Edit: Kali
Beta: TH + Lam
Trên thế giới còn ai xấu hổ hơn cô - viết truyện 18+ còn bị bạn trai nhìn thấy không?
Không có! Không thể nào có!
Bây giờ Kiều Hạ có thể nói là vô cùng vô cùng hối hận!
Cô gấp laptop lại "bụp" một phát, đỏ mặt nói dối, "Những thứ... Những thứ này đều là trước đây em nhất thời nhàm chán viết qua loa, anh đừng tưởng thật!"
Cố Duyên Xuyên không nói gì chỉ bật cười, nhíu mày về phía cô: "Thật không? Nhưng anh nhớ cục cưng miêu tả rất khá, rất chi tiết mà."
"Đáng tiếc bây giờ thời tiết rất đẹp, không có mưa, cũng không có sét đánh. Hơn nữa chúng ta đang ở trong phòng sách, chứ không phải ở trong phòng tắm." Giọng nói anh có vẻ tiếc nuối.
Kiều Hạ nhất thời không phản ứng kịp, há to miệng, vừa định hỏi anh có ý gì đã nghe được anh không nhanh không chậm nói, "Ban đêm trời nổi bão, anh ôm ngang hông cô..."
Nói đến đây, Cố Duyên Xuyên thật sự ôm ngang hông Kiều Hạ, gắt gao chế trụ, sau đó dùng giọng nói trầm thấp nói tiếp, "Cô dán vào phòng tắm gạch men sứ lạnh lẽo, ngón tay thon dài của anh thăm hỏi xuống nơi đó của cô, làm cả người cô run lên, như có dòng điện chạy qua, cực kì kích thích..."
Kiều Hạ: "?!!"
Cô nhớ ra rồi! Chuyện này không phải là phần đầu tiên truyện 18+ mà cô từng viết hơn nửa năm trước rồi sao? Thế mà anh đọc một chữ cũng không sót.
Trí nhớ tốt như vậy nên dùng để làm việc khác, chứ đừng nên dùng để nhớ truyện 18+ mà cô viết.
Thấy anh còn muốn đọc tiếp, Kiều Hạ vội đưa tay che miệng anh, hai má đỏ ửng, "Anh, không cho anh đọc nữa."
Cô bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh, đôi mắt ngập nước mang theo sự khẩn cầu, "Anh hãy quên hết những thứ này đi, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết có được không?"
Quên chuyện này, bọn họ mới có thể nói chuyện yêu đương được.
Nếu không... Cô phải trốn khỏi nhà, phải tìm lại mặt mũi đã đánh rơi mất.
Cố Duyên Xuyên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng những thứ mà cục cưng viết đã khắc vào đầu anh, không thể quên được, ngoại trừ..."
Anh nói được một nửa, ngừng lại, ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Kiều Hạ vội hỏi, "Ngoại trừ điều gì?"
Có lẽ là do vừa tắm xong, gương mặt cô trắng hồng, mi mắt dính chút nước, đôi mắt long lanh đượm vẻ yêu kiều như làn nước mùa xuân.
Dáng vẻ nhõng nhẽo, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, đẹp đến mức không tưởng, làm loạn lòng người.
Cố Duyên Xuyên hết sức chăm chú nhìn cô, yết hầu nặng nề lên xuống. Anh hôn cô, giọng lúc cất tiếng càng khàn và mập mờ, "Ngoại trừ, tối nay cục cưng cho anh ăn no."
Nụ hôn càng mãnh liệt, tay anh cũng không nhàn rỗi, lần vào dưới váy ngủ của cô, tùy ý lướt khắp nơi, trêu chọc...
Kiều Hạ thở gấp, cả người cũng mềm nhũn ra, hai tay vô lực bám trên vai anh, thừa dịp ngắn ngủi tách ra, vừa thở dồn dập vừa nói, "Không muốn làm ở chỗ này, đi, đến phòng ngủ."
"Được, nghe cục cưng hết." Anh đồng ý rất nhanh, cùng với một nụ cười nhẹ cực kỳ sung sướng.
Sau đó chuyện trở nên không thể tả nổi.
Ga giường là màu xanh đậm, tóc cô xoã tung như hải tảo. Môi đỏ thắm, da trắng như tuyết hiện ra dưới ánh đèn ấm áp.
Váy ngủ mặc trên người không biết đã bị ném đi đâu, Kiều Hạ cảm thấy kì kì, muốn vươn tay tắt cây đèn nhỏ trên đầu giường.
Cố Duyên Xuyên cầm tay cô, giọng vốn lạnh nhạt mà giờ đã khàn đến không tưởng: "Không được tắt đèn, anh muốn khắc sâu bộ dáng lúc này của cục cưng mãi mãi."
"Cục cưng, em thật đẹp." Ánh mắt anh sâu như đầm lầy không đáy, vừa quyến luyến vừa si mê nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Kiều Hạ thuận theo ý anh, rất thẹn thùng nhắm nghiền hai mắt lại.
Không nhìn thấy, cảm giác khi người khác chạm vào cũng vì thế mà trở nên nhạy cảm hơn. Cô cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả khắp nơi trên người cô, đầu ngón tay dần dần cuộn lại, gắt gao nắm chặt ga giường.
Mặc dù là cam tâm tình nguyện giao mình cho anh, nhưng trong lòng cô vẫn không hiểu đầy sợ hãi, lông mi dài không nhịn được run lên.
Cố Duyên Xuyên nhận thấy sự bối rối và bất an của cô, dừng động tác lại, an ủi, "Cục cưng đừng sợ, không sao đâu."
Đôi mắt Kiều Hạ vì động tình mà trở nên rời rạc. Trên trán dính đầy mồ hôi, lúc nói chuyện hơi thở cũng không đều, thì thào cầu xin, "Anh phải nhẹ thôi, em sợ đau lắm."
"Anh cam đoan, nhất định sẽ nhẹ nhàng hết sức."
Trong mắt Cố Duyên Xuyên đầy tình cảm dịu dàng và mật ý, mười ngón tay Đan lấy nhau, nhẹ nhàng đáp trả.
Kiều Hạ tin lời anh, cảm xúc khẩn trương được làm dịu không ít.
Nhưng thật sự đến lúc đó, cô mới phát hiện hoàn toàn không như những gì mình biết.
Vừa nói là nhẹ nhàng mà, không hề! Vừa đi vào một chút, so với bị dao cắt trúng tay còn đau hơn gấp trăm lần!
"Anh, anh gạt em, anh làm em đau quá." Khóe mắt Kiều Hạ đẫm nước mắt, nức nở khóc thành tiếng. Nước mắt ròng ròng, lên án nhìn anh.
Hai tay Cố Duyên Xuyên ôm chặt eo cô. Biết cô đang cực kì đau cũng vô cùng đau lòng, nhưng tên đã bắn đi rồi, làm sao có thể thu lại được chứ.
"Cục cưng, nhịn một lát nữa, có được không?" Khuôn mặt anh đanh lại, trong ngực như có một cây đuốc đang cháy, máu quanh thân đều dồn về một chỗ.
Thật sự là quá đau, Kiều Hạ rất muốn lắc đầu, nói không được, chờ lần sau đi. Chờ cô chuẩn bị kỹ càng rồi lại đến.
Nhưng vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng và thống khổ của anh, không sao thốt nên lời.
Giọng cô mềm nhũn, "Em chỉ có thể nhịn một chút xíu nữa thôi đó, anh nhất định phải nhanh lên."
Trong lòng Cố Duyên Xuyên nhịn không được bật cười, thật là một cô gái ngốc nghếch, sao có thể nói muốn đàn ông nhanh lên trên giường chứ.
"Được, nhanh một chút, cục cưng ngay lập tức sẽ hết đau."
Anh hôn lên những giọt nước mắt vương trên khóe mắt của cô, cuối cùng quyết tâm dốc hết sức, mạnh mẽ động một cái, tiến mình vào.
Sau đó, cơ thể anh nỗ lực chứng minh cho cô biết, nhanh là không thể nào, đời này cũng không thể.
-
Đối với Kiều Hạ mà nói, đêm nay là một đêm dài dằng dặc nhưng lại rất mới mẻ.
Một thoáng cảm giác đau đớn vô cùng, cô chịu không nổi liên tục khóc rồi kêu thành tiếng, tay cũng sắp cào nát ga giường.
Sau đó, đau đớn được khoái cảm thay thế, như là có pháo hoa nổ tung tận sâu bên trong linh hồn.
Vừa thoải mái vừa mệt, Kiều Hạ cảm giác xương cốt mình bị gãy ra từng mẩu vụn, toàn thân vùi trong ga giường, mặc cho anh hết lần này đến lần khác chiếm lấy.
"Đừng nữa mà, em, em không chịu nổi nữa rồi." Trong mắt cô ngập nước, cầu xin, "Anh dừng lại đi."
Ăn tuỷ tận từ xương mới biết nó ngon ngọt, mới nếm thử qua mùi vị thì làm gì có người đàn ông nào dễ dàng chịu từ bỏ.
"Cục cưng, kiên trì một chút, ngoan." Anh hoàn toàn không có ý dừng lại.
Kiều Hạ không muốn ngoan, cũng ngoan không nổi.
Toàn thân cô rã rời, vừa mệt vừa buồn ngủ, chảy mồ hôi khắp người, như vừa mới ngâm trong nước.
"Em không kiên trì nổi nữa, em rất muốn ngủ." Giọng cô mang theo tia nức nở, nghe rất đáng thương.
Nhưng vào lúc này thì nghe vào lại không khơi dậy lấy một chút đồng cảm nào của đàn ông, ngược lại càng thêm thêm dầu vào lửa.
"Nhưng lúc này anh còn chưa tới, muốn dừng lại, cần cục cưng em..." Cố Duyên Xuyên khẽ cắn lỗ tai của cô, nói lời khiến người ta xấu hổ.
Kiều Hạ nghe thấy thì mặt phiếm hồng, muốn nghỉ ngơi thì cũng chỉ có thể nghe theo lời anh làm, có ý thức co lại một cái.
Sự thật chứng minh, làm như vậy rất có hiệu quả.
Sau khi rên một tiếng trầm thấp, Cố Duyên Xuyên chôn đầu vào hõm cổ cô, hơi thở nặng nề, giọng nói vô cùng thỏa mãn, "Cục cưng, em ăn ngon thật."
-
Tác giả có lời muốn nói
Lão sói xám Xuyên Xuyên: Cừu nhỏ quá mĩ vị, lần sau đổi cách "nấu" khác.
Lời editor + beta - er: Edit H là khó nhất, trong lúc beta mình đã cố gắng lựa mấy từ sao cho mĩ miều và dễ hiểu, nếu thấy nó thô thì mình tiệt zọng lắm rồi. QAQ