"Không có gì hay ho mà nhìn đâu."
Đàm Nhu Nhi cũng theo thao tác tay của hắn mà hướng mắt về phía trước.
Gió đêm thổi lướt qua gương mặt, nét mặt non nớt trầm ngâm, nhìn về phía Lâu Vĩnh, chất giọng trong sáng cất tiếng hỏi.
"Anh ở đó bao lâu rồi?"
"Hửm?"
"Không có chuyện ngay thời khắc em gặp nguy hiểm anh lại trùng hợp ngang qua cứu giúp được. Vậy nên chỉ có thể là anh đứng đó và trông thấy em trong khoảng thời gian ngắn. Em nói đúng không?"
Trong đôi mắt lam không giấu nổi tia bất ngờ. Hóa ra cô bé này nhạy bén như vậy...
Im lặng dành thời gian suy nghĩ một chút. Lâu Vĩnh bất chợt dừng bước chân lại. Bởi vì cách biệt chiều cao quá lớn, Lâu Vĩnh chỉ đành ngồi xuống để nói chuyện.
"Anh đã đi theo em."
"Từ khi nào?"
"Từ ban đầu."
Đàm Nhu Nhi mím môi, trong lòng không rõ là tư vị gì. Thì ra hắn theo cô từ đầu, những điều mà Đàm Ôn Tường nói kia, có lẽ hắn cũng đã nghe thấy hết rồi đi?
"Để anh chê cười rồi."
"Về chuyện em bị cha mắng hay vì chuyện gia cảnh giàu có nhưng vẫn cố kiếm thật nhiều tiền?" - Lâu Vĩnh cong cong khóe môi, ngón tay thon dài vươn tới, bẹo lấy chiếc má mềm mại của Đàm Nhu Nhi.
Khoảng cách hai người thật gần, gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở nhịp nhàng của thiếu niên, cùng mùi gỗ đàn hương thoang thoảng quanh chóp mũi. Trầm ấm, ngọt ngào lại không kém phần cao quý.
"Cũng không rõ nữa." - Đàm Nhu Nhi không né tránh với hành động này của thiếu niên. Trong lòng cô, Lâu Vĩnh từ lâu đã không còn là người lạ.
Ngừng lại một chút, cô lại nắm lấy góc áo của hắn, ngượng ngập nói tiếng cảm ơn, lời nói phía sau càng thêm quan tâm.
"Lâu Vĩnh, anh giúp em như vậy, anh sẽ đắc tội với thị trưởng, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Anh... Không sợ sao?"
Lần đầu tiên nhận được ánh mắt lo lắng của cô, Lâu Vĩnh trong lòng cảm thấy phi thường vui vẻ, trong tiếng cười giòn tan, hắn nhẹ nhàng đáp lại:
"Dù sao anh cũng gây thù chuốc oán với gia đình lão ta trước rồi. Vậy nên cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, bé con em đều không có lỗi gì hết. Đã hiểu chưa?"
Ánh mắt to tròn của cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lâu Vĩnh, tựa hồ như muốn khắc từng đường nét khuôn mặt người này vào tâm trí.
Hắn là người đầu tiên trên thế giới này cho cô cảm giác được bảo vệ, cho cô cảm giác mình vẫn là một đứa trẻ có thể tùy hứng. Buồn cười thật, một người không quen không biết, hoàn toàn xa lạ lại có thể dang rộng vòng tay bao bọc cô như vậy.
Cảm thấy cô bé trước mặt gần như sắp khóc, Lâu Vĩnh khẽ cười, đầu ngón tay chạm qua đầu mũi của Nhu Nhi, chọc ghẹo.
"Sao vậy, cảm động quá à, cảm động vậy thì tìm cách báo đáp anh đi."
"Báo đáp như thế nào?"
Lâu Vĩnh không nói chỉ cười, sau đó hắn từ từ đứng dậy. Cũng bởi vì ngồi xổm lâu mà hai chân truyền đến cảm giác tê tê. Tiếp tục dắt tay cô rải bước trên nền đá cẩm thạch, mang cô trở về buổi dạ tiệc rộn ràng.
Đàm Ôn Tường sau đó cũng có tới. Lâu Vĩnh còn dành một khoảng thời gian ngắn của mình, vô cùng không kiên nhẫn nghe hắn càm ràm hồ ngôn loạn ngữ. Nếu không phải vì ánh mắt của bé con cầu khẩn hắn đừng làm to chuyện, hắn thật sự đã đem lão này hầm chung với con trai thị trưởng.
Ah, nhắc mới nhớ, hôm nay cũng thật yên tĩnh, tên Vương Hào Kiệt kia bị đánh cũng thật lâu mà lại không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ người thân hoặc họ hàng thân thích của tên đó đến gây khó dễ cho hắn.
Lâu Vĩnh biết, sóng yên biển lặng của ngày hôm nay là báo hiệu của một đợt mưa giông bão bùng đang chờ đón. Vương thị trưởng dẫu sao cũng không buông tha dễ dàng cho hắn như vậy.
Nhưng mà, nhìn lại mình và Đàm Nhu Nhi, hắn vẫn thấy bản thân so với cô còn tốt đẹp chán.
Ha, một đứa con gái, trong gia tộc danh giá, nhưng lại bị chính cha ruột mang đứa em gái ra để mà đe dọa cảnh cáo.
Một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi lại phải tự ép bản thân trở nên tinh ranh, tìm mọi nguồn kiếm thêm tiền, chỉ để nuôi em gái ruột trong khi cha mẹ vẫn còn sống sờ sờ.
Cô bé đó có hay không mỗi đêm đều cảm thấy lạc lõng giữa căn nhà mà cô ấy được sinh ra?
Không rõ vì sao, Lâu Vĩnh lại cảm nhận được trái tim mình âm ỉ đau...
Mà cũng từ khoảng khắc đó, hắn đã quyết định đưa ra cho bản thân một trách nhiệm lớn...
...
Quả nhiên vài ngày sau, Vương thị trưởng đã công khai chèn ép việc làm ăn của Lâu gia bằng quyền hạn mà lão ta có, giống y hệt như điều mà Lâu Vĩnh đã tiên đoán.
Ngồi trong phòng khách của gia đình, Lâu Hà Uy lạnh nhạt nhìn người đối diện. Dường như đối với sức ép mà Vương thị trưởng gây ra mấy ngày nay cho ông chỉ như muối bỏ biển, không hề thấm tháp gì.
"Con thật sự muốn đi? Dù sao con ở nơi này cũng không ai có thể bắt nạt con được."
Người đối diện có đôi mắt màu ngọc bích sáng chói, khuôn mặt góc cạnh, dù chỉ đang độ tuổi thiếu niên lại có khí chất vương giả bất phàm.
"Con phải đi." - Hắn đáp. Trong đôi mắt giờ phút này là sự kiên định khó dời.
Lâu Hà Uy cong môi, cười như không cười, nhìn đứa con trai trước nay chưa bao giờ kiên nhẫn với điều gì, lúc này đây lại nhìn ông bằng ánh mắt quyết liệt.
"Ta vốn tưởng con đối với quyền lực không ham mê chứ? Sao nay lại đổi ý rồi?"
Lâu Vĩnh hơi hé môi, không vội trả lời.
"Vì con muốn, vào độ tuổi sớm nhất, có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ người con muốn bảo vệ. Cho dù người ấy làm bất cứ chuyện gì, con cũng có thể che chở. Mà việc ấy, dùng mỗi tiền bạc thì sẽ không thực hiện được."