Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 1-1



Edit: Er

Beta: TH, Xanh

Năm giờ chiều, mặt trời đang xuống núi, ngoài cửa sổ là một mảnh màu đỏ rực. Trên hành lang kí túc xá không ngừng vang lên tiếng đóng cửa "ruỳnh ruỳnh".

Kiều Hạ dậy rất sớm, giữa trưa đã tỉnh lại nhưng không rời giường mà cuộn người trong chăn ấm áp và ôm một con thỏ bông to đùng, cầm điện thoại lướt weibo.

Trong thời gian nghỉ đông, cô nhàn rỗi đến nhàm chán nên đã lấy đại một bút danh viết một đoản ngọt văn đăng trên weibo, không dài lắm chỉ tầm 150000 chữ.

Viết xong quyển ngọt văn đầu tiên, cô còn kiếm được một ít tiền tiêu vặt. Kiều Hạ cực kì thỏa mãn, nhưng về phía độc giả thì lại không hài lòng.

Nguyên nhân là vì cô viết rất rất rất trong sáng.

Đến kết truyện, nam nữ chính cũng chỉ nắm tay và hôn môi. Hoàn toàn không có quá trình "hài hoà tạo sinh mệnh mới".

Tại phần bình luận, độc giả kêu gọi gào ầm lên muốn có cảnh xôi thịt. Kiều Hạ đã đồng ý với mấy yêu tinh quấy rối, lên weibo viết qua chút cảnh "xe chấn"*.

(*) Cảnh xe chấn chính là... Làm tình trên xe~ - Bản edit được cập nhật hoàn thiện trên wattpad Meow_team và wordpress.

Cô chưa từng nói chuyện yêu đương, ngay cả nắm tay nam sinh cũng chưa từng. Suốt quá trình viết cô đều đỏ mặt thẹn thùng, viết xong thì kiểm tra lại một lần xem có bị sai chính tả không sau đó mới thấp thỏm đăng lên.

Tiễu Mễ Mễ vừa đăng một bài viết mới, không có một người quen nào nhận ra.

Lúc này cô mới hí hửng mở phần bình luận ra, còn tưởng mình sẽ giống các tác giả khác cũng ngồi nhận lời khen ngợi và khích lệ của độc giả, nhưng hiện thực lại như vả vào mặt ――

"Cười chết tôi! Đây cũng được gọi là xe chấn sao??? Lần đầu tiên thấy có tác giả viết cảnh xôi thịt trong sáng thoát tục đến như vậy.:)"

"Hmm các tác giả khác thì là Rolls-Royce Phantom*, còn đây thì... Chẳng lẽ là xe đạp sao?"

(*) Tên siêu xe nổi tiếng thế giới.

"Bạn tác giả này hình như có hiểu lầm gì đó với xe chấn rồi nhỉ? Mới cởi quần được một nửa mà lại cho tôi đọc cái này à?!!"

"Có tất cả là 3000 chữ, trong đó 2500 chữ đều là miêu tả cảnh vật. Ai không biết còn tưởng rằng tôi đang đọc bài thi đại học môn văn được điểm tuyệt đối cơ. [Kèm icon *mệt mỏi nhưng vẫn cố gẳng mỉm cười*]."

"H văn là gì? Chính là một chữ "làm"! Cần tôi đề cử cho mấy quyển kinh điển không, cho bạn xem thế nào là cảm giác thăng tiên bay bổng hầm ra cả hương vị, ăn mà không béo, không ngán tý nào. Ăn xong còn có đậm vị "thịt" nhé."

Người này dùng giọng điệu "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" nói. Sau đó còn liệt kê cho cô mấy quyển tiểu thuyết kia.

Dười bình luận này đều là "Người tốt cả đời sẽ được bình an".

Kiều Hạ: "..."

Cô tắt điện thoại, thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.

Lúc học cấp hai, cấp ba, thành tích ngữ văn của cô là tốt nhất. Mỗi lần viết văn đều gần đạt được điểm tối đa, còn được thầy cô giáo ở tổ ngữ văn truyền nhau khen ngợi.

Sau khi lên đại học, cô cũng viết được tập thơ trên cuốn tuần san của trường, tự cho là văn phong của mình rất tốt, không ngờ lần đầu tiên viết truyện người lớn lại thất bại như vậy.

Kiều Hạ đỏ mặt lưu lại tên mấy quyển tiểu thuyết mà độc giả kia vừa giới thiệu, chuẩn bị để buổi tối tắt đèn lấy ra đọc.

Đúng vậy, học tập sẽ khiến người ta tiến bộ.

-

Khu nhà A của ký túc xá đều được sắp xếp theo kiểu giường ở trên, bàn ở dưới. Kiều Hạ nắm chặt thành giường, cẩn thận leo xuống dưới.

Cô cởi váy ngủ liền mũ đang mặc ra, sau đó mở tủ quần áo tìm bộ váy màu trắng và áo lông ngắn mặc vào.

Đứng trước chiếc gương to treo trên tường, Kiều Hạ tháo dây thun trên cổ tay ra, tùy ý buộc tóc lên. Sau đó cô đi đến trước bàn, lấy mấy quyển sách để tối nay đi tới thư viện bỏ vào balo.

Bởi vì cực kì sợ lạnh nên cô lấy khăn quàng quấn quanh cổ.

Xế chiều hôm nay, trong phòng ngủ chỉ có Kiều Hạ và Triệu Mẫn Mẫn.

Chuẩn bị xong xuôi là tầm năm giờ rưỡi.

Sợ Triệu Mẫn Mẫn lại giống lần trước ngủ quên sau đó cúp học luôn nên Kiều Hạ gọi cô ấy một tiếng, "Hôm nay là thứ tư đấy Mẫn Mẫn. Buổi tối cậu còn có môn tự chọn, đừng quên đó!!!"

"Tối nay tớ không đi học đâu."

Bình thường giọng cô ấy rất to, rống một tiếng thì toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy được. Nhưng lúc này âm thanh lại nhỏ như muỗi kêu.

Đều là nữ sinh, Kiều Hạ thấy vậy thì biết là cô ấy đang đến tháng, lập tức tìm cốc nước của Triệu Mẫn Mẫn, rót một ít nước ấm từ trong bình ra.

Cô hơi thấp nên phải đứng lên ghế đưa nước cho Triệu Mẫn Mẫn, nhẹ giọng nói: "Cậu uống nước trước đi."

Triệu Mẫn Mẫn nhận lấy uống mấy ngụm, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng nhỉnh lên chút ít: "Không biết có phải tại hôm qua tớ ăn kem không mà lần này cực kì đau. Tối nay tớ không đi học được."

Kiều Hạ nhắc nhở cô ấy: "Lần trước cậu cúp học hai lần đều bị điểm danh, lần này không đi nữa thì sẽ bị để ý, như bình thường thì thành tích sẽ tụt xuống."

Nghĩ đến lúc đi xem bói bảo tổng thành tích của mình là 40%, trong lòng Triệu Mẫn Mẫn cầu may mắn rồi chần chừ nói: "Tớ không xui xẻo như vậy chứ? Tổng cộng ba lần không đi, kết quả ba lần đều bị điểm danh?"

Kiều Hạ nhìn nàng nói: "Cậu quên định luật trong truyền thuyết "cứ nghỉ sẽ điểm danh" rồi sao?"

Triệu Mẫn Mẫn nhíu mày lâm vào trầm mặc, tại sao cái quy định quỷ dị này lại tồn tại cơ chứ.

"Thế này đi. " Kiều Hạ suy nghĩ cách: "Tối nay tớ cũng rảnh, cậu nói số phòng học của cậu cho tớ biết. Nếu thầy giáo điểm danh cậu thì tớ sẽ giúp cậu trả lời."

"Hạ Hạ, cậu tốt nhất!" Mắt Triệu Mẫn Mẫn sáng lên, sau đó vỗ tay, "Giảng đường, ở..."

Suy nghĩ mấy chục giây, cô nhớ là mình đã không đi học được khoảng một tháng rồi.

Cô lúng túng cười hai tiếng, sau đó lôi điện thoại từ trong chăn ra, mở app quản lý đào tạo, dòng đầu tiên hiện ra: "Cơ sở kế toán, ở Dật Phu Lâu, phòng 201."

"Được rồi, không thành vấn đề." Kiều Hạ nhớ tới gì đó, lại hỏi: "Trên lớp có cần tớ ghi chép lại cái gì không?"

"Không cần." Triệu Mẫn Mẫn lắc đầu, thái độ tùy ý, "Môn học này quá khó, rất ít người hiểu được. Lúc hết kì cũng không phải thi, chỉ cần viết bài luận văn về chương trình học là được."

Uống hết nước, cô ấy đưa cốc cho Kiều Hạ rồi ôm bụng rầm rì hai tiếng: "Đây là chết vì đau. Kiếp sau tớ nhất định phải làm con trai! Không những không cần chịu thống khổ khi mỗi tháng máu đều chảy thành sông, còn có thể..."

Triệu Mẫn Mẫn dừng lại hai giây, ánh mắt dừng lại trên người bạn cùng phòng có gương mặt xinh xắn kia, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối nói hết lời vừa rồi: "Còn có thể cưới cô gái xinh đẹp lương thiện như bạn cùng phòng này về nhà. Miễn cho mấy tên nam sinh ngoài kia được lợi."

Hôm khai giảng của năm nhất đại học, Triệu Mẫn Mẫn là người thứ hai tới, kéo vali hành lý đi vào phòng ngủ thì phát hiện sàn nhà rất sạch sẽ, rõ ràng là đã có người dọn dẹp qua.

Ngẩng đầu lên, Triệu Mẫn Mẫn nhìn thấy nữ sinh đang thay vỏ chăn trên giường quay đầu lại chào hỏi mình.

Mái tóc dài thẳng màu đen, mắt ngọc mày ngài, cười rộ lên càng xinh đẹp hơn.

Xinh đẹp giống như tiên nữ bé nhỏ vậy. Quan trọng nhất là để mặt mộc, trông vô cùng thuần khiết, ngây thơ. Khác xa hoàn toàn so với mấy người nổi tiếng trên mạng kia.

Đây đúng là tiêu chuẩn của sắc đẹp!

Trong lòng Triệu Mẫn Mẫn lúc này đơn phương tuyên bố: "Ừ, mình và bạn nữ này sẽ là bạn tốt. "

Ở chung một thời gian, cô phát hiện tính cách Kiều Hạ cực kì mềm dịu, cực kì đáng yêu, không hề dựa vào nhan sắc mà kiêu ngạo. Hơn nữa thành tích còn vô cùng tốt. Triệu Mẫn Mẫn rất bái phục.

"Ừm...." Kiều Hạ cho tay vào túi áo sờ sờ, lấy ra hai viên kẹo bơ cứng, xòe bàn tay đưa tới trước mặt Triệu Mẫn Mẫn.

Cô dùng giọng điệu ngọt ngào nói: "Lúc đau bụng thì nên ăn đồ ngọt. Chờ tớ đi học sẽ về mua cho cậu sữa táo đỏ."

-

Sắc trời bên ngoài dần dần tối lại.

Dật Phu Lâu cách kí túc xá hơi xa, đi đến đó mất khoảng hai mươi phút.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Hạ không kịp nghỉ ngơi, gắng sức đi đến phòng học.

Hiện tại đang là rét tháng ba, gió thổi qua mặt có hơi lạnh, cô vùi mặt vào trong khăn quàng cổ.

Phòng học ở đây rất lớn, có thể chứa khoảng một trăm người. Kiều Hạ đi vào trước khi tiếng chuông reo vài phút, giương mắt nhìn quanh tất cả đều là sinh viên, chỉ còn trống mấy chỗ ngồi.

Vì đến để điểm danh hộ nên Kiều Hạ muốn tìm một chỗ ít bị chú ý ngồi xuống.

Ánh mắt quét một vòng, cô đi đến hàng cuối cùng, ngồi ở chỗ ngoài cùng bên trái.

Sau một quãng đường dài, cô thấy khát nên lấy chai nước khoáng từ trong balo ra.

Chắc là do thoa kem dưỡng da bôi vào tay nên cô không thể vặn được nắp chai.

Thấy một chàng trai ngồi ghế bên cạnh, đang cúi đầu đeo tai nghe chơi game.

Kiều Hạ muốn nhờ cậu ta giúp nhưng cô ngại phải làm phiền người ta nên cầm chai nước đứng đợi một lúc.

Chờ đợi rất nhạt nhẽo, cô muốn biết cậu đang chơi gì nên liếc mắt nhìn. Vậy mà thứ thu hút cô không phải hình ảnh trên màn hình mà là đôi bàn tay cậu.

Cô không nhịn được nghĩ: Đôi tay của người này thật là đẹp.

Ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương nổi rất rõ ràng. Nếu có ống kính chụp cận cảnh thì đây chính là phúc lợi dành cho dân cuồng tay đẹp.

Kiều Hạ không phải là người mê tay đẹp nhưng cô nhìn cũng biết tay này thuộc loại "cảnh đẹp ý vui."

Lại nhìn game anh đang chơi, không phải là game mà bình thường các nam sinh hay chơi hoặc là game mà cô chưa tùng thấy bao giờ. Tất cả đều là tiếng Anh, chắc hẳn là game của nước ngoài.

Nam sinh đánh rất tốt, thao tác nhanh nhẹn, đôi tay xinh đẹp kia cực kì linh hoạt.

Đối với người chỉ chơi cho vui như Kiều Hạ mà nói thì anh cô cùng lợi hại!

Cảm xúc bái phục tự nhiên xuất hiện, trong lòng cô lặng lẽ vỗ tay.

Mấy phút sau, sự ồn ào trong giảng đường dần dần ngớt đi. Ngoài cửa, các bạn sinh viên tốp ba tốp năm đi vào.

Cố Duyên Xuyên nhìn thời gian trên điện thoại, thấy sắp đến giờ học mà động tác trên tay anh không hề dừng lại. Ở bên cạnh tay, anh thấy một nữ sinh ngồi cạnh mình.

- ----

Vì trong bản gốc chương 1 quá dài, hơn 4000 chữ nên chúng tớ tách thành 2 phần cho các bạn dễ đọc đỡ mỏi. Rất xin lỗi vì để ngâm hố quá lâu chưa up chương QAQ nên là đêm hôm khuya khoắt rồi mò lên phá đám giấc ngủ của mọi người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv