Edit: Nấm
—–
Phó Thời Lễ cau mày, ngón tay vê đầu mẩu thuốc lá, nghe được lời này, đôi mắt nheo lại, anh nhìn nữ nhân đang trốn trong phòng vệ sinh, nghiêm túc nói: “Lại đây.”
Khương Từ vẫn còn nhớ rõ sau khi nghe được anh nói ba chữ này ở phòng khách, kết cục chính là bị anh đè trên sofa cường hôn.
Cô lắc đầu, không đi qua.
Phó Thời Lễ đút bàn tay thon dài vào trong túi quần, tư thế ung dung nhìn cô tiếp tục trốn, đáy mắt hiện ra vài phần cười nhạo: “Nếu tôi lại đấy mà bắt được em……”
Anh nói đến đây, cố ý dừng lại.
Khương Từ ngây người, nhìn người đàn ông đang đứng ngoài bức tường cách đó một mét. Dưới ánh đèn chói lọi chiếu xuống làm lộ ra sự tà ác dưới đuôi mắt anh, giọng nam trầm khàn tràn ra từ môi mỏng: “Đầu tiên đem váy em lột sạch, xé nát nội y trên người em, sau đó mặc áo sơmi tôi vào, đặt em phía trước mặt gương của bồn rửa tay.”
Đặt ở trước gương làm gì? Cô đỏ mặt, không hỏi.
Phó Thời Lễ cười như không cười, tất nhiên đã mất đi thái độ nên có của một quý ông, môi mỏng nhẹ thốt ra một từ: “Thao.”
Nam nhân cao ngạo lại tự phụ này, đột nhiên sẵn sàng nói tục với một nữ nhân, bất quá đừng chêu chọc anh, cũng đừng nhìn anh ngày thường nghiêm túc, cấm dục, khi hôn nữ nhân có bao nhiêu cuồng bạo, Khương Từ đã lĩnh giáo qua rồi.
Cô xem xét thời thế, không muốn tiếp tục ở trong tay nam nhân chịu khổ, mỉm cười gượng gạo: “Không cần Phó tiên sinh tự tay đến bắt, tôi tự đi ra là được.”
Chuyện này rất lớn, cô không thể trốn trong đó cả đời được.
Trong lòng Khương Từ mơ hồ có một loại dự cảm. Lần đó ở trên tàu, Phó Thời Lễ có lẽ còn không coi cô là người phụ nữ của mình, nhiều lắm chỉ là đối tượng ái muội, cho nên cử chỉ vẫn còn có chừng mực.
Thái độ của anh đêm nay, rõ ràng là đối đãi với cô như người phụ nữ của mình.
Tầm mắt nam nhân rơi vào que thử thai cô đang cầm trong lòng bàn tay. Mặc dù Khương Từ có hơi do dự một chút, nhưng vẫn đưa cho anh, mím môi bất an nói: “Tôi đã thử mấy que, một que thử thai có một vạch đậm một vạch nhạt, ba que thử thai khác không có vạch nào, hẳn là không có thai.” Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng ba so với một, vẫn là ba thắng, khả năng không mang thai vẫn rất lớn.
Phó Thời Lễ cúi đầu nhìn, trên khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra thần sắc gì.
Anh ở trong giới đầu tư mấy năm nay, đã sớm có kinh nghiệm, lòng dạ lẫn thủ đoạn, từ lâu đã mài giũa thái độ thong dong, bình tĩnh, nội tâm cao thâm khó đoán, không ai có thể thấu được.
Mặc dù như vậy, Khương Từ vẫn thật cẩn thận đánh giá anh, nói đến cùng trong lòng cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
Nếu thật sự mang thai.
Cả hai đều phải có trách nhiệm với đứa trẻ chưa sinh ra này.
Lần trước quan hệ, là cô chủ động, anh vẫn luôn dỗ dành cô, lại không có biện pháp tránh thai.
Nhưng sau đó, đối với việc tránh thai này ghi nhớ còn kém, nên đã quên uống thuốc.
Tốt nhất là không nên mang thai, trong lòng Khương Từ âm thầm cầu nguyện.
Ngón tay Phó Thời Lễ lật đi lật lại xem mấy que thử thai, đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với vật này, không biết một đậm một nhạt có nghĩa gì. “Phó tổng.”
Khương Từ liếm liếm đôi môi khô khốc, vô duyên vô cớ có chút khẩn trương, cảm thấy quan hệ hai người thật sự quá vi diệu, không biết làm thế nào để xử lý tốt, lúng túng nói: “Anh phải tin điều đó, tôi tuyệt đối không phải cố tình không thực hiện biện pháp tránh thai.”
Cô thừa nhận muốn có tiền đầu tư từ anh.
Cũng không điên đến mức cố tình mang thai với Phó Thời Lễ để có dính dáng đến anh.
Lần trước xảy ra tình một đêm đã khiến Khương Từ hối hận không thôi. Nếu sớm biết sau đó sẽ xảy ra nhiều phiền toái như vậy, đánh chết cô cũng không dám chạm vào Phó Thời Lễ dù chỉ một chút.
Phó Thời Lễ sớm nắm que thử thai trong lòng bàn tay, sau đó nhấc mí mắt lên, nhìn dáng vẻ chân thành của nữ nhân đang đối diện anh.
“Em sợ cùng tôi có quan hệ?”
Dường như mỗi một lần, cô đều hận không thể phủi sạch quan hệ với anh. Khương Từ mất tự nhiên, mấp máy môi: “Phó tổng, anh đã hiểu lầm.”
Cô không phải sợ, là ngại phiền toái.
Dính dáng đến nam nhân văn nhã lại bại hoại như Phó Thời Lễ, sẽ dây dưa vĩnh viễn, một khi không cẩn thận liền gặp rắc rối.
Phó Thời Lễ cũng không vạch trần lời giải thích có lệ của cô, chỉ ngón tay trỏ vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, thái độ với cô vô cùng tùy ý: “Ngồi xuống trước.”
Khương Từ khẽ mở miệng muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt nam nhân dọa đến, nuốt trở vào.
Sau đó, trơ mắt nhìn Phó Thời Lễ cầm que thử thai đi ra cửa, nhốt cô một mình trong phòng ngủ chính.
—–
Dưới lầu.
Phòng khách vẫn sáng đèn, thân hình thon dài của nam nhân đứng ngược ánh sáng. Mơ hồ nhìn thấy anh đang cầm một chiếc điện thoại di động, đi ra sân ngoài trời để gọi điện, những ngón tay thon dài của anh châm điếu thuốc, môi mỏng mở ra ngậm điếu thuốc vào.
“Ca, que thử thai hiện một vạch đậm một vạch nhạt, đây là do nồng độ hCG yếu, có thể do thời gian thử thai sớm hoặc thử thai khi nồng độ hCG trong nước tiểu thấp, mới bị như vậy. Càng mang thai lâu thì nồng độ hCG trong nước tiểu càng cao, anh phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa có thể hiện ra hai vạch đậm.” Phó Đình Ngạn ở đầu kia điện thoại, phổ cập việc nữ nhân mang thai.
〘Cái này là Nấm lên gg search vì mới 15t đã không hiểu mà nó viết toàn hán việt, dịch ra cũng không hiểu nổi nên Nấm dựa vào gg nhưng chủ yếu vẫn bám theo cái ý của Ngạn ca để giải thích cho Lễ ca. 〙Một đống từ chuyên nghiệp, Phó Thời Lễ là người ngoài nghề nghe xong tất nhiên cũng không hiểu gì. Anh tiếp tục hút thuốc, cảm thấy vô vị, lòng bàn tay liền nghiền nát đầu thuốc rồi ném xuống đất, mở miệng hỏi: “Còn có cái không biểu hiện vạch nào, có mang thai không?”
Phó Đình Ngạn lấy đầu trên cổ đảm bảo, chưa xong, còn nói: “Ca, anh đây là đã làm bụng vị nào to? Không theo đuổi Khương tiểu thư nữa sao?” Phó Thời Lễ nhận được câu trả lời anh muốn, không để ý câu này của Phó Đình Ngạn.
“Tắt.” Anh ngữ khí nhàn nhạt.
“Đừng đừng!” Phó Đình Ngạn ở trong điện thoại kêu: “Ca, anh có phải lại muốn kéo Wechat của em vào danh sách đen không? Thêm lại……”
Còn chưa nói xong đã bị Phó Thời Lễ ngắt điện thoại.
Phó Đình Ngạn nhìn màn hình điện thoại đen sì, gào thét nửa ngày. Anh mân mê mở WeChat, may mắn không bị Phó Thời Lễ kéo đen, đang muốn gọi lại, cửa phòng ngủ chính bên cạnh bị mở ra.
“Còn không ngủ sao?” Kiều Doãn Yên mặc váy ngủ màu đỏ rượu xuất hiện, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, hình như có chút bất mãn vì hành vi nửa đêm không đi ngủ mà ở hành lang gọi điện thoại của anh.
Thấy vợ, Phó Đình Ngạn liền tắt điện thoại, đút lại vào trong túi quần của mình, tiến đêm ôm lấy cô, nói: “Anh trai sắp phải làm ba.”
Kiều Doãn Yên trong mắt mang theo nghi vấn, hỏi: “Là vị lần trước trên tàu?”
Tại sao lại hỏi như vậy, chính vì Khương Từ là nữ nhân đầu tiên Phó Thời Lễ công khai đi cùng.
Phó Đình Ngạn cười thần bí, cũng không chắc chắn lắm.
“Xem ra thủ đoạn của nữ nhân bây giờ càng ngày càng lợi hại.” Kiều Doãn Yên nói vô cùng nhẹ nhàng, cơ hồ không chú ý nghe điệu cười ranh mãnh của Phó Đình Ngạn, nhàn nhạt đánh giá: “Lần đó ở trên tàu thủy mới cách lúc này nửa tháng là có thể nhanh chóng có con của Phó gia, mặc dù là con ngoài giá thú, nhưng so với những cô gái khác vẫn tốt hơn đi.”
Cô nói những lời này, cũng hoàn toàn quên rằng bản thân gả cho nam nhân Phó gia chính là nhờ đứa con ngoài giá thú.
Con ngoài giá thú?
Từ này, Khương Từ hoàn toàn không nghĩ tới.
Trước khi Phó Thời Lễ trả lại chiếc que thử thai cho cô, tất cả suy nghĩ của cô đều xoay quanh vấn đề liệu cô có mang thai hay không, cô lẳng lặng ngồi trên mép giường, nhìn phòng ngủ nam tính, trong đầu có loại cảm giác hốt hoảng.
Cô nhìn quanh đánh giá một lúc, nơi này tựa hồ không có dấu vết nữ nhân lưu lại, cũng không biết có phải là vì ngày thường anh dọn dẹp quá sạch sẽ, ngăn nắp, hay do thói quen không đưa nữ nhân trở về.
Cũng không đúng, Khương Từ đã nhanh chóng loại bỏ ý tưởng này.
Bởi vì Phó Thời Lễ đã hai lần đưa cô đến biệt thự này, chẳng lẽ cô không phải là nữ nhân sao?
Có thể đưa cô tới, tự nhiên cũng có thể đưa những nữ nhân khác tới.
Cô nhíu mày, thời điểm vẫn còn miên man suy nghĩ, cánh cửa phòng đóng kín đột nhiên bị đẩy ra.
Khương Từ trong lòng run rẩy, ngước mắt lên liền nhìn thấy thân hình thon dài, đĩnh bạt của nam nhân xuất hiện trước mắt, tầm mắt cô rõ ràng hơn một chút, thấy đôi mắt thâm trầm của nam nhân nhìn chằm chằm mình, mang theo độ ấm nhàn nhạt.
Không biết vì sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ cầm tay nắm cửa, đóng cửa lại, ngăn cách bên ngoài, mặc dù ánh đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng, cũng làm cô cảm thấy bầu không khí có hơi trì trệ.
“Ngồi đó, đừng nhúc nhích.”
Khương Từ muốn đứng dậy, lại bị giọng nói trầm thấp của nam nhân ngăn cản.
Cô sửng sốt một lúc, ngồi trên mép giường, ngước mắt nhìn anh đến gần, những ngón tay cô vô thức siết chặt.
Trên người Phó Thời Lễ mặc áo sơmi, quần dài lộ ra dáng vẻ ôn nhu, không còn cảm giác áp bức mạnh mẽ như trước, nhưng lại khiến cô muốn trốn tránh.
“Làm sao vậy?” Khuôn mặt nhỏ của Khương Từ hơi cứng đờ, không gượng ép cười nổi.
Bởi vì cô nhìn thấy những ngón tay dài của nam nhân vẫn cầm que thử thai. Tầm mắt Phó Thời Lễ nhìn khắp cơ thể cô, cuối cùng dừng ở dưới bụng cô. Đôi mắt đen của anh cơ hồ không có một tia dao động, chỉ nhìn chằm chằm đánh giá.
Lúc trước khi anh tận hưởng cơ thể mịn màng lại mềm mại của Khương Từ, muốn theo đuổi cô, may mắn nhờ việc đầu tư nên không mất cơ hội.
Còn việc mang thai ngoài ý muốn.
Phó Thời Lễ nhíu mày, nghĩ đến đứa trẻ này đến mà chưa chào hỏi trước một tiếng, phá vỡ toàn bộ kế hoạch theo đuổi vợ của mình, khiến anh và cô chưa gì đã tiến đến phân đoạn cuối cùng trong kế hoạch.
Anh trầm mặc một lúc, khớp xương ngón tay cầm que thử thai trả lại cho cô, đồng thời, giọng nói trầm thấp hỏi cô: “Ngày mai đã có sắp xếp gì chưa?”
Khương Từ vừa giơ ngón tay cầm lấy, liền ngơ ngác, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nghe thấy anh hỏi, hơi cau mày nói: “Đi đến đoàn phim.” “Buổi chiều xin nghỉ.”
“Xin nghỉ để làm gì?” Khương Từ không hiểu gì, hơi hơi kinh ngạc.
Phó Thời Lễ thấy cô nhìn vào que thử thai, sắp xếp nói: “Hai giờ chiều, đến bệnh viện để chẩn đoán chính xác việc em mang thai. Một giờ nữa, tôi đưa em đến Cục Dân Chính.”
Khương Từ lúc này mới hiểu ra, đầu ngón tay dùng sức siết chặt que thử thai.
Nhịp tim bên ngực trái của cô bắt đầu mất đi tần suất bình thường, cả người đứng ngồi không yên, khẩn trương nuốt nước bọt, mở miệng nói chuyện, giọng nói khô khốc: “Không thể nào?”
“Hử?”
“Que thử thai không phải một đậm một nhạt sao? Nói không chừng là không có mang thai.” Cô vẫn còn một chút hy vọng, hô hấp có chút nặng nề, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.
Phó Thời Lễ lại lần nữa trầm mặc.
Anh hiện tại xác định trăm phần trăm đối với việc mang thai, Khương Từ hoàn toàn không biết gì.
Ngay cả phương thức ở chung cơ bản nhất đối với cô cũng trở nên rất phức tạp.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, một câu bóp chết hy vọng cuối cùng của cô: “Nếu không có thai, thì sao que thử thai lại biểu hiện một vạch đậm một vạch nhạt?”
Khuôn mặt nhỏ của Khương Từ hoàn toàn trắng bệch, đối với những người khác lần đầu tiên chơi trò tình một đêm cảm thấy như đang trúng thưởng, nhưng bây giờ với cô lại hoàn toàn trái ngược.
Đôi mắt đen nhánh của cô tràn đầy nước mắt, bối rối nhìn anh, thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ thần sắc như bình thường, cũng không có bất kỳ cảm xúc phúc tạp nào, kìm lòng không được, hỏi: “Anh không tức giận sao?” Phó Thời Lễ cân nhắc ý tứ của cô, môi mỏng khẽ mấp máy, bật cười ra tiếng: “Sợ tôi sẽ đánh em à?”
Khương Từ thành thật gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu.
Cô sợ, nhưng cô cũng biết Phó Thời Lễ có thân sĩ phong độ.
Chuyện đánh nữ nhân này, không phải là sở thích của mấy nam nhân hay ngụy trang quân tử.
Phó Thời Lễ thấy bộ dáng chọc người của cô, một cổ cảm xúc không thể giải thích trong lồng ngực tiêu tán hơn phân nửa, duỗi bàn tay lên, xoa đầu cô.
Bất ngờ tiếp nhận hành động thân mật, khiến Khương Từ hơi giật mình. Phó Thời Lễ ánh mắt sâu thẳm, thấp giọng nói: “Tôi vừa mới bên ngoài, hút xong một bao thuốc lá mới tiến vào.”
Nói cách khác, anh không bình tĩnh, thong dong như vẻ bề ngoài.
Khi nam nhân cúi người xuống, đến gần, Khương Từ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá, cô lặng yên nín thở, đôi môi theo bản năng mở nhẹ ra.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ gần trong gang tấc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào hàng mi vì bất an mà run rẩy của cô, hai người cứ như vậy yên tĩnh qua một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của anh từ trong môi mỏng tràn ra: “Năm năm trước, anh đã có đối tượng kết hôn (hôn thê).”
Đôi mắt Khương Từ mở to, không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, không hé răng nửa lời.
Ánh sáng phòng ngủ theo động tác cúi người tới gần của anh, có vẻ ảm đạm vài phần nhưng cũng làm đường nét trên khuôn mặt anh nhu hòa hơn không ít, khiến cho việc ở chung tốt hơn bình thường.
Nhưng hành vi này, lại cường thế mà bá đạo.
Bàn tay Phó Thời Lễ trượt xuống mái tóc mượt mà của cô, ngón tay hữu lực chế trụ cái gáy nhỏ của cô. Cứ như vậy, Khương Từ muốn tránh cũng khó mà tránh, chỉ có thể tùy anh tới gần, hơi thở ấm áp từ môi mỏng phun ra lên khóe môi cô: “Trong nhà sớm đã an bài hôn thê. Cho nên, Khương Từ, anh đã sớm coi trọng em, tình cảm chưa sâu đậm, lại bị hôn ước ngăn trở, nên lúc trước không có theo đuổi em.”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân, vào trong tai cô nghe rất rõ ràng, nháy mắt khiến Khương Từ có chút dại ra. Ngay sau đó, đáy lòng bỗng dưng có một cảm xúc vi diệu, khẩn trương không biết nên làm thế nào.
Trong đầu cô đang load lại việc này.
Năm đó khi tìm người nam nhân này để kêu gọi đầu tư, một số hành động của anh cũng đã vượt quá giới hạn, Khương Từ lúc ấy đã sớm hoài nghi ý đồ của anh. Sau đó, thái độ xa cách, lạnh nhạt của Phó Thời Lễ đã khiến cô tự đánh bay suy nghĩ của mình.
Không nghĩ tới, dự cảm đó lại đúng.
Người đàn ông này đã luôn không có ý tốt với cô.
Phó Thời Lễ chuẩn bị hôn lên cánh môi cô, tiếng nói cô cũng càng thêm chán nản: “Có theo đuổi hay không? Đuổi cái đầu.” [Từ chối hiểu] Khương Từ thiếu chút nữa đã bị anh mê hoặc, đôi môi bị hơi thở ấm áp của nam nhân áp đến, lý trí lập tức trở lại, lòng bàn tay cô chống lên khuôn
ngực rắc chắc của nam nhân, khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên, thanh âm tinh tế: “Giữa chúng ta còn chưa hiểu rõ về nhau, hết thảy đều bắt đầu từ tính dục, làm tôi cảm thấy rất kỳ quái.”
Cô có thể không lý trí, lên giường với anh.
[Lên xe chứ]
Nhưng lại không có ý chí đến mức đột nhiên cùng anh kết hôn. Ngày trước, kết hôn có thể không cần chịu trách nhiệm gì.
Nhưng bây giờ, đã bị pháp luật ràng buộc.
“Cho nên, dù trong bụng em có một đứa con, em cũng không muốn sao?” Ánh mắt thâm trầm của Phó Thời Lễ khóa chặt biểu tình trên mặt cô, một lúc sau, liền hỏi những lời này, kiên nhẫn chờ cô tỏ thái độ.
Khương Từ giật mình, ngẩn người, khẩn trương mà cắn môi.
Thái độ của Phó Thời Lễ không ngoài ý muốn chính là muốn phụ trách. Đứa con là của anh, cũng không ai bắt anh chạm vào cô. Cũng là vì do trước đó anh không có thực hiện biện pháp tránh thai, trách nhiệm, cũng chiếm một nửa.
Nếu là lúc này, đổi là nữ nhân khác hoàn toàn có thể sử dụng đứa trẻ này để trở thành bà Phó.
Nhưng là, Khương Từ có một nỗi sợ hãi trong hôn nhân.
Hai mươi bảy năm qua, cô đã chứng kiến cảnh mẹ mình kết hôn đến năm lần, mỗi lần ly hôn lại tìm thấy một người cha dượng giàu có và quyền lực hơn cha dượng trước. Cô đã quen với sự dối trá, khinh thường của nam nhân và nỗi thống khổ của mẹ cô mỗi khi kết thúc một đoạn hôn nhân, dường như là chết lặng.
Một người đàn ông không lừa dối?
Ít nhất một nửa số cha dượng của cô đều ở bên ngoài bao dưỡng phụ nữ. Khương Từ đối với phương diện tình cảm vẫn thấy rất quan trọng, bề ngoài cô là người rất quật cường, nhưng nội tâm bên trong theo thói quen lại ỷ lại vào người khác, vô cùng sợ hãi nếu không có tình cảm thực sự, hôn nhân lại thất bại như mẹ cô.
Giờ phút này cô thấy vô cùng mờ mịt, nam nhân giỏi ngụy trang như Phó Thời Lễ, anh muốn bịa đặt ra lời nói dối gì, có lẽ hầu hết không một người phụ nữ nào có thể dễ dàng nhìn thấy.
Cho nên, sau khi Khương Từ suy nghĩ cặn kẽ, khuôn mặt tái nhợt, nhìn anh gật gật đầu.
Một câu cũng không dám nói, chỉ dám gật đầu. Vì sợ anh.
Đôi mắt thâm trầm của Phó Thời Lễ có biến hóa, con ngươi không có một tia tạp chất cứ như vậy bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Khương Từ theo bản năng co rúm cơ thể lại, cố gắng cách xa anh hết mức có thể.
Phó Thời Lễ cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng, hỏi cô: “Thật sự không muốn?”
“Nếu tôi thật sự mang thai, tôi cũng không cần.” Khương Từ đã quyết tâm. Cô cảm thấy Phó Thời Lễ không có tội khi ép buộc cô sinh con, đưa đi Cục Dân Chính cũng là xuất phát từ trách nhiệm. Quả nhiên, nam nhân tuấn mỹ trước mắt liền đứng dậy, trong nháy mắt khí tràng cường thế không còn áp bức cô nữa.
Bước ra vài bước tạo khoảng cách giữa hai người, bàn tay thon dài của anh chậm rãi đút túi quần, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: “Suy xét việc ngày mai xin nghỉ vài tiếng ở đoàn làm phim. Muộn rồi, em cứ ngủ lại đây đi.”
Anh nhường phòng ngủ chính cho cô.
Khương Từ vốn dĩ muốn đi ngủ ở phòng cho khách, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phó Thời Lễ, cũng không dám nói ra yêu cầu, cúi thấp đầu ngồi ở mép giường, đầu ngón tay dùng sức nắm que thử thai.
Tâm tình vô cùng phức tạp, đều do cô ngu ngốc, đã quên uống thuốc! Đêm nay.
Khương Từ nằm trên giường của Phó Thời Lễ, xung quanh đều là hơi thở xa lạ của anh quấy nhiễu khiến ngủ không ngon, lại không dám dùng sức ôm chăn và gối đầu ngày thường anh đều dùng.
—-
Sáng sớm, lúc 6 giờ, trời đã sáng.
Người làm dưới lầu đang chuẩn bị bữa sáng, truyền đến động tĩnh rất nhỏ làm Khương Từ mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô theo bản năng duỗi tay tìm điện thoại, mở mắt ra nhìn thời gian hiện trên màn hình, lập tức thanh tỉnh. Nửa đêm tối hôm qua, tâm tư cô vô cùng không tốt muốn gọi điện cho Lý Diệp Na oanh tạc một trận.
Bây giờ trời đã sáng, Khương Từ không chút suy nghĩ liền gọi một cuộc điện thoại.
Tiếng “Đô đô” vang lên thật lâu, Khương Từ tâm tình vô cùng thấp thỏm, đầu bên kia cuối cùng cũng tiếp máy.
“Khương Từ?”
Giọng nói quen thuộc của Lý Diệp Na truyền đến.
Lúc này, cô chỉ có thể tìm người đại diện của mình thương lượng đối sách, trong lòng căng thẳng, nói: “Mình có khả năng đã mang thai.”
—-
Gần 10 rưỡi sáng.
Trên người Phó Thời Lễ mặc tây trang giày da xuất hiện ở cửa phòng ngủ chính. Anh gõ cửa hai lần, thấy bên trong không đáp lại, bàn tay thon dài
liền nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa ra, đúng lúc thấy cảnh nữ nhân đang thay quần áo.
Anh thấy Khương Từ đứng trước mép giường, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô. Dáng người vốn dĩ đã rất đẹp, lại gầy, đường cong còn mê người, chỉ mặc áo sơmi nam cũng khó che đi thứ trước ngực, động tác vì kinh hoảng mà dừng lại.
Tầm mắt Phó Thời Lễ ngay lập tức tránh đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói kìm nén: “Xin lỗi, anh cho rằng em vẫn còn ngủ.”
Hô hấp của Khương Từ trở nên không ổn định, vội vàng kéo chăn lên che chắn cơ thể mình, đôi đen nhánh mắt trừng lên nhìn anh, mang theo ý vị lên án: “Có chuyện gì?”
Phó Thời Lễ ban đầu muốn tiến vào kêu cô rời giường, xuống lầu ăn sáng. Bây giờ trong mắt anh đều hiện lại hình ảnh vừa thấy. Anh nắm chặt tay, để gần miệng, ho khụ khụ, quay người lại để cô mặc váy áo, để lại một câu: “Mặc quần áo xong thì xuống lầu.”
Khương Từ xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, bởi vì sau lớp chăn, cô đã cởi gần hết quần áo.
Cũng không biết khi nam nhân đột nhiên đẩy cửa tiến vào, có nhìn thấy hình ảnh cô cởi đồ hay không, đôi mắt trống rỗng, nhịp tim gia tăng tốc độ, nhanh chóng cầm theo quần áo đi thay.
—-
Trong phòng ăn, Phó Thời Lễ đang ngồi ở trên bàn chờ cô.
Khương Từ đem bản thân mặc kín mít mới xuống lầu. Tóc mái được buộc lên, lộ ra cái trán mịn màng, trơn bóng, khí sắc có chút kém, có lẽ là do đêm qua ngủ muộn, sáng sớm cũng chưa ăn gì.
Hai người không hề nói chuyện, chờ đến khi bữa sáng kết thúc, Phó Thời Lễ mới hỏi: “Đã xin nghỉ chưa?”
Khương Từ miễn cưỡng uống xong nửa chén cháo, cũng không biết có phải trong bụng có bảo bảo hay không, cô cảm thấy dù làm gì cũng đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không có sức lực, thanh âm nói chuyện uể oải: “Ừ.”
Phó Thời Lễ gật đầu, cầm chìa khóa xe lên, đưa cô ra ngoài cửa.
Bây giờ đã tới gần giữa trưa, trên đường không kẹt xe. Phó Thời Lễ lái xe rất tốt, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng của anh mím chặt, không có tí ý cười nào.
Khương Từ đang ngồi thẳng tắp, khóe mắt lại lặng lẽ nhìn anh vài lần, cuối cùng tầm mắt dừng ở đôi bàn tay thon dài của anh đang cầm vô lăng, khớp xương rõ ràng, lại còn rất đẹp.
Toàn thân trên dưới của Phó Thời Lễ đều hoàn hảo vô cùng. Anh thích mặc sơ mi trắng với tây trang đen, da màu lúa mì, sạch sẽ đến nỗi làm người không dời mắt được.
Thứ đầu tiên trên người nam nhân này thu hút cô đó chính là dung mạo vô cùng tuấn mỹ của anh.
Khương Từ nhìn xong lại đỏ mặt, tật xấu này không có cách nào sửa được. Lúc này, tầm mắt Phó Thời Lễ đúng lúc nhìn lại, giọng nói dễ nghe của anh vang lên: “Em khi sợ hãi mặt cũng đỏ?”
Khương Từ xấu hổ, con ngươi đen trong mắt đều là cảm xúc hoảng loạn: “Là do trời nóng quá.”
Phó Thời Lễ chỉnh lại nhiệt độ trong xe cho cô, mở miệng nói: “Vẫn còn một giờ lộ trình, em thấy không thoải mái liền ngủ một lát đi.”
Sáng nay anh đã hẹn trước ở một bệnh viện tư nhân. Chi rất nhiều tiền để thuê một chuyên gia có kinh nghiệm phong phú kiểm tra cho cô, địa điểm có hơi xa, không có đi đến bệnh viện của Phó Đình Ngạn, bảo mật có thể nói là vô cùng đúng chỗ.
Khương Từ có chút mệt mỏi.
Đêm hôm qua, cô nhìn chằm chằm vào que thử thai một vạch đậm một vạch nhạt kia, gần như không ngủ được mấy.
Lúc này cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, vì trên xe có Phó Thời Lễ, không khí hòa quyện với mùi hương dễ ngửi trên cơ thể anh, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Giấc ngủ này, Khương Từ ở trên xe ngủ gần hai giờ.
Chờ khi cô mơ hồ mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt của Phó Thời Lễ gần trong gang tấc, những ngón tay thon dài của anh để trên mái tóc dài của cô, cử chỉ tùy ý, nhưng lại có thừa ái muội.
“Tỉnh?”
Anh rũ mắt xuống, giọng nói từ tính đặc trung của nam giới.
Khương Từ nghe xong, trong lòng tê dại một chút, có chút mất tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại hỏi anh: “Tôi đã ngủ lâu chưa? Có bỏ lỡ thời gian hẹn không?”
Nói xong, liền muốn đẩy cửa xe xuống. Kết quả phát hiện, xe đã bị khóa trái.
Thân hình Phó Thời Lễ ngồi trên ghế lái, vẫn ung dung nhìn cô kinh hoảng, ngữ điệu trần thuật vô cùng thong thả: “Mẹ em nửa tiếng trước có gọi điện cho em. Xin lỗi, anh đã thay em trả lời.”