Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Để xoa dịu cảm xúc của Tự Bảo, trên đường đến công ty Khương Từ đã mua cho cậu một con chó đồ chơi
chạy bằng điện, mua trong một cửa hàng với giá 20 đồng, vừa có thể hát vừa có thể lắc mông.
Tự Bảo chưa từng chơi, trong lòng đầy tò mò, ngay lập tức quên đi nỗi buồn xa chị họ.
Cậu ở trong phòng làm việc của mẹ mình, bò trên mặt đất chơi cùng một con chó bông chạy bằng điện
có tay nhỏ chân nhỏ. Khương Từ nhìn thấy cũng không nói gì, cô bảo trợ lý gọi Hòa Sanh và một số
người vào thảo luận về việc tuyên truyền bộ phim.
Chỉ còn thời gian 3,4 tháng, lịch trình dày đặc, mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa.
Khương Từ cũng phê duyệt yêu cầu chi phí của bộ phận PR, giao cho giám đốc tài chínn tiếp quản.
“Đúng rồi Khương đạo, bên Thôi Duyệt Duyệt đã nhắc nhở về chuyện thù lao một lần.”
Giám đốc tài chính nói đến chuyện này, bộ phim này Khương Từ đầu tư mấy chục triệu, cũng không đến
mức phải nợ tiền của biên kịch, nghe xong liền nói: “Buổi chiều gọi điện cho cô ấy.”
Giám đốc tài chính cất văn kiện đi: “Được.”
Thảo luận xong, mọi người lần lượt đi ra ngoài, cẩn thận tránh cậu nhóc và con chó đang bò khắp sàn
nhà, Hòa Sanh cũng sắp xếp văn kiện trong tay, mỉm cười nói với Jiang Ci: “Khương đạo, tôi cũng ra
ngoài làm việc.”
Khi cô đứng dậy, mái tóc xõa xuống, lộ ra một dấu hôn đỏ tươi ở cổ. Khương Từ trong lúc vô tình
nhìn thấy, có chút do dự.
“Còn điều gì muốn phân phó sao?” Hòa Sanh thấy vẻ mặt ngập ngừng của cô, nhẹ giọng hỏi.
Khương Từ nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: “Hôm qua mẹ chồng tôi mời một vị tiểu thư danh viện đến
nhà làm khách, Quý Hàn Phong không đến, mẹ anh ta đến.”
Lời nói không rõ ràng nhưng ám chỉ hết mới thôi. Đồng tử của Hòa Sanh hơi co lại, cô đã hiểu.
Cô khẽ cười với Khương Từ rồi đi ra ngoài.
“Mami, con chó không hát nữa.” Tự Bảo nằm trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Khương Từ.
Bây giờ cậu nhóc ở tuổi phá, con chó đồ chơi chưa chơi được bao lâu đã bị cậu làm hỏng, Khương Từ
nhìn đến con chó nằm trên sàn, đầu ngón tay nhay nhay ấn đường.
Mặc dù Khương Từ hứa sẽ mua cho cậu một con chó đồ chơi mới nhưng Tự Bảo cũng không muốn.
Cậu muốn nó sống biết thở hổn hển.
“Mami, con muốn một con chó biết ăn cơm trên TV.”
Tự Bảo bây giờ không thiếu ăn không thiếu uống, trong nhà chỉ thiếu một người bạn chơi cùng.
Cậu cả ngày đều quấn lấy Khương Từ ở công ty, tay nhỏ nắm cái đuôi bị chơi hỏng của con chó, lèo
nhèo bám theo sau lưng cô.
“Mami.”
Khương Từ đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng lè nhè của Tự Bảo. Cô đặt tập văn kiện lên bàn,
xoay người buồn cười nhìn con trai: “Con không cần mẹ nhắc cũng có thể cho chó con ăn sao?”
Bàn tay nhỏ bé của Tự Bảo nắm lấy cái đuôi của con chó đồ chơi, ậm ừ nói: “Có thể.”
Khương Từ khom lưng bế cậu nhóc lên, rất nghiêm túc nói: “Chó nhỏ khác với chó đồ chơi trên tay
con, không phải con làm hỏng rồi là có thể vứt đi, chúng ta phải phụ trách với sinh mệnh nhỏ đó.”
Cô sợ con trai chỉ tâm huyết sôi trào, nhất thời thấy mới lạ mà thôi. Tự Bảo nói: “Vậy mua một con
đi.”
“……”
*
Khi tan làm, Khương Từ nhận được một cuộc gọi của Thôi Duyệt Duyệt, chắc là bộ phận tài chính đã
kịp thời gửi tiền thù lao cho tác giả cho nên sau khi nhận được cô mới gọi điện đến.
Mặc kệ về sau có thể tiếp tục hợp tác hay không nhưng bọn họ đều ở chung một giới, giọng điệu nhàn
nhạt của Khương Từ nghe không ra cảm xúc chân thật trong lòng, cùng Thôi Duyệt Duyệt trao đổi vài
câu.
“Đúng rồi, cô mang thai cũng được bốn tháng rồi, còn ở nước ngoài sao?” Khương Từ thuận miệng hỏi,
ai ngờ Thôi Duyệt Duyệt lại chủ động thổ lộ tâm sự: “Ba tháng qua tôi đều ở San Francisco dưỡng
thân thể.”
Dưỡng thân thể?
Người bình thường đều sẽ nói dưỡng thai, Khương Từ nghe xong cảm thấy lời này rất kỳ lạ.
Thôi Duyệt Duyệt ở trong điện thoại nói: “Hai ngày nay tôi mới về nước, bỏ lỡ hôm đoàn phim đóng
máy, lần sau tụ họp, Khương đạo nhớ gọi tôi.” Giai đoạn trước Thôi Duyệt Duyệt cũng rất nỗ lực vì
bộ phim, gọi cô không có gì đáng trách, lời nói của Khương Từ đương nhiên đáp ứng.
Sau khi cúp máy, cô lập tức vào trang cá nhân của Thôi Duyệt Duyệt xem. Chỉ thấy nửa tiếng trước,
Thôi Duyệt Duyệt đăng một bức ảnh cô chụp ở bể bơi, mặc bộ áo tắm hồng nhạt bó sát đứng dưới nước,
thấy rõ vòng eo thon thả, không giống bộ dáng đang mang thai.
Bốn tháng, đáng lẽ đã hiện bụng.
Suy đoán mơ hồ trong lòng của Khương Từ được chứng thực, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút phức
tạp.
Cô không đoán được Thôi Duyệt Duyệt và Cố Cảnh Châu đã ly hôn chưa nhưng vẫn còn Lý Diệp Na, đứa
nhỏ ngoài ý muốn này cũng không thể chào đời.
Khúc mắc giữa ba người khiến đứa con chưa được sinh ra đã phải đền tội. Khương Từ nghĩ đến đứa con
đáng thương của Thôi Duyệt Duyệt, tức khắc đối với Tự Bảo tràn ngập tình thương của người mẹ.
Vừa tan tầm, Tự Bảo lại xin được nuôi một chú chó con, cô mềm lòng đồng ý.
Khương Từ lái xe đến một cửa hàng thú cưng quy mô khá lớn, dắt tay cậu nhóc đi vào.
Chủ cửa hàng vừa nghe thấy bạn nhỏ muốn nuôi chó liền đề cử một chú chó lai tính tình hiền lành,
nhỏ xinh: “Giống chó này ít rụng lông, rất thích chơi với chủ, lông vừa mềm vừa dày, lại càng thích
hợp nuôi trong nhà.” Khương Từ nhìn chú chó Bichon trong lồng, lông bông trắng giống như kẹo bông
gòn, thực sự rất đáng yêu, cô cúi người nhìn con trai mình, nhẹ giọng hỏi: ”Con này được không?”
Tự Bảo cách lồng sắt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm con chó Bichon, sau đó lắc đầu.
Chủ cửa hàng lại giới thiệu một con chú chó Teddy hoạt bát hiếu động. Những chú chó cưng này rất
thích hợp để nuôi trong nhà.
Tự Bảo chọn tới chọn lui, vẫn lắc đầu.
Khương Từ đành phải hỏi: “Vậy con muốn con nào?”
Tay nhỏ của Tự Bảo đặt ở sau lưng đi qua một đống lồng sắt, tư thái giống như cấp trên xuống thăm
dò. Cuối cùng, ánh mắt cậu bắt gặp con husky bị nhốt trong lồng.
“Mami, con……”
Tự Bảo nói chưa nói xong, Khương Từ đã duỗi tay che mắt cậu, cự tuyệt nuôi chó Husky: “Không, con
không muốn.”
“Con muốn……” Giọng nói trẻ con lanh lảnh của Tự Bảo vang lên. Cậu thích đôi mắt màu xanh nhạt của
chú chó này.
*
Khoảng 7 giờ, trời nhá nhem tối.
Đèn trong biệt thự đều bắt đầu sáng lên, bảo mẫu bưng những món ăn thơm phức từ phòng bếp đặt lên
bàn ăn. Ở đầu cầu thang, Phó Thời Lễ mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh bước xuống, dáng người cao lớn,
đứng trong phòng khách.
Lúc này, huyền quan truyền đến tiếng động, anh ghé mắt nhìn ra. Khương Từ đi vào trước, vẻ mặt đầy
mệt mỏi.
Cô ngước mắt lên, đối diện tầm mắt người đàn ông một cái rồi để túi xách sang một bên.
“Tự Bảo đâu?” Phó Thời Lễ không thấy cái đuôi nhỏ đi theo sau cô. “Ngoài cửa.” Biểu tình trên mặt
Khương Từ một lời khó nói hết, cô vừa dứt lời Phó Thời Lễ đã thấy một thân ảnh nhỏ chậm rì rì đi
vào.
Mắt anh nheo lại, nhìn chằm chú cẩn thận hơn vài phần.
Tự Bảo ôm một con chó nhỏ trong lồng ngực, cánh tay ngắn ôm chặt nó không bỏ, khuôn mặt mũm mĩm
cười thật tươi. Khi nhìn thấy Phó Thời Lễ, nhiệt tình kêu: “Baba, người mau đến xem chó của con.”
Phó Thời Lễ dời tầm mắt từ con trai và con chó Husky chuyển sang Khương Từ, nhướn mày: ”Em nhặt
được trên đường?”
“Em nào nghĩ đến việc nhặt một con Husky cho con trai anh nuôi?” Khương Từ đi rót một cốc nước
uống, sợ cậu nhỏ nghe thấy, khẽ than thở
với Phó Thời Lễ: “Chính thằng bé ở cửa hàng thú cưng ôm chân em khóc lóc nói muốn nuôi nó.”
Tự Bảo ôm con Husky lên trên sô pha, ngoan ngoãn vuốt ve: “Mày đừng kêu nha.”
Phó Thời Lễ đưa tay cầm lấy cốc nước của cô, tư thái thong dong bình tĩnh: “Trong nhà không có nhị
thai, thằng bé muốn cứ nuôi là được.”
(*) Nhị thai: đứa con thứ 2, đứa thứ 2
Khương Từ căm hận: “Lúc sáng trên đường đi làm em không nên mua cho thằng bé một con chó đồ chơi.”
Phó Thời Lễ cười nhẹ: “Không sao coi như nuôi thêm nhị thai chơi cùng thằng bé.”
Tự Bảo có em Husky mắt xanh thì thật cả ngày không nghĩ đến chuyện đi làm với ba mẹ, còn mời bạn bè
đến nhà chơi với chú chó.
Khương Từ cũng không biết sự mới mẻ của con trai có thể duy trì bao lâu, cô đặt mua thức ăn cho
Husky trên mạng, Phó Thời Lễ đã làm ổ ấm áp cho nhị thai, cho nó một góc trong phòng khách.
Chuyện đầu tiên Tự Bảo làm sau khi thức dậy và trước khi đi ngủ đều là đi xem nhị thai, cậu còn
chồm tới thực hiện cuộc tấn công bất ngờ, vui sướng ríu rít khiến nhị thai sợ hãi kêu to.
Phó Thời Lễ nói một câu nhị thai làm cậu nhóc nhớ kỹ, đơn giản cũng gọi theo.
Trong biệt thự to lớn, thỉnh thoảng Khương Từ lại nghe thấy Tự Bảo hét lớn dưới lầu: “Nhị thai đâu,
mami, nhị thai đâu rồi.”
Khương Từ đóng cửa giữ im lặng, nhưng trong góc cửa lại thấy…
Con chó Husky ngu ngốc vẫn đứng bất động, Tự Bảo ở dưới lầu chân nhỏ chạy đi chạy lại, nhìn lên
nhìn xuống tìm.
Cô đứng đó nhìn chằm chằm vào chú chó nhỏ.
*
Vài tháng trôi qua thật nhanh, đến cuối năm trời bắt đầu rơi tuyết, Khương Từ vì tuyên truyền cho
bộ phim lại bắt đầu bận rộn.
Lúc này, Phó Thời Lễ sẽ đẩy bớt một số chuyến công tác, ở nhà chơi với Tự Bảo và nhị thai.
Trận tuyết đầu tiên của thành phố S đến sớm hơn những năm trước. Vào cuối tuần, thời tiết ngoài cửa
sổ rất lạnh, nếu không có máy sưởi, Khương Từ sẽ không có dũng khí rời giường, cô ngủ mê man, khi
tỉnh lại sẽ trốn trong chăn bông nhìn chằm chằm khung cảnh tuyết trắng bên ngoài.
Phó Thời Lễ ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, 5,6 phút sau mới đi ra.
Thấy cô vẫn đang co ro trong chăn bông, anh lên tiếng nói: “Hôm nay em không đi làm à?”
“Đi làm.” Khương Từ nhấc chăn đứng dậy, vuốt mái tóc rối bù của mình.
Từ Mỹ trở về đã gần một năm rồi, mái tóc đen cô cắt đến ngang vai cũng dài ra không ít. Buổi sáng
khi rửa mặt, Khương Từ nhìn mình trong gương, nói với người đàn ông bên ngoài: “Hôm qua Tự Bảo nói
em cắt tóc ngắn cho đẹp.”
Thân hình đĩnh bạt của Phó Thời Lễ đứng trước cửa sổ sát, ưu nhã chậm rãi cài cúc áo sơmi, mở miệng
nói: “Con trai em mặt ba mẹ cũng không nhận ra thì có tí thẩm mĩ nào?”
Đối với anh mà nói, tự nhiên không thích Khương Từ cắt tóc ngắn.
【Không hiểu sau mình hỏi mấy đứa bạn thân khác giới chúng nó đều bảo mình cắt tóc ngắn 】
Phụ nữ sẽ không bao giờ biết khi họ nằm trên gối với mái tóc dài rối tung sẽ tạo ra sự dụ hoặc lớn
bao nhiêu với đàn ông.
Khương Từ bước ra khỏi phòng tắm, bán tín bán nghi nói: “Vậy sao?” (*) bán tín bán nghi: chưa tin
hẳn, nửa tin nửa ngờ
Phó Thời Lễ đưa tay lên, dùng những ngón tay thon dài vén tóc ra sau tai cô, khẳng định nói: “Ừ,
đừng cắt tóc ngắn.”
Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ nhìn chằm chằm anh hồi lâu, cuối cùng trên môi cũng nở nụ cười.
Sáng hai vợ chồng bận đi làm, Tự Bảo cũng bận, cậu nuôi nhị thai rất vất vả.
Khi đang ngồi trên bàn ăn ăn sáng với ba mẹ, Tự Bảo hỏi: “Hôm nay mẹ đưa nhị thai đến nhà bà nội
chơi được không?”
“Không được.”
Khương Từ từ chối nguyện vọng của con trai, ngữ khí ôn nhu, nghiêm khắc: “Con chó quá gầy, ông nội
con sẽ không thích.”
“Được rồi!” Tự Bảo lại đi đường cong cứu quốc nói: “Vậy con đưa nó đến nhà bà ngoại chơi.”
Đường Yến Lan vì cháu trai vui vẻ còn có thể chịu đựng sự ngu ngốc của con chó nhưng Từ Uyển Nghi
thì hoàn toàn không có khả năng, bà chắc chắn sẽ vứt cả cháu lẫn chó ra đường mất.
Khương Từ vẫn cự tuyệt cậu: “Bà ngoại con cũng không thích.”
Tự Bảo liếm hàm răng trắng đều: “Vậy con mang đến công ty mẹ chơi.” “……”
Khương Từ nghĩ thầm, con trai và con chó cũng đã già rồi. Không đáng yêu chút nào.