Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
“Không chỉ vì vấn đề này thôi đâu.”
“Vậy còn vấn đề gì khác nữa ạ?”
Lục Trường Vĩ không nói nên lời, vấn đề quan trọng nhất ở đây là ông không muốn cho cô biết chuyện này, nên nói thế nào với cô đây?
“Ba, anh ấy đối xử với con rất tốt, hơn nữa con cũng tin anh ấy…”
“Hi Hòa, ba cảm thấy hai đứa không hợp.”
“Không hợp chỗ nào ạ? Ba nói cho con biết đi.”
“Mặc dù con không hay kể nhiều chuyện trong giới giải trí cho ba mẹ nghe, nhưng ba mẹ đều hiểu được sự phức tạp của nó. Bây giờ cậu ta thích con, sẽ nâng con lên tận trời. Nhưng nếu cậu ta không còn thích con nữa thì sao?” Thật ra đây cũng là điều mà Lục Trường Vĩ rất lo lắng, vì đặc thù của công việc nên tình cảm của cô chắc chắn sẽ bị đặt lên bàn cân, khi thuận lợi thì sẽ bị người khác ghen tị đủ điều, ngược lại, khi gặp trắc trở thì chắc chắn sẽ có không ít người nhân cơ hội mà ném đá giấu tay. Cuối cùng chỉ có phía nhà gái chịu thiệt.
Vì vậy, đôi lúc ông chỉ mong cô làm một công việc đơn giản từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, trải qua những ngày tháng yên bình với người đàn ông yêu cô, đây là mong ước lớn nhất của một người ba dành cho con gái mình.
“Hi Hòa à, con rời khỏi giới giải trí đi, ba nuôi con nhé, được không?”
Vẻ mặt của Lục Hi Hòa dần trở nên nghiêm túc. Cô đâu có bị ngốc, sao không nhận ra hành động khác thường của ba mình chứ. Cô chỉ là có bạn trai thôi mà, sao ông lại phản ứng mạnh mẽ như thế, thậm chí còn muốn cô rời khỏi giới giải trí?
“Lão Lục, ba nói thật đi, ba phản đối chuyện của con và Kỷ Diễn không chỉ vì lí do này có đúng không? Ba có chuyện gì giấu con ư?”
Khuôn mặt Lục Trường Vĩ trở nên cứng ngắc. Từ trước đến nay ông vẫn luôn tự hào về sự thông minh của con gái mình, cô luôn đứng đầu lớp từ khi học tiểu học đến đại học. Nhất là môn toán, những người giỏi toán đều có đầu óc nhanh nhạy. Những bây giờ, ông lại muốn cô ngốc một chút.
“Ba giấu con chuyện gì chứ?” Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt ông đã trở lại bình thường.
“Không đúng, chuyện này không đúng, ba đâu phải người không nói lý.” Lục Hi Hòa vẫn kiên trì với sự hoài nghi của mình.
“Thì là ba không ưa thằng nhóc đó chứ sao, củ cải trắng mà mình vất vả chăm sóc lại bị một con heo lừa đi mất, ba thích nó mới lạ.” Lục Trường Vĩ biết bây giờ ông không thể bộc lộ sự bất mãn quá nhiều với Kỷ Diễn quá nhiều, bởi vì con nhóc này đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, có vẻ như không thể giải quyết chuyện này với cô được, vậy thì phải ra tay từ chỗ tên đó thôi.
Nghe giọng điệu oán trách của Lục Trường Vĩ, cô đột nhiên cảm thấy bây giờ ông giống như một đứa trẻ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng thấy có lí, đứng từ góc độ của một người ba, nhất là một người ba thương con gái như lão Lục mà nói, thì hành vi này cũng không khó hiểu cho lắm. Nghĩ đến đây, mọi nghi ngờ trong lòng cô đều bị xua tan, cô mỉm cười tiến lên hai bước, ôm lấy cánh tay Lục Trường Vĩ, “Ba, ba ghen tị à?”
Lục Trường Vĩ liếc cô, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Ai ghen chứ?”
Lục Hi Hòa mỉm cười, có một điều chắc chắn ông không biết, nếu nói đến việc ai bị ai lừa, thì cô mới là người lừa anh.
Ở dưới tầng, Thẩm Lan Du dọn cơm xong, nhìn cánh cửa phòng sách trên tầng vẫn đóng chặt, bà thấy hơi lo lắng, Lục Trường Vĩ rất yêu con gái mình, hiếm khi gọi cô vào phòng sách nói chuyện. Bà nhớ chỉ có một lần ông gọi Hi Hòa vào phòng là vì con bé nhất quyết muốn gia nhập làng giải trí.
Mà từ vẻ mặt và giọng điệu của ông khi nãy cùng với những tin đồn bên ngoài, bà cũng đã biết được lí do rồi. Cả hai người này đều rất cứng đầu, nếu xảy ra mâu thuẫn sẽ rất khó giải quyết êm đềm. Thế là bà tháo tạp dề xuống, đi lên phòng sách.
“Ba ơi, thật ra Kỷ Diễn là một người rất tốt, nếu ba quen rồi thì chắc chắn sẽ rất thích anh ấy.”
“Ba biết rồi.”
“Trường Vĩ, Hi Hòa, ăn cơm thôi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng của Thẩm Lan Du.
“Được rồi, đi ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Lan Du nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hai người, dường như cuộc nói chuyện đã kết thúc rất tốt đẹp, bà cảm thấy yên tâm hơn nhiều: “Mau xuống ăn thôi, không nguội mất.”
Lúc ăn cơm, Lục Hi Hòa nhìn thấy chỗ Thẩm Quyến thường ngồi trống không thì hỏi: “Thẩm Quyến đâu rồi ạ?”
Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du đang ăn cơm lập tức nhìn cô với ánh mắt kì lạ, cuối cùng Thẩm Lan Du nói, “Con bé này sao vậy, hôm nay mới là thứ sáu, nó vẫn đang ở trường mà con.”
Lục Hi Hòa bừng tỉnh, do công việc của cô không có khái niệm về thời gian, nên chẳng biết hôm nay là hôm nào nữa.
Sau khi ăn xong, Lục Hi Hòa giúp Thẩm Lan Du dọn dẹp bát đĩa, rồi đến gần bà, nài nỉ: “Mẹ ơi, nếu lát nữa ba nói chuyện đó với mẹ thì mẹ nói đỡ con nhé…”
“Nói chuyện gì cơ?” Thẩm Lan Du vờ như không biết.
“Thì là mấy tin đồn về quan hệ giữa con và Kỷ Diễn đó mẹ. Thật ra anh ấy là bạn trai con.”
Mặc dù Thẩm Lan Du đã lờ mờ đoán được, nhưng khi nghe cô chính miệng thừa nhận thì kinh ngạc: “Con thật sự thích cậu ta à?”
“Vâng, thích lắm, thích lắm ạ.” Lục Hi Hòa gật đầu.
Thẩm Lan Du thấy khi nhắc đến Kỷ Diễn, đôi mắt cô bỗng chốc bừng sáng.
“Rồi rồi, mẹ biết rồi, con để bát đũa xuống đó đi.” Nói rồi bà đưa khăn sạch cho cô lau tay.
Lục Hi Hòa ôm chầm lấy bà: “Cảm ơn mẹ yêu.”
Sau khi Thẩm Lan Du dọn dẹp xong, hai vợ chồng cùng nhau về phòng, Thẩm Lan Du đóng cửa lại rồi đi đến bên cạnh Lục Trường Vĩ.
“Lúc nãy ở phòng bếp, con bé nói với em rồi đúng không?”
“Vâng, con bé nói rồi. Nhưng anh còn chưa nói với em hôm nay đã xảy ra chuyện gì đâu đấy.”
“Anh lo lắng về mấy scandal trên mạng nên đến xem Hi Hòa, ai ngờ lại thấy hai đứa cùng nhau đi mua đồ ăn, trông chúng không giống mới yêu một hai ngày đâu. Chuyện này phải trách anh, rõ ràng biết Thiên Ngu là sản nghiệp của nhà họ, thế mà vẫn ôm tâm lí may mắn.”
Thấy dáng vẻ tự trách của ông, Thẩm Lan Du nhẹ nhàng vỗ vai chồng an ủi: “Trường Vĩ, anh đừng tự trách mình nữa, chuyện này không thể trách anh được, như anh vừa nói đấy, chúng ở bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Hôm nay lúc thấy cậu ta, từ trong ánh mắt ấy, anh biết cậu ta vẫn nhớ rõ những chuyện đó, cả anh và cậu ta đều biết rất rõ.”
“Vậy cậu ta và Hi Hòa?”
“Đây cũng là điều khiến anh không thể chấp nhận được, rõ ràng cậu ta biết hết mọi chuyện, cũng biết Hi Hòa đã quên những chuyện trước đây, tại sao còn coi như không có chuyện gì rồi ở bên con bé chứ?”
“Lúc nãy Hi Hòa nói với em, con bé rất thích Kỷ Diễn.”
Lục Trường Vĩ thở dài, sao ông lại không biết chuyện này chứ?
Trên đường về nhà, cô không ngừng bày tỏ rằng mình rất thích Kỷ Diễn. Ông không hề nghi ngờ điều này, bởi con gái ông hiếm khi thích một người, nếu cô chủ động nói thích một người, có nghĩa rằng cô thực sự rất thích người đó.
Mà ông cũng biết cậu ta thật lòng với Hi Hòa nhà mình. Lúc ông mạnh tay kéo con gái về phía mình khiến cô suýt ngã, cậu ta đã lập tức đưa tay đỡ theo bản năng, ông thấy rõ sự lo lắng trên gương mặt đó. Chỉ là, tại sao cứ phải là cậu ta chứ? Sao ông có thể đồng ý cho hai đứa ở bên nhau đây?
Nếu Hi Hòa không quên những chuyện trước kia, mà vẫn thích cậu ta, muốn ở bên cậu ta, có lẽ ông còn có thể chấp nhận. Nhưng vấn đề bây giờ là cô không nhớ những chuyện trước kia, ông cũng không muốn cô nhớ lại, nếu hai đứa ở bên nhau lâu sẽ khó tránh việc gặp phải những kích thích khiến cô nhớ lại quá khứ. Giờ phải làm sao với Hi Hòa đây?
Tại sao vận mệnh lại cứ trêu đùa bọn họ như vậy chứ?
Thẩm Lan Du nhìn ra sự bối rối trên mặt ông, bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra chuyện này không liên quan đến cậu ta, cậu ta vô tội mà anh.”
“Anh biết, anh biết đó không phải lỗi của cậu ta. Nói cho cùng thì họ cũng là nạn nhân vô tội giống chúng ta.”
Lục Trường Vĩ lẩm bẩm, vô thức nhớ lại chuyện xảy ra mười năm trước.
Mười năm trước.
Khi vừa hết giờ, ông còn chưa ra khỏi lớp thì nhận được điện thoại của vợ, biết hôm nay vợ mình đi đón con, ông vừa nghĩ đến mẹ con họ, vừa vui vẻ nghe điện thoại.
Nhưng mà cuộc gọi vừa được kết nối, nụ cười trên khóe miệng ông bỗng cứng đờ.
Mãi đến khi tới bệnh viện, ông vẫn không thể nào tin được hai mẹ con lúc sáng vẫn còn rất khỏe mạnh bây giờ lại nằm trong phòng cấp cứu. Ông nhìn đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu, lần đầu tiên biết thế nào là tay chân lạnh lẽo, máu trên người dường như sắp đông lại.
Ông không phải là người duy nhất đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu mà còn có hai ba con và một người phụ nữ đang bế một đứa bé chưa đầy một tuổi.
Đó là hai ba con nhà họ Kỷ, và vợ của chủ xe tải.
Trên đường đến bệnh viện, ông được biết đây là một vụ tai nạn liên hoàn, một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát đã đâm vào xe ô tô, sau đó chiếc xe ô tô bay trúng chiếc ô tô khác. Chiếc xe ô tô khác là xe nhà ông, chiếc ô tô đầu tiên bị đâm là xe do mẹ Kỷ Diễn lái, chiếc xe tải lớn chính là hung thủ của vụ tai nạn. Nhà họ Kỷ là người bị hại trực tiếp, còn nhà ông là người bị hại gián tiếp.
Chủ xe tải là người đầu tiên được đưa ra khỏi phòng cấp cứu nhưng khi được đẩy ra thì đã không còn thở nữa, người phụ nữ vừa ôm con vừa khóc lóc thảm thiết, thở không nổi.
Cuối cùng, ba người còn lại cũng được đưa ra ngoài, ca phẫu thuật khá thành công, hai người lớn được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU vì sức khỏe vẫn chưa ổn định. Còn vết thương của con gái không nghiêm trọng nên được đưa đến phòng bệnh thường, nhưng dây thần kinh thị giác bị chèn ép, dẫn đến bị mù tạm thời. Vợ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, con gái thì bị mù, đòn giáng nặng nề này suýt nữa khiến ông sụp đổ.
Nhưng vì vợ và con gái, ông vẫn phải cắn răng chịu đựng, cứ cho rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Nhưng trời không chiều lòng người, một buổi sáng nọ, bà Kỷ đã không qua khỏi, một tuần sau vợ ông cũng đi. Sau khi chết lặng tổ chức tang lễ cho vợ, vào ngày cuối cùng của tang lễ, tình trạng của con gái ông xấu đi, con bé lại được đưa vào viện cấp cứu trong tình trạng sốt cao.
Lúc đưa con vào viện cấp cứu, ông gần như gục ngã, lúc ấy, ông vừa mất vợ xong, nếu mất thêm con gái nữa thì ông không biết cuộc đời mình còn ý nghĩa gì. Khi ông nghĩ rằng con gái mình không qua khỏi thì các bác sĩ đã cướp được cô khỏi bàn tay tử thần, nhưng sau khi tỉnh lại, cô không còn nhớ gì cả.
Không nhớ mình là ai, không nhớ ra mẹ, không cũng nhớ ra ông.
Ông đã gục trước giường bệnh của cô mà khóc rất nhiều, thậm chí còn không biết đây là phúc hay họa. Nhưng thực tế đã chứng minh, đây là món quà trời cho, bởi con bé rất yêu mẹ mình, ông rất mừng vì cô đã quên hết nỗi đau, tất cả những nỗi đau hãy để mình ông gánh chịu, con gái của ông chỉ cần hạnh phúc mà trưởng thành là được rồi.
Sau khi cô hoàn toàn bình phục, vì sợ tức cảnh sinh tình mà nhớ lại mọi chuyện, ông đã từ bỏ mọi thứ, đưa cô rời khỏi đây, đến một thành phố mới bắt đầu lại cuộc sống.
------oOo------