Editor: Lạc Y Y
"Này, tôi hỏi cậu, ngày kỷ niệm hôm ấy, cậu ta có dẫn cậu đi ăn không?" Chu Thước thấy Xuân Triều im lặng, trong lòng rõ ràng đã có đáp án, nhưng vẫn hận rèn sắt không thành thép.
Giải Xuân Triều cầm James lên, nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Không có"
Chu Thước thở dài: "Anh bạn, tôi biết cậu không phải là loại người ham tiền, cậu kết hôn với loại người này để làm gì? Cái tên Phương Minh Chấp này ngoại trừ có tiền, trông đẹp trai, còn có chút thông minh ra, thật sự không có ưu điểm gì nữa. Cả ngày túm được hai năm tám vạn cái gì đó... Tất nhiên những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là cậu ta phải đối xử tốt với cậu. Nhưng tôi thực sự nghi ngờ người này có trái tim hay không. Cậu ta kết hôn với cậu vào thời điểm đó giống như là hoàn thành nhiệm vụ vậy." Hắn lấy ly thủy tinh khắc hoa mắc trong tay Giải Xuân Triều xuống: "Tôi hỏi cậu, hắn hiện tại có biết dạ dày của cậu không tốt không? Cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, có thể uống bao nhiêu rượu, trời lạnh thì phải dán miếng giữ ấm, hắn có biết không? Đến người bạn như tôi còn biết chuyện này, Phương Minh Chấp hắn có biết không?"
Giải Xuân Triều cười cắt đứt bài luận dài của Chu Thước: "Được rồi, cậu cũng đâu phải là bạn bình thường, cậu là anh em nối khố cùng nhau trèo đèo vượt suối vào sinh ra tử. Cậu biết những chuyện này cũng phải thôi."
Chu Thước trợn tròn mắt, đang chuẩn bị hung hăng mắng anh hai câu.
Âm nhạc xung quanh đột nhiên thay đổi, âm nhạc vốn nhẹ nhàng êm dịu giờ trở nên hoạt bát trào dâng, ánh đèn dần mờ ảo, quả bóng disco khổng lồ treo trên trần nhà chậm rãi chuyển động.
Tiệc đêm chính thức bắt đầu rồi.
Sự chú ý của Chu Thước nhanh chóng bị chuyển dời, hắn chờ mong nhìn Giải Xuân Triều: "Sau khi kết hôn, cậu không nhảy nữa thì phải? Hôm nay nhảy không?"
Giải Xuân Triều kéo tay áo lên, đứng dậy đi vào sàn nhảy sôi trào chật kín hồng nam lục nữ(*)
Hồng nam lục nữ: thành ngữ tiếng Trung, chỉ những nam nữ thanh niên trong những bộ trang phục đẹp đẽ khác nhau.
Giải Xuân Triều khi còn nhỏ thân hình đã mảnh mai, lúc mới học tiểu học đã được đưa đến Cung Thiếu Niên học múa ba lê trong một khoảng thời gian rất dài. Mặc dù cuối cùng anh đã lựa chọn từ bỏ khi quyết định có nên đi theo con đường sự nghiệp hay không, ba lê đã để lại khí chất cao ngạo và tao nhã như một con thiên nga trên người anh. Dù cho anh có tùy tiện lắc lư theo âm nhạc điện tử táo bạo đi nữa.
Giải Xuân Triều giơ cao hai tay, cổ chân gầy gò thả lỏng tự nhiên, bắp tay săn chắc duỗi ra thả lỏng dưới lớp áo sơ mi trắng, xương quai xanh thẳng tắp thấp thoáng dưới đường viền cổ áo hở hang, vòng eo thon nhỏ đung đưa mang đến vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Cái loại gợi cảm này dường như là bẩm sinh, theo nhiệt độ của anh mà từ từ khuếch tán, giống như một hương thơm lười biếng và quyến rũ, sảng khoái và không thể kiểm soát được.
Dần dần, mọi người trên sàn đều dừng lại bước nhảy, lui sang bên cạnh thưởng thức phong cảnh đẹp hiếm thấy này.
"Tiểu Tam gia, vị trên sàn nhảy kia là ngài dẫn đến sao? Nhìn quen thế" Trưởng ban và Chu Thước rất thân nhau, tiến đến bên tai hắn hỏi thăm một câu.
Chu Thước cũng không giấu giếm, thản nhiên đáp: "Là tôi dẫn đến đó"
Trưởng ban lại cẩn thận ngắm Giải Xuân Triều một lần nữa, thần sắc chấn động: "Ôi, đây chẳng phải là vị trong nhà Phương thiếu kia sao! Kết hôn hồi đầu năm, cậu Giải?"
Chu Thước nghe lời này có chút chói tai, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cái gì trong nhà ngoài nhà, đây là bạn tôi, đừng hỏi nhiều như vậy"
Trưởng ban nhìn Chu Thước luôn không bận lòng với cái gì, ấy vậy mà mang theo ý giận hiếm thấy, liền vội pha trò: "Cái này không phải là kiến thức của tôi không đủ, đã lâu rồi tôi chưa thấy qua người sạch sẽ xinh đẹp như vậy, liền muốn hỏi thêm hai câu."
Chu Thước dán mắt ở giữa sàn nhảy, lơ đãng nói: "Ngài ở nơi này, có loại người nào mà không thấy qua? Chẳng qua là người như Giải Xuân Triều, trên thế giới cũng khó có thể tìm ra người thứ hai."
Trưởng ban cười rồi rời đi, một lát sau âm nhạc đã được đổi thành điệu nhảy Tango《Chỉ thiếu một bước》
Những vị khách đến với nơi như thế này đều có bản lĩnh. Hoà cùng âm nhạc, bên cạnh sàn nhảy ngay lập tức có một vị khách nữ diện váy liền xẻ cao đặt tay lên vai Giải Xuân Triều.
Giải Xuân Triều hiểu ý, ôm lưng nữ vũ công và trượt những bước nhảy theo điệu nhạc.
Tango của Argentina là một điệu nhảy mang tính tương tác cao. Khiêu vũ cũng giống như tán tỉnh. Nó đòi hỏi sự tham gia hết mình của người vũ công, họ cần phải bám chặt vào vách đá trước khi rơi xuống vực sâu.
Tình yêu sâu đậm lại kiềm chế.
Giải Xuân Triều thong dong nắm bắt nhịp điệu, nữ vũ công nhảy rất thoải mái vui vẻ.
Kết thúc bài hát, nữ vũ công còn nắm tay anh, thả mình vào điệu nhảy.
Giải Xuân Triều bất động thanh sắc rút tay ra và lịch sự chào bạn nhảy.
Anh đang chuẩn bị bước ra khỏi sàn nhảy thì nghe thấy giọng nói của Phương Minh Chấp từ phía sau: "Vị tiên sinh này, không biết tôi có vinh dự này không?"
Giải Xuân Triều theo bản năng muốn cự tuyệt.
Những tràng vỗ tay trong đám đông lại liên tiếp vang lên. Toàn bộ Cao Lĩnh Chi Hoa nổi danh nhất Bảo Kinh cư nhiên ở trước mặt mọi người chủ động mời người khiêu vũ, hơn nữa còn mời một cây bạch anh túc diễm lệ thanh quý.
Một số người trong đám đông nhận ra Giải Xuân Triều: "Ấy? Đó chẳng phải là vợ của Phương thiếu sao? Có thể ăn cẩu lương tươi ngon như vậy, thơm thật!"
Bàn tay của Phương Minh Chấp đang chờ đợi trên không, những đốm sáng thay đổi lướt qua làn da trắng lạnh của hắn, che giấu đi sự rùng mình nhẹ không thể kiểm soát được của anh.
Quân tử tuyệt giao, không có tiếng ác.
Coi như là duyên phận đã hết, Giải Xuân Triều cũng sẽ không để Phương Minh Chấp ở trước mặt nhiều người như vậy khó xử.
Anh xoay người, đặt tay lên bàn tay hắn.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, Giải Xuân Triều làm lại mang một loại hàm ý phong lưu của hạo nguyệt thanh phong.
Rõ ràng Phương Minh Chấp mới là người thống trị nơi này, nhưng trong một khắc bàn tay kia đặt lên, cả người thấp thỏm lo lắng đều được giải toả, Lần này Giải Xuân Triều nhảy là điệu nhảy của nữ.
Phương Minh Chấp nắm chặt tay Giải Xuân Triều, Giải Xuân Triều đặt chân lên eo hắn. Hai người dán rất gần, thắt lưng dán vào eo, mặt dán vào mặt.
Đôi hoa tai mới đính kim cương tỏa sáng như một ngôi sao như ẩn như hiện, lấp lánh động lòng người.
Giải Xuân Triều giống như con mồi giảo hoạt, không chút vội vàng, vừa chạm vào liền rời đi.
Mà Phương Minh Chấp chính là thợ săn từng bước ép buộc. Hắn giữ eo Giải Xuân Triều, cảm nhận được các cơ dưới lòng bàn tay co lại rồi căng ra theo bước nhảy nhanh nhẹn uyển chuyển của bạn nhảy. Nhưng mỗi khi hắn muốn kéo người đến gần, vòng eo mềm mại như không xương liền từ trong tay trượt đi, phảng phất giống như tên bài hát, hắn vĩnh viễn cũng không bắt được con mồi gần trong gang tấc.
Phương Minh Chấp càng nhảy càng nóng, bản nhạc lại kết thúc ngay chỗ tình yêu nồng cháy.
Anh không biết hắn lại có thể nhảy như vậy.
Hắn không biết mình thích khiêu vũ đến thế.
Hai người đờ người ngay khi điệu nhảy kết thúc.
Giải Xuân Triều hiển nhiên cũng nhảy đến động tình. Hai gò má của anh nhuộm đỏ ửng, đôi mắt to hơi rũ xuống giống như một hồ nước sâu dưới hai đêm sao, ánh đèn lưu chuyển giống như lá phong đỏ phiêu linh, trong đầm sâu gợn lên ánh sao vụn.
Phương Minh Chấp không thể dời mắt, tham lam nhìn ngắm vẻ đẹp thiêu đốt đó.
Đám đông đang say sưa thức tỉnh trong sự im lặng, tiếng hò reo huýt sáo nối tiếp nhau vang lên.
Giải Xuân Triều đẩy nhẹ một cái, Phương Minh Chấp không thể đứng vững, ngã vào đám nam nữ vây xem.
Đám đông phát ra tiếng cười thiện ý: "Tối nay Phương thiếu còn chưa uống rượu, liền say trong lòng tôn phu nhân rồi"
Giải Xuân Triều không chút lưu luyến đi ra khỏi sàn nhảy, Chu Thước cầm ly nước ấm nghênh đón: "Đổ mồ hôi rồi phải không, uống miếng nước đi."
Giải Xuân Triều không nhận, anh rủ mắt nói với Chu Thước: "Chúng ta đi thôi."
Chu Thước lắc đầu: "Không được, cậu mới đổ nhiều mồ hôi như vậy, không thể ra gió."
Giải Xuân Thủy thấp giọng nói: "Nhưng tôi muốn về nhà."
Chu Thước thấy anh có chút không thích hợp, liền thuận theo dẫn anh đến tiền sảnh lấy áo khoác, thay anh khoác áo lên mới phát hiện ra người này lúc không tự chủ được sẽ phát run.