*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Bởi vì từ khi Lâm Thanh Lai trở về nước cho đến bây giờ, hai người chưa từng nhắn tin qua lại với nhau, đột nhiên Thiên Chi nhìn thấy tin nhắn được gửi đến, cô mở to mắt kinh ngạc một lúc, ngay sau đó bấm vào khung chat để trả lời.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh Thanh Lai anh về nước lúc nào vậy?]
[Lâm Thanh Lai: Vừa về, có lẽ sẽ không đi nữa.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh ở bên ngoài rèn luyện đủ rồi, nên trở về à ha ha. ]
Có vẻ giống như những người ra nước ngoài lúc trước. Một người rồi lại đến một người, trong khoảng thời gian này bọn họ đều lần lượt quay trở về nước.
Chúng liên tiếp xảy ra với tần suất dày đặc.
Điển hình tựa như Lâm Thanh Lai vậy, ví dụ sớm hơn một chút thì có Tống Kỳ Thâm.
[Lâm Thanh Lai: Đúng vậy, cho nên khi nào chúng ta mới gặp mặt nhau đây? Cùng nhau ăn một bữa cơm nào.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh bận lắm sao? Nếu dựa vào thời khoá biểu và một ít hoạt động trong trường đã sắp xếp cho em, khả năng không xác định được thời gian cụ thể.]
[Lâm Thanh Lai: Không sao đâu, đến lúc đó anh sẽ dành ra một ít thời gian trống, em thấy như vậy có ổn không.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng ạ.]
Khoảng nửa năm trước đây, Lâm Thanh Lai có trở về nước một lần, khi đó anh ta hình như có một số chuyện quan trọng cần phải xử lý. Trong lúc bận rộn, anh ta vẫn dành ra một ngày nghỉ, dẫn Thiên Chi dạo chơi thành phố Ngân suốt cả một ngày.
Tuy rằng Thiên Chi có cài đặt chế độ hạn chế người xem trong vòng bạn bè, nhưng không có thiệt lập giới hạn thời gian.
Lần trước cô có đăng tấm ảnh chụp chung của hai người lên vòng bạn bè, hơn nữa tấm ảnh đó vẫn còn lặng lẽ nằm trong album của cô.
Bởi vì do từ nhỏ cả hai người đều có vẻ hơi cô đơn, khi còn bé Lâm Thanh Lai và Thiên Chi cũng ít khi nói chuyện nhiều với nhau, nhưng nhiều lúc bọn họ lại có thể hoà hợp với nhau một cách kỳ diệu như vậy, cho nên thời gian chung đụng dần nhiều lên.
Ví dụ như cả hai cùng nhau ngồi trước cửa, anh ta đọc sách, còn cô thì gặm que kẹo.
Lại ví như cô lấy một cái ghế dựa cũ kỹ đặt dưới tán cây ngô đồng ngồi hóng mát trong đại viện, trước khi khai giảng cô phải điên cuồng làm bài tập hè. Khi ấy các anh trai đều ở trên sân bóng rổ bên cạnh chơi đánh bóng, chỉ có anh ta là không tham gia vào, còn yên lặng ngồi ở một góc, chuyên tâm đọc sách, cả hai người không ai nói chuyện với ai.
Mặc dù Lâm Thanh Lai là một người ôn hoà, nhưng dường như có một vách tường vô hình nào đó đang bao lấy anh ta, giấu anh ta đi.
Điều này làm cho cả con người anh ta mang theo chút xa cách.
Cứ như vậy, mối quan hệ giữa anh ta và đám con trai trong đại viện, so với Thiên Chi lại càng không tốt hơn là bao, nhưng cũng không tính là quá tệ, nói tóm lại chính là không quá thân thiết.
Nhưng sau khi lớn lên, theo gian gian trôi qua, quan sát toàn bộ mọi người đại viện, dường như chỉ có hai người bọn họ thường xuyên liên lạc với nhau.
Thực ra Lâm Thanh Lại cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng trước khi trở về nước, anh ta sẽ nhắn tin WeChat báo cho cô biết.
Sau đó hai người sẽ hẹn gặp mặt nhau, cùng ăn một bữa cơm, mối quan hệ vẫn luôn được duy trì như vậy.
Đợi một lúc vẫn không thấy Lâm Thanh Lai trả lời, đoán không chừng là anh ta đang xem xét thời gian hẹn dùng bữa, đây cũng là phong cách trước sau như một của anh ta.
Thiên Chi bấm vào ứng dụng trong điện thoại lướt xem lịch trình của mình, may mắn thay vẫn chưa đến thời gian đi thực tập, ngoại trừ ngày thường có chút bận rộn với chương trình học, các ngày trong tuần của cô vẫn gần giống như trước đây.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại reo lên.
Thiên Chi nhìn thấy khung tin nhắn xuất hiện, điện thoại quay về giao diện WeChat, cô trực tiếp bấm vào đó, không mấy để ý đến tên tài khoản, cô cứ cho rằng Lâm Thanh Lai trả lời lại mình.
Vì thế cô không suy nghĩ nhiều, lập tức nhắn một câu thế này ——
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh đã chọn được thời gian dùng bữa chưa? Thực ra cuối tuần này em vẫn có thời gian, khoảng thời gian kế tiếp em sẽ tham gia một cuộc thi toàn quốc, đến lúc đó còn phải đặt vé tàu, không có thời gian rảnh, hay là chúng ta hãy đến nhà hàng lần trước dùng bữa nhé.]
Sau một lúc lâu, đối phương vẫn chưa trả lời.
Thiên Chi hơi nâng mắt lên, nhìn thấy biểu tượng con chim xanh nằm ở đầu giao diện trò chuyện, cô còn chưa kịp phản ứng lại.
Tống Kỳ Thâm đã đi trước một bước, gửi đến một tin nhắn, tiếng “Tin tin” vang lên.
[Tống khổng tước:?]
Cô thực sự đã gửi tin nhắn đó cho Tống Kỳ Thâm!
[Tiền Tiền ái thiên thiên: ………]
[Tống khổng tước: Cái gì mà chọn thời gian?]
[Tống khổng tước: Cho nên em đây là, vừa nhắn meme heo con tay đấm chân đá xong, còn muốn anh mời đám heo con này đi ăn à.]
[Tiền Tiền Ái Thiên Thiên: Anh đừng có đánh tráo khái niệm như vậy, em nào có! Em đã xem đoạn video phỏng vấn của anh, bên dưới là cái gì…..]
[Tống khổng tước: Hả?]
[Tống khổng tước: Cái gì là cái gì.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh còn mặc cái áo mà em tặng cho anh, đi phỏng vấn hả…..]
[Tống khổng tước: Ừ.]
[Tống khổng tước: Nhìn có đẹp trai không?]
[Tiền Tiền Ái Thiên Thiên: ……]
[Tống khổng tước: Được rồi, anh trai không chọc ghẹo em nữa, em ở trường có mệt lắm không?]
Bóng đêm vô tận dần lan rộng, màn đêm đen thăm thẳm bao trùm lấy tấm màn ngủ của phòng ký túc xá.
Thiên Chi chôn mình trong ổ chăn, nhìn chăm chú vào câu cuối cùng trong tin nhắn mà anh vừa gửi đến.
Không hiểu vì sao, bên trong nội tâm như được sưởi ấm.
Hơi ấm lan toả khắp nơi, ngay cả trái tim cũng như bị thắt chặt lại, cứ êm đềm chảy qua như vậy, giống như một mặt hồ tĩnh lặng.
Thiên Chi cảm thấy hiện giờ năm giác quan của mình đã được đả thông.
Cô nhớ đến khứu giác của mình, nơi chóp mũi vẫn còn vương lại mùi hương quen thuộc, tuy rằng khá mông lung.
Nhưng có vẻ cô rất thích hơi thở thanh mát trên người của Tống Kỳ Thâm.
Không giống như nhiều người khác, nó tựa như tuyết tan vào buổi trưa, mặt trời ấm áp chiếu trên nền tuyết trắng, chợt mang theo ánh sáng lấp lánh, rực rỡ lại sạch sẽ.
Đoán không chừng Tống Kỳ Thấm cảm thấy qua một khoảng thời gian khá lâu mà cô vẫn chưa trả lời lại, anh thuận tay nhắn thêm một tin nữa ——
[Tống khổng tước: Có muốn anh bảo trợ lý Hạ đem chút điểm tâm giống lần trước đến cho em không.]
Thiên Chi chợt nhớ đến lần đó Tống Kỳ Thâm căn dặn trợ lý Hạ đưa cho cô hộp điểm tâm ba tầng kia.
Đến cuối cùng, số điểm tâm đó đều do Đường Thu Thu giải quyết, mới xem như thuận lợi hoàn thành cái nhiệm vụ này.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Không cần đâu ạ, tuy học hành khá mệt mỏi, nhưng đảm bảo lúc nào cũng ngủ đúng giờ! ]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Cho nên không nên làm phiền trợ lý Hạ, số điểm tâm lần trước rất nhiều, anh cũng biết đấy, em ăn uống không bao nhiêu.]
[Tống khổng tước: Ăn uống không bao nhiêu, vậy mà còn có thể một mình uống hết một thùng nước ép blueberry à.]
Cũng không phải là uống hết trong một lần mà, anh xem cô là cái máy nước nóng lạnh hả!
Thiên Chi vừa định nhắn cho anh một meme chúc ngủ ngon, Tống Kỳ Thâm lại đột nhiên nhắn đến một câu như thế này.
[Tống khổng tước: Rốt cuộc em muốn hẹn ai đi dùng cơm vậy?]
Dù sao bọn họ cũng đã lá mặt lá trái với nhau lâu như vậy, nhưng Tống Kỳ Thâm vẫn luôn nhớ đến cái tin nhắn trước đó, cho nên anh trực tiếp hỏi rõ.
Thoạt nhìn câu nói này không có vấn đề gì, cho dù không xem xét kỹ lưỡng, thì 80% cũng nhìn ra được đây là sai lầm của Thiên Chi.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh Thanh Lai về nước rồi, anh ấy muốn hẹn em đi ăn một bữa cơm, anh ấy bảo em chọn thời gian cụ thể, có chuyện gì sao?]
Bên phía Tống Kỳ Thâm trầm mặc rất lâu tựa như một thế kỷ đã trôi qua.
[Tống khổng tước: Ừ.]
Thiên Chi cảm thấy có hơi buồn ngủ, chỉ nhắn lại một câu —-
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Này, anh cũng đừng thức khuya quá, em đi ngủ trước đây, ngủ ngon.]
Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm muốn từ điểm này mà bắt vào vấn đề, còn chưa kịp nói gì Thiên Chi đã nhắn đến một câu chúc ngủ ngon.
Nhìn thấy ba cái chữ tương đối chói mắt kia, Tống Kỳ Thâm nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó mới chậm rãi buông điện thoại.
Đêm đông lạnh lẽo, nhưng bên trong toà cao ốc của Tống Thị đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Văn phòng của tổng giám đốc và khu vực làm việc bên ngoài của trợ lý một mảnh sáng ngời.
Thời điểm trợ lý Hạ bị gọi vào trong văn phòng, nhìn thấy Tống Kỳ Thâm lười biếng dựa lưng vào chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc, đầu ngón tay đặt trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ gõ.
“Tống tổng.”
“Đoạn video phỏng vấn kia các cậu đã cho đăng ở đâu vậy?”
Từ sau khi anh tiếp quản Tống thị, tuy cục diện càng ngày càng ổn định, nhưng vẫn có một số việc chưa giải quyết xong.
Bởi vì muốn thông qua đoạn phỏng vấn này, ở một phương diện nào đó cũng có thể trấn an trạng thái của mọi người.
“Theo như yêu cầu, các kênh truyền thông lớn đều đã tiến hành các bước thúc đẩy, sau đó sẽ được đăng trên mặt bìa của tạp chí kinh tế tài chính.” Trợ lý Hạ muốn nói lại thôi, “Chỉ là…..”
Dừng lại trong một cái chớp mắt, anh ta kịp thời bổ sung.
“Chỉ là công ty không có mua hot search, nhưng lại xuất hiện trên bảng hot search của chuyên mục giải trí.”
“Ừ.” Tống Kỳ Thâm khẽ gật đầu, anh cũng không mấy quan tâm, vốn dĩ anh không để ý đến chuyện này.
“Nhưng tiêu đề của hot search, có hơi ngoài ý muốn.”
Đuôi chân mày của Tống Kỳ Thâm nhẹ nâng lên.
“Như thế nào?”
“Đại khái là do màu sắc của cái áo mà ngài mặc lúc ấy, có hơi không thích hợp lắm.”
Trợ lý Hạ ngừng một chút, đem bản văn kiện đặt lên bàn làm việc của Tống Kỳ Thâm.
Nhất thời động tác gõ mặt bàn của anh dừng lại, các đầu ngón tay chống trên mặt bàn, cuối cùng lẳng lặng gõ xuống tạo ra một âm thanh nhỏ.
Trợ lý Hạ tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của mình, giờ phút này anh ta lịch sự không dám ngước mắt lên quan sát sắc mặt của Tống Kỳ Thâm.
Quả thực trợ lý Hạ đã làm rất tốt.
Bài phỏng vấn cho tạp chí kinh tế tài chính lần này của Tống Kỳ Thâm, không những lên cả hot search, mà còn tạo ra một điểm nhấn nhỏ trong vòng tròn tin tức.
Buổi sáng hôm nay trong nhà ăn, trợ lý Hạ bị buộc phải nghe một số nhân viên nữ buôn chuyện bát quái, toàn bộ công ty vẫn luôn âm thầm thảo luận về chuyện này.
Sau khi trợ lý Hạ tự hỏi thầm rất lâu, cuối cùng anh ta vẫn quyết định không nói ra.
Có lẽ ông chủ nhà mình, chính là muốn hiệu ứng như thế này.
“Tống tổng, nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.” Trợ lý Hạ đẩy gọng kính.
Tống Kỳ Thâm gật đầu, “Ừ, anh ra ngoài làm việc tiếp đi.”
Chờ sau khi bóng dáng của trợ lý Hạ biến mất sau cánh cửa, anh ta còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tống Kỳ Thâm mới nâng tay lên, nhẹ vuốt ve đôi môi mình.
Anh khẽ cau mày, bỗng nhiên nghĩ đến việc vừa rồi cách đó không bao lâu.
Thiên Chi gửi đến cho anh một loạt meme heo con tay đấm chân đá, sau đó lại nhớ đến những lời anh từng nói trong đoạn video kia.
Cái cô nhóc nhỏ này.
*
Ngày thường Thiên Chi rất ít khi có lớp vào buổi chiều, nhưng Lâm Thanh Lai lại không có thời gian trống, trùng hợp vào ngày thứ bảy, cả hai người đều rảnh, quả thực rất ăn ý với nhau.
Cô quay đầu lập tức thông báo với Tống Kỳ Thâm, buổi tối thứ bảy sẽ trở về Nam Uyển, anh đồng ý vô cùng sảng khoái, Thiên Chi cũng không suy nghĩ nhiều.
Trước kia Lâm Thanh Lai thỉnh thoảng trở về nước, hai người sẽ đi ăn lẩu Quảng Đông ở bên trong toà nhà Quốc Hạ nổi tiếng gần bến cảng của thành phố Ngân.
(Lẩu Quảng Đông.)
Món gà hầm Hoa Giao là món ăn đặc sản của nhà hàng, nó khá tốt cho dạ dày, còn tương đối thanh đạm, điều quan trọng nhất chính là vô cùng ngon.
(Gà Hoa Giao.)
Thiên Chi rất thích nhà hàng này, cho nên cô quyết định hẹn ở đây.
Có lẽ do Lâm Thanh Lai vừa mới trở về nước, phải giải quyết rất nhiều công việc quan trọng, vì vậy anh ta trực tiếp đặt bàn vào buổi tối.
Đợi đến lúc Thiên Chi đến nơi, anh ta vẫn chưa đến, còn bảo cô cứ gọi thức ăn trước, Thiên Chi đối với khẩu vị của Lâm Thanh Lai cũng xem như có chút hiểu biết, khẩu vị rất giống cô.
Sau khi cô chọn món xong, ngồi chờ đến phát chán, bắt đầu chơi trò chơi nông trại.
Chơi được một lúc, lập tức nhận được tin nhắn WeChat của Tống Kỳ Thâm ——
[Tống khổng tước: Tối hôm nay em đi ăn ở nhà hàng nào? Gửi địa chỉ cho anh đi.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Có chuyện gì sao?]
[Tống khổng tước: Không có gì cả, chỉ hỏi vậy thôi.]
Sau đó anh giống như đang giải thích. Anh lại nhắn đến một tin.
[Tống khổng tước: Hôm nay anh có tham dự một bữa tiệc ở Quốc Hạ.]
Điều này cũng trùng hợp quá nhỉ.
Nhưng Thiên Chi hiểu rõ, đoán chừng Tống Kỳ Thâm chỉ đơn giản muốn biết cô đang ăn ở nhà hàng nào mà thôi. Trước đó cô từng nó cho anh biết, chỉ là nói đại khái là ở trong toà nhà Quốc Hạ.
Bọn họ lại ở gần nhau như vậy, nếu bữa tiệc của anh kết thúc sớm, hai người còn có thể cùng nhau quay trở về Nam Uyển.
Cô vừa gửi định vị xong, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng dáng cao gầy.
Cùng với điều đó, còn có giọng nói trong trẻo réo rắt vang lên, tựa như ánh trăng chiếu vào mặt hồ trong suốt ——
“Em chờ anh lâu chưa?”
Thiên Chi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Lâm Thanh Lai một người đã lâu không gặp, còn cảm thấy có chút xa lạ.
So với diện mạo câu hồn đoạt phách của Tống Kỳ Thâm, thì Lâm Thanh Lai cực kì đẹp trai.
Đôi mắt màu nâu nhạt, ẩn bên dưới gọng kính vàng, giống như sương khói trên sông Giang Nam.
Lâm Thanh Lai khoan thai đến muộn, không đợi cô trả lời, anh ta lập tức giơ tay xoa đầu Thiên Chi, lúc này anh ta mới ngồi vào cái ghế đối diện cô.
“Em chờ cũng không lâu lắm, vừa mới gọi thức ăn xong.”
Thiên Chi nhìn Lâm Thanh Lai, cô cảm thấy anh ta hơi khác so với trước đây, nhưng cụ thể khác ở điểm nào, cô không tài nào nói rõ được.
“Gần đây thế nào, có ổn không?”
Lâm Thanh Lai cởi áo khoác ra, cầm bình trà đặt bên cạnh lên, ngón tay thon dài nắm lấy nó rất dễ dàng, mặt mày rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư ly trà trong tay.
Hương thơm của trà cùng làn khói bốc lên, càng nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt anh ta.
“Xem như cũng tạm ổn ạ…..”
Tuy là nói như vậy, thực ra trong khoảng thời gian này Thiên Chi rất vui vẻ.
Nhưng hầu hết thời gian Thiên Chi rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, có đôi khi Tống Kỳ Thâm trêu đùa cô quá tàn nhẫn, cô sẽ giống như chú mèo con can đảm phán kháng, dùng móng vuốt nhỏ của mình mà uy hiếp người khác.
Bất chợt nghĩ đến anh, suy nghĩ của Thiên Chi lại trôi xa một lúc.
Lâm Thanh Lai rót cho cô một ly trà, “Nhìn thấy rồi, em nói nhiều hơn so với trước kia.”
“Có khoa trương như vậy không?”
Trước kia cô cũng có nói ít đâu nhỉ.
Thiên Chi hoài nghi giọng điệu của mình đã thể hiện quá mức rõ ràng, cho nên Lâm Thanh Lai mới phát hiện ra.
Anh ta cười rộ lên, sự dịu dàng hiện lên trên gương mặt, “Giọng điệu nói chuyện cũng không còn giống như trước đây.”
Hàng chân mày thẳng tắp, hiện giờ hơi nhướng lên.
Trước kia thích nhất là cúi đầu, cô gái nhỏ luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, trong lúc vô thức, dường như đã tìm thấy một ánh sáng.
Ngay cả bản thân của cô cũng không nhận ra được mình đang dần thay đổi.
Giống như hạt giống chôn sâu dưới lòng đất, một khi được ánh sáng chiếu vào, nhưng lại bị phân nửa bóng râm che đậy.
”Như vậy sao…..” Thiên Chi còn chưa nói xong, ở phía cuối nhà hàng truyền đến một trận ồn ào, giọng nói cao thấp vang lên, trực tiếp cuốn đến đây.
Thiên Chi và Lâm Thanh Lai không muốn vào phòng bao, cho nên tuỳ tiện tìm một vị trí ở gần cửa lầu một.
Nhà hàng này ngày thường rất ít người lui đến, cho nên bầu không khí cũng xem như là yên tĩnh.
Bất thình lình xuất hiện một trận âm thanh, làm cho người ta khó lòng bỏ qua được.
Thiên Chi ngước mắt nhìn qua, ở cuối hành lang có bảy tám người mặc tây trang mang giày da, hơn phân nửa là thành phần tinh anh trong xã hội.
Bọn họ vẫn không ngừng nói chuyện với nhau, sau đó nhìn sang phía bên kia hành lang.
Cái người dẫn đầu kia thân thể cao ráo với đôi chân dài, trên người mặc chiếc áo sơmi màu xám, đường nét mảnh khảnh gợi cảm, áo khoác thì vắt trên cánh tay, đầu hơi cúi xuống.
Người kia đang bị một nhóm người trung niên vây quanh, bước từng bước một không nhanh không chậm đi về hướng này.
Trong lúc bước đi thỉnh thoảng nhẹ gật đầu, xem như đáp lại.
Nhóm người này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.
Động tác cứng ngắc như một cây cột, người kia đi về phía này.
Tầm mắt của cô gái nhỏ rơi vào người đi đầu, đúng lúc đón lấy ánh mắt của người kia nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, nhất thời không nói lời nào.
Đuôi chân mày của người đàn ông kia nhẹ nhướng lên, nâng một bên mí mắt, đường cong nơi đuôi mắt khá dài.