Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 50: Chốn cũ



Edit #Salim

Beta #Kumoe

Loại thi cuối học kỳ này, đối với thiếu nữ không nghề nghiệp không học vấn chẳng khác nào mây bay.

Hứa Anh chẳng chút nào căng thẳng liền thi xong.

Trước ngày bay tới thành phố C, Hứa Anh đã đáp ứng với yêu cầu mãnh liệt của bố mẹ đem Cố Tinh Trầm về nhà ngủ một đêm.

Tuy rằng yêu sớm không tốt, nhưng bố mẹ Hứa cảm thấy con gái mình kém cỏi như vậy, đối phương lại là một đứa trẻ ưu tú, bỏ qua quá đáng tiếc.

Làm bố mẹ, bố Hứa mẹ Hứa lo lắng nhất chính là Hứa Anh phản nghịch, cùng với những nam sinh không đứng đắn bên nhau, làm chuyện bát nháo.

May mắn con gái bọn họ đọc sách không được, ít nhất vẫn còn đầu óc, tìm được bạn trai đoan chính ưu tú như vậy, coi như là chuyện tốt duy nhất. Thậm chí, còn cảm thấy con gái học tra của mình có thể tìm được học bá của khối yêu đương, lén lút còn có chút vui vẻ nhỏ.

Đối với gia giáo của Cố Tinh Trầm, bọn họ ít nhiều cũng hiểu biết.

Mẹ Cố Tinh Trầm đã học đại học, vào thời đại kia đại học bọn họ không thể với được, những gia đình có thể cho con gái học đại học chắc chắn điều kiện cùng văn hóa đều đăc biệt tốt.

Trừ bỏ họp phụ huynh, mẹ Cố Tinh Trầm cũng đã tới Hứa gia một lần. Người ta mở miệng ra đều là dương xuân bạch tuyết, tầm mắt của người tu dưỡng đúng là không tầm thường.

- --

Ngày hôm sau phải bay đi thành phố C, tâm tình Hứa Anh hưng phấn, đêm trước cũng không thể ngủ say, hôm sau liền ở trên máy bay dựa vào vai Cố Tinh Trầm ngủ một lát.

Cuối cùng lúc ba giờ đã tới được thành phố C.

Cố Tinh Trầm lúc trước đã thuê được một homestay, mở mật mã, trực tiếp vào ở, hai phòng một sảnh, wifi nồi chén bồn tắm đầy đủ mọi thứ, là một căn nhà nhỏ.

Bố mẹ hoàng đế cách trời xa, trong nháy mắt được feel tự do. Hứa Anh ngay lập tức liền nhảy nhót! Hoàn toàn được thả bay lên trời!

Cố Tinh Trầm cũng chiều cô, đồ ăn vặt cho ăn, không bắt học tập, mỗi ngày muốn thân thiết thì thân thiết, toàn bộ Hứa Anh giống như hóa thân thành một con ngựa hoang đứt cương.

Cuộc thi âm nhạc là ba ngày cuối tuần, vừa vặn chính là khi bắt đầu kỳ nghỉ đông. Một nửa thời gian đều tới phòng phát sóng để tập luyện, học hỏi, thời gian khác đều là tự do.

Trước khi thi đấu cũng vẫn thuận lợi, giọng hát Hứa Anh trời sinh đã tốt, hơn nữa trước kia Kim Vũ cũng đã huấn luyện qua, một đường đánh tới tám hạng đầu tiên.

- --

Cuối cùng vào ngày nhàn hôm đó, Hứa Anh quyết định sẽ đi thành phố N một chuyến, thả lỏng một chút.

Mùa đông ở phía nam, không giống như phương bắc, trời vân mây đạm rất đẹp. Thành phố N mùa đông mênh mông, cỏ cây rầm rì, ngẫu nhiên có mấy chiếc lá cây rơi xuống.

Trung học 92 đang nghỉ đông, cửa hàng ở cổng lớn cùng cổng bên đều rất an tĩnh. Bảo vệ cổng vẫn đang ngủ gà ngủ gật, Cố Tinh Trầm cùng Hứa Anh lấy ra chứng minh nhân dân làm đăng ký, liền được cho vào.

Hứa Anh đi trước, Cố Tinh Trầm từ từ bước theo sau, đi qua mỗi một chỗ, luôn có chút đoạn ngắn hồi ức của bọn họ tuôn ra.

Nghĩ lại năm ấy, Hứa Anh ở trường trung học 92 có thể so với Bát Trung hiện tại còn nổi tiếng hơn.

Sau khi từ cửa sau trường học đi ra liền tới nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

Hứa Anh ôm cánh cười rộ: " Cố Tinh Trầm, khi đó cậu thật sự rất lùn! Ngày đó tớ thiếu chút nữa không thèm bỏ cậu vào mắt."

Mí mắt Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh giật mình, một người cao hơn 1 mét 8, dễ như trở bàn tay đem đỉnh đầu Hứa Anh toàn bộ nhìn rõ ràng.

" Phải không."

Hứa Anh đi tới, bay nhanh ôm lấy cằm cậu, chắp tay sau lưng cười tủm tỉm: " Đúng vậy, cậu phải cảm ơn mấy tên tay sai nhỏ vô dụng kia của tớ. Lúc ấy bọn họ không tìm được người giống như được đề cử, tớ thì sốt ruột yêu đương, liền nghĩ...... Thôi, tạm chấp nhận cậu cũng được."

Cố Tinh Trầm cười lạnh liếc nhìn cô một cái.

" Nghe thật đúng là khổ cho cậu rồi!"

Hai người ngây người trong chốc lát, liền đi tới đường phố đã thường xuyên tới lui, tiệm ăn cá đã từng quen thuộc.

Thời điểm bọn họ tới, vừa lúc người hẹn cũng đã tới rồi.

- -- Tô Dã vẫn là bộ dáng sáng láng ánh mặt trời, trong miệng ngậm thuốc lá đốt tới đầu, tay dắt An Tiểu Thuần.

Bốn người ngồi xuống ở tiệm ăn cũ.

Hứa Anh vẫn luôn xoa đầu tóc mềm mại của An Tiểu Thuần: " Ba năm không thấy, Tiểu Thuần đã lớn vậy rồi sao, cao hơn đúng không?"

An Tiểu Thuần hơi rũ mặt, có chút ngượng ngùng tự nhiên: " Chị Hứa Anh, em cao lên rồi."

" Ôi ôi, thật ngoan."

Hứa Anh xoa xoa gương mặt trắng nõn của cô bé, ở phương bắc, em gái trắng trẻo mềm mại như vậy rất hiếm: " Vẫn nhớ hồi nhỏ em thường xuyên nói thích chị, có phải không?"

An Tiểu Thuần cười ôn hòa, tiếng nói cũng mềm mại: " Vâng, mỗi lần chị đến đều cho em đồ ăn ngon, đoạn thời gian kia mỗi ngày em đều muốn chị đến tìm chúng em chơi."

Hứa Anh có chút thích em gái mềm mại này, cười tủm tỉm mà nắm lấy tay An Tiểu Thuần.

Tô Dã phun ra vòng thuốc, đem tay An Tiểu Thuần kéo qua đặt trên đùi mình: " Sờ nữa thu phí! Đừng có chiếm tiện nghi của Tiểu Thuần nhà tôi."

Cậu ta quay đầu lại đối diện Cố Tinh Trầm đang khử trùng bát đũa cho Hứa Anh nói: " Quản lý Hứa yêu tinh nhà cậu cho tốt, nơi nơi quyến rũ người ta."

Hứa Anh nhìn Tô Dã, hồi cấp hai vẫn luôn đối lập cùng cậu ta.

Năm đó thằng nhóc này dám cùng mình tranh chức lão đại của khối, trở thành tử địch thật lâu, nhưng vậy mà sau này không thể hiểu nổi sao cậu ta lại thân thiết cùng Cố Tinh Trầm.

Xem mặt mũi của Cố Tinh Trầm, Hứa Anh mới miễn cưỡng hòa giải cùng cậu ta.

Hứa Anh: " Hơ, lực chiếm hữu mạnh như vậy, Tiểu Thuần làm em gái cậu cũng thật bất hạnh. Dứt khoát đi theo chị cho rồi."

Sau đó Hứa Anh phát hiện, khi cô nói lời này, Cố Tinh Trầm, Tô Dã cùng Tiểu Thuần đều nhìn cô một cái, không khí có chút vi diệu, Hứa Anh muốn hỏi sao vậy, Cố Tinh Trầm đổ trà kiều mạch cho cô ngắt lại: " Uống chút đồ nóng, ấm áp dạ dày."

Hứa Anh: "........"

Ôm ly trà, Hứa Anh nhìn An Tiểu Thuần đôi mắt đầy bất an lo sợ --- Cô đang muốn lấy tay cô bé từ trong bàn tay Tô Dã rút ra, nhưng Tô Dã vẫn túm không buông.

Hứa Anh có chút kinh ngạc mà hiểu: Mẹ ơi! Tên Tô Dã lang thang cà lơ phất phơ này, chẳng lẽ tới chính em gái mình cũng không buông tha??? Chết mất thôi, lại là một tên cầm thú không quản nổi nửa người dưới.....

Hai mươi phút sau, một phần lớn canh cá ớt hầm cải chua được bưng lên, khí nóng lượn lờ.

Bốn người vừa ăn vừa hồi ức lại chuyện khi còn nhỏ, sau đó ra tới khu bên cạnh đi dạo.

Hứa Anh mang theo An Tiểu Thuần đi đằng trước, hào phóng mà mua mua mua, ăn ăn ăn, phía sau Cố Tinh Trầm cùng Tô Dã hai thiếu niên vóc dáng cao lớn đi cùng một chỗ, sắc mặt không nhẹ nhàng sung sướng như khi ăn cơm vừa rồi. Cố Tinh Trầm nhìn đằng trước, ánh mắt tối tăm, Tô Dã vỗ vỗ bả vai cậu.

" Yên tâm, miệng Tiểu Thuần rất kín, sẽ không lỡ miệng."

" Vậy thì tốt rồi."

" Hiện tại bệnh tình có tốt hơn không? Xem trạng thái tinh thần của cậu bây giờ, so với lần trước chúng ta gặp mặt khá hơn nhiều." Tô Dã xem bóng dáng Hứa Anh một cái: " Nếu có thể trị được cho cậu, cuối cùng Hứa Anh cũng làm được chuyện tốt. Chẳng qua năm đó nếu không phải dì Cố qua đời, Hứa Anh lại một hai phải cùng cậu chia tay, cậu cũng không đến mức......"

Bị ánh mắt trời sinh lãnh cảm của Cố Tinh Trầm nhìn qua, Tô Dã không thể cất lời đi xuống. Lòng tự trọng của Cố Tinh Trầm rất mạnh, không thích nghe những lời nói đồng tình từ người khác.

" Thôi, không nói những lời này. Nhưng nói tới Hứa Anh, cô ấy cũng đã năm ba rồi, tham gia chương trình âm nhạc này là có ý gì?"

Cố Tinh Trầm bất đắc dĩ cười một cái, đôi mắt có chút cưng chiều: " Cô ấy thích náo loạn, cậu cũng biết."

Tô Dã gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: " Tôi thấy dạo này cô ấy thật sự nổi tiếng rồi, fans trên Weibo cũng hơn ba trăm vạn. Tư thế này là muốn ra vào giới giải trí sao?"

Cố Tinh Trầm: " Cô ấy không nói gì. Chúng tớ đã hẹn nhau sẽ cùng đi Bắc Kinh học đại học, trường học cũng đã thương lượng qua, hẳn sẽ không."

" Vậy thì tốt rồi. Bình tĩnh mà xem xét, thật ra cô ấy rất thích hợp với giới giải trí dùng mặt kiếm cơm, chẳng qua......"

Tô Dã dừng một chút, cậu ta vốn muốn hỏi vì sao lại mặc kệ Hứa Anh tới tham gia cuộc thi náo loạn này, nhưng nghĩ chỉ số thông minh của chính mình còn nghĩ tới, đầu óc của Cố Tinh Trầm kia khẳng định đã nghĩ rồi, nhất định đã có khổ nhục kế riêng.

Lại nói, Hứa Anh đẹp thì đẹp, nhưng lại ngang bướng, ăn mềm không ăn cứng, càng quản càng phản, chỉ có thể theo cô.

Cho nên, cuối cùng Tô Dã chỉ mạnh mẽ vỗ bả vai Cố Tinh Trầm: " Cậu thông minh như vậy, khẳng định tất cả mọi khả năng đều đã suy xét qua. Nhưng tớ vẫn muốn dong dài một chút, bởi vì nếu cậu cứng lên còn điên cuồng hơn so với Hứa Anh, tớ cũng không yên tâm."

Cố Tinh Trầm cười một cái, đáy mắt mông lung: " Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."

Tô Dã: " Tớ muốn nói, nếu cậu không muốn cùng cô ấy chia tay, liền ngàn vạn lần đừng cho cô ấy tiến vào giới giải trí!"

- --

Tạm biệt hai anh em nhà Tô Dã, Hứa Anh một hai phải đi tới nhà trước kia của Cố Tinh Trầm đi dạo.

Hứa Anh ở đằng trước, Cố Tinh Trầm đi theo sau nhìn bóng dáng cô có chút xuất thần. Cậu nghĩ tới đối thoại cùng Tô Dã.

Kỳ thật Tô Dã đã nghĩ về Cố Tinh Trầm quá lý trí máu lạnh, cậu mặc kệ Hứa Anh dự thi, chỉ là cậu không còn cách nào, chỉ muốn cho cô được vui vẻ, để cô không cảm thấy phiền cậu mà thôi.

Hứa Anh không biết suy nghĩ Cố Tinh Trầm, tất cả lực chú ý của cô đều ở bốn phía --- đường phố quen thuộc, thậm chí còn chút gương mặt mơ hồ quen biết xuyên qua trong đó, cảm giác rất tốt.

Tới tận khi......

" Cố Tinh Trầm, mấy người kia quen cậu sao?"

Kia hẳn là hàng xóm Cố Tinh Trầm, một bên dắt con đi xa một chút, một bên cau mày nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm thì thầm với con điều gì đó.

Hứa Anh có chút kỳ quái: " Bọn họ bàn tán gì vậy, sao lại có cảm giác..... Không phải lời hay."

Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái: " Không có gì, trước kia quan hệ hàng xóm không tốt lắm, không cần quan tâm."

Cậu kéo tay Hứa Anh, hướng đầu ngõ mà đi tới, cách xa đám người kia.

" Mẹ ơi mẹ xem, chị gái kia cũng là người điên sao, chị ấy cùng kẻ điên ở bên nhau kìa." Bé gái nhỏ kéo kéo ống quần mẹ, chỉ chỉ Hứa Anh.

Người phụ nữ kia giống như bị tước da dưa chuột, đem ngón tay con bắt lấy: " Đừng chỉ lung tung. Kẻ điên đánh người không phải phạm pháp, chớ chọc đến nó, coi như không nhìn thấy!"

Sau đó người gần đó bắt đầu tụ tập lại, xem náo nhiệt. Năm đó chuyện ồn ào tới không nhỏ, Cố Tinh Trầm ở khu này có chút nổi tiếng, bị người ta đồn rất lâu, mọi người năm đồn mười mà lên.

" Thằng nhóc kia lại trở lại?"

" Hai mẹ con nó đều có bệnh tâm thần."

" Dọa người thật, đoạn thời gian kia còn nghe thấy trên lầu có tiếng đàn bà khóc."

" Sau đó lại cắt cổ tay chết....."

" Giữa mùa hè, mùi tanh kia dưới lầu gửi thấy còn không chịu nổi! Con của bà ta ở trong nhà còn không thèm báo cảnh sát, nói không chừng còn là nó giết."

" Con của bà ta hình như cũng có bệnh giống như vậy, thời gian kia nhìn thấy ai cũng không cười."

" Tôi biết tôi biết, nó đi gặp bác sĩ tâm lý tôi đã thấy hai lần."

" Chính là vậy đó, loại thích tự sát."

" Nghe nói loại bệnh này, dao cắt trên mạch máu chẳng những không thấy đau, ngược lại còn cảm thấy sung sướng."

" Má ơi, loại biến thái nào cũng có......"

" Này cô nhóc kia thoạt nhìn rất bình thường, cũng không biết có phải bị thằng nhóc kia dụ dỗ không......."

" Nha."

- --

Cố Tinh Trầm ở đại sảnh lấy vé xe, Hứa Anh ôm cánh tay đứng ở cửa nghe nhạc, cô lớn lên xinh đẹp, ăn mặc cũng thời thượng, đứng chỗ nào cũng thu hút ánh mắt.

Từ cửa pha lê thấy bóng dáng thiếu niên đến gần Hứa Anh đột nhiên xoay người, kính râm ngăn trở tầm mắt, cười lộ ra một loạt răng trắng, tiến tới ôm lấy cánh tay thiếu niên.

" Bé ngoan Tinh Trầm thật là tốt, cùng cậu ở bên tớ không cần nhọc lòng làm việc gì!"

Cố Tinh Trầm xoa bóp gương mặt cô, cảm xúc trong lòng bàn tay trơn mượt, rất non, rất thoải mái, trong lòng cũng ngứa theo một chút: " Ở bên tớ rất vui vẻ sao?"

" Đương nhiên!" Hứa Anh uống đồ uống: " Tùy tùng miễn phí thật tốt."

Cố Tinh Trầm cũng không để ý lời nói lộn xộn của Hứa Anh, chỉ mỉm cười, suy nghĩ:

- -- Thế giới có cô, thật đẹp.

Người trên xe không nhiều lắm, Hứa Anh dựa vào gần Cố Tinh Trầm ngồi, Cố Tinh Trầm đọc sách, cô ôm di động ở trong nhóm bạn tốt WeChat nói chuyện phiếm.

Bên trong có năm người, trừ Trần Tinh Phàm tên chị đại siêu cao, người khác đều là đã có bạn trai --- Một đoàn thể thiếu nữ bất lương, trưởng thành sớm.

Cho nên cả nhà trêu chọc Hứa Anh sắp sửa thăng cấp thành đại minh tinh, sau khi khẳng định thứ bảy cô chắc chắn sẽ dành được giải quán quân, lại tự nhiên mà nói về bạn trai của mình.

Đường Đường < Mẹ nó tiểu Anh, Cố Tinh Trầm còn giặt quần lót cho cậu?>

Đường Đường < ( hoảng sợ)......>

An Trân Trân < Hai người yêu đương có thể biến thái tới vậy không!>

Trần Tinh Phàm < Hai người bọn họ vẫn luôn không bình thường ( ha hả) ( ha hả) ( ha hả)>

Hứa Anh < Cút ( phất tay tạm biệt)>

Tống Tiểu Chi < 666>

Tống Tiểu Chi < Ôi tiểu Anh xã hội đen của tôi, đúng là trâu bò nhất Bát Trung, tới học bá còn phải giặt quần lót cho cậu!>

An Trân Trân < Tuy rằng tớ cảm thấy ông chồng nhà tớ đã quá yêu tớ rồi, nhưng giặt quần lót..... Khẳng định cậu ta sẽ không bao giờ muốn! ( hâm mộ)

Đường Đường < Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nam sinh cao lãnh như Cố Tinh Trầm, bộ dang giặt nội y cho con gái như thế nào.>

Đường Đường < Cố Tinh Trầm cũng quá ấm áp rồi>

An Trân Trân < Cùng với học bá cao lãnh trong tưởng tượng của tớ hoàn toàn không giống nha ~>

An Trân Trân < @Hứa Anh cậu ấy nhất định yêu cậu yêu đến muốn điên luôn>

Đường Đường < Nhớ phải quý trọng ( chúc phúc)>

Trần Tinh Phàm đột nhiên chen vào.

Trần Tinh Phàm < @Đường Đường @An Trân Trân các cậu có thấy cậu ấy giống con hamster nhỏ trong lòng bàn tay của Cố Tinh Trầm không?>

Trần Tinh Phàm < Gì cũng không cần làm>

Trần Tinh Phàm < Mỗi ngày chỉ cần thức dậy trong lòng chủ nhân là được>

Trần Tinh Phàm < @Hứa Anh cậu cũng đừng ngốc, Cố Tinh Trầm đã tính toán rất sâu rồi! Cậu cái gì cũng ỷ lại cậu ta, đến lúc rời đi cậu ta cậu đến cơm cũng không ăn nổi>

Hứa Anh <.............>

Trần Tinh Phàm < Ha hả>

Cuối cùng là, Trần Tinh Phàm bị chủ nhóm Hứa Anh, kick ra khỏi nhóm!

Thu tay xong, Hứa Anh nghe nốt ca khúc của trận chung kết cuối cùng, lại giao lưu WeChat cùng một tuyển thủ khác một chút, liền thu được tin nhắn từ Giang Hoàn cùng Kim Vũ.

Hứa Anh trở về sau, nhạc cũng không nghe vào có chút thất thần.

Khuỷu tay chống bàn nhỏ, Hứa Anh chống cằm nhìn sườn mặt Cố Tinh Trầm dưới ánh mặt trời.

Thiếu niên an tĩnh, văn nhã, thanh tú, bởi vì vóc dáng cao, cho nên cho dù diện mạo có chút nữ tính vẫn đầy hơi thở đàn ông, thực lực bạn trai rất đủ.

Hứa Anh nghĩ:

Hóa ra bạn trai người khác không phải như vậy?

Nhưng, từ nhỏ Cố Tinh Trầm đã đối với cô như vậy rồi?

Cậu không hề kiêng kị mà giặt nội y cho cô, còn thay cô mua đồ ăn sáng, mua băng vệ sinh....... Thậm chí có hôm đi học còn bị bà dì tới làm bẩn, đều là Cố Tinh Trầm tìm quần cho cô thay, sau đó đem quần bị dính máu của cô mang đi giặt.

Ăn cơm nóng sẽ thổi cho cô, đau bụng sẽ xoa, đúng rồi, tháng này quần áo Cố Tinh Trầm giặt thay, tới tắm rửa nửa tháng nay cũng là......

Trời ơi.

Bỗng nhiên cảm thấy Trần Tinh Phàm tựa hồ nói cũng không sai.....

Cô thật sự...... Giống như hamster nhỏ Cố Tinh Trầm nuôi???

A.

" Cố Tinh Trầm."

" Ừm."

" Tớ cảm thấy...... Có phải tớ quá ỷ lại vào cậu hay không?"

Cố Tinh Trầm buông sách, hai đôi mắt tương giao, đôi mắt thiếu niên vẫn thuần túy màu đen, vừa thanh vừa sâu, khí chất cùng diện mạo có chút đơn thuần.

" Không tốt sao?"

"....... Cũng không phải không tốt." Hứa Anh nhấp môi: " Chỉ là cảm thấy, giống như không giống với những người khác cho lắm."

Môi cong hạ xuống, Cố Tinh Trầm vuốt ve sườn mặt cùng vành tai Hứa Anh, cậu cười rộ lên rất có trí thức phong độ, an an tĩnh tĩnh.

Hứa Anh cũng đáp lại mỉm cười: " Gần đây cậu cười thật nhiều, tới phía nam cùng tớ rất vui vẻ sao?"

" Ừm."

Hứa Anh rất thích tiếng nói trầm ấm của Cố Tinh Trầm, đặc biệt thời điểm cậu nói " Ừm", tới hầu kết còn truyền tới cảm giác chấn động nhàn nhạt, đặc biệt dễ dàng làm động nhân tâm: " Còn không mau cảm ơn tớ!"

Cố Tinh Trầm ấn đầu Hứa Anh tới gần mình, hôn trán cô.

" Cảm ơn cậu, Hứa Anh."

Cảm ơn cậu, để cho tớ trong thời gian ngắn ngủi có lại một cái nhà.

Mấy ngày qua, bọn họ ngủ chung, cậu hâm nóng sữa cho cô, nấu cơm cho cô, cô ôm cậu, rúc trong lồng ngực cậu ngủ, gọi cậu một tiếng chồng, nói yêu cậu, thích cậu, vẫn luôn luôn muốn cùng cậu ở bên nhau.

Thật ấm áp.

Cô quả thực..... Giống như đã gả cho mình, trở thành một nửa của mình.

Chút ấm áp kia từ đầu quả tim lan tràn, đôi mắt Cố Tinh Trầm cũng hơi nheo lại, cười tới lộ ra chút nếp nhăn.

- -- Quá đẹp, những ngày tháng như vậy.

- -- Thậm chí có khi cậu còn nghĩ cho dù sóng gió có là gì, hiện tại hạnh phúc là được.

Hứa Anh ôm cánh tay Cố Tinh Trầm cọ cọ chốc lát, ngẩng đầu.

" Đúng rồi, buổi tối tớ phải cùng bạn bè ăn cơm nha? Nha, chính là tên ngốc Kim Vũ kia, từ Bắc Kinh bay tới để cổ vũ cho tớ tham gia trận chung kết."

" Tên đần kia một hai phải muốn ăn cơm cùng cậu, không biết phát điên cái gì."

" Tớ cũng không muốn để ý tới cậu ta."

" Kim Vũ." Cố Tinh Trầm dần dần tắt ý cười, mày như có như không nhíu lại. " Cậu không muốn để ý thì cự tuyệt là được. Vừa lúc, tớ cũng không muốn gặp người không thân."

" Nhưng tớ đã đồng ý rồi."

Hứa Anh kéo kéo tay Cố Tinh Trầm, hôn tay cậu: " Dù sao cậu ta đối với cậu cũng có thành kiến, chúng ta đi tới diễn trò yêu đương, làm tức chết cậu ta là được!"

Cố Tinh Trầm nhìn cô không nói lời nào, Hứa Anh nịnh nọt, giống như đang sờ một con cún khổng lồ xoa xoa đầu tóc cậu: " Bé ngoan Tinh Trầm, cậu nói xem tớ có thương cậu hay không?"

" Tới tình địch của cậu, tớ cũng giúp cậu đối phó!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv