Bắc Yên không khỏi ngạc nhiên khi thấy An xuất hiện trước sân nhà, nói đến việc thì cô thật sự nghĩ không ra anh có việc gì để đi tới nơi xa xôi này.
An tỏ vẻ phật lòng: “Thấy anh không vui à?”
Lúc này Bắc Yên mới giật mình, lấy lại tinh thần: “Đừng nói với em là anh bị cô nào trên này bắt mất hồn rồi đấy nhé.”
An cười, như có như không, thả túi đồ vào tay Bắc Yên: “Cam Ngọt gửi đấy.”
Bắc Yên nhìn lướt qua túi đồ trong tay, vậy mà lại có cả nước hoa: “Anh đưa đồ rồi đi luôn hay có ở lại ăn với em được bữa cơm không?”
“Sao thế? Hết gạo rồi à, cần viện trợ không?” An trả lời bằng hành động trực tiếp, đi ngang qua Bắc Yên lên nhà trước cô.
“Tại hai lần trước em thấy anh cứ vội vàng, vậy trưa nay em đành bỏ ra ít gạo quý giá để đãi anh vậy.” Bắc Yên đi phía sau An, nhìn anh từ vị trí thấp hơn, bỗng có cảm giác anh như biến thành người khổng lồ vậy. Thế nào mà lại đem đến cảm giác yên tâm cho người khác.
“Lại còn nhấn mạnh là ‘quý giá’ nữa, không sợ anh chưa ăn cơm đã nghẹn à?”
Nói là đãi khách, thực tế Bắc Yên chỉ làm mỗi việc là đem thịt từ trong tủ lạnh ra giao cho An, còn mình thì ra vườn hái rau, sau đó quay về đặt rổ rau xuống trước mặt An rồi ngồi một góc xem anh nấu nướng.
“Lười chết đi được, thả nào không lấy được chồng.” An liếc mắt qua rổ rau bình phẩm.
“Đâu phải lúc nào cũng được ăn cơm anh nấu đâu.” Bắc Yên không ngại nói. Cô có hơi hoài niệm đôi chút, khoảng thời gian bố mẹ bắt đầu lục đục, Bắc Yên thường đến nhà An ăn ké. Hoặc nói cách khác là bị An xách cổ đến nhà anh ăn cơm.
Mỗi lần tan học về, anh đều chuẩn xác tìm được con nhóc cấp hai trốn sau hàng rào hoa râm bụt lôi ra. Mà mỗi ngày Bắc Yên cũng đều không đổi chỗ trốn, cứ luôn chọn một chỗ duy nhất như vậy.
Khác với hai lần trước, hôm nay An chẳng những không vội vàng, ăn cơm xong còn thong thả ngồi dùng trà chiều với Bắc Yên ngoài sân.
“Em không định về thành phố tìm việc mới à? Nghỉ ngơi cũng đủ rồi.” An chầm chậm nói.
Bắc Yên cúi xuống nhìn ly trà cam quế, dùng thìa khuấy khuấy dù bên trong ly chẳng còn gì cần tan: “Em đang tính mở một cửa hàng cho thuê trang phục chụp ảnh trên này.”
An có chút giật mình : “Em định không về thật đấy.”
Bắc Yên lắc đầu.
An nghiêm giọng: “Anh cho rằng thời gian qua đã đủ để em thoải mái tư tưởng rồi.”
“Em đã thông suốt từ trước khi quyết định đến đây.” Bắc Yên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Quyết định ban đầu có thể là nhất thời, nhưng đến đây rồi em mới biết. Hoá ra em là một kẻ lười biếng, thích nhàn nhã qua ngày đến thế.”
“Em về dưới kia anh cũng vẫn có thể để em nhàn nhã.” An không vui, thẳng người đối diện với Bắc Yên.
Hai người đối mắt, Bắc Yên xuống nước trước: “Thôi mà.”
Cô đột nhiên không biết nói gì tiếp, cúi thấp đầu: “Anh biết em thực sự là như thế nào mà.”
An thở dài, như chấp nhận một thỏa hiệp nào đó, anh đứng lên: “Anh về đây, lần sau lên sẽ đưa cả Cam Ngọt theo.”
“Anh không ở lại ăn cơm tối với em à?”
“Hỏi thật hay hỏi giả?”
“Thật.”
“Không thèm ăn, dù sao người nấu lại là anh.”
Cười cười nói nói, hai người bất giác đã ra đến đường. An xoay người, định ngăn bước chân tiến bước của Bắc Yên. Ánh mắt lơ đãng lướt qua người đàn ông đang chạy bộ phía sau lưng cô.
Bất chợt, An kéo vai Bắc Yên ôm lấy cô.
Bắc Yên giật mình, theo phản xạ chống hai tay trước ngực An, nhìn phía sau lại như cô đang nép mình vào cái ôm của anh.
“Em ấy, hai tám rồi mà vẫn khiến anh lo như tám tuổi.” Nói rồi buông cô ra, một tay đưa lên vén tóc cô, gương mặt đầy sự yêu chiều: “Đi vào đi.”
Bắc Yên còn đang ngơ ngác trước cái ôm bất ngờ, An đã xoay vai cô đẩy vào: “Đi vào, sắp tối rồi. Em vào đi rồi anh lên xe.”
Bắc Yên nghe lời, thật sự đi vào. Người đi rồi, An mới bình tĩnh liếc mắt qua người đang thù hằn trông về phía mình đằng xa.
Nếu không phải hiểu rõ tính cách Bắc Yên, anh đâu để thằng đó nhởn nhơ như thế. Ngày tháng còn dài, trả đũa ư? Thiếu gì cách, An cười ngồi lên xe.
Bắc Yên đứng trước tủ lạnh đã được sắp xếp gọn gàng lại hồi lâu. Tủ đồ ăn khô đang mở ra cũng được dọn lại gọn gàng, còn được bổ sung rất nhiều đồ mới lúc nào cô không hay. Có một ít thực phẩm cô ngại sơ chế cũng đã được làm sạch đóng hộp, cần ăn chỉ việc bỏ ra làm nóng.
Anh ấy, sao lại có thể ấm áp như vậy chứ?
Bắc Yên mỉm cười một mình. Tự nhiên nghĩ đến đầu năm học ấy cả bố và mẹ đều không quan tâm đến chuẩn bị đồ dùng mới cho cô. Có một chàng trai luôn cẩu thả đã cẩn thận bọc lại sắc vở bằng giấy bọc hoa cho cô. Tất cả nhãn vở cũng được ghi mới bằng nét chữ tròn đẹp của chị bạn thân anh ấy.
Nếu không phải cuộc sống biến thiên, hai người mất nhiều năm xa cách, có lẽ cô cũng không có nhiều năm đơn độc lặng lẽ như vậy.