Vẻ mặt Tam Vô bình tĩnh.
"Tôi không cứu được cô."
Người phụ nữ bên ngoài sợ hãi, đôi môi tái nhợt: "Tôi cũng không để cô cứu tôi không, cô gái, tôi mang theo rất nhiều thức ăn và đồ dùng."
Cô ta căng thẳng nhìn xung quanh xem có tang thi nào đang lặng lẽ đến gần không.
Trong lúc đó liền lấy đồ từ trong ba lô mình ra,
"Có bàn chải đánh răng và kem đánh răng, còn có một ít thức ăn, lạp xưởng!" Cô ta nhắm ngay vị trí mắt mèo, biểu thị cho Tam Vô xem, "Một ít quần áo, những thứ này rất khó để đổi đấy."
Tam Vô nhướng mày.
Quả thật, cô không có bất kỳ thứ gì trong số những thứ cô ta lấy ra.
Bàn chải đánh răng và kem đánh răng khiến cô hơi động tâm.
Nhưng Tam Vô vẫn không mở cửa.
Người phụ nữ đứng bên ngoài càng lâu, vẻ mặt lại càng sợ hãi, tốc độ nói cũng tăng lên không ít giống như có thứ gì đó đang đuổi theo vậy.
"Cô gái, cô lợi hại như vậy, chúng ta đều là phụ nữ, tôi phải bất đắc dĩ lắm mới cầu xin cô." Cô ta khóc đè nén sự tuyệt vọng, "Những tên đàn ông kia cưỡng ép tôi ở lại bên cạnh họ."
"Mỗi ngày của tôi như đang sống trong địa ngục vậy."
Người phụ nữ bật khóc: "Cô gái, cô mau cứu tôi đi, tôi có thể giặt quần áo và nấu cơm cho cô, tôi biết làm rất nhiều thứ."
Quỳ Quỳ bên cạnh đang dựa vào người Tam Vô, hỏi: "Muốn cho cô ấy và không chủ nhân, cô ấy thật đáng thương mà."
Tam Vô bất vi sở động*: "Quỳ Quỳ, không phải người nào khóc càng lớn thì càng đáng thương."
*Bất vi sở động: không dao động
Quý Lăng Bạch bị đánh thức bởi tiếng khóc, từ từ bước ra khỏi phòng, đôi cánh trắng như tuyết sau lưng mở rộng và run lên.
Anh nhìn Tam Vô, muốn biết cô sẽ làm gì.
"Tôi khuyên cô mau chóng rời khỏi đây đi." Tam Vô thờ ơ nói: "Chỗ của tôi không phải nơi thu nhận."
Ban ngày là bọn họ chủ động gây chuyện, hơn nữa lúc đó đã giải quyết xong hết, nếu lúc này còn thu nhận người phụ nữ này.
Ba người đàn ông kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ coi cô là người chủ động khiêu khích.
Nói đến mớ rau cải trong sân nhà, cô cũng không đủ tốt bụng để phơi những bí mật của mình cho một người phụ nữ xa lạ.
"Đừng để đám tang thi bên ngoài nghe thấy tiếng động mà đến xé xác cô." Tam Vô không chỉ không mở cửa, mà còn giơ tay cài thêm một ổ khóa cửa khác.
Quý Lăng Bạch thấy vậy, trong lòng khẽ hừ một tiếng, cánh lại run lên, cô nhóc này cũng thật thông minh.
Không biết có phải là do vết thương sau lưng đang lành lại không mà khoảng thời gian này nó rất ngứa ngáy nhưng không gãi được.
Quý Lăng Bạch bước đến bên cạnh Tam Vô, dùng móng vuốt giẫm chân cô.
"Meo~ " Ông đây ngứa, mau sờ đi!
Nó tự giác kêu vô cùng ngang ngược, nhưng lại rất mềm mại.
Ban đầu Tam Vô không phản ứng lại nó, cho đến khi cánh của Quý Lăng Bạch bốc cháy, cô mới tiện tay nhấc nó lên.
Cô tiếp tục nhìn ra cửa.
Người phụ nữ kia vẫn ở bên ngoài.
"Cô gái, nếu cô không chứa chấp tôi, tôi cũng chỉ có thể chết."
Tam Vô cười lạnh một tiếng.
Khuyên bảo thì cô không nghe, lại cứ tìm đường chết.
"Cứ tự nhiên." Tam Vô xoay người muốn đi.
"Hay cho mày, lại dám ăn trộm đồ của ông đây chạy đến đây!" Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ khiến Tam Vô nhướng mày.
Ồ?
Tam Vô ôm chặt lấy Quý Lăng Bạch, Quý Lăng Bạch nằm trên người cô, ấm áp và thoải mái khiến anh buồn ngủ.
Tam Vô nghe thấy giọng của người đàn ông râu quai nón.
Xem ra là đã phát hiện rồi.
Tam Vô nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông râu quai nón đang túm tóc lôi người phụ nữ ra ngoài.
"Con chó cái! Ba anh em tao đối xử với mày tốt như vậy, mày lại trả ơn bọn tao như thế sao?"
Quỳ Quỳ ở bên cạnh lo lắng, "Chủ nhân, cô ấy thật đáng thương, chẳng lẽ chúng ta không cứu người sao?"
Tam Vô nhìn cái vòng hoa của hoa hướng dương đang bắt đầu bốc lửa, mở miệng nói: "Quỳ Quỳ, đôi khi người đáng thương không thể thương hại được, không thể nhìn vẻ bề ngoài."
"Ý chị là gì?" Quỳ Quỳ không hiểu.
"Em nhìn tiếp đi thì biết."
Tam Vô để cho Quỳ Quỳ đứng sau cánh cửa, gọi cả Tang Nhất và Tiểu Tang.
Cô dứt khoát mở cửa ra, lạnh lùng nhìn trò hề bên ngoài.
Người đàn ông râu quai nón cũng nhìn thấy Tam Vô đi ra, nhưng bây giờ anh ta chẳng rảnh quan tâm đến cô.
Anh ta nhìn người phụ nữ đầy vẻ giận dữ, lại hung hăng đá vào lồng ngực của cô ta.
"Khi đó, mày đi theo một đội ngũ, đến cơm cũng không cho ăn no, lại còn bị đàn ông đánh mỗi ngày, chính mày chạy tới nói ba anh em bọn tao là người tốt, muốn theo anh em chúng tao làm trâu làm ngựa."
"Bình thường bọn tao đối xử với mày không tốt sao? Luôn cho mày ăn no, mày nhìn xem, bây giờ làm gì có người phụ nữ nào vừa trắng vừa tròn như mày?" Người đàn ông râu quai nón đỏ mắt.
Từ lần đầu tiên Tam Vô nhìn thấy người phụ nữ này đã biết cô ta sống khá tốt.
Không thấy hai người đàn ông kia đã gầy như cây gai sao?
Người phụ nữ này lại trắng nõn và đầy đặn, điều này chứng tỏ cái gì? Ba người đàn ông bình thường không hề bỏ đói cô ta.
Trong số những nữ nô lệ ở mạt thế, người nào mà không không trông hốc hác và gầy như que củi?
Ở cái thế giới này, lương thực còn quý hơn tính mạng con người, có thể cho cô ta ăn no đồng nghĩa với việc ba người đàn ông đối xử với cô ta rất tốt.
"Thế nào? Hiện tại gặp được người mạnh hơn, còn là phụ nữ, cảm thấy đi theo người ta tốt hơn ba anh em bọn tao, không cần phải hầu hạ đúng không?"
Người đàn ông râu quai nón đầy vẻ dữ tợn, lấy ba lô của cô ta xuống.
"Hay là mày cảm thấy người phụ nữ này nhỏ tuổi hơn mày, mày có thể khống chế? Nếu mày dám mơ lớn như vậy, hôm nay ông đây liền đánh chết mày!"
"Râu quai nón." Tam Vô chậm rãi ngắt lời anh ta.
Người phụ nữ đã bị đánh đến sưng mày sưng mặt, thấy Tam Vô lên tiếng, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cô cầu xin.
"Cô gái, cô gái mau cứu tôi, cô thấy đó, bọn họ sẽ đánh chết tôi."
Tam Vô không phản ứng với cô ta, chỉ bình tĩnh nói: "Anh muốn đánh muốn giết thì đi chỗ khác, đừng để dây máu vào chỗ của tôi, sẽ thu hút những thứ xấu."
Người đàn ông râu quai nón trợn mắt nhìn cô, nhưng không đáp lại, khiêng người phụ nữ lên rồi xoay người đi về.
"Không! Tôi không muốn về với anh!" Người phụ nữ có lẽ biết mình sẽ không có trái cây ngon để ăn, bắt đầu cuồng loạn nổi điên.
Cô ta oán hận nhìn Tam Vô, "Tại sao mày không cứu tao? Mày rõ ràng có khả năng cứu tao nhưng lại không cứu! Một con nhỏ chết tiệt không biết phân biệt phải trái, thấy chết mà không cứu!"
Đáp lại cô ta là tiếng đóng cửa của Tam Vô.
Quỳ Quỳ kéo lá cây bước ra từ sau cánh cửa.
"Thấy rồi chứ." Tam Vô sờ cái đầu đang buồn đến tắt ngỏm của nó, "Đôi khi chúng ta không nên tin những gì người khác nói, hôm nay cô ta có thể trộm đồ của ba tên đàn ông kia đến nhờ cậy chị, ngày mai cũng sẽ có thể trộm đồ của chúng ta đến nhờ cậy người mạnh hơn."
Đó là lý do cơ bản khiến Tam Vô tuyệt đối không chịu thu nhận cô ta.
Tam Vô lại quay trở lại với bếp đất, bắt đầu thái thịt chuẩn bị làm món thịt thỏ xào cải xanh.
Thêm món súp củ cải thịt thỏ nữa.
Mới vừa vén ống tay áo lên, liền nghe thấy Tiểu Tang đột nhiên chỉ hồ cá nói: "Cá! Cá cá cá!
Tam Vô tưởng cô bé đang nói đến hai con cá trích đen.
Cô cười một cái, nói: "Cá trích đen rất lớn phải không?"
Tang Nhất không thể nói, Quý Lăng Bạch có thể hiểu lời cô nói, nhưng phần lớn thời gian đều là ngủ.
Có Tiểu Tang trò chuyện cùng cô cũng tốt.
"Không!" Tiểu Tang có thể là quá kích động, hiếm khi thốt ra hai chữ, "Cá nhỏ!"
Cá nhỏ?
Tam Vô kỳ lạ đứng lên nhìn vào trong hồ cá.
Hai con cá trích đen ban đầu thực sự đã lớn hơn trước.
Bên cạnh vách bờ lại có rất nhiều cá nhỏ đang rỉa vách bờ, như đang rất đói bụng.
Cô biết những cây cô trồng đều phát triển rất nhanh, có lẽ là vì nước và đất đã được lọc sạch.
Nhưng cá được nuôi cũng nhanh như vậy?
"Cái này..... Cái này là đang ấp trứng? Không đúng! Khi nào thì nó đẻ trứng?"
Tam Vô vô cùng vui mừng, "Cũng không đúng."
"Chúng nó giao phối từ lúc nào nhỉ?"
Tác giả có lời muốn nói: Vợ chồng cá trích đen: Bát tự của nam nữ chính còn chưa được viết mà bọn tôi đã có đàn con rồi, tự hào~