổng giám đốc bảo tôi chuyển lời cho ngài, hiện tại anh khôngtiện nghe điện thoại.”
“Anh ấy bề bộn nhiều việc sao?” Cho dù ra nước ngoài, anh cũng sẽ gọi điệnthoại cho cô, vì sao lần này không có tin tức?
“Anh ở bệnh viện.”
Lo lắng của cô được xác minh, vội vàng truy hỏi. “Vì sao, anh ấy bệnh ra sao?”
“Tổng giám đốc xảy ra tai nạn xe cộ, qua hai ngày nữa mới có thể ra viện, nhưnganh không muốn để cho truyền thông biết, tất cả giữ bí mật.”
“Tai nạn xe cộ...” Cô dường không có biện pháp đứng vững, tựa vào tường ổn địnhmình, người đàn ông luôn cười đến tự tin mà sáng sủa kia, cô nghĩ đến cuộc sốngcủa anh chính là thuận buồm xuôi gió, làm sao có thể phát sinh loại ngoài ýmuốn này?
“Không có trở ngại, xin yên tâm, tổng giám đốc sẽ mau chóng gọi điện thoại chongài.” Diêu thư ký không tiện lộ ra nhiều lắm, vẫn là từ tổng giám đốc tự mìnhnói rõ có vẻ tốt hơn.
“Tốt, cám ơn anh.” Đối thoại chấm dứt như vậy, Kha Trúc An cuối cùng có đượcđáp án, lại không được bình tĩnh, ở bên trong phòng đi qua đi lại.
Đại ngu ngốc kia! Sao có thể khiến cho mình bị thương? Không phải đều có tài xếlàm thay sao?
Hay là anh tự mình lái xe không cẩn thận? Trong khi giãy chết, anh cư nhiênkhiến cô vướng bận như thế, hơi quá đáng!
Chuyện tới nay, cô không thể không tự thừa nhận với mình, lòng của cô đã bịngười nào đó chiếm cứ, từ nay về sau không thể lại tùy theo lòng mình, ngượclại lúc nào cũng bị đối phương tác động, loại cảm giác này hay là... Đã yêu?
Vô luận tâm tình là âm là tình, vẫn phải bình thường đi làm như cũ, buổi sánghôm nay, Kha Trúc An đi vào công ty sớm, dù sao ở nhà cô cũng miên man suynghĩ, không bằng sớm ra cửa một chút chuyển hóa lực chú ý.
Mới ngồi vào trước bàn làm việc không bao lâu, cô thấy ông chủ Eddy từ trongphòng “Bay” đi ra, vẻ mặt còn buồn ngủ, biểu tình mông lung, chẳng lẽ tối hômqua anh ngủ ở công ty sao? Eddy là một vị con lai, tóc đen mắt xanh, ngũ quanrõ ràng, càng khéo là anh cũng không mặc tây trang, luôn một bộ trang phục nhànnhã, giống hiện tại anh đang mặc áo sơ mi Batman, còn có một chiếc quần bãibiển màu mè.
“Sớm a!” Eddy ách xì một cái. “Tôi muốn đi ăn bữa sáng, cô muốn đi cùng haykhông?”
“Cám ơn, tôi đã mua sandwich.” Cho dù không có khẩu vị gì, nhưng cô hiểu đượclượng công việc có bao nhiêu nặng, nếu không ăn thứ gì sẽ mệt chết.
Eddy lấy ví da ra, anh tuấn rút ra ba tờ tiền giá trị lớn. “Trúc An, gần đây côbiểu hiện thật sự không tồi, tuy rằng ba tháng thử việc còn chưa hết, vẫn làtrước phát cho cô cái bao đỏ!”
“Cám ơn ông chủ.” Thực chất khen thưởng so với ca ngợi gì đều hữu hiệu hơn, ôngchủ thật không hổ là kỳ tài trong giới quảng cáo, cô mới tiến vào hơn mộttháng, sớm nghe nói đủ loại truyền thuyết của Eddy, tài hoa dào dạt, tràn ngậptính trẻ con, sức sống mười phần, khuyết điểm duy nhất tựa hồ chính là từng lyhôn.
“Tôi đi rồi, cuối tuần lại đến, hôm nay cô cũng sớm tan ca một chút đi!”
“Nha, tốt.” Mới tám giờ sáng ông chủ đã tan ca, thật là người thú vị.
Chính như lời nói của Eddy, thứ Sáu hôm nay quả thật không cần tăng ca, nhómđồng nghiệp còn mời nhau cùng đi ca hát tìm vui, nhưng Kha Trúc An lấy cớ cóviệc phải rời đi trước, cô ngay cả nói cũng không muốn nói, huống chi ca hátđây? Ra khỏi công ty, nhìn đồng hồ mới sáu giờ, khó được có thời gian nhàn rỗi,cô lại không biết phải đi đâu, trên đường cái người đến người đi, chỉ có cô đạpkhông ra bước đầu tiên.
Bỗng nhiên di động vang lên, cô cuống quít tiếp nhận, vừa thấy đúng là số điênthoại cô chờ mong nhất.
“Hi.” Thanh âm của Chu Thế Hiên cũng khoái trá giống như thường lui tới, giốngnhư chuyện gì cũng chưa phát sinh qua. “Thật có lỗi, anh rất muốn đi tìm em,nhưng anh hơi choáng váng đầu.”
“Anh ở nơi nào?” Dĩ vãng cảm thấy giọng trong điện thoại của anh thoải mái bìnhthường, thậm chí có chút dinh dính, giờ phút này so với cái gì đều khiến cô caohứng hơn.
“Hẳn là ở trong lòng em rồi? Phiền toái em giúp anh tìm xem, trong lòng em cóanh hay không?”
“Chu Thế Hiên! Anh rốt cuộc ở nơi nào?” Đã là khi nào còn nói giỡn? Cô nóng vộivô cùng, quả thực muống thét chói tai.
“Anh ở khách sạn, chỗ cũ của chúng ta, anh vừa nằm lên trên giường, rất nhớem.” Anh thật vất vả chạy ra bệnh viện, trực tiếp đi máy bay ra bắc, mặc kệ bamẹ cùng ông nội bà nội nói anh như thế nào, mấy ngày nay không nghe thấy thanhâm của cô, cả người anh buồn hỏng rồi.
“Tôi đi tìm anh, cứ như vậy.” Không nói hai lời ngắt điện thoại, cô lập tứcxuất phát đi khách sạn, số phòng cô đã nhớ thật rõ ràng, “1314” hài âm (âm đọc giốngnhau) là một đời một thế, có lẽ đời nàythật đã định nên vì anh vướng bận rồi, cô cũng không muốn quay đầu, cũng khôngthể quay đầu.
Nhảy lên taxi, 20 phút sau cô bước vào khách sạn, đi đến trước của phòng anh,khi anh mở cửa cho cô, câu nói đầu tiên là xin lỗi. “Thật có lỗi, mấy ngày naykhông liên lạc với em, hẳn là anh nên đi tìm em mới đúng.”
“Anh đừng động, nằm là tốt rồi.” Cô giúp đỡ anh chậm rãi đi đến bên giường,nhìn cái trán cùng tay phải của anh đều quấn quít lấy băng vải, trên mặt còn cóvài vết thương, cô cơ hồ muốn rớt nước mắt xuống, ông trời phù hộ, may mắn anhkhông có rời đi, còn sống so với cái gì đều quan trọng hơn.
“Chỉ là thương nhẹ, anh rất mạnh khoẻ không chết được.” Anh ngoan ngoãn trở lạitrên giường, nhưng cũng lôi kéo cô cùng nằm xuống, anh không muốn giữa haingười có khoảng cách gì. “Anh câm miệng!” Khẩu khí của cô thực dữ, lại nhẹ vỗvề mặt của anh, nhất là vài chỗ trầy da kia, cảm giác đau quá.
“Nhưng bộ dáng em có vẻ sắp khóc.” Anh xác định đây không phải mình nhìn lầm,hai mắt đều ngập nước, đủ để cho anh chìm chết.
“Tôi mới không có!” Cô hít sâu một hơi, không cho phép mình tan vỡ cảm xúc.
“Trúc An,” anh vươn tay trái không bị thương, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.“Thực xin lỗi, khiến em lo lắng, mẹ anh và bà nội anh suốt ngày đều canh giữ ởbệnh viện, anh không tiện gọi điện thoại cho em, em không biết các bà ấy có thểkinh ngạc bao nhiêu đâu.”
“Không sao, hiện tại anh có đau hay không? Anh không cần dùng lực.” Cô đem mặtdán ở trước ngực anh, cảm giác nhịp tim và hô hấp của anh, một lòng mới chậmrãi an tĩnh lại.
“Chút thương nhỏ mà thôi, tài xế của anh lái xe thực tuân thủ quy củ, là gặpđối phương say rượu mới phát sinh loại sự tình này, xem như vận khí không tốtđi.” Hoàn hảo là tai nạn xe ô tô, song phương đều bị thương nhẹ, lén giải hòa,không khiến cho truyền thông chú ý, nếu không anh càng đừng nghĩ chuồn khỏibệnh viện.
“Lúc sự tình phát sinh, nhất định rất đáng sợ.” Cô từng thấy tai nạn xe cộ vàilần, vô luận tình thế lớn nhỏ, luôn làm cho người ta kinh sợ khiếp đảm, vừanghĩ tới bọn họ có thể từ đây vĩnh viễn cách biệt, cô liền nhịn không được càngdựa sát vào lòng anh.
“Đúng vậy, anh sợ anh sẽ không còn được gặp lại người nhà, sẽ không còn đượcgặp lại em, còn có thanh âm em mắng anh.” Anh đem mặt vùi vào giữa mái tóc củacô, hít vào mùi hương kia, cảm thấy mỹ mãn hỏi: “Hôm nay em đặc biệt dịu dàng,là vì liên quan đến anh bị thương sao?”
“Đúng vậy, chỉ là thấy anh đáng thương.” Cô gật gật đầu, cố ý đem hành vi củamình hợp lý hoá, kỳ thật bọn họ cũng đều biết, đây bất quá là sự nói dối e lệ.
“Em đã có lòng đồng tình như vậy, tối hôm nay cũng không thể cùng ngủ với anhsao?” Mấy ngày nay anh nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, ngủ một chút cũngkhông ngon, khó được thân bị thương, hẳn là có thể hưởng chút đặc quyền chứ?
“A?” Anh thật to gan, dám nói với cô lời này? Muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôicủa?
Xem cô trừng lớn hai mắt, anh giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng. “Không có sự cho phépcủa em, anh cam đoan sẽ không làm cái gì, anh chỉ muốn cùng nằm trên giường vớiem, tựa như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Vì sao tôi phải cùng nằm trên giường với anh?” Cô cần lý do rõ ràng hơn.
“Bởi vì anh bị thương, anh rất đáng thương, anh rất bi thảm, anh cần một cái ôman ủi.” Anh làm nũng giống một tiểu hài tử, mà cô không thể không mềm lòng, cóđôi khi anh giống một người đàn ông trưởng thành, có đôi khi lại trẻ con muốnchết, hai loại diện mạo đều có mị lực.
“Nếu tôi ngủ, phải về nhà như thế nào?” Hơn một lần cùng giường với anh là vìcô uống rượu, lúc này đây cô lại thanh tỉnh thật sự.
“Không cần về nhà, không cần đi.” Tương tư sớm thành hoạ, anh không bao giờmuốn cô rời đi.
“Nhưng... Tôi lại không mang áo ngủ, cũng không chuẩn bị đồ dùng rửa mặt.” Côvẫn là có chút chần chờ, thật sự cứ lún xuống như vậy sao? Không cần từ chốinữa sao? Yêu một người dễ dàng như thế, có thể cũng thực dễ dàng tỉnh mộng haykhông?
“Trong khách sạn cái gì cũng có, vấn đề áo ngủ anh sẽ giúp em giải quyết.” Anhchỉ hướng va ly của mình, vẫn còn chưa mở ra. “Quần áo của anh tùy tiện em thíchmặc cái nào đều được, đương nhiên không mặc thì tốt hơn.”
Người này còn có khí lực bậy bạ, hiển nhiên là bị thương còn chưa đủ nặng, cônắm lên một cái gối đầu cảnh cáo. “Anh nói nữa, tôi liền đè ngộp chết anh.”
Tiểu bạch thỏ cư nhiên muốn đè ngộp chết đại sói hoang, tiểu nữ nhân bởi vì anhbị thương mà lệ quang lòe lòe, sao lại nhanh chóng biến hóa thành ma nữ đòimạng? Anh không khỏi ngửa đầu cười to, thậm chí tác động đến vết thương, đaukêu lên: “Đau, đau quá...”
Vui quá hóa buồn sao? Đứa ngốc. “Anh cẩn thận một chút, không cho phép cười.”
“Tốt, không cười sẽ không cười.” Anh nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng hỏi: “Anhcó thể hôn em không?”
“Không...” Cô vốn muốn nói không thể, không biết tại sao lại biến thành một câukhác. “Không biết...”
“Em không thích thì đẩy anh ra, anh chỉ muốn... Muốn hôn em.” Từ lúc mới gặpmặt đã muốn đến bây giờ, muốn đến đầu sắp hòa tan, lý trí sắp bốc hơi hết, lạivẫn không hy vọng cô có chút không muốn.
Cô không trả lời, lại nhắm hai mắt lại, vì thế anh hiểu được, bọn họ rốt cục đivào giờ khắc này, thời khắc ý hợp tâm đầu.
Lúc sáng sớm, hai người yêu ở trong lòng nhau tỉnh lại, giống nhau thấy một cáithế giới mới, tràn ngập ánh mặt trời cùng hạnh phúc.
“Chào buổi sáng.” Anh mỉm cười chào cô, tươi cười so với ánh mặt trời càng chóimắt hơn.
Cô không khỏi nghĩ đến ngày đó vừa quen biết, cô đi nhầm phòng lên giường anh,sau khi tỉnh lại lời thoại đầu tiên của anh chính là ‘Chào buổi sáng’, mà naybọn họ lại cùng giường mà ngủ, cô đã thanh toán không ít ‘tiền phòng’, để choanh hôn thiệt nhiều lần.
“Anh còn đau hay không?” Cô vuốt băng vải trên trán anh, sợ anh vừa kích độnglên sẽ đổ máu.
“Một chút cũng không đau, hôm nay em có đi làm hay không?” Cả người anh thưsướng vô cùng, ôm giai nhân, nói có bao nhiêu thỏa mãn thì có bao nhiêu thỏamãn, vụ tai nạn xe cộ này thật sự là hoạ trong phúc, bảo anh cả đời quấn băngvải cũng cam nguyện.
“Không cần.” Hôm nay là thứ Bảy, thời gian của cô hoàn toàn thuộc về anh, baogồm lòng của cô.
“Vậy… em tiếp tục ở với anh được không?”
Ngữ khí làm nũng của anh khiến cô không quen quá. “Cùng anh muốn làm cái gì?”
“Anh cũng không biết muốn làm cái gì, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với em.” Anhnắm tay cô hôn lên, dục vọng trong mắt cực kỳ rõ ràng, bất kỳ đàn ông bìnhthường nào cùng cô gái anh yêu cùng chung một đêm, nếu không muốn làm cái gìchỉ sợ phải đi gặp bác sĩ.
“Anh...” Cô rung rung, anh rốt cuộc muốn hôn đến khi nào? Cô mặc một cái áosơmi trắng của anh, nơi ở ngoài áo sơmi hầu như đều bị anh hôn qua, lại tiếptục như vậy, cô không nắm chắc có thể toàn thân trở ra.
Con ngươi đen của anh gắt gao nhìn thẳng cô, không cho cô lảng tránh tình cảmcủa anh. “Em chán ghét anh sao? Không muốn ở một chỗ với anh?”
“Em không nói như vậy.” Cô chu miệng lên, lưỡng lự giữa rụt rè và thẳng thắn,tuy rằng đã rõ tâm ý của mình, khoảng cách thổ lộ lại vẫn còn một đoạn đường.
Tâm tình của anh tốt, chủ động thay cô làm ra kết luân. “Thì phải là thích anh?”
“Anh thật nhiều lời, hạch hỏi.” Cô vừa nghe anh bị thương liền bỏ chạy tớithăm, còn như anh mong muốn cùng anh ngủ cả một đêm, cái này còn có nghi vấngì? Còn muốn cô nói ra miệng, anh thật không hiểu lòng của con gái.
“Bởi vì em không chịu nói cho anh biết, em thật keo kiệt.” Anh ở bên tai cô thởdài, đàn ông cũng cần hứa hẹn và cảm giác an toàn.
“Anh đừng bức em được không?” Tính cô sợ anh, nếu muốn cô nói ra miệng, khôngbằng khiến cô làm chút gì đó.
Anh theo ý tứ của cô không hề ép hỏi, chỉ là dịu dàng hôn lên môi của cô, nụhôn của anh rốt cuộc không cần hỏi, bởi vì cô không bao giờ né tránh nữa, liềnthành thực đối mặt anh cũng là đối mặt chính mình, cô quả thật đã trầm trong bểtình, cam tâm tình nguyện vướng bận vì anh.
Cảm tình của hai người yêu nhảy một bước dài, sau khi tạm chia tay cùng tưởngniệm, thầm nghĩ hoàn toàn có được lẫn nhau, bởi vì trên người anh còn cóthương, động tác không thể rất kịch liệt, nhưng bởi vì như thế, tất cả trở nênthong thả mà tra tấn, càng khiến người khó có thể chịu được, khó có thể kêungừng.
Hôm nay bọn họ chỗ nào cũng không đi, ở trong phòng kêu ba lượt room service,ăn một chút gì bổ sung thể lực, thời gian khác đều bận rộn ‘Nhận biết’ đốiphương. Điên liền điên đi, cô đã không thể bảo trì bình tĩnh, cho dù có thểtỉnh mộng, ít nhất cô cũng từng yêu.