Đuôi của ong biến dị đều có gai sáng bóng, đám người đội trưởng còn tưởng là mình hoa mắt.
Ong biến dị xếp thành một hàng dài ngay ngắn, Tam Vô nhìn thấy chỉ thị của con ong chúa, cả một bầy ong lao xuống, trong góc nhỏ lập tức phát ra tiếng kêu dọa người.
Lửa, nước, ánh sáng, sấm sét và lưỡi kiếm gió chợt chiếu sáng đôi mắt của những tên thám tử khác.
"Đó là hướng của đội trưởng chúng ta!"
"Họ bị điên rồi sao? Chúng ta chắc chắn đã bị phát hiện!"
"Rút lui! Rút hết đi!"
Đội ngũ phía đông phản ứng nhanh nhất, xoay người muốn chạy.
"Chỉ cần chạy ra ngoài thôi, không cần lo trong đó có cái gì! Cô gái kia đã tạo nên cái thôn quỷ dị này, đội trưởng cẩn thận nhất, mọi người phải cẩn thận đấy!"
"Lỡ, lỡ lão đại trách tội chúng ta thì sao?"
"Về nói với lão đại, nên chờ người phụ nữ đó ra khỏi thành lũy thì ra tay mới nhanh được, đến lúc đó muốn cưỡng gian hay muốn giết không phải đều do chúng ta quyết định sao?"
"Đi! Đi thôi!"
Đoàn người chuẩn bị chạy đến bên cạnh tường chắn, bọn chúng không muốn biết bí mật gì nữa hết, lúc này mọi người đều muốn bảo toàn tính mạng của mình.
"Dừng lại!" Người chạy đầu tiên đột nhiên hét lên đầy sắc bén: "Cái quỷ gì thế!"
Dưới hai ánh đèn năng lượng mặt trời duy nhất, một đóa hoa cao lớn đã bắt đầu vận động làm nóng người.
Móc trái, móc phải, đầy mạnh mẽ.
"Tao... Hình như tao xuất hiện ảo giác rồi."
"Tao cũng vậy."
Bọn chúng ngạc nhiên nhìn nhau, "Tại sao trước mặt tao lại xuất hiện hoa hướng dương?"
Khí lạnh từ mũi chân truyền thẳng lên đỉnh đầu chúng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một thứ lạ thường như vậy, hỏi sao không hoảng sợ? Bọn chúng thậm chí còn nghĩ là mình bị điên rồi.
Một khắc sau, mấy ngọn đèn năng lượng mặt trời đều đồng loạt sáng lên, bọn chúng cuối cùng cũng thấy rõ, đó là một bông hoa hướng dương có một vòng hoa đang cháy.
Sau lưng nó là một nhóm tang thi lớn, đôi mắt trắng toát của chúng vô cùng đáng sợ dưới ánh đèn.
Sau khi hai chiếc lá lớn của Quỳ Quỳ run lên đầy phấn khích thì nó liền đột ngột lao về phía bọn chúng.
Theo sau ong chúa, lại có một góc khác vang lên âm thanh kinh thiên động địa.
Lão Đinh và vợ vốn đang ngủ, từ sau khi con trai mất, Lão Đinh lại bị thương, hai vợ chồng đã không được ngủ yên như vậy.
Cho đến khi tiếng nổ vang lên, Lão Đinh mới bất giác kéo vợ mình bật dậy trên giường, lăn xuống gầm giường nín thở.
Nhưng sau 3 giây, ông liền phản ứng lại.
Bây giờ ông đang ở trong thôn mà!
Không phải là tán hộ nữa!
Mẹ nó!
Đứa nào dám liều mạng đánh nhà bọn họ?
"Vợ này, bà trốn dưới đây đi, tôi ra ngoài xem chút." Lão Đinh cầm lấy chiếc rìu to treo bên cạnh, một tang thi đã cho ông lúc đi đốn củi hôm nay.
"Ông cẩn thận nhé." Vợ Lão Đinh lo lắng dặn dò.
Lão Đinh bước ra từ cửa sau, vừa ra ngoài đã thấy một người đàn ông mặc nguyên bộ đen đang đè một con tang thi xuống đất, tay hắn bùng lên ngọn lửa, con tang thi ở dưới đã bị bỏng nặng nhưng hai tay nó vẫn giữ chặt người đàn ông không cho hắn chạy ra ngoài.
"Chết tiệt, sao vẫn chưa chết!" Người đàn ông lo lắng dùng chân giẫm mạnh vào đầu tang thi đàn em, một cước này nhất định sẽ đạp nát nó!
Hắn phải nói cho tất cả mọi người biết, người phụ nữ này! Trong thôn của người phụ nữ này có quá nhiều thứ.
Một vườn rau, hoa và trái cây chín, người như cô ta phải bắt lại nghiên cứu mới đúng!
"Chỉ cần mình truyền tin tức đó ra ngoài, mình nhất định sẽ thành công! Biết được tin tức lớn như vậy, tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía mình!" Hắn háo hức đến điên dại.
"Mình..... A!"
"Bang" một tiếng, là Lão Đinh đã dùng rìu đập vào người hắn.
"Hừ!" Lão Đinh đạp hắn hai cái, "Mơ đẹp đấy! Ông đây vất vả lắm mới tìm được một nơi tốt, một con chó sặc mùi nước tiểu như mày còn muốn ngáng đường?"
Lão Đinh thẳng lưng nhìn ra bên ngoài.
Ở góc cuối cùng chưa bị đánh trúng, đám người nghe thấy động tĩnh càng cẩn thận hơn, lúc này chúng đang vô cùng ngạc nhiên đan xen với vui mừng.
Ngạc nhiên là vì cảm giác sợ hãi chết chóc dường như vẫn quấn quanh chúng.
Mà vui mừng là chúng vẫn đi được sâu thêm một chút, thành công nhìn thấy ruộng rau, kích động đến run rẩy.
"Bên này không có tang thi nào hết, cũng không có thứ gì kỳ lạ cả." Một tên thám tử hói đầu vừa nói vừa lấy một nắm cỏ mục trên mặt đất bỏ vào túi mình, "Đưa thứ này ra ngoài, người khác mới tin lời chúng ta nói."
"Mọi người cẩn thận một chút, đừng thu hút những thứ kỳ lạ tới."
Có người thấy sự trống trải ở đây liền lơ đễnh nói: "Bên chỗ chúng ta không có tang thi, quá là may mắn."
"Ơ?" Có người nhỏ giọng níu lấy thám tử hói đầu nói: "Ở đây có trái cây này."
"Là quả lồng đèn à? Ta, chúng ta hái thử một quả nếm thử xem sao?" Đã mười năm không được ăn rồi.
"Mày điên à! Đồ thiểu năng." Những người bên cạnh trách mắng: "Mau ra ngoài đi, không muốn sống nữa sao!"
"Sợ gì chứ, gần chúng ta đâu có tang thi nào?" Người nọ sờ mặt, "Hỏa lực đều bị những người khác thu hút rồi."
"Chỉ là một bụi cây thôi, nhìn bộ dạng nhát gan của tụi mày kìa." Hắn là người mạnh nhất trong đám người này, dị năng song hệ khiến hắn điên cuồng hơn người khác rất nhiều.
Hắn đưa tay ra định hái một quả đỏ nhất.
Lạch cạch.
Quả đỏ chợt sáng lên, sáng rực khiến hắn giật cả mình.
Từng quả từng quả nối tiếp nhau sáng lên như tấm bùa đòi mạng, Đèn Quả nhịn từ đầu đến giờ cuối cùng cũng bùng nổ!
Hôm nay là lần biểu diễn đầu tay của nó!
Nó nhất định phải làm cây ăn quả đánh giỏi nhất trong thôn.
Một khắc sau, những sợi dây leo bị kiềm hãm suốt một ngày căng ra quấn chặt lấy cổ bọn chúng như rắn.
Đèn Quả cố kiềm sức lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lão Đinh đang canh giữ cửa ở nhà kế bên, nó nhấc cả một đoàn người lên không trung, ánh điện lập lòe như những ngôi sao sáng lên trong đêm tối.
Trong thôn vô cùng hỗn loạn, có một vài người khá khó đối phó, dị năng được dùng rất tốt, nhưng cũng không thể ngăn được quá nhiều người ở chỗ Tam Vô, bọn họ đã chuẩn bị sẵn, bắt hết lại chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Bên phía Hạ Chí Thanh ở thành lũy 2 đều nghe thấy âm thanh bên đó.
Lão Hoa mặc thêm quần áo đứng ở cửa sổ, nhìn về phía Tam Vô từ xa, "Đánh nhau sao?"
Bà vội vàng chạy xuống lầu, tình cờ đụng phải Hạ Chí Thanh cũng đang xuống, "Nhanh, cùng tôi đến chỗ Tam Vô xem sao."
Hạ Chí Thanh gật đầu, "Chẳng lẽ cô ấy đánh nhau với Trương Phân?"
Động tác mặc thêm quần áo của Lão Hoa dừng một lúc, nghĩ tới khả năng này, sắc mặt liền xấu đi, "Chúng ta đi xem thì biết."
"Trương Phân không giống người sẽ chủ động gây sự với người khác." Lão Hoa nghi ngờ.
Hạ Chí Thanh gật đầu, "Tam Vô cũng không phải người như thế."
Càng nghĩ hai người càng cảm thấy sự ồn ào hôm nay thật kỳ lạ.
Cả hai vội vàng đi ra ngoài, bên dưới đã chật cứng người.
Mọi người đều bị đánh thức bởi tiếng động đó.
"Bảo chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hiệu trưởng Tam Vô bị người khác đánh sao?"
Khoảnh khắc nghe thấy cái xưng hô "hiệu trưởng", Hạ Chí Thanh không khỏi giật giật khóe miệng.
Có lẽ là nhìn thấy sự mất tự nhiên của Hạ Chí Thanh, người vừa nói liền cười giải thích: "Chẳng phải tang thi nhà tôi đến nhà cô ấy huấn luyện sao? Tôi chỉ thuận miệng gọi vậy thôi."
"Bên chỗ Tam Vô không sao chứ, bảo chủ, chúng tôi đã hẹn trước một lớp cho tang thi ngày mai rồi."
"Hay là chúng ta ra ngoài xem thử đi?"
"Tới thành lũy, chúng ta không vào trong, chỉ đứng ngoài nhìn thôi."
"Nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta có thể giúp đỡ mà, đúng không? Tiện thể kêu Tam Vô thu thập một số vật tư của chúng ta, ha ha."
Lão Hoa ngạc nhiên nhìn mọi người, "Mọi người cũng tích cực quá nhỉ."
Độ nổi tiếng của Tam Vô ở thành lũy 2 cao hơn bà tưởng.
Hạ Chí Thanh chọn ra một số người có sức chiến đấu cao đến gần cổng thôn Tam Vô.
Anh ta nhìn tình hình bên phía Trương Phân từ xa, hình như không có động tĩnh gì cả.
Trương Phân không hề có động tĩnh nào, lúc này đang vô cùng buồn bực, bởi vì đối diện cô là một vị khách không mời mà đến.
"Vương Hải tiên sinh có ý gì?" Trương Phân nhìn 20 vũ khí nóng đang đặt trên bàn, cười nhạt nói: "Đây là muốn làm ăn với tôi sao?"
Cô vừa nói vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Vừa rồi cô định ra ngoài xem bên chỗ Tam Vô đã xảy ra chuyện gì thì Vương Hải đã tới rồi, cho nên cô không thể ra khỏi cửa.
Thành lũy 18 không còn nữa, nghe nói Vương Hải bây giờ cũng là thuộc hạ dưới trướng của cáo già ở thành lũy 3, ông ta chọn đến tìm cô.... Trương Phân cảm thấy chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Tôi muốn nói chuyện làm ăn." Vẻ mặt của Vương Hải vô cùng khó coi, vì lúc tiếng nổ trong thôn vang lên, ông ta biết người của mình đã bại lộ.
Vừa vào đã bại lộ, một là thôn phòng thủ quá tốt, hai là Tam Vô đã sớm chuẩn bị rồi.
Nhưng dù là khả năng nào đi nữa thì chuyện ông ta đã làm hôm nay không thể che giấu được.
Những người ông ta dẫn tới sẽ không thà chết mà giữ kín sự thật, mà sẽ lật đổ ông ta như lật hạt đậu vì mạng sống.
"Đội trưởng Trương Phân, cô là một người tham vọng, ngay từ lần đầu tiên cô tới thành lũy 18 trao đổi vật tư, tôi đã biết điều đó." Hai tay của Vương Hải đặt trên đầu gối của mình, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên kia truyền tới, tay ông ta toát mồ hôi lạnh, trong lòng càng muốn cắt từng miếng thịt của ả tiện nhân Tam Vô đó.
"Thành lũy 2 là quan hệ hợp tác cố định của cô, bây giờ lại có thêm một thôn trang kỳ lạ nữa, cô không có ý kiến gì hết sao?"
Trương Phân lẳng lặng nhìn ông ta, "Ông nói thẳng đi."
"Người phụ nữ tên Tam Vô và tôi có thù oán với nhau, tôi có thể dùng vũ khí nóng làm thù lao đổi lấy sự hợp tác của cô và tôi, chỉ cần con ả Tam Vô chết, bí mật về thôn trang của cô ta, chúng ta có thể bật mí với nhau."
"Khi đó, cô sẽ là đội duy nhất hợp tác với thành lũy 2, địa vị của cô trong đội cũng khác hơn, cô sẽ càng có nhiều thuộc hạ, mà thù của tôi lại được báo, chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?"
"Về phía thành lũy 2, cả Quý Lăng Bạch nữa, cô không cần phải lo lắng, tôi đã có tin tức rất chính xác, Quý Lăng Bạch và Hạ Chí Thanh đều đã xích mích với Tam Vô."
"Họ sẽ không ra mặt đối phó với chúng ta đâu."
Trương Phân nhìn chằm chằm vũ khí nóng trên bàn một lúc lâu.
"Vũ khí nóng trong tay người có dị năng có thể phát huy hiệu quả gấp bao nhiêu lần, cô có biết không, dĩ nhiên nếu cô đồng ý, thù lao chắc chắn sẽ không chỉ 20 món này, chúng ta có thể định giá cụ thể sau."
"Khoan đã." Trương Phân thu hồi ánh mắt, giơ tay lên, "Từ khi nào đã trở thành 'chúng ta' rồi?"
Vương Hải hơi sửng sốt.
"Cái giá mà ông đưa ra rất tốt, nhưng tính tình của tôi lại không tốt, làm việc quyết đoán hơn đàn ông nên mới có thể ép được một đám anh em dưới trướng, cho nên không cần nghĩ ngợi gì hết, bây giờ tôi sẽ trả lời cho ông biết."
"Tuy Trương Phân tôi không phải người tốt gì, trong mạt thế cũng đã từng trộm thức ăn của người khác để sống sót, cũng từng thấy anh em mình chết mà không cứu, nhưng dù là người thế nào cũng có điểm mấu chốt thấp nhất."
"Để tôi nói rõ, tôi sẽ không bao giờ làm ăn với hai kiểu người."
"Kiểu thứ nhất là người có bản chất nhát gan khó thành người làm được những chuyện lớn."
Trương Phân đẩy lại tất cả vũ khí nóng trên bàn, vung tay, mấy anh em đứng phía sau đều bước tới trước mặt cô.
"Kiểu thứ hai, chính là người giống như ông, được biết là một kẻ xấu xa nham hiểm không có giới hạn."
"Vậy nên, mời ông ra ngoài, Vương Hải tiên sinh."
Ai mà chẳng biết bảo chủ của thành lũy 18 là một tên hèn hạ vô liêm sỉ?
Lúc này, bên trong thôn Tam Vô, tất cả những người lẻn vào đều đã được giải quyết hoàn toàn.
Khi Hạ Chí Thanh và những người khác vừa bước tới cổng nhà Tam Vô, Lão Hoa lo lắng hỏi: "Sao bên trong không còn động tĩnh gì nữa vậy?"
"Tam Vô không sao chứ?"
"Bảo chủ, hay là chúng ta gõ cửa hỏi thử đi?"
Tam Vô và Quý Lăng Bạch quan sát trên nóc nhà, "Người của thành lũy 2 kia mà? Họ tới làm gì?"
Quý Lăng Bạch trả lời cô, "Có lẽ là lo cho cô."
"Quả nhiên, thực lực càng mạnh thì người lo lắng cho tôi cũng nhiều hơn." Tam Vô cười nhìn về phía thôn bên cạnh, "Tiểu La nói Vương Hải đã đến chỗ của Trương Phân à?"
"Ừ." Quý Lăng Bạch đáp, "Ông ta sẽ chọn người."
Tang thi bên dưới ngẩng đầu nhìn Tam Vô.
Tam Vô nắm lấy tay Quý Lăng Bạch, cả hai ung dung nhảy khỏi nóc nhà.
"Đi thôi, chúng ta bao vây toàn bộ phía ngoài của Đội Hy Vọng."
Các mối đe dọa đã biết đều phải diệt trừ.
Còn phải diệt trừ trong một đêm.
Hôm nay cô chắc chắn sẽ không để Vương Hải chạy mất.