Cô Ấy Rất Nhạt

Chương 12: Nghĩ nhiều rồi



Bắc Yên gật gù vẻ đã hiểu: “Tôi mua homestay, anh cũng mua homestay ngay cạnh. Homestay của anh đã đi vào hoạt động còn bên tôi vẫn chưa đâu vào đâu.”

“Anh lại thắng rồi, giờ đã thấy hài lòng chưa?” Cô nói một cách rất bình thường, như đang trần thuật, cả quá trình đều nhìn thẳng Lập Đông, không mang theo cảm xúc khác lạ nào.

Lập Đông chợt cười: “Hài lòng. Cô còn có thể đứng đó bình tĩnh hỏi tôi hài lòng chưa?”

Không biết có phải do sắc trời dần tối không, mà Bắc Yên dường như thấy nụ cười của Lập Đông rất bi ai. Cô hơi lắc đầu, con người của anh ta, vĩnh viễn chỉ có lạnh nhạt hoặc tức giận, lấy đâu ra bi ai cơ chứ?

Bắc Yên thẩn thơ đi về nhà, trời đã tối hẳn, cô bỏ canh sắn đã nguội lên bếp đun lại. Một mình dùng bữa tối, sau đó về phòng, lên mạng tải một bộ phim.

Sáng hôm sau, Bắc Yên cùng nhóm người của Làng đi rừng. Sau lần bất cẩn ngã ngất đi lúc trước, cô đã đề nghị với Làng có lần nào đi rừng thì cho cô theo cùng. Bắc Yên muốn học phân biệt một số loại cây và tìm lối ở rừng.

Nhóm người đi men theo suối, mấy chị phụ nữ tách ra để lấy củi, còn Làng chỉ cho Bắc Yên một số loại cây có độc không nên động vào. Gần chiều, cánh đàn ông còn bắt được một tổ ong lớn đem về. Bắc Yên cũng được cắt cho một góc tổ mật ong rừng.

Cô về đến nhà lúc trời chập tối, một chiếc bóng mờ nhạt hòa cùng bóng đêm đang buông xuống. Lập Đông đứng trước sân nhà cô, vẻ ngoài trầm tĩnh. Hình như mỗi lần gặp lại, gương mặt khôi ngô của anh ta lại mỗi lúc một lạnh lùng hơn. Bắc Yên chợt buồn cười, lúc này đây mà cô vẫn còn có thể đánh giá dáng vẻ của anh ta.

Bắc Yên không lên tiếng, cũng không hỏi vì sao Lập Đông lại xuất hiện trong sân nhà mình lúc này. Cô cứ vậy đi lướt qua anh ta, để lại một cơn gió nhẹ mang hương cỏ cây. Đôi ủng được tháo ra xếp gọn dưới chân cầu thang, từng bước từng bước chậm rãi lên nhà.

“Bị thương trong rừng lần trước còn chưa chừa hay sao mà còn dám đi nữa?” Giọng nói lạnh lùng mang theo nghiêm nghị xuất phát từ trước cửa nhà.

Bắc Yên cau mày, sầm mặt đi ra cửa, hòng chặn lại bước chân không để Lập Đông đi vào: “Ai cho phép anh lên đây?”

“Em có ý thức được bản thân mình giờ đang như thế nào không?” Lập Đông chợt giận dữ.

“Tôi như thế nào cần phải báo cáo cho anh hay sao?” Bắc Yên quát lại, cô lạnh nhạt nhìn Lập Đông: “Anh đang làm gì ở nhà tôi? Hành động của anh có nghĩa gì vậy Lập Đông?”

Đôi mắt vừa rồi còn bừng bừng lửa giận chợt lạnh xuống, Lập Đông lấy lại vẻ thờ ơ vốn có: “Cô đừng nghĩ nhiều, ngày mai tôi chính thức khai trương đón khách. Chẳng qua là hàng xóm nên sang mời cô tới.”

“Tôi không nghĩ nhiều, ngược lại là anh đã nghĩ đi quá xa xôi rồi. Chắc anh không quên quan hệ giữa chúng ta như thế nào? Nó không tốt đến mức tôi muốn sang đó chúc mừng anh đâu.” Sắc mặt Bắc Yên lạnh tanh, với tay sang hai bên: “Mời anh về cho.”

Bắc Yên đóng sập cửa lại, mệt mỏi ngồi xuống gần cửa sổ. Phải mất một lúc lâu sau cô mới thấy dáng người cô độc đi ra khỏi sân nhà mình. Cô chống tay xoa mặt, thật sự không muốn nghĩ về con người tàn nhẫn kia nữa.

Đi rừng cả ngày nên cơ thể khó tránh nhức mỏi, khi Bắc Yên tỉnh dậy nước trong bồn tắm đã lạnh hết từ bao giờ. Cô rét run người trùm khăn rời khỏi nhà tắm, cả tối cũng hắt hơi mấy lần.

Hôm sau Bắc Yên mơ hồ cảm thấy người có chút nóng, đầu nặng nề hơn nhưng không để ý nhiều. Cam Ngọt gửi lên cho cô một chiếc máy pha cà phê, người giao hàng mới gọi điện báo cô ra nhận.

Bắc Yên xỏ dép, trên từ trong chăn chui ra với chiếc khăn thổ cẩm trùm lên người, loẹt quẹt đi ra đường. Người giao hàng gọi đã gần tới nơi mà cô đứng chờ một lúc vẫn chưa thấy đâu.

Ngược lại, còn được chứng kiến một cảnh tượng hết sức kinh ngạc. Bóng dáng yểu điệu kia không phải là Hà Vân thì ai? Vậy mà cô ả không ngừng ném về phía Bắc Yên cái nhìn châm chọc khi khoác tay Lập Đông hôm nào, giờ này lại thẳng tay giáng lên mặt anh ta một cái tát. Sau đó bụm mặt khóc trèo lên xe.

Thật đúng là ở đời không ai biết trước được điều gì, lúc trước cô ta còn vì tên cặn bã này ra oai với cô cơ đấy.

Lập Đông lấy tay xoa mặt, có vẻ cái tát kia là lấy hết sức chứ chẳng phải vừa. Bất chợt xoay mặt sang, Bắc Yên không kịp thu hồi ánh mắt. Vậy là bị anh ta trông thấy.

Vừa lúc xe người giao hàng đi tới, Bắc Yên quay đi, cười với người giao hàng rồi nhận máy pha cà phê. Cô cúi đầu ký nhận, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao. Không cần ngẩng lên cũng biết chủ nhân là ai.

Xoay người, ôm theo máy pha cà phê đi thẳng, hoàn toàn làm ngơ trước kẻ mới đến.

Chỉ hai bước chân, Lập Đông đã đuổi kịp Bắc Yên, lắc người một cái chặn trước mặt cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv