Edit: Nguyen Angelevil.
Beta: Dừa
Cháo nóng, Kiều Hạ múc một thìa nhẹ nhàng thổi, rồi bỗng dưng thất thần.
Cô nhớ đến tối hôm qua, chính Cố Duyên Xuyên đã cầm thìa đút cho mình ăn.
Lúc đó, dường như vẻ mặt anh toát ra sự dịu dàng và kiên nhẫn vô hạn, khi cô nhìn thấy, con nai con trong lòng kia lại bắt đầu chạy loạn khắp nơi.
Kết hợp tâm trạng lúc đó cùng với một loạt những việc xảy ra sáng nay, Kiều Hạ nghiêm túc suy nghĩ, giờ đã có thể khẳng định...
Tình cảm của mình đối với Cố Duyên Xuyên không đơn giản chỉ là có cảm tình, mà là thật sự rất thích.
Tương Điềm từng nói khi nhìn thấy trai đẹp mặt đỏ tim đập là chuyện bình thường, nhưng giờ ngoại trừ mặt đỏ tim đập bên ngoài, Kiều Hạ phát hiện đối với anh, mình còn có một cảm giác khác.
Có anh ở bên, cô luôn thấy vô cùng yên tâm, tất cả những sợ hãi bất an đều dần dần biến mất, bởi vì dường như đáy lòng cô đã nhận định, anh sẽ luôn bảo vệ và chăm sóc mình thật tốt.
Rốt cuộc giờ đã hiểu rõ điều này, Kiều Hạ rất vui mừng, nhưng lúc nghĩ đến Cố Duyên Xuyên lại chính là vị nam thần học đường nổi tiếng, lạnh lùng, thì cô lại cảm thấy phiền não!
Đã là nam sinh thì đều thích người đẹp, thế mà ngay cả khi đối phương là Triệu Ngữ Nhu mà Cố Duyên Xuyên cũng từ chối. Vậy tóm lại là anh thích mẫu người thế nào đây?
Kiều Hạ buồn rầu thở dài, không để ý cứ thế mà ăn xong bát cháo, đột nhiên phát hiện tin mới trong nhóm học thể dục.
【 Đúng hai giờ chiều, các học sinh tập trung ở sân thể dục @toàn thể thành viên. 】
Khóa học bóng chuyền là môn tự chọn của cô trong học kỳ này, khoảng thời gian trước, cứ đến ngày thứ ba trời đều mưa cho nên khóa thể dục này đã nghỉ liên tục một tháng liền.
Thầy thể dục yêu cầu rất nghiêm khắc đối với việc đi học đủ và đúng giờ. Kiều Hạ suy nghĩ, cuối cùng quyết định vẫn là nên đi học thì hơn.
Nếu mà không đi, cô đoán là mình sẽ lãng phí thời gian cả một buổi chiều ngồi suy nghĩ linh tinh về việc: "Cố Duyên Xuyên có thích mình hay không" mất.
Cô thay một bộ quần áo đơn giản, buộc tóc rồi đứng lên, ra ngoài đi học.
Nội dung buổi học hôm nay là ném và phát bóng, sau khi giáo viên thể dục làm mẫu vài lần thì cho các học sinh tự luyện tập, sau đó sẽ kiểm tra theo thứ tự.
Tử nhỏ, Kiều Hạ đã không giỏi mấy loại vận động với bóng như thế này, nếu muốn hiểu rõ cũng phải mất khá lâu. Không ít người đã luyện xong, nghỉ ngơi, còn cô vẫn đang còn chuyển động cổ tay phát bóng.
Trong khi cô đang phát bóng, vài nữ sinh cô quen đứng dưới bóng cây nói chuyện phiếm, không biết là ai nhắc tới cái tên Cố Duyên Xuyên, mà sau đó các cô liền lấy đề tài bàn luận với nhau rất sôi nổi.
"Lần trước, có một bạn nữ rất xinh trong lớp chúng ta đấy, lấy cớ sửa chữa máy tính xách tay để làm quen. Anh ấy liền trực tiếp đưa cho cô ta thông tin liên lạc của bạn cùng phòng, cho nên mới nói muốn chạm vào nam thần trường mình thật sự là so với lên trời còn khó hơn." Một bạn nói.
"Rốt cuộc nam thần thích kiểu người nào nhỉ, chẳng lẽ suốt cả bốn năm trời học đại học anh sẽ không suy nghĩ về vấn đề này à?" Một người tò mò hỏi.
Kiều Hạ ngừng ném bóng, lặng lẽ dỏng tai lên nghe.
Đúng rồi, cô cũng rất muốn biết điều này.
Mấy nữ sinh đột nhiên im lặng, dường như là đều bị vấn đề này làm khó.
Qua vài giây, một người trong đó nhớ lại nói, "Tớ nhớ rõ lần trước, đại mỹ nữ khoa nghệ thuật nổi tiếng Sở Hinh Nhân tới tìm anh thổ lộ, bị anh ấy từ chối xong cũng không chịu bỏ cuộc, mặt đầy nước mắt mà vẫn tiếp tục dây dưa. Lúc ấy nam thần đã nói, anh thích nữ sinh thông minh, một câu liền khiến cho Sở Hinh Nhân thi vào Đại học được có hơn ba trăm điểm nghẹn họng, không nói được gì nữa."
"Wow! Các nam sinh khác thì nhìn vẻ ngoài, còn anh thì xét chỉ số thông minh, nam thần quả nhiên là không giống người thường!" Các nữ sinh đều cảm thán.
Kiều Hạ liền tự hỏi, trong mắt Cố Duyên Xuyên, mình có được xem như là nữ sinh thông minh không?
Đang nghĩ ngợi, giáo viên thể dục cầm trên tay tờ danh sách lớp gọi, "Học sinh tiếp theo - Kiều Hạ! Lại đây thực hiện ném bóng!"
"A! Có ạ!" Cô lấy lại tinh thần, nhặt quả bóng từ trên mặt đất lên chạy tới.
Lúc năm giờ tan học, trời vẫn còn sáng, các học sinh tốp năm tốp ba rời khỏi sân thể dục.
Kiều Hạ rửa tay, trước tiên là nhắn tin gửi cho Cố Duyên Xuyên, sau đó thả điện thoại vào trong túi, tới căn tin trường.
Cố Duyên Xuyên ngồi ở gần cửa, nhìn thấy cô mang đồ thể dục, đứng dậy, "Buổi chiều đi học thể dục có mệt không, sao mà không xin phép, trong người có gì... Không thoải mái không?"
Kiều Hạ lắc đầu, "Không có gì khó chịu đâu, cả người ra đầy mồ hôi, ngược lại cảm thấy tốt hơn nhiều."
Ló đầu ra cửa sổ, nhìn vài lần, cô vui vẻ nói: "Dì bán gà cay tới rồi, tớ muốn đi mua!"
Cố Duyên Xuyên nhíu mày, ấn vai bắt cô ngồi xuống, "Cổ họng cậu nhiễm trùng còn chưa khỏi hẳn, không được phép ăn cay."
Anh quản lý cô rất chặt, giọng điệu cứ như là thầy chủ nhiệm dạy dỗ học sinh, Kiều Hạ ủ rũ ngồi xuống.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào anh, "Nhưng mà ba hôm nay tớ chỉ ăn mỗi cháo, giờ trong miệng chẳng có vị gì nữa rồi. Tớ chỉ ăn có một chút thôi, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Cô nói tựa như đang năn nỉ, nghe thực sự rất tội nghiệp, đúng là có thể khiến cho người khác lập tức động lòng trắc ẩn. Nhưng mà Cố Duyên Xuyên lần này lại rất kiên định, hoàn toàn không bị lay chuyển.
Vẻ mặt anh kiên định, "Không được, lỡ như cổ họng lại nghiêm trọng hơn, cậu muốn bị tiêm thêm một mũi nữa à? Nếu mà gặp phải y tá không đủ kinh nghiệm, tìm mạch máu không chính xác, cậu thử nghĩ xem tay rồi cũng bị chích ít nhất vài lần."
... Chẳng qua chỉ là muốn ăn một đĩa gà cay, thế mà anh nói cứ như ngay giây tiếp theo mình sẽ phải nằm viện không bằng.
Nhưng đúng là Kiều Hạ rất sợ bị tiêm, nên sau khi bị lời nói của anh hù dọa, giọng điệu yếu ớt, "Vậy... Tớ không ăn nữa."
Cố Duyên Xuyên vừa lòng cười, "Cậu đi học mệt mỏi, ngồi đi, tớ giúp cậu đi mua thức ăn rồi trở lại."
"... Được rồi." Không được ăn món mình muốn ăn, Kiều Hạ chẳng hào hứng lắm, tay chống cằm, ngồi chờ chán muốn chết.
Không quá vài phút, một khay thức ăn đã được đặt trước mặt cô.
Cô nhìn thức ăn, lập tức bĩu môi, nhỏ giọng oán giận, "Củ cải, mướp đắng, cải trắng, toàn là rau cả, cậu đang cho thỏ ăn đấy à?"
Cố Duyên Xuyên ngồi xuống đối diện cô, "Tớ đã hỏi bác sĩ rồi, mấy thứ này có khả năng thanh lọc, giảm đau cho cổ họng của cậu."
Dừng một chút, anh lại nói: "Tớ với cậu cùng nhau làm con thỏ."
Kiều Hạ ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy thức ăn của anh cũng giống của mình, đến một chút thịt cũng đều không có.
Cô kinh ngạc hỏi, "Cậu... Cậu cũng không bị bệnh mà, đâu cần phải làm như vậy, cậu muốn ăn gì thì cứ ăn cái đó đi."
Cố Duyên Xuyên nhướn mày, đáy mắt mang theo ý cười, "Tớ muốn giống cậu, cho tới khi bệnh của cậu tốt hơn, chúng ta sẽ cùng nhau ăn như thế này."
Sao lại có người tốt như vậy chứ...
Kiều Hạ có chút cảm động, lấy đũa gắp lấy ăn một lát mướp đắng, hình như cũng không khó ăn như mình nghĩ.
Cơm nước xong, cô thấy hơi nóng nên cởi áo khoác ra.
Cố Duyên Xuyên nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy vệt hồng trên cổ tay cô, nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, "Sao tay lại đỏ như thế?"
Kiều Hạ theo tầm mắt anh nhìn xuống, không thèm để ý nói: "Hôm nay chúng tớ học ném bóng, tớ vẫn chưa nắm vững, luyện tập một lúc lâu, nên tay mới bị như vậy."
Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc mang theo sự lo lắng, cô lập tức giải thích, "Thực ra chẳng có việc gì đâu, cũng không phải là quá đau. Chủ yếu là do da tớ hơi mẫn cảm, cho nên dễ dàng đỏ lên thế thôi."
Cố Duyên Xuyên cau mày, vẫn không buông tha, "Cậu có dầu hoa hồng trong người không?"
"Không có." Kiều hạ lắc lắc đầu, "Nhưng mà cũng không cần phải làm thế đâu, cái này qua một đêm là sẽ biến mất thôi. Không phải chuyện lớn gì, cậu không cần để ở trong lòng."
Đối với Cố Duyên Xuyên, nói không để trong lòng là không thể nào.
Làn da cô gái nhỏ mong manh như vậy, chạm mạnh một chút đã khiến cho anh khó chịu không thôi, chưa kể lần này còn sưng đỏ đến như vậy.
"Trong phòng ngủ của tớ có, cậu qua đó cùng tớ, tớ đưa cho cậu." Anh chủ động đề nghị.
Kiều Hạ thực sự cảm thấy tay mình không sao cả, nhưng anh cứ khăng khăng muốn vậy, nên cô vẫn đi theo anh xuống ký túc xá nam ở lầu dưới, ngồi trong ngôi đình gần đó chờ.
Khi Cố Duyên Xuyên đến, cô đứng lên, đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy cầm về phòng ngủ, lại phát hiện anh không có ý đưa cho mình.
Cô chớp mắt bối rối, chợt nghe anh nói: "Trước kia cậu chưa có dùng qua bao giờ, làm không chuyên nghiệp, để tớ làm cho."
"Vậy... cũng được, cảm ơn cậu." Kiều Hạ nghe lời ngồi xuống.
Cố Duyên Xuyên ngồi cạnh cô, mở nắp dầu hoa hồng ra, đổ một chút vào bàn tay, cầm cổ tay mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa nắn.
"Lần sau đừng có chọn loại thể thao với bóng." Anh cau mày nói.
Không chỉ bóng chuyền, anh cảm thấy bóng đá và bóng rổ cũng không an toàn, rất dễ dàng làm cô bị thương.
"Tớ có muốn cũng không được. Cậu cũng biết cái hệ thống đăng kí học tín chỉ trường mình khó chịu thế nào mà. Tớ vừa đăng nhập vào thì nó đã sập, lúc vào lại được thì cũng chỉ còn lại hai môn bóng chuyền và đấu kiếm."
Cố Duyên Xuyên buông tay trái cô xuống, cầm lấy tay còn lại, tiếp tục thật cẩn thận dùng dầu hoa hồng nhẹ nhàng xoa cho cô, "Lần sau chọn môn nói với tớ, muốn chọn gì, tớ giúp cậu."
Kiều Hạ hơi kinh ngạc, mà nghĩ lại, anh học ngành máy tính, làm việc này chắc hẳn là rất quen thuộc, vì thế liền mừng rỡ hỏi, "Tớ muốn chọn môn gì đều được chứ?"
Cố Duyên Xuyên chắc chắc "ừm" một tiếng.
Kiều Hạ suy nghĩ, tươi cười sáng lạn, "Tớ muốn chọn lớp bơi lội, trước đây tớ cũng rất muốn học bơi, đáng tiếc vẫn không có cơ hội. Nhưng môn này cạnh tranh rất quyết liệt, chưa đến một phút đồng hồ bị lấy hết rồi. Lần sau cậu giúp tớ chọn lớp này được không?"
Cố Duyên Xuyên vừa muốn đáp ứng, đột nhiên ý thức được một việc rất quan trọng, trong khóa học bơi lội ở trường, nam nữ đều học cùng một chỗ.
Nghĩ đến dáng người của cô gái nhỏ bên cạnh, còn cả hình ảnh cô mặc áo tắm...
"Có lẽ là không được." Anh ho một tiếng, "Môn này nhiều người chọn quá, tớ không chắc canh được, không bằng cậu đổi sang môn nào ít phổ biến hơn đi."
Kiều Hạ "a" một tiếng rất nhỏ, thất vọng trong chốc lát, lại nói: "Vậy chọn yoga đi, nghe các bạn cùng lớp nói là để chọn môn đó không khó lắm, hơn nữa học cũng không mệt thế này."
Lần này, Cố Duyên Xuyên rất thoải mái đồng ý, "Được."
"Tớ cảm ơn." Kiều Hạ vui vẻ cười, nhớ tới cuộc nói chuyện trong giờ học bóng chuyền kia, do dự mở miệng, "Ừm... Tớ hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải nói thật cho tớ biết."
"Chuyện gì?" Cố Duyên Xuyên nhướn mày nhìn nàng.
"Theo cậu nghĩ thì... " Kiều Hạ lén lút dò xét anh, liếc mắt một cái, cân nhắc tìm từ, "Tớ nhìn có giống... Một nữ sinh thông minh không?"
Cố Duyên Xuyên quả quyết, "Không phải."
Kiều Hạ: "?!"
Trả lời nhanh như vậy, không cần suy nghĩ chút nào sao?
Hơn nữa nói trực tiếp như vậy, anh không nghĩ đến sẽ đả kích lòng tự trọng của cô sao?
Kiều Hạ thở dài, như thế là có thể xác nhận giữa hai người là không thể, thế nhưng giây tiếp theo, lại thấy nam sinh nhẹ nhếch miệng cười.
Cố Duyên Xuyên nhìn cô, giọng trầm thấp, mang theo vài phần dễ nghe, "Cô gái nhỏ ngồi cùng bàn của tớ thoạt trông rất ngốc nghếch, rất dễ bị gạt, cho nên tớ muốn chăm sóc thật tốt, không thể để cho cô ấy bị nam sinh khác lừa."
Bị mắng là ngốc nghếch, thế mà Kiều Hạ lại không tức giận chút nào, mặt cô còn giống như đang nóng lên nữa.