Xử lý vết thương cho Bắc Yên xong, Hạnh vốn còn định ở lại giúp cô làm bữa tối. Nhưng Bắc Yên liên tục từ chối, Hạnh lại nghĩ đến việc gì đó nên cuối cùng đành thôi. Trước khi ra về Hạnh để lại số điện thoại của mình và Vinh, còn cả số điện thoại bàn của homestay, dặn đi dặn lại Bắc Yên có việc gì cứ gọi không phải ngại.
Làng biết Bắc Yên rơi mất điện thoại còn định vào rừng tìm ngay cho cô, nhưng Bắc Yên cũng không đồng ý. Những lúc như thế này vật chất đâu còn giá trị, an toàn về người vẫn là trên hết.
Đối với nhiệt tình tốt bụng của những người xa lạ, Bắc Yên khó tránh khỏi cảm giác bị ngợp và không quen.
Trời đã tối mịt, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, tiếng mưa rào rạt rơi trên tán lá. Bắc Yên nhổm dậy muốn đi nấu cái gì đó để ăn, một luồng đau nhức từ cổ chân chạy lên khiến cô tái người. Bấy giờ Bắc Yên mới muộn màng nhận ra cổ chân mình đã sưng đỏ một cách bất thường. Đồng thời phát hiện trên trán, dưới tóc mai có một vết rách khoảng một đốt ngón tay.
Sau nhiều lần thử đứng lên không được, Bắc Yên từ bỏ việc tìm gì đó lấp bụng, quyết định nhịn luôn bữa tối.
Trời mờ sáng, mưa đã tạnh từ bao giờ, chỉ còn những hạt nước đọng trên mái nhà thi thoảng giọt xuống. Bắc Yên vươn người mở chốt cửa sổ sát đất ra, bên ngoài mây mù chầm chậm lướt qua, một cơn gió lạnh ùa vào, cô hơi rùng mình, đóng cửa sổ lại.
Chiếc bụng rỗng từ tối hôm trước liên tục biểu tình, Bắc Yên dùng hết sức mình, cắn răng đứng dậy. Cô men theo vách gỗ, lần đến bếp nấu ăn.
Dù bụng đói, nhưng miệng lại không có cảm giác muốn ăn. Bắc Yên lướt qua giá gỗ để đồ khô, nhặt lấy một quả bí đỏ.
Bí đỏ gọt xong rồi, sắt thành miếng, bỏ chung vào một ít gạo nếp đun nhỏ lửa. Bắc Yên ngồi bệt ngay xuống sàn gần đó chờ, gác sẵn một chiếc đũa ngang miệng xoong để tránh nước cháo sôi trào ra bếp.
Trời hãy còn hơi lạnh, nhưng chân quá đau nên Bắc Yên không muốn cố đến bếp củi nhóm lửa. Cũng may khi nãy có ôm theo chiếc chăn len mỏng, quấn lên người lúc này vừa đủ ấm.
Đôi mắt mơ màng, hơi lim dim, trước đây những lần cô bị ốm đều có mẹ chăm sóc. Sau này trưởng thành thì đã không cần đến người khác lo cho bao giờ, ốm đau tự thuốc thang tự đi viện. Tự mình chăm sóc chính mình thành thói quen, cô đã gần như quên cảm giác được quan tâm lo lắng. Mãi cho đến hai năm trước…
Bắc Yên nhắm mắt, đã quyết tâm bước qua quá khứ, sao lại vẫn nhớ về kẻ đó cơ chứ?
Mùi thơm thoang thoảng bên cánh mũi, Bắc Yên mở mắt, chậm chạp vịn người vào bàn bếp đứng dậy. Nồi cháo bí đỏ đã sôi bùng bục, hạt gạo dưới đáy nổi lên rồi lại chìm xuống. Bắc Yên dùng một chiếc đũa cả đảo đều, đến khi bí đỏ nhừ cùng gạo nếp, thêm vào ít đường đun thêm một lúc.
Cháo bí đỏ thơm ngào ngạt, bát sứ đựng cháo nóng bỏng tay, Bắc Yên dùng một chiếc đĩa để dưới đáy bát rồi bưng ra lan can ngồi. Giọt nước trên mái ngày một thưa thớt, cây cối sau một đêm được tưới tắm dường như tươi xanh hơn. Bắc Yên ăn từng ngụm cháo nhỏ, cảm nhận cơ thể dần ấm lên. Trong lòng cũng thoải mái hơn không ít, chút chua xót mới dậy lên tối qua cũng đã dần tan.
Mười tám tháng hai, từ nay đến thời điểm đó vẫn còn hơn chục ngày, chắc những vết thương trên người cô cũng sẽ kịp lành. Bắc Yên không thể nào cho phép mình xuất hiện tiều tuỵ trước kẻ kia thêm lần thứ hai.
***
Mười bảy tháng hai, Cam Ngọt không yên tâm nên trước đó đã một vòng chạy lên đón Bắc Yên bằng được. Cô ấy lo lắng cũng không phải sai, nhưng thật ra có chút dư thừa bởi Bắc Yên chưa từng có ý định trốn tránh.
Đám cưới cô bạn Khánh Linh chơi cùng từ hồi cấp ba, cô dâu là bạn họ, còn chú rể lại là bạn của Lập Đông và Hà Vân. Đến ngày cưới khó tránh khỏi tình huống chạm mặt nhau. Tuy rằng Bắc Yên không còn muốn gặp lại hai kẻ kia thêm lần nào, nhưng không thể vì kẻ mình ghét mà lại không đến đám cưới của bạn mình.
Ngày cưới, Bắc Yên và Cam Ngọt đều có mặt ở nhà cô dâu từ sớm, đã hứa sẽ cùng nhau đưa bạn về nhà chồng. Chú rể xuất phát điểm từ nông thôn, nhưng không giấu diếm gia đình nông thôn của mình mà còn tổ chức đám cưới linh đình ở quê nhà để làng xóm xung quanh đều được tới dự. Hai vợ chồng đã thống nhất sẽ quay lên thành phố báo hỷ sau.
Không ngoài suy đoán của Cam Ngọt, đoàn đón dâu bên nhà trai có cả Lập Đông và Hà Vân theo cùng. Con mắt người ngoài nhìn vào là ‘trai tài gái sắc sánh vai nhau’, đến Cam Ngọt lại thành lũ khốn trời sinh. Cô không ngừng ném về hai kẻ kia ánh mắt sắc lạnh, cho đến khi Bắc Yên nhắc nhở.
“Bạn thân yêu, có muốn cầm dao giết người thì cũng phải giấu ý trên mặt đi đã. Trông cậu bây giờ như thể tớ mà không giữ là sẽ lao sang tùng xẻo hai người họ luôn được vậy.”
Cam Ngọt nghiêng đầu ngây thơ hỏi: “Tớ lộ liễu vậy sao?”
Bắc Yên gật đầu: “Nếu ánh mắt có thể gây sát thương, hẳn là bọn họ giờ đã máu me đầm đìa.”