Cạch...
Giao Linh và Đường Nhã đồng loạt nhìn về phía nhà tắm. Mùi bạc hà thơm tho từ dầu gội, mùi sữa tắm phảng phất hương hoa tuy líp nồng nàn lâu phai, chiếc áo phông ban nãy cô đưa cho cậu ta mặc nay đã trở thành “khăn tắm” buộc bên dưới. Còn cậu ta đang ướt át vô tư đi ra, mái tóc ướt sũng nên cậu ta vừa đi vừa khẽ lắc đầu cho nước văng đi bớt, thân hình trắng trẻo nuột nà, vô cùng rắn chắc, để lộ cơ bắp sáu múi, khi nhìn thấy Đường Nhã đang nhìn mình cậu ta liền nở nụ cười đẹp tựa Kim SooHyun, à không... Cỡ này phải sánh ngang Cha Eun Woo!
“Mẹ ơi... Người ta thường nói “dẫn sói vào nhà” còn riêng cậu - Đường Nhã... Cậu đã tu mấy kiếp mà đưa được cực phẩm như thế này vào nhà?” Giao Linh nuốt nước miếng ừng ực.
“Cái này... Lúc nào xuống âm phủ mới hỏi được!” Đường Nhã đứng trước trai đẹp cũng không giữ được bình tĩnh. Nhưng khi nghĩ kĩ lại... Một người lang thang sao có thể có cơ bắp mà dân tập gym phải tập rất lâu mới có được, làn da đó cũng trông không giống người chịu khổ, cô liền vỗ bôm bốp vào mặt mình thu lại hồn vía đã bay lúc trước, quay sang bóp miệng Giao Linh lại, ngăn cô ấy thải khí độc xuống giường. Đường Nhã nghiêm nghị nhìn cậu ta: “ Cậu... Cậu đừng có mà qua đây! Sao tôi đưa quần áo cho cậu mà cậu không mặc?”
Cậu ta ngay lập tức liền tháo chiếc áo đang buộc bên dưới ra, thật thà giơ lên trước mặt họ ý muốn nói “ Chiếc áo nhỏ quá tôi không chui vào nổi nên bị rách rồi!” ai dè hai cô gái không hiểu kịch câm liền đáp lia lia chăn gối vào mặt cậu ta.
“CHE LẠI MAU!” Họ đồng thanh quát.
...
Một lúc sau, Giao Linh đi ra ngoài mua về mấy bộ đồ nam đưa cho cậu ta, kêu cậu ta vào trong thay đồ. Mới chỉ ra ngoài có một chút, mà khi cô ấy trở về đã thấy Đường Nhã bịt bông vô hai cái lỗ mũi, quạt cũng bật nấc cao nhất phả thẳng vào mặt. Xem ra đứng trước thân hình quyến rũ như thế chẳng ai có thể chịu nổi. Giao Linh thầm nghĩ không biết ngày xưa khi yêu Dương Hạ Thần, rốt cuộc cô bạn mình đã xài tốn bao nhiêu bịch bông?
“Cậu... Cậu là ai?” Đường Nhã hỏi sau khi cậu trai trẻ ấy thay đồ xong, bước ra ngoài đứng trước mặt họ. Cô không tin cậu ấy là một tên ăn mày hay người vô gia cư... Chắc chắn cậu ta có vấn đề gì đó.
“Ư... A... “ Cậu ta không nói được liền dùng tay diễn tả hành động.
“Cậu viết được đúng không? Đây... Cậu viết đi! Cậu mà không khai sự thật tôi sẽ lập tức quăng cậu vô đồn cảnh sát, đừng đùa với tôi. Năm 12 tuổi tôi đã có đai đen rồi đấy, bắp tay tôi nhìn trắng đẹp mịn màng vậy thôi chứ một khi mà gồng lên... Cậu sẽ biết thế nào gọi là “chuột” chính hiệu!” Đường Nhã đe dọa. Nhưng Giao Linh lại nghĩ đây là một màn Pr trá hình của ẻm.
Mười phút sau, cậu ta đưa tờ giấy cho Đường Nhã xem, trong giấy là nét chữ rất mềm mại uyển chuyển, đúng là người ra sao chữ y như vậy, chẳng bù cho Đường Nhã chữ xấu không tả nổi. Đường Nhã suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “ Có thật cậu bị mất trí nhớ? Khi cậu tỉnh lại thấy mình ở chân cầu, bị một nhóm người ăn xin lột sạch quần áo trước đó trên người? Rồi sau ấy cậu cứ lang thang khắp nơi như vậy? Nhưng... Sao cậu không báo cảnh sát để họ tìm người thân cho cậu?” Đường Nhã vẫn thấy vô lý.
Cậu ta lại tiếp tục hì hục viết, nội dung trong tở giấy là cậu ta nghi ngờ mình bị ai đó hãm hại đầu độc nên không thể nói được, quần áo trên người lúc trước của cậu ta giống đồ đắt tiền chứng tỏ thuộc gia đình giàu có nhưng lại không hề thấy ai đăng tin tìm người mất tích. Cậu ta sợ nếu mình lộ diện trong khi chưa tìm lại được trí nhớ bản thân có thể sẽ gặp nguy hiểm. Đường Nhã thấy cũng có đôi phần đáng tin nhưng cô vẫn cẩn thận đề phòng: “ Cậu nói thật hả? Không phải vì cậu thấy tôi quá thu hút nên dùng cách này để tiếp cận tôi đấy chứ?” Cậu ta liền lắc đầu ngoây ngoẩy xua tay liên tục ra hiệu “không phải như thế đâu” làm Đường Nhã cảm thấy tổn thương sâu sắc. Sau đó cậu ta lại viết tiếp hai từ: “Giúp tôi!”
Đường Nhã và Giao Linh nhìn nhau e ngại, cô ấy hỏi cậu ta muốn họ giúp đỡ như thế nào thì cậu ta viết thêm một dòng chữ: “ Xin hãy nuôi tôi!” Ngay khi nhìn thấy những từ đó hai cô gái phun trào máu mũi. Đường Nhã phải thay hai cái bông mới nhét vào hai lỗ mũi đang mất liêm sỉ kia. Cậu ta thấy mình có thể gây hiểu nhầm liền xoá đi viết lại:” Xin cho tôi ở nhờ một thời gian, khi tôi tìm lại được thân thế của mình sẽ báo đáp và rời khỏi ngay!” Đường Nhã nói cô ấy không thể lo được, bản thân cô ấy cũng rất khó khăn. Thì Giao Linh nhanh nhảu chớp cơ hội nhảy vào: “ Nhà tôi rộng hơn, cậu có thể ở nhờ nhà tôi!” - Giao Linh nở nụ cười khả ái và kèm theo hiệu ứng nháy mắt gọi mời.
Nhưng cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vô Đường Nhã bằng ánh mắt van nài tha thiết cầu xin cô hãy giúp đỡ. Đường Nhã khó xử vô cùng, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu nên cô đành ẫm ờ ngầm đồng ý với cậu ta. Giao Linh liền giãy đành đạch lăn qua lộn lại trên sàn nhà vì không chịu nổi với kết cục này. Đường Nhã hết cách rồi, cậu ta chịu ơn cô nên chỉ tin tưởng mình có và đi theo cô thôi.
“Cậu cũng phải có một cái tên chứ? Tôi gọi cậu là Đường Thời nha!”
“Gì? Sao cậu lại đặt tên cậu ta là Đường Thời? Nhẽ ra nên là Lee MinHo, Ngô Diệc Phàm, hoặc Giao Thời chứ?
“Không thích đấy! Lêu... lêu!”