Lập Đông ném về phía Bắc Yên một cái nhìn dò xét, lướt mắt một lượt từ đầu đến chân cô: “Hình như em hơi tăng cân thì phải.”
Cân nặng đối với Bắc Yên mà nói là một vấn đề hết sức nhạy cảm. Nhìn thân hình mảnh mai hiện giờ chắc không ai nghĩ cô đã từng có cân nặng lên đến sáu mươi lăm ki lô gam. Đó là khoảng thời gian Bắc Yên không bao giờ muốn nhắc đến trong đời mình. Cũng chính là nguyên nhân mà sau này Bắc Yên trở nên trầm tính ít nói.
Về cơ bản lúc ấy cô cũng chỉ là một cô bé mới lớn, việc lạc lõng giữa hai nơi là nhà của bố và nhà của mẹ khiến Bắc Yên có một nỗi lòng không biết tỏ cùng ai. Vậy cho nên ăn uống chính là cách để cô gửi gắm tâm tư vào đó.
Bắc Yên ngày càng béo, đi học thường xuyên bị bạn bè trêu ghẹo, về nhà thì cô đơn, tâm lý cô lúc ấy âm u ngày càng âm u. Sau này vào đại học rồi, đột nhiên cô thức tỉnh, lao vào tập luyện giảm cân. Cân nặng giảm xuống, nhưng ký ức không vui gắn kèm với nó thì không mất đi.
Cô hốt hoảng đứng soi gương gần ba mươi phút đồng hồ, vẫn không thấy mình béo lên ở chỗ nào: “Anh nói điêu, em béo lên ở đâu?”
Lập Đông cũng bị sự nghiêm túc của cô ảnh hưởng, lúc này lại gần ôm lấy eo cô: “Em xem, có phải eo lớn hơn một chút rồi không?”
Bắc Yên bóp bóp phần bụng hơi tròn lên của mình: “Phải không?”
Cô quay sang mở banh tủ quần áo tìm một bộ thể thao: “Không được, em phải đi tập thể dục đây.”
“Từ từ đã nào.” Bằng một cánh tay vòng qua eo, Lập Đông nhấc người cô lên giữ lại. Xong nghĩ tới nghi ngờ chưa được chứng thực của mình, vội vàng thả xuống: “Ý anh là, liệu có phải có rồi không?”
“Có gì?” Bắc Yên ngơ ngác.
“Thì em bé ấy.” Lập Đông cười rộ lên.
Bắc Yên giãy nảy: “Không thể nào.”
“Anh nghĩ tám chín mươi phần trăm là đúng rồi. Có phải dạo này em thích ăn đồ chua không?”
“Không thể.” Bắc Yên quả quyết.
Lập Đông vẫn tin tưởng vào ý nghĩ của mình, trong lòng khấp khởi mừng vui.
Cho đến khi Bắc Yên quơ quơ trước mặt anh que thử thai với một vạch đỏ.
“Chắc que hỏng rồi.” Lập Đông nói, trên mặt mang theo bất mãn.
“Hỏng sao được.”
“Rõ ràng anh đã rất cố gắng.” Lập Đông thất vọng.
Bắc Yên cười ngất: “Đâu phải chuyện gì cũng cố là được.”
Lập Đông xụ mặt, liếc nhìn chiếc que một vạch trong thùng rác đầy ghét bỏ trước khi ra khỏi nhà sang homestay bên cạnh làm việc.
Những ngày này vào mùa gặt, trong gió lúc nào cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của rơm rạ. Chiều đến là khi khỏi bếp lan toả, góc nhỏ của địa phương vùng núi càng trở nên thanh bình.
Nhưng trong nhà Bắc Yên thì không.
Trước mặt cô là mâm cơm với một bên là bạn thân và một bên là bạn trai đang hằm hè nhau ra mặt.
Bắc Yên bình tĩnh xới cơm, nhấc đũa, gắp chiếc đùi gà trên đĩa bỏ vào bát Cam Ngọt: “Ăn cơm đi, hai người muốn nhìn nhau đến bao giờ nữa?”
Cam Ngọt hài lòng nhìn đùi gà trong bát, đắc ý cầm lên gặm: “Đâu phải muốn nhìn, là tớ gai mắt thôi.”
Lập Đông vẫn ngồi im, Bắc Yên đá đá vào chân anh: “Ăn nhanh còn dọn.”
Lúc này Lập Đông mới bê bát cơm lên.
Không phải anh nhỏ mọn gì, mà cô bạn Cam Ngọt kia của Bắc Yên thật sự quá đáng. Đã biết hai người họ về lại bên nhau rồi, vậy mà khi nãy ngang nhiên khoe mẽ về bạn học cũ nào đấy ngày đi học thích thầm Bắc Yên không dám thổ lộ, giờ tuyên bố gặp lại sẽ mạnh dạn tỏ tình với cô.
Lập Đông thừa hiểu Cam Ngọt đang cố tình khiêu khích mình, anh cũng không muốn so đo với phụ nữ. Nhưng cái gì mà ‘bao năm vẫn nung nấu tình cảm với cậu’, ‘thử suy nghĩ cho một mảnh chân tình’, ‘người đàn ông ấm áp’.
Hoa đã có chủ rồi lại còn đòi thử suy nghĩ.
Lại còn ván chưa đóng thuyền hoàn toàn có thể thay đổi. Bạn thân kiểu gì mà có thể ngang nhiên chia rẽ tình cảm của người ta như thế?
Đã vậy tối hôm ấy anh còn phải nhường chỗ của mình cho Cam Ngọt.
Lập Đông nằm bên ngoài xoay đi xoay lại, hơn một giờ sáng rồi mà tiếng nói chuyện trong phòng vẫn chưa ngừng. Không biết cô bạn Cam Ngọt này còn tiêm nhiễm cái gì vào đầu Bắc Yên nữa hay không?
Cứ vậy đến sáng hôm sau, Bắc Yên ra ngoài gặp phải gương mặt cau có đang nấu bữa sáng trong bếp mà giật mình.
“Sao mắt anh quầng hết lên thế kia?” Bắc Yên hỏi.
Lập Đông không trả lời, đặt bữa sáng lên bàn bếp: “Em ăn sáng đi, anh đi làm đây.” Nói rồi bỏ đi luôn.
Bắc Yên chưa hiểu, quay sang lại bắt gặp Cam Ngọt đang đứng dựa cửa phòng ngủ cười sung sướng, cô lắc đầu bất lực. Hai người này trẻ con quá mức rồi.
Bị ảnh hưởng bởi Cam Ngọt, tối đó Lập Đông vần vò Bắc Yên đến khổ.
“Em không thể để anh cứ không danh không phận thế này mãi chứ?”
“Hả, cái gì mà danh với phận? Thế anh không phải bạn trai em thì là gì?” Bắc Yên tỏ ra không hiểu.
“Ý anh là chức danh đàng hoàng ấy.”
“Thì là bạn trai còn gì?” Cô vẫn lờ đi.
Đôi môi đang gặm nhấm trên vai cô bất ngờ cắn xuống. Bắc Yên đau đến nhăn mặt, cô giơ tay đánh vào ngực Lập Đông: “Anh bị sao thế hả?”
Bắc Yên ngồi bật dậy ngực phập phồng tức giận.
Lập Đông kéo cô vào lòng, bị cô hất ra, anh tiếp tục kéo lại, vẫn bị hất ra. Vùng vằng một lúc, Lập Đông kiên trì kéo cô vào trong ngực mặc cô có hất ra bao nhiêu lần: “Anh sai rồi.”
Bắc Yên không nói, quay sang một bên không nhìn anh. Lập Đông nhỏ giọng nói trên đỉnh đầu cô: “Do anh lo lắng.”
“Anh lo lắng cái gì? Đã biết rõ cậu ấy cố tình trêu ngươi anh.”
“Không phải là đến giờ em vẫn chưa chịu giới thiệu anh với người nhà đấy thôi.” Vòng tay quanh người Bắc Yên thêm lực, ôm cô càng chặt hơn: “Anh cảm thấy bất an.”
Mấy lời này của Lập Đông nói ra, Bắc Yên cũng không biết trả lời sao. Hiện giờ yêu nhau là thật, nhưng tâm lý anh bất ổn, chuyện quá khứ cũng không phải có thể hoàn toàn quên đi. Cô cũng là lo lắng cho anh nên không nhắc đến người nhà.
Rõ là anh vô lý ngang ngược, nhưng nghe giọng điệu mềm yếu này, Bắc Yên không sao giận nổi nữa. Cô quay lại, một tay giữ lấy đầu anh, đem môi mình tìm đến môi anh.
“Anh không phải lo lắng điều gì cả, em ở đây mà.”
Sáng hôm sau, Bắc Yên nhìn giờ, đắn đo suy nghĩ một hồi, điện thoại mở lên lại tắt đi. Cuối cùng đến gần chưa, cô mới quyết tâm bấm nút gọi.
Chuông reo mất một lúc, đầu dây bên kia mới nhận cuộc gọi: “Alo.”
“Bố, nếu giờ con lấy chồng thì thế nào?”
Cô vẫn cứ là lại chiều chuộng người đàn ông của mình quá mức rồi.