Editor: Lam
Xem phim xong thì đã hai giờ sáng, vừa khéo Kiều Hạ cũng mệt rồi. Cô được Cố Duyên Xuyên bế lên giường, chẳng mấy chốc đã yên ổn chìm vào mộng đẹp.
Bảy giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức cài trên di động đúng giờ vang lên.
Cô mò di động bên gối, tắt chuông báo thức, mơ mơ màng màng gọi anh chàng nằm bên cạnh mình: "Chúng ta nên về trường thôi, hôm nay em có buổi học."
Sáng sớm thức dậy có thể nhìn thấy cô gái nhỏ ngủ bên gối mình, đương nhiên Cố Duyên Xuyên vô cùng sung sướng.
Anh đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của cô, do mới dậy nên giọng nói trầm trầm hơi khàn, nghe vào tai đặc biệt gợi cảm: "Anh đã nhờ bạn cùng phòng em xin phép rồi, đợi đến tối, sau khi giải quyết mọi chuyện thì chúng ta về."
Kiều Hạ ngẩn ngơ, cô vốn chuẩn bị tinh thần hôm nay về đối mặt với cảnh bị người ta bàn tán.
"Anh nghĩ cách giải quyết ư? Giải quyết thế nào?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Ừ." Cố Duyên Xuyên đáp lời cô nhưng không dài dòng, chỉ nói rằng: "Lần trước chúng ta chưa kịp đến khu vui chơi, hôm nay đi được không?"
"Được." Kiều Hạ vừa nghe ba chữ khu vui chơi thì hào hứng ngay, cô xòe mấy đầu ngón tay ra đếm: "Em muốn chơi vòng quay ngựa gỗ này, xe vượt núi này, còn cả đu quay nữa!"
"Được, chúng ta sẽ chơi từng trò một nhé." Giọng Cố Duyên Xuyên vừa dung túng vừa cưng chiều, anh ôm cô vào lòng: "Hôm qua cục cưng ngủ muộn, chúng ta ngủ tiếp nửa tiếng nha."
Kiều Hạ vui vẻ cười rộ lên, mỗi lần bên anh đều có cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu.
Giống như ngày nóng gay gắt, uống một hớp nước coca mát lạnh, trong lòng đầy bong bóng hạnh phúc nổ bóc bóc.
Cố Duyên Xuyên nhắm mắt một lát, cảm giác được người trong lòng mình cử động, hơi thở ấm áp mát lành phả vào mặt. Anh vừa mở mắt đã thấy cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn vo, nhìn mình không chớp lấy một lần.
Anh cong môi, cất tiếng dịu dàng: "Cục cưng đang làm gì đó?"
"Em không mệt, không muốn ngủ, chỉ muốn nhìn nhiều thêm." Hàng mi dài của Kiều Hạ chớp chớp, đôi mắt đen láy long lanh đong đầy tình yêu.
Cô nhìn anh và cất tiếng êm dịu ngọt ngào, mỉm cười: "Hôm qua em còn tưởng mình thích anh đủ nhiều rồi, nhưng hôm nay em phát hiện mình thích anh nhiều hơn hôm qua."
Lời yêu thương thực êm tai, vẻ mặt cô lúc nói càng thêm chân thành tha thiết động lòng người. Trong lòng Cố Duyên Xuyên thấy mềm nhũn như có ngọn gió đồng nội ấm áp ngày xuân thổi tới.
Anh cười cười, khẽ vuốt tóc cô, lại làm rối mái đầu vừa chỉnh lại gọn gàng: "Sao cục cưng của anh ngốc thế?"
Kiều Hạ hơi bất mãn, phồng mỏ: "Em ngốc hồi nào?"
"Cục cưng, em biết không? Không nên tùy tiện nói lời âu yếm với đàn ông ở trên giường." Đuôi lông mày anh khẽ nhướng lên, ánh mắt do dự nhìn gương mặt ngây thơ của cô.
Anh cúi xuống, tiếp tục nói bằng giọng như rượu mạnh làm say lòng người: "Cục cưng, em như vậy sẽ khiến anh nghĩ rằng... Em đã chuẩn bị cho anh ăn sạch, đồng thời càng khiến anh không nín nổi."
Gương mặt Kiều Hạ bỗng đỏ lên.
Cô chỉ nghĩ đơn giản là cho anh thấy nỗi lòng mình, đâu hề biết quy luật bất thành văn này!
Ánh mắt Cố Duyên Xuyên thấp thoáng ý cười xấu xa, anh cố ý cắn tai cô: "Nhưng nếu muốn xơi cục cưng thì nửa tiếng không đủ, hay là ngày khác chúng ta đến khu vui chơi nha."
Mặt Kiều Hạ càng đỏ hơn, cô giả vờ ngáp một cái, giọng nói trở nên căng thẳng: "Em... Em đột nhiên thấy mệt quá, chúng ta vẫn nên ngủ bù thôi."
"Anh đã đồng ý dẫn em tới khu vui chơi, không được chơi xấu!" Trước khi nhắm mắt, cô không quên nhắc nhở anh.
"Được, không chơi xấu." Cố Duyên Xuyên đưa tay phủ lên mái đầu cô, nói lời hứa hẹn.
Bạn gái mình da mặt mỏng như con nít, mình không kiềm được mà trêu, trêu là mặt cô ấy đỏ ngay. Dáng vẻ thẹn thùng thực sự đáng yêu muốn chết, làm anh thích ghê gớm.
Lồng ngực anh hơi rung động, rầu rĩ nở nụ cười: "Ngủ đi, đợi cục cưng dậy rồi chúng ta đi."
Đợi Kiều Hạ ngủ một giấc dậy thì đã là chín giờ, hai người ăn sáng tại nhà rồi ngồi xe đến khu vui chơi gần đấy.
Trước khi vào sân, cô còn y như trẻ con, mua bờm tai thỏ lông xù màu trắng ở chỗ người bán hàng, sau khi đội lên thì phát hiện ánh mắt Cố Duyên Xuyên nhìn mình hơi quái dị.
"Sao vậy? Khó coi ư, nếu không thì em đổi cái khác." Kiều Hạ ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu.
"Không cần đổi." Cố Duyên Xuyên nắm chặt tay cô, giọng nói hơi khàn: "Cái này được lắm."
Chẳng qua cô đeo tai thỏ dễ khiến anh liên tưởng đến... Hình ảnh nào đó từng thấy trong phim.
Tưởng tượng cô gái nhỏ mặc đồ thỏ bunny, đuôi nhỏ ngắn ngủi lắc ngay đây, cuối cùng nằm dưới cơ thể mình, bị mình bắt nạt đến mức đỏ hoe cả mắt, kêu khóc ứ ứ, vừa đáng thương vừa khiến người ta tê lòng...
(*) Bạn có thể search bộ đồ thỏ bunny để thấy sức quyến rũ... dã man của nó.
Kiều Hạ hoàn toàn không biết trong đầu anh lóe lên những hình ảnh không hợp với con nít, nghe anh nói cái bờm này không khó coi, cô yên tâm thoải mái nắm tay anh đi vào xếp hàng mua vé.
Cả trưa hôm nay đều bay bổng trong khu vui chơi.
Bọn họ chơi rất nhiều trò, Kiều Hạ thích ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, Cố Duyên Xuyên ngồi chơi cùng cô mấy lần. Cuối cùng khi sắp về còn chơi bắn đồ, giúp cô thắng được một con Đôrêmon to tổ chảng.
Mấy chuyện phiền não đều vất ra sau đầu, suốt buổi trưa Kiều Hạ chơi rất vui, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Trên đường ngồi xe về, di động của cô rung lên mấy lần, tất cả tin nhắn đều do đám bạn cùng phòng gửi.
Triệu Mẫn Mẫn: [Hạ Hạ! Con nhỏ mù quáng đăng bài bịa đặt đã tự mình thừa nhận lỗi lầm với giáo viên chủ nhiệm! Nghe nói trường xử nặng nó, phải bảo lưu hồ sơ, toàn bộ học bổng đều bị hủy hết.]
Trần Duyệt: [Hôm nay nhỏ đó dùng radio nói xin lỗi với bà khắp trường, Điềm Điềm có lấy di động ghi âm, bà mau nghe đi!]
Kế đó Tương Điềm gửi một đoạn ghi âm, Kiều Hạ mở ra nghe.
"Tôi là Liễu Mộng Hàm - sinh viên năm nhất, lớp thứ ba khoa Kế toán. Tôi chính là người đăng bài bịa đặt về Kiều Hạ trên diễn đàn trường ngày hôm qua, cô ấy và tôi là bạn hồi cấp ba, tôi cũng không hiểu rõ chuyện nhà nói ấy. Bài đăng kia đều do tôi bôi nhọ, tự tôi nói bậy nói bạ..."
Nghe được nửa chừng, di động cô lại vang lên. Kiều Hạ nhìn thông báo hiển thị, cực kỳ kinh ngạc, thế mà lại là Liễu Mộng Hàm gọi tới.
Kiều Hạ do dự vài giây, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.
Trong điện thoại, Liễu Mộng Hàm nói muốn gặp cô để tự giải thích, đồng thời còn nhắn cả địa chỉ, đó là một quán cà phê ngay cổng trường.
Cố Duyên Xuyên sợ cô mềm lòng nên khuyên nhủ: "Cục cưng, cô ta không đời nào thực lòng hối cải đâu. Cô ta chỉ muốn nhờ em xin trường tha thứ, giảm hình phạt mà thôi. Em không cần phải đi gặp kẻ xấu xa như vậy."
Kiều Hạ nhìn anh, nhỏ giọng chán nản nói ra sự hoang mang của mình: "Nhưng em muốn đến hỏi cô ấy, tại sao cứ hai lần ba lượt làm mấy chuyện này, rõ ràng lúc trước... Em và cô ấy là bạn rất thân."
Cô nhớ hồi trung học, quan hệ giữa hai người tốt lắm mà, làm gì cũng làm chung, ngay cả giáo viên cũng trêu chọc hai người như hình với bóng. Rốt cuộc tại sao lại trở nên như bây giờ...
Cố Duyên Xuyên nắm tay cô: "Được, anh đi cùng em."
-
Phòng bao ở quán cà phê.
Liễu Mộng Hàm ngồi một mình bên trong, câu nói uy hiếp của người đàn ông kia còn vang vọng bên tai.
Anh nói, nếu cô ta không làm sáng tỏ thì tất cả mọi người sẽ biết... cô ta là con gái của tội phạm hiếp dâm giết người.
Mà chuyện này còn hấp dẫn ánh mắt công chúng hơn vụ người thứ ba.
Chuyện đã hơn mười năm, lâu tới mức cô ta quên luôn mình có ông bố như vậy, người đàn ông nọ lại vì con khốn kia mà điều tra ra.
Liễu Mộng Hàm biết rõ dư luận đáng sợ đến đâu, cô ta không thể không tới tìm giáo viên chủ nhiệm.
Kết quả xử lý là cô ta không tài nào lấy được học bổng nữa, trên hồ sơ cũng bị ghi lại lỗi nặng, mất tư cách bảo vệ công trình nghiên cứu, sau này tìm việc sẽ bị ảnh hưởng.
Đây có khác gì để lại vết nhơ vĩnh viễn không thể rửa sạch cả đời...
Cô ta khóc lóc cầu xin rất lâu, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng mở miệng, nói rằng việc này không cần phải xử nặng như vậy. Bởi vì có người gây áp lực nên nếu muốn rút lại hình phạt, cách duy nhất là hòa giải với Kiều Hạ.
Cửa bị đẩy ra, hai người bước vào.
Liễu Mộng Hàm lập tức đi tới, nước mắt ồ ạt trào ra, dáng vẻ giống như "biết vậy chẳng làm": "Hạ Hạ, mình sai rồi! Mình hồ đồ một lúc, ma xui quỷ khiến, cậu có thể tha thứ cho mình không?"
Không đợi Kiều Hạ đáp lại, nước mắt cô ta đã chảy xuống, khóc sướt mướt nói tiếp: "Hạ Hạ, cậu biết hoàn cảnh nhà mình mà. Mẹ một thân một mình nuôi mình lớn khôn, kiếm tiềm vất vả để mình đi học. Nếu bà ấy biết mình bị trường ghi tội thì sẽ đau lòng chết mất."
"Học phí một năm hơn mười ngàn (NDT ~ 30 triệu VND), hơn nữa còn chi phí sinh hoạt. Nếu không có học bổng kia, mình... Mình thực sự không biết nên làm sao nữa? Vả lại sau này, mẹ hy vọng mình có thể vào công ty nhà nước tìm một chỗ tốt, nhưng hồ sơ mình bị ghi tội..."
Nói đến đoạn sau, cô ta càng nghẹn ngào: "Hạ Hạ, mình van cậu tha cho mình lần này được không?"
Kiều Hạ mím môi nhìn cô: "Nhưng một năm trước, tôi đã từng tha cho cô một lần."
Hai mắt Liễu Mộng Hàm đẫm lệ khẩn cầu, cô ta hạ mình thấp tới nỗi chỉ còn thiếu nước quỳ xuống: "Lần cuối cùng, Hạ Hạ, mình xin cậu tha cho mình một lần cuối cùng. Mình sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương cậu nữa!"
Kiều Hạ thở dài một hơi, cất giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết: "Lần đó cô nói bản thân còn trẻ không hiểu chuyện, tôi tin. Nhưng giờ cô đã sắp trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm với hành vi rồi."
Thấy không còn đường xoay chuyển, Liễu Mộng Hàm như đổi sang bộ mặt khác. Vẻ điềm đạm đáng yêu biến mất hoàn toàn, chỉ còn cơn giận ngút trời: "Vậy cô tới đây làm gì, tới cùng bạn trai để chê cười tôi sao?"
Kiều Hạ nhìn cô ta: "Tôi chỉ muốn hỏi cô thôi, tại sao cứ hai lần ba lượt làm vậy, chẳng lẽ cô chưa từng coi tôi là bạn sao?"
"Ồ." Liễu Mộng Hàm cất tiếng cười nhạo: "Làm bạn thân với cô chỉ khiến tôi cảm thấy số mệnh cuộc đời sao mà bất công đến thế."
Kiều Hạ cau mày, tiếp tục nghe cô ta nói bằng giọng lên án: "Rõ ràng cuộc đời chúng ta nên giống nhau, rõ ràng cô phải giống tôi, sống ở dưới đáy xã hội, cầm tiền trợ cấp, chịu mọi ánh mắt thương hại đồng cảm của đám bạn học."
"Nhưng dựa vào cái gì mà phòng cô lớn như vậy, đẹp như vậy? Phòng tôi nhỏ tới mức chỉ đủ một chiếc giường, lúc nào cũng lo có gián chuột bò lên."
Ánh mặt Liễu Mộng Hàm đặc biệt oán hận: "Ngày nào tới trường, đồ ăn vặt cô chia cho tôi toàn là hàng nhập khẩu đắt tiền, tôi chưa từng thấy bao giờ, tiền mua một thanh sô cô la đó cũng là tiền ăn một ngày của tôi. Mẹ cô làm hết mấy chuyện không biết xấu hổ, còn cô thì sạch sẽ như tờ giấy trắng, ăn sung mặc sướng, không phải sầu lo."
"Cô có tư cách gì mà không phải sầu lo? Cô nên giống mẹ cô ấy, làm con phò hèn hạ đi bán..."
Không đợi cô ta nói xong, Cố Duyên Xuyên đã kéo tay Kiều Hạ: "Đi thôi, chúng ta không cần phải nghe con điên nói nhảm."
Liễu Mộng Hàm chen người ngăn cửa: "Anh Cố, anh che chở cưng chiều cô ta như vậy, anh tưởng cô ta thật lòng yêu anh sao? Tôi giống cô ta, quá hiểu tâm lý như này nhé."
Liễu Mộng Hàm cười mỉa mai: "Cô ta ấy à, từ nhỏ mất cha, mẹ lại không thương. Lớn lên trong hoàn cảnh thiếu tình thương, người như vậy ấy, chỉ cần đàn ông đối xử tốt với cô ta, cô ta sẽ bằng lòng ở bên cạnh chứ biết yêu cái khỉ gì đâu."
Kiều Hạ sợ anh hiểu lầm nên ra sức lắc đầu: "Không phải, không phải như thế."
Cố Duyên Xuyên nắm chặt tay cô, cho cô một ánh mắt dịu dàng yên lòng. Trái lại khi nhìn Liễu Mộng Hàm thì ánh mắt ấy lạnh như sương giá.
"Bạn gái tôi yêu tôi hay không, chẳng lẽ lòng tôi không hiểu, còn cần một kẻ ngoài cuộc như cô đâm thọc à?"
"Chẳng qua nghe cô nói vậy, tôi mới nhận ra ban đầu mình làm chưa đủ, sau này phải đối xử với cô ấy tốt hơn nữa, bù đắp cho cô ấy tất cả những thiếu sót trước đây."
"Cô còn không tránh ra..." Đáy mắt anh trở nên rét lạnh, giọng nói hàm chứa cảnh cáo: "Thì không chỉ đơn giản ghi lại hình phạt như vậy đâu, hẳn là cô hiểu rõ, tôi nói được làm được."