Trong một hộp đêm với tiếng nhạc ầm ĩ , ở một góc nào đó đang có một cậu nhóclàm bạn với rượu .
Đã rất lâu , cậu chưa hề biết đi chơi bar là gì ? chưa hề nhớ đến uống rượucó cảm giác gì ?
Nhưng hôm nay tâm trạng cậu thì thực sự rất tệ , sức chịu đựng của cậu đãvượt giới hạn , cậu thấy chán ghét bản thân mình , cậu thấy bản thân mình sao màvô dụng quá .
Lại đưa một ly rượu lên uống cạn , cậu cười một cái thật chua xót .
Từ xa , Dung nhìn Tú mà thấy lòng mình rất đau , cô vừa nghe Bảo Anh gọi liềnnhanh chân vội vã mà đến đây .
Cô không muốn Tú như vậy ? Một cậu bạn ngoan ngoãn , chăm chỉ học hành sao tựnhiên lại biến thành như vậy chứ ? sao cậu lại vì chuyện của chị gái mình màbỗng trở thành con người như vậy ?
Cậu đau lòng cô cũng rất đau lòng cơ mà .
Từ bao giờ cậu lại trở lên yếu đuối như vậy ? cô không muốn , không muốn nhìncậu như thế này một chút nào , cô đau lắm .
- Đừng uống nữa –
Co lao đến giằng lấy trai rượu của cậu , đủ quá rồi , ba chai rượu lăn lônglốc trên sàn là đủ rồi .
- Kệ mình , để yên cho mình uống , cậu về đi –
Tú vừa nấc vừa với đến để lấy lại chai rượu
- Cậu phát bệnh hả , cô ấy chỉ buồn nhất thời thôi , cô ấy chỉ rung rinh nhẹchứ chưa yêu sâu đậm đâu ,sẽ nhất nhanh quên mà –
- cậu thì hiểu gì chứ -
Cô hoàn toàn bất lực , chưa bao giờ cô thấy cậu như vậy , cậu có phải đangbiểu diễn thái quá không ? người cần uống rượu và đau khổ lúc này phải là BảoAnh chứ đâu phải cậu .
-đừng uống nữa , sao cậu không động não mà suy nghĩ cách để kéo hắn lại vềbên Bảo Anh , sao cậu ngồi đây làm một chuyện vô bổ thế này –
Nghe Dung nói mà cậu cười một cái thật nhạt nhẽo
- Cách sao ? cậu nghĩ một khi anh ta ở trong tay Hoàng My mà có thể cướp anhta lại sao ? nếu Hoàng My không buông , chẳng ai có thể cướp được –
Nhắc đến tên Hoàng My khiến Dung nghiến răng kèn kẹt , Dung ghét cô ta , Dngnguyền rủa cô ta , cô ta đúng là mặt dày trơ trẽn mà .
- Cậu có đề cao cô ta quá không ? –
Anh Tú cười cười lắc đầu , đề cao sao? , cậu đâu có làm thế .
- Khinh thường trí tuệ của cô ấy là một sai lầm đấy –
- Tớ không tin cô ta giỏi như vậy , tớ nhất định giúp Bảo Anh đòi lại anh ta–
Cô thật sự muốn phát điên với Hoàng My này , cô ta có gì giỏi giang mà aicũng khen này khen nọ chứ , cô không tin cô ta có thể điều khiển cả thế giới này.
- Hắn mà về với Bảo Anh , nhất định cô ta sẽ cô đơn mà tức ói máu –
Tú nghe được câu này của Dung thì chợt quay ra nhìn Dung với ánh mắt phức tạp.
Cô đơn sao ? giúp hai người họ đến với nhau ? đó có phải là một ý kiến khôngnhỉ ?
- Được , tớ sẽ giúp chị dành về anh Nguyên , chúng ta về -
Tú hăng hái cầm tay Dung mà kéo ra ngoài , dù có đấu không lại nhưng cậu cũngphải thử , cậu không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế được .
————————————————–
- rốt cuộc mục đích của cô là gì -
Hắn chưa bao giờ cảm thấy ức chế đến vậy , hắn phải nắm tay cô ta đi đi lạilại trong trường rồi lại lượn lờ qua mặt nó , hắn cảm thấy mình như một con dốivậy .
-đi diễu hành thôi –
Hắn hừ mạnh rồi nở một nụ cười kinh thường .
- cô nghĩ mình là ai mà lại muốn đi diễu hành , tâm thần không ổn định à-
- mặc tôi –
Hoàng My rut tay mình ra khỏi cánh tay hắn rồi từ từ tiến đến chiếc ghế đángồi xuống nhìn trờ nhìn đất .
Hắn nghi hoặc tiến đến gần cô hơn
- Cô chẳng lẽ có thể đoán được tương lai sao ? –
Hoàng My liếc hắn một cái rồi cười nhạt
- anh nghĩ vậy sao ?-
- sao cô lúc nào cũng tỏ ra bí hiểm như vậy ? có phải đầu óc cô không bìnhthường đúng không ?-
- bao giờ anh nếm hết nỗi cô đơn thì lúc đó hãy hỏi lại tôi câu này –
Hắn ngồi xuống bên cạnh Hoàng My , hắn nhìn cô ấy thật sâu và thật kỹ , lúcnào hắn cũng thấy cô thật kiêu ngạo , hắn còn thấy cô có gì đó già trước tuổi ,cô suy nghĩ sâu sắc hơn , lời nói cũng chứa bao hàm ý sâu xa mà ở cái độ tuổinày quả thực không ai có thể đạt nổi .
Hắn phải công nhận , hắn chưa đủ thông minh để đối phó với cô , thời gian hắnở bên cô , hắn đã nhận ra được rất nhiều điều .
Cô lạnh lùng , nhưng cô vẫn quan tâm người khác theo cách riêng củamình
.
Cô là một người sống nội tâm và rất mẫn cảm .
- Cô rất cô đơn sao ? chẳng lẽ ba mẹ không thể bù đắp lỗi cô đơn trong cô sao? –
Nghe hắn hỏi vậy ,HoàngMy chỉ cười , hắn điều tra nó là điều chắc chắn rồi,nhưng hắn tưởng hắn có thể điều tra hết được sao ? Hắn tưởng đầu óc của nó chỉđể làm cảnh sao ?
- Anh mà cũng tin vào bản báo cáo điều tra giả đó sao ? đừng bao giờ điều tratôi và cố gắng hiểu được ý nghĩ của tôi –
Hắn ngạc nhiên đến nỗi xít ngã ghế kho nghe cô nói vậy , bản điều tra đó làgiả sao ? không thể nào , hắn đã dò rất kỹ rồi mà , cô có cha có mẹ , gia đìnhlà chủ của một công ty cũng thuộc hạng trung ở Mỹ , kết quả học tậ của cô cũngđạt loại khá trở lên .
Cô có một cuộc sống như thế thì điều gì lại khiến cô cảm thấy cô đơn như vậy? Hay cô ta bị tâm thần thật .
- Cô ganh tị với Bảo Anh nên muốn phá đám cô ấy sao ? bí mật giữa cô và cô ấylà như thế nào ? cô chỉ học chung trường với cô ấy thì sao lại có mối quan hệsâu sắc vậy ? Cô ấy sao lại sợ cô đến vậy ? –
- biết quá nhiều cũng không tốt đâu , tôi chỉ ước gì mình chẳng biết gì cả vàcũng chẳng cần quan tâm đến linh hôdn của ai cả -
Bóng dáng người con gái bước đi trong nàn gió lạnh , từng bước chân chậm dãibước trên nền đá lạnh lẽo , đôi vai gầy run lên như buốt giá , bóng dáng đó thậtcô đơn và nhỏ bé , liệu đó có hải cô gái luôn sống bằng vỏ bộc không ?
Những việc cô gái đó làm thật là kỳ quái khiến hắn cứ xoay trontrong các mốiquan hệ , hắn nhớ nó , thật sự rất nhớ .
Chap 60 : Dù cát có xoáy anh cũng sẽ vượt qua
Trong một hộp đêm với tiếng nhạc ầm ĩ , ở một góc nào đó đang có một cậu nhóclàm bạn với rượu .
Đã rất lâu , cậu chưa hề biết đi chơi bar là gì ? chưa hề nhớ đến uống rượucó cảm giác gì ?
Nhưng hôm nay tâm trạng cậu thì thực sự rất tệ , sức chịu đựng của cậu đãvượt giới hạn , cậu thấy chán ghét bản thân mình , cậu thấy bản thân mình sao màvô dụng quá .
Lại đưa một ly rượu lên uống cạn , cậu cười một cái thật chua xót .
Từ xa , Dung nhìn Tú mà thấy lòng mình rất đau , cô vừa nghe Bảo Anh gọi liềnnhanh chân vội vã mà đến đây .
Cô không muốn Tú như vậy ? Một cậu bạn ngoan ngoãn , chăm chỉ học hành sao tựnhiên lại biến thành như vậy chứ ? sao cậu lại vì chuyện của chị gái mình màbỗng trở thành con người như vậy ?
Cậu đau lòng cô cũng rất đau lòng cơ mà .
Từ bao giờ cậu lại trở lên yếu đuối như vậy ? cô không muốn , không muốn nhìncậu như thế này một chút nào , cô đau lắm .
- Đừng uống nữa –
Co lao đến giằng lấy trai rượu của cậu , đủ quá rồi , ba chai rượu lăn lônglốc trên sàn là đủ rồi .
- Kệ mình , để yên cho mình uống , cậu về đi –
Tú vừa nấc vừa với đến để lấy lại chai rượu
- Cậu phát bệnh hả , cô ấy chỉ buồn nhất thời thôi , cô ấy chỉ rung rinh nhẹchứ chưa yêu sâu đậm đâu ,sẽ nhất nhanh quên mà –
- cậu thì hiểu gì chứ -
Cô hoàn toàn bất lực , chưa bao giờ cô thấy cậu như vậy , cậu có phải đangbiểu diễn thái quá không ? người cần uống rượu và đau khổ lúc này phải là BảoAnh chứ đâu phải cậu .
-đừng uống nữa , sao cậu không động não mà suy nghĩ cách để kéo hắn lại vềbên Bảo Anh , sao cậu ngồi đây làm một chuyện vô bổ thế này –
Nghe Dung nói mà cậu cười một cái thật nhạt nhẽo
- Cách sao ? cậu nghĩ một khi anh ta ở trong tay Hoàng My mà có thể cướp anhta lại sao ? nếu Hoàng My không buông , chẳng ai có thể cướp được –
Nhắc đến tên Hoàng My khiến Dung nghiến răng kèn kẹt , Dung ghét cô ta , Dngnguyền rủa cô ta , cô ta đúng là mặt dày trơ trẽn mà .
- Cậu có đề cao cô ta quá không ? –
Anh Tú cười cười lắc đầu , đề cao sao? , cậu đâu có làm thế .
- Khinh thường trí tuệ của cô ấy là một sai lầm đấy –
- Tớ không tin cô ta giỏi như vậy , tớ nhất định giúp Bảo Anh đòi lại anh ta–
Cô thật sự muốn phát điên với Hoàng My này , cô ta có gì giỏi giang mà aicũng khen này khen nọ chứ , cô không tin cô ta có thể điều khiển cả thế giới này.
- Hắn mà về với Bảo Anh , nhất định cô ta sẽ cô đơn mà tức ói máu –
Tú nghe được câu này của Dung thì chợt quay ra nhìn Dung với ánh mắt phức tạp.
Cô đơn sao ? giúp hai người họ đến với nhau ? đó có phải là một ý kiến khôngnhỉ ?
- Được , tớ sẽ giúp chị dành về anh Nguyên , chúng ta về -
Tú hăng hái cầm tay Dung mà kéo ra ngoài , dù có đấu không lại nhưng cậu cũngphải thử , cậu không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế được .
————————————————–
- rốt cuộc mục đích của cô là gì -
Hắn chưa bao giờ cảm thấy ức chế đến vậy , hắn phải nắm tay cô ta đi đi lạilại trong trường rồi lại lượn lờ qua mặt nó , hắn cảm thấy mình như một con dốivậy .
-đi diễu hành thôi –
Hắn hừ mạnh rồi nở một nụ cười kinh thường .
- cô nghĩ mình là ai mà lại muốn đi diễu hành , tâm thần không ổn định à-
- mặc tôi –
Hoàng My rut tay mình ra khỏi cánh tay hắn rồi từ từ tiến đến chiếc ghế đángồi xuống nhìn trờ nhìn đất .
Hắn nghi hoặc tiến đến gần cô hơn
- Cô chẳng lẽ có thể đoán được tương lai sao ? –
Hoàng My liếc hắn một cái rồi cười nhạt
- anh nghĩ vậy sao ?-
- sao cô lúc nào cũng tỏ ra bí hiểm như vậy ? có phải đầu óc cô không bìnhthường đúng không ?-
- bao giờ anh nếm hết nỗi cô đơn thì lúc đó hãy hỏi lại tôi câu này –
Hắn ngồi xuống bên cạnh Hoàng My , hắn nhìn cô ấy thật sâu và thật kỹ , lúcnào hắn cũng thấy cô thật kiêu ngạo , hắn còn thấy cô có gì đó già trước tuổi ,cô suy nghĩ sâu sắc hơn , lời nói cũng chứa bao hàm ý sâu xa mà ở cái độ tuổinày quả thực không ai có thể đạt nổi .
Hắn phải công nhận , hắn chưa đủ thông minh để đối phó với cô , thời gian hắnở bên cô , hắn đã nhận ra được rất nhiều điều .
Cô lạnh lùng , nhưng cô vẫn quan tâm người khác theo cách riêng củamình
.
Cô là một người sống nội tâm và rất mẫn cảm .
- Cô rất cô đơn sao ? chẳng lẽ ba mẹ không thể bù đắp lỗi cô đơn trong cô sao? –
Nghe hắn hỏi vậy ,HoàngMy chỉ cười , hắn điều tra nó là điều chắc chắn rồi,nhưng hắn tưởng hắn có thể điều tra hết được sao ? Hắn tưởng đầu óc của nó chỉđể làm cảnh sao ?
- Anh mà cũng tin vào bản báo cáo điều tra giả đó sao ? đừng bao giờ điều tratôi và cố gắng hiểu được ý nghĩ của tôi –
Hắn ngạc nhiên đến nỗi xít ngã ghế kho nghe cô nói vậy , bản điều tra đó làgiả sao ? không thể nào , hắn đã dò rất kỹ rồi mà , cô có cha có mẹ , gia đìnhlà chủ của một công ty cũng thuộc hạng trung ở Mỹ , kết quả học tậ của cô cũngđạt loại khá trở lên .
Cô có một cuộc sống như thế thì điều gì lại khiến cô cảm thấy cô đơn như vậy? Hay cô ta bị tâm thần thật .
- Cô ganh tị với Bảo Anh nên muốn phá đám cô ấy sao ? bí mật giữa cô và cô ấylà như thế nào ? cô chỉ học chung trường với cô ấy thì sao lại có mối quan hệsâu sắc vậy ? Cô ấy sao lại sợ cô đến vậy ? –
- biết quá nhiều cũng không tốt đâu , tôi chỉ ước gì mình chẳng biết gì cả vàcũng chẳng cần quan tâm đến linh hôdn của ai cả -
Bóng dáng người con gái bước đi trong nàn gió lạnh , từng bước chân chậm dãibước trên nền đá lạnh lẽo , đôi vai gầy run lên như buốt giá , bóng dáng đó thậtcô đơn và nhỏ bé , liệu đó có hải cô gái luôn sống bằng vỏ bộc không ?
Những việc cô gái đó làm thật là kỳ quái khiến hắn cứ xoay trong các mối quanhệ , hắn nhớ nó , thật sự rất nhớ .