"Sao thế!" Tam Vô lập tức tỉnh lại từ trong mơ, cô dường như cảm nhận được thứ gì đó mềm mại trên mặt vừa thu lại.
"Vừa rồi trên mặt tôi có gì à?" Tam Vô hoảng hốt sợ mặt mình.
Nhìn sang bên trái, Quý Lăng Bạch đang ngồi thẳng lưng hơ lửa.
Cảm nhận được ánh mắt của Tam Vô, Quý Lăng Bạch quay mặt qua, nói: "Chắc là nước miếng của cô chảy ra lúc ngủ đấy."
Tam Vô nhíu mày suy nghĩ một lúc.
"Cũng có lý."
Quý Lăng Bạch siết chặt cây gậy đang cháy trong tay.
Tam Vô nhoài người đến bên cửa sổ, đám người Đại Hoàng cũng bị đánh thức, "Âm thanh vừa rồi mọi người có nghe thấy không?"
Tam Vô muốn mở cửa sổ nhưng ngay lập tức bị giữ lại.
"Chị Tam Vô, không được đâu! Ban đêm chúng ta không nhìn thấy, rất dễ bị đánh lén."
"Còn nữa, hình như không còn động tĩnh nào hết."
Mọi người cẩn thận lắng nghe.
Quả thật không có âm thanh nào cả.
Bí đao sợ hãi ngồi phịch xuống đất, chổi đã sớm gãy làm đôi, dây leo trên đầu sinh trưởng không tự chủ được.
Mắt thấy dây leo sắp đưa xuống phía dưới hố phân lớn đó, bí đao sợ hãi vừa kéo dây leo vừa khóc.
Nước mắt chảy ra từ làn da sáp dày của nó.
Mỗi con mắt của Nhện Hoàng đều co giật, người nó dính đầy thứ ô uế, nó cảm giác mình sắp chết ngạt đến nơi rồi.
Nó đường đường là một nhện hoàng! Tại sao lại rơi xuống.... Ơ?
Một cây dây leo màu xanh, thoang thoảng mùi thơm xuất hiện trước mặt nó.
Nhện Hoàng vô thức ôm lấy dây leo.
Dây leo vẫn đang kéo lên, nó lập tức được kéo ra khỏi hố phân, 'phụt' một tiếng, Nhện Hoàng được kéo ra khỏi cái hố đập mạnh lên mặt đất.
Bí đao ngẩn người.
Nó, nó kéo kẻ thù lên rồi! Nước mắt của nó càng nhiều hơn, tám cây dây leo bị kích động được chia làm hai, bốn cây mỗi bên chống đỡ trên mặt đất chạy thật nhanh về phía trước.
Xong đời rồi!
Nhện Hoàng đánh người rất dữ dằn!
Cả người Nhện Hoàng đều bốc mùi, nó vất vả lắm mới lau sạch những thứ dính trên mắt, mở mắt ra đã nhìn thấy một thứ đang chạy nhanh trước mặt mình... một con nhện xanh lá đáng yêu.
Vì khi bí đao sinh ra đã nhìn thấy nhện, tựa như trẻ sơ sinh đang tập đi cùng người lớn, nó cũng dùng tám dây leo chống đi về phía trước, trông cực kỳ giống con nhện.
Nhìn vào làn da đặc biệt của nó đi.
Tám cây dây leo khéo léo, là con nhện xinh đẹp và tràn đầy sức sống nhất trong tộc của chúng.
Cùng với cơ thể luôn tỏa ra mùi hương thoang thoảng của nước, Nhện Hoàng sẽ không bao giờ quên, ngay tại thời khắc nó tuyệt vọng nhất, chạm tới đáy sự sống của loài nhện, một cây dây leo đã rơi từ trên trời xuống, không chút do dự nào mà kéo nó xông lên!
Trên đời này vẫn còn thiên thần tốt bụng như vậy!
Nhện Hoàng cho rằng đây là vẻ đẹp không nên tồn tại trên đời.
Nhện Hoàng cảm thấy trái tim của mình lúc này dường như đã không còn là của mình nữa rồi.
Ánh trăng rơi xuống, chiếu lên cái vỏ bọc bẩn thỉu không còn sáng ngời của nó, tất cả mắt đều đang ngắm nhìn quả bí đao đang chạy càng lúc càng xa.
Hình như nó đã.... yêu rồi.
Hai mắt của Tam Vô gần như dán vào cửa sổ, "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao tôi chẳng nhìn thấy gì hết?"
"Cẩn thận đừng để trán của cô dán lên đó." Quý Lăng Bạch che cái trán đã bị đông cứng thành cục đá của Tam Vô.
"Chẳng phải sáng mai sẽ thấy sao?"
Nhưng Tam Vô vẫn đứng trước cửa sổ không chịu đi, cô lo cho tròn vo của mình a!
Quý Lăng Bạch nghiêng người, hỏi: "Muốn tôi ra ngoài xem chút không?"
"Quên đi." Tam Vô liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó vỗ vai anh, "Chúng ta vẫn nên chờ đến khi trời sáng đi."
Quý Lăng Bạch bị thái độ khó giải thích của cô làm cho khó chịu, nhíu mày nói: "Tôi có thể ra ngoài."
Nhìn đi!
Đây chính là kiểu đàn ông đến chết vẫn cần sĩ diện, sao có thể như vậy?
Tam Vô nghiêm túc nắm tay Quý Lăng Bạch, lời nói thành khẩn: "Không phải là không tin anh, chẳng phải trời đang tối đó sao? Chúng ta nên tin vào mặt trời, đợi đến khi trời sáng, không lẽ anh nghĩ anh trâu hơn cả mặt trời à?"
Người trong thành lũy 1 đứng bên cạnh im lặng quan sát biểu hiện của Quý Lăng Bạch.
Không ổn, mưa dầm chuyển thành mưa xối xả rồi.
"A!!" Đại Hoàng lập tức chạy tới nói: "Không nhắc tới chuyện này, không nhắc tới chuyện này nữa, chị Tam Vô! Lão đại! Hai người có ngửi thấy mùi gì không? Hả?"
Nghe cái người mũi như mũi chó như cậu ta nói vậy, mọi người mới cảm thấy không khí không được trong lành cho lắm.
Kỳ lạ.
"Mùi này....." Tam Vô nhíu chặt mày, bịt mũi xoay người hỏi: "Người nào trong các anh tè ra giường à?"
Mọi người nhất thời cạn lời.
Quý Lăng Bạch không nhịn được nữa, đè giọng xuống, "Cô nói gì đáng tin chút đi!"
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi chưa ngửi kỹ, đây không phải là mùi tè dầm, cho tôi cơ hội nói lại lần nữa." Tam Vô cẩn thận xác định mùi đang hòa trong không khí, "Các anh... Có ai lỡ 'toẹt' ra à? Cứ mạnh dạn nói ra, không có gì phải xấu hổ cả."
Mọi người: "...."
Quý Lăng Bạch bịt miệng cô lại.
"Hay là cô ngủ thêm xíu nữa đi." Quý Lăng Bạch bất lực nói: "Nhắm mắt lại đi."
"Sàn nhà cứng quá, tôi không ngủ được." Tam Vô ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cầm lấy cái túi móc ra một mớ khoai tây, cười nhìn mọi người, "Chúng ta nướng khoai tây ăn đi."
"Chị Tam Vô, chị đúng là... quá dữ." Đại Hoàng lại gần, "Trong tình huống này mà còn ăn được."
"Phải ăn chứ! Trong tình huống này thì càng không thể thiếu một bữa, không ăn sẽ lỗ mất."
Đại Hoàng hiếm khi nghẹn họng.
Vợ Lão Đinh thử chặn tất cả khe hở lọt gió của cửa sổ lại, quả nhiên cái mùi nhàn nhạt đó đã biến mất.
"Chắc là từ ngoài truyền vào rồi, xem ra bên ngoài rất nguy hiểm." Bà lo lắng lấy ra cà cải và thịt trâu, "Haizz, trong lúc này tôi nghĩ chúng ta cũng không có khẩu vị gì, vậy thì ăn đơn giản một chút, cá nướng khoai tây, làm thêm một nồi canh thịt trâu củ cải nữa."
Nồi lập tức được bưng lên, Tam Vô sờ mặt, cô vẫn đang nghĩ xem thứ gì đã lướt qua mặt mình lúc tỉnh ngủ.
Còn Nhện Hoàng đã rời khỏi thôn của Tam Vô, nó không tìm thấy thiên sứ đáng yêu, lúc trở về nó vừa buồn vừa kích động, sau này chắc chắn sẽ gặp lại, cô ấy sống trong thôn này, không sai!
Những con nhện biến dị dưới quyền nhìn hoàng đế của mình, vừa phiền muộn vừa xấu hổ, dùng cả tám chân của mình quấn lại thành hình quả cầu, đột nhiên cảm thấy hoàng đế nhà mình có lẽ là bị kích động quá lớn sau cú rơi vào bồn cầu nên điên rồi.
Một con nhện nhỏ run rẩy xách một xô nước tuyết tan chảy dâng hiến cho hoàng đế tắm rửa.
Cùng một chủng tộc đương nhiên có thể giao tiếp, nhện biến dị đều đang muốn thay hoàng đế rửa nhục, tàn sát tất cả những người trong cái thôn đó!
[Im lặng]
Nhện Hoàng rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người mình, uy nghiêm ngăn chặn những con nhện con.
[Bây giờ tấn công con người không phải là điều quan trọng nhất! Chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.] Nhện Hoàng mạnh mẽ lắc mình.
Nhện biến dị dưới quyền đều không hiểu, còn gì quan trọng hơn săn bắt sao?
[Các ngươi sắp chào đón một nhện hậu!] Nhện Hoàng tuyên bố chuyện này với tư thế của tổng tài bá đạo.
Nhện biến dị dưới quyền đều vô cùng hưng phấn.
Chỉ có hai con nhện lớn hơn nhện biến dị thông thường bò ra, bọn chúng tức giận giậm chân với Nhện Hoàng, [Ngài muốn phá bỏ hiệp ước giữa các hoàng đế của chúng ta sao?]
[Phải tấn công loài người! Đó là hiệp ước đã được bốn vị hoàng đế trước đó đồng ý!]
[Nhện Hoàng Đông, tộc của ta cần một lãnh thổ lớn hơn! Cao hơn....]
Khoảnh khắc con nhện biến dị kia cất lên tiếng nói cuối cùng, nó lập tức bị xé nát bởi Nhện Hoàng.
Nhện Hoàng kiêu ngạo nhìn xuống bên dưới, còn lại hai con nhện lớn biến dị muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại bị thuộc hạ của nó bao vây.
[Chúng ta là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ phục tùng, ba vị hoàng đế các ngươi làm gì không liên quan đến ta.] Nhện Hoàng ra lệnh, hai con nhện biến dị còn lại cũng bị xé nát.
Bí đao chôn mình trong tuyết rất lâu, một lúc lâu sau mới bò ra khỏi tuyết, lớp vỏ dày của bí đao đông cứng lại, không hề thấy lạnh, sau khi chắc chắn con nhện đáng sợ kia không còn ở đây nữa, nó lại tìm cây chổi khác bắt đầu xúc tuyết.
Nhìn thấy sân vườn đã sạch sẽ trở lại, tâm trạng khẩn trương của bí đao từ từ bình tĩnh lại.
Dọn dẹp nhà cửa lại chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Nó cảm thấy mình sinh ra là để lo hậu cần cho chủ nhân! Nó là một quả bí hậu cần đáng yêu!
Sau khi nhóm người Tam Vô cơm nước xong, lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Đám người Đại Hoàng, anh dựa vào tôi, tôi dựa vào anh, trong tình huống như này, bọn họ là tinh anh tuyệt đối sẽ không ngủ!
Nhưng..... Chỗ này của Tam Vô như có ma lực vậy, khiến người ta thoải mái đến mơ màng buồn ngủ.
Quý Lăng Bạch dựa vào tường nhắm mắt lại, nhưng anh không ngủ, bên ngoài chỉ còn lại tiếng gió.
Thời gian ban ngày trong đại hàn kỳ càng lúc càng ngắn, Tam Vô bị đói đến tỉnh.
"A? Chị Tam Vô, chị dậy rồi à? Trời bên ngoài cũng sáng rồi." Đại Hoàng đang kiểm tra vũ khí của mình, "Bọn em định ra ngoài xem một chút."
Tam Vô lập tức đứng lên, "Tôi cũng đi."
Nhưng khi vừa mở cửa nhà ăn, cẩn thận đi ra ngoài, Tam Vô bị một mùi gay mũi xộc thẳng vào khiến cô hắt xì hơi.
Sau đó là nhìn thấy cái bồn cầu chuyên dùng để tích góp phân bón.... đã nổ.
"Tối qua đã xảy ra chuyện gì?" Tam Vô sửng sốt, lập tức xoay người chạy ra ngoài xem ruộng rau của mình.
Còn giật mình hơn lúc trước.
Con đường hướng ra cổng ngoài đã được dọn sạch một lối đi, các loại rau, củ cải, khoai tây hôm nay cần thu cũng được dọn đúng vào thùng, thùng cũng được đặt ngay ngắn trên tuyết.
"Là ai làm?" Tam Vô xoay người nhìn về phía tang thi, "Tối qua các em lén chạy ra ngoài à?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu, tang thi đều là Tam Vô nói gì thì làm đó, sẽ không lẻn ra ngoài làm việc.
Bí đao trốn dưới lớp tuyết cách đó không xa vô cùng vui vẻ, chủ nhân chắc chắn sẽ rất vui.
Quả nhiên, Tam Vô là một người phụ nữ có khả năng tiếp thu rất cao, "Nhất định là tròn vo mà mình đã thấy hôm qua! Nhìn thân hình dày dặn ấy cũng biết nó có khả năng làm!"
Tam Vô vỗ Đại Hoàng cũng dày không kém bên cạnh.
"Nhưng... Nếu là thực vật biến dị do chị nuôi, sao lại không ra gặp chị?"
Đại Hoàng hỏi.
"Có lẽ là do xấu hổ." Tam Vô lúc này cũng cảm thấy mình như là chuyên gia chăm trẻ, "Tròn vo nhà chúng ta có năng lực như vậy, chờ mình tìm được nhất định sẽ phải khen nó thật nhiều!"
Bí đao núp dưới tuyết kích động đến nỗi da cũng nóng lên.
Khen nó!
Nó đã làm nổ tung bồn cầu mà chủ nhân lại không hề tức giận.
Tam Vô chạm vào củ cải và rau, lại vui vẻ khen thêm, "Nó nhất định là một thực vật biến dị đáng yêu!"
'Mắng....'
Cách đó không xa, một núi tuyết cao chót vót nhanh chóng tan ra thành một cái hang, bí đao cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người không hề báo trước.
Bị một đống người vây quanh như vậy, bí đao vốn đang dùng dây leo che mặt, vì quá xấu hổ, làn da của nó càng nóng thêm, nóng hơn, nóng thêm.... Tuyết tan.
"A!!" Bí đao thầm hét lên một tiếng, chống dây leo định chạy thì bị Tam Vô ôm lấy.
"Tiểu khả ái, em muốn đi đâu?"
Da của bí đao nóng đến nỗi Tam Vô sắp không giữ được.
"Chị sắp làm nước mật ong ngọt ngào, còn có canh cá đậm đặc nữa, em có muốn uống không?" Tam Vô biết, những người trong nhà này đều tham ăn.
Bí đao xoay người, bỏ vào miệng Tam Vô một đoạn dây leo.
Tam Vô nhai, không đắng mà có chút ngọt.
Sau khi ăn đoạn dây leo này xong, trong đầu cô liền xuất hiện giọng nói trầm thấp của bí đao, "Muốn uống~."
Là giọng của con gái.
Tam Vô nở một nụ cười của mẹ già, dắt bí đao vào nhà ăn.
"Vợ Lão Đinh, hôm nay nhà chúng ta có thêm thành viên mới, làm thêm nhiều món ngon nữa nhé!"
Vợ Lão Đinh phủi tay đứng ở cửa phòng bếp, "Được!"
"Đúng lúc nước tương tôi ủ lúc trước đã dùng được, tôi nếm thử mùi vị rồi, ngon lắm." Lão Đinh cười nói: "Hôm nay mỗi bàn ăn đều được thịt lợn kho và gà kho chính hiệu!"
Nghe thấy thực đơn, mọi người bắt đầu hoan hô.
Lão Đinh nói xong liền xoay người lau nước mắt, vì đến chỗ Tam Vô nên mới gặp được người tốt như vậy, đại hàn kỳ này như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy.
Trong lòng ông không hề sợ hãi chút nào, rất thoải mái.
Nhà ăn nhanh chóng nấu cơm, Quý Lăng Bạch đứng trên nóc nhà nhìn ra phía ngoài, nhưng kỳ lạ là, tại sao bên ngoài lại không có một con nhện biến dị nào hết.
Trên đài cao của thành lũy 2 phía đối diện, Hạ Chí Thanh cũng đang quan sát.
Một lúc sau, Quý Lăng Bạch đã đứng trước mặt anh trên không trung, "Thành lũy của các anh còn nhện biến dị không?"
"Sao anh lại ở đây?" Câu đầu tiên của Hạ Chí Thanh là sửng sốt, sau đó là sáng tỏ, "Lo cho Tam Vô à?"
Quý Lăng Bạch liếc nhìn anh, không nói lời nào.
"Nhện biến dị ở thành lũy 2 cũng biến mất, chúng tôi không làm gì cả, nhưng lại nghe bên các anh có động tĩnh nhỏ, là nguyên nhân bên chỗ các anh đúng không?"
Hạ Chí Thanh tò mò hỏi: "Các anh làm sao dọn dẹp hết đám nhện biến dị quanh đây vậy?"
Quý Lăng Bạch nhướng mày, "Bồn cầu nổ có tính không?"
Hạ Chí Thanh: "?" Anh vừa nói cái gì cơ?
"Quý Lăng Bạch, nể giao tình bao nhiêu năm của chúng ta, anh không nói thật thì cũng không nên tìm lý do để dỗ tôi chứ?" Hạ Chí Thanh bật cười.
"Tin hay không thì tùy anh."
Sau khi xác nhận ở đây không có nhện biến dị, Quý Lăng Bạch liền xoay người rời đi, về nhà ăn cơm.
Để lại Hạ Chí Thanh giật giật mặt tại chỗ.
Thật.... Thật sự là vì nguyên nhân này à?
Không, không đâu, chắc chắc đó là âm mưu của nhện biến dị, bọn chúng sẽ lại xuất hiện thôi!
Nhưng, nhưng nếu đó là thật thì sao? Hạ Chí Thanh do dự suy nghĩ.
Nếu nhện biến dị chỉ tấn công bọn họ mà không tấn công Tam Vô.
Vậy cũng phải làm nổ bồn cầu ở thành lũy 2 sao? Đây là nhược điểm của nhện biến dị à?
Tam Vô không biết Quý Lăng Bạch vừa ra ngoài, chỉ suy nghĩ bằng tư duy của một bảo chủ đơn thuần.
Lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu trước mặt mình, chuẩn bị gắp chính xác miếng thịt cừu đầu tiên và ăn cùng với rau diếp.
"Đừng động vào thịt của tôi, tất cả cút xa một chút." Đại Hoàng là người hưng phấn nhất trong bàn ăn, giống như đã mấy ngày chưa ăn vậy, hai mắt cũng xanh cả lên.
Quý Lăng Bạch nhìn Đại Hoàng, chậm rãi nói: "Đại Hoàng, nếu người của thành lũy 1 đến báo tin, cậu dẫn vài người về trước nhé."
Rau xanh trong miệng Đại Hoàng bỗng không còn ngon nữa.
"Không phải chứ... Quý đội, lão đại, để cho các anh em đến báo tin trở về đi, thành lũy của chúng ta có đủ sức chiến đấu mà, em ở lại không phải tốt hơn sao?" Đại Hoàng không nỡ mà!
Giọng của cậu ta quá lớn khiến Tang Lĩnh ở bàn bên cạnh rất khó chịu.
Tang Lĩnh đang lấy ra lọ nước hoa nhỏ của mình, thận trọng đến gần Tang Phi rao hàng, "Đồ tốt đó!"
Hắn còn tự thêm một ít tinh dầu hoa từ hoa tường vi, không biết tại sao, chỉ là trong tiềm thức hắn nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn.
Đang cẩn thận chạm vào mặt Tang Phi thì Đại Hoàng bắt đầu hét lên.
Tang Lĩnh đứng dậy giáng một cú tát nặng nề vào đầu Đại Hoàng.
"Anh! Thô tục!" Tang Lĩnh trầm mặt, "Lúc ăn cơm, không được lải nhải, nước miếng, phun tứ tung!"
Đại Hoàng không ngờ có một ngày mình sẽ bị một con tang thi nói thô tục?
"Anh, con mẹ nó....!"
Lão Đinh lo lắng nhìn Quý Lăng Bạch, anh đang ăn cá, mặt kiểu 'Tôi không muốn can, cứ để họ đánh nhau'.
Lại nhìn sang Tam Vô, Tam Vô đang xoa quả bí đao.
"Ai da! Ai da, sao lại ngon thế này." Lão Đinh vội vàng giậm chân, "Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi kêu vợ tôi cho hai người thêm hai món nữa nhé?"
Ở đây đang vô cùng ồn ào thì bên trong lối đi dưới đất, một tiểu đội báo tin đang lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa đường đi, bọn họ là người từ thành lũy 1 đến báo tin.
Suy đoán lúc trước của Tam Vô đã đúng.
Lần này, tất cả thành lũy đều bị tấn công bởi nhện biến dị đã tiến hóa thuộc tính chịu lạnh, nhện hoàng không chỉ có một con mà tận bốn con, mỗi con càn quét một hướng.
"Cẩn thận một chút, bên ngoài nhất định là có nhện biến dị!"
Trên đường đi mọi người đã đi qua rất nhiều nơi có đoàn đội sinh sống, ngay trên đầu họ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau.
Lúc đó bọn họ đã chắc chắn đó là nhện biến dị không chỉ tấn công một chỗ.
"Nâng cao tinh thần gấp 120000 lần nào!"
"Ra ngoài nhất định là một trận chiến ác liệt! Nhưng chúng ta là tinh anh của thành lũy 1, cho dù hoàn cảnh có tệ đến đâu cũng phải giữ vững trạng thái tỉnh táo tốt nhất!"
Mọi người nhắc nhở lẫn nhau, hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Vừa mở ra đã nghe thấy tiếng gào đầy quen thuộc, xuyên thấu tim từ đội trưởng Đại Hoàng của bọn họ.
"Mẹ nhà anh! Đồ tang thi già, não khô quắt thối rữa, anh dám đánh đầu tôi?"
"Mẹ tôi còn chưa bao giờ đánh đầu tôi, anh tính là cái củ hành gì?"
"Tới đây! Hôm nay ông đây phải dùng ngón giữa đánh chết anh.... A!"
"A! Đội trưởng! Đội trưởng! Chị Tam Vô! Tên tang thi già này ép em phải xịt nước ớt cay vào mắt!"