Dịch + Beta: Kình Lạc
Tháng bảy năm nay cực kỳ oi nóng, Giang Thành "bị nướng" những nửa tháng, bầu trời vẫn không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nhiệt độ sẽ giảm xuống. Dự báo thời tiết lúc nào cũng mang lại hy vọng mưa tới cho mọi người, thế nhưng cuối cùng lời dự báo ấy lại chưa bao giờ thành thật.
Mãi đến buổi sáng nay.
"Cầu trời cầu phật, hãy để mưa rơi xuống đi." Chúc Ôn Thư nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên hôm nay sắp mưa rồi."
"Không việc gì đâu." Thi Tuyết Nhi nói: "Sáng mưa đến hơn mười giờ thôi, không ảnh hưởng!"
Đương nhiên trời mưa không ảnh hưởng đến khách khứa, thậm chí còn may mắn vì nhiệt độ đột nhiên giảm, nếu không phơi nắng ở bên ngoài chắc đánh mất một tầng da mất.
Nhưng đối với cô dâu mà nói, khi ấy chiếc váy cưới màu trắng sẽ bị nhuốm bùn đất.
Ngẫm lại thì mùi bùn đất cây cỏ sau cơn mưa rất tươi mát, không khí dễ chịu, khách khứa vui vẻ. Đột nhiên Chúc Ôn Thư lại cảm thấy đây có lẽ là cơn mưa tốt tươi, hệt như nắng hạn gặp mưa rào?
Hôm nay là hôn lễ của Lệnh Sâm và Chúc Ôn Thư.
Chúc Ôn Thư nghe người bên khách sạn nói, khi trời vừa sáng, bên ngoài khách sạn đã có rất nhiều fan vây quanh, tất cả họ đều nghe ngóng được tin tức đám cưới nên ùn ùn kéo tới.
Lúc đầu hôn lễ này được dự định là giữ bí mật với công chúng, hôm nay cũng không mời cánh truyền thông, ngay cả khách khứa và nghệ sĩ cũng chẳng có nhiều, mấy người được mời đều là bạn bè thân thiết, tính tổng lại khoảng mười bàn tiệc.
Nhưng đám cưới thì nhiều người, không biết là ai đã tiết lộ, nói chung tới tận tháng trước đã có rất nhiều fan biết địa điểm và thời gian tổ chức hôn lễ.
Cũng gần sát ngày tổ chức, nếu đổi thời gian và địa điểm thì hơi muộn, hơn nữa khách sạn nằm sâu trong núi này là do Chúc Ôn Thư cẩn thận lựa chọn, nên cuối cùng không đổi địa điểm. Hôm nay hôn lễ diễn ra, cô đã bảo người gửi kẹo cưới và ô cho fan ở bên ngoài.
Khi chiếc xe hoa xuyên qua màn mưa đi vào khách sạn, cách chiếc cửa kính đầy những vệt mưa, Chúc Ôn Thư thấy những fan hâm mộ đó đứng ở hai bên cửa, họ đồng loạt giơ điện thoại lên.
Lệnh Sâm hạ cửa kính xuống, vẫy tay, bên ngoài xe lập tức ồn ào náo động.
Một cô gái vừa khóc vừa hét to: "Lệnh Sâm! Anh phải hạnh phúc đấy!"
Lệnh Sâm không nói gì, chỉ giơ tay lên làm động tác "ok", sau đó anh quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư. Hình như Lệnh Sâm muốn nói gì đó, nhưng Chúc Ôn Thư đã chỉ vào anh trước: "Hôm nay không được thất thần đâu đó."
"..." Lệnh Sâm quay mặt đi, nhẹ nhàng nở nụ cười.
*
Lệnh Sâm đứng trước cửa sổ sát đất nhìn khách khứa đi vào, anh hít sâu rồi lại thở ra hết lần này đến lần khác.
Trong dàn khách mời có vài người bạn cấp ba của anh và Chúc Ôn Thư, có chủ nhiệm cấp ba hôm nay tới tham dự để làm người chứng hôn, có ba mẹ Chúc Ôn Thư, bạn bè và cả Trương Du Minh cùng vài vị tiền bối. Lệnh Hưng Ngôn chịu trách nhiệm đưa nhóm khách khác tới vị trí ngồi, Lệnh Tư Uyên lại cứ chạy tới chạy lui hệt như chú cún nhỏ.
Lệnh Sâm tháo cúc áo vest, hít sâu thêm lần nữa.
Tấm kính thuỷ tinh phản lại bóng dáng của Chúc Ôn Thư, cô đang chụp ảnh cùng với Thi Tuyết Nhi và Chung Á.
Mấy cô gái thì thầm to nhỏ, kèm theo đó là tiếng máy ảnh, bầu không khí hơi ồn ào.
Lệnh Sâm quay đầu lại, anh định thúc giục họ, nhưng khi ánh mắt rơi trên người Chúc Ôn Thư, anh lại quên mất bản thân muốn nói gì.
Thời điểm thử áo cưới, chụp ảnh cưới, còn có lúc đón dâu sáng nay...Mặc dù anh đã nhìn thấy Chúc Ôn Thư mặc váy cưới vài lần, nhưng mỗi lần nhìn anh lại như bị hớp mất linh hồn.
Cả người như trôi lơ lửng giữa không trung, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Nên anh gần như không biết bản thân làm sao tới được hôn lễ.
Qua 11 giờ, quả nhiên mưa nhỏ tí tách đã tạnh.
Ông mặt trời lặng lẽ ló ra ngoài những đám mây, chỉ có nắng nhè nhẹ, không có cảm giác khô nóng.
Hoa tươi sáng sớm vừa hái xuống vẫn còn vương sương sớm, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang vọng trong vườn cây tươi tốt xum xuê.
Khách sạn được xây dựng dựa sát vào núi, nên xung quanh đa phần là rừng rậm hoang sơ.
Cơn mưa nhỏ hôm nay như đổ thêm mực in cho khu rừng, núi cao rừng rậm, cành lá xum xuê. Ánh nắng trong trẻo sau cơn mưa buổi sớm phản chiếu vào những giọt nước mưa trên lá cỏ xanh biếc, khiến chúng hệt như những viên thuỷ tinh giữa không trung.
Khách mời đi vào trong, có người đã bắt đầu chụp ảnh với chiếc cổng vòm rực rỡ gấm hoa.
Lệnh Sâm liên tục tự nhủ với bản thân rằng phải bình tĩnh.
Anh từng mở concert lên đến mười mấy nghìn người rồi, cũng đã quen cảnh tượng như thế, mà hiện tại có bao nhiêu người đâu, sao có thể hồi hộp được.
Khi khách khứa ngồi xuống, toàn bộ lễ cưới yên tĩnh trở lại, Lệnh Sâm vẫn nghe được rất rõ tiếng hít thở của chính mình.
11 giờ 9 phút, 3 phút nữa cô dâu sẽ tiến vào lễ đường.
Lệnh Sâm đứng ở chính giữa, bình tĩnh cầm cây violin, sau đó nhắm mắt.
Tiếng nhạc hòa cùng cơn gió luồn qua kẽ lá, thanh âm véo von của những chú chim rừng như trở thành phần nhạc đệm.
Lệnh Sâm nhẹ nhàng kéo dây, tấu vang bài "Bạn học tằm nhỏ" để đợi bạn học nhỏ của chính anh.
Nhưng đoạn nhạc tưởng chừng như đã quen này, khi vang lên trong ngày hôm nay lại khiến cho người nghe cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lệnh Sâm từ từ nhắm mắt, yên lặng không lên tiếng, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Có lẽ là vì khoảng trống bảy năm nên tiếc nuối, cũng có lẽ là vì hai chỗ dành cho song thân ở hàng ghế đầu tiên được bỏ trống.
Bài hát chưa kết thúc, nhưng dây đàn đã dừng lại.
Lông mi Lệnh Sâm hơi run, khi mở mắt ra lần nữa, anh thấy Chúc Ôn Thư đã xuất hiện ở cổng vào đằng xa.
Tay anh nâng lên hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không thể nắm chặt cây vĩ kéo. Nhìn Chúc Ôn Thư, hàng vạn hàng nghìn lời muốn nói lại chẳng thể nào biểu đạt.
Sau đó, cây vĩ kéo rơi xuống mặt đất.
Thấy cảnh này, dàn nhạc đợi lên sân khấu lập tức cầm nhạc cụ của mình lên, chơi tiếp bản nhạc mà Lệnh Sâm bỏ dở.
Lần đầu tiên Lệnh Sâm phát hiện, hoá ra con người có thể đồng thời có nhiều cảm xúc tới vậy, trong lòng niềm vui nở rộ, vậy mà hốc mắt lại cay cay chua sót.
Vốn dĩ anh có rất nhiều điều muốn nói, song giờ phút này anh lại yên lặng nhìn Chúc Ôn Thư mặc áo cưới trắng tinh giẫm lên mặt có xanh mướt ẩm ướt, đi từng bước về phía mình. Chúc Ôn Thư bước qua tình cảm giấu kín thời niên thiếu, bước qua bảy năm chờ đợi đằng đẵng, cô hệt như ánh trắng đằng xa không thể chạm tới, hiện tại ánh trăng ấy cuối cùng cũng đi đến thế giới của anh.
Khi Chúc Ôn Thư tới gần, Lệnh Sâm không nhịn được nữa, anh bước đến ôm lấy cô.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đàn và tiếng chim líu lo.
Không ai biết cái ôm lặng lẽ mà ngập tràn cảm xúc này kéo dài bao lâu, tất cả chỉ nhớ rõ ban nhạc đã tấu lên ca khúc "All Your Wishes Come True" rất nhiều lần.
*
Sau khi hôn lễ bắt đầu thì Ứng Phi mới vào.
Một tuần trước, cô nàng vẫn còn mạnh miệng nói mình đang bận, không tới được.
Cô nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi, sao bản thân có thể xuất hiện ở hôn lễ của Lệnh sâm được? Hoang đường chết mất.
Chúc Ôn Thư cũng không nói gì, cô chỉ nói với cô nàng: đến, miễn tiền mừng; không đến, đưa tiền mừng.
Ứng Phi mắng Chúc Ôn Thư thô bỉ, sau đó lặng lẽ đi mua quần áo mới.
Nhưng sáng nay khi chuẩn bị đi, cô nàng lại nhận được điện thoại của học sinh.
Bây giờ Ứng Phi đang dạy vẽ tranh màu nước cho trẻ nhỏ, mặc dù hơi mệt, mà học sinh thì nghịch, nhưng tính cách của cô nàng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa cô nói với Chúc Ôn Thư rằng bản thân rất bận cũng không phải nói dối, khoảng thời gian trước mẹ nằm viện, Ứng Phi phải xin nghỉ ba tuần để về nhà chăm lo.
Tính cả hôn lễ ngày hôm nay, thì đã tròn một tháng rồi cô nàng không đi dạy bọn trẻ.
Nghe thấy thanh âm ngọt ngào bé bé của cô bé trong điện thoại, Ứng Phi nhìn đồng hồ, cắn răng đi đến phòng tranh.
Dù sao cũng chỉ dạy một tiếng, dạy xong sau đó tới hôn lễ chắc không sao.
Ai ngờ cô nàng dạy đến nỗi quên béng mất thời gian, khi ngẩng đầu lên thì thời gian bắt đầu hôn lễ chỉ còn 40 phút, trong điện thoại đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ của Chúc Ôn Thư.
Ứng Phi vỗ trán, chẳng quan tâm quần áo dính màu nữa, cứ thế đeo đồ vẽ lên lưng rồi đi luôn.
Đáng tiếc, dù đã cố gắng nhanh nhất có thể nhưng vẫn bị muộn vài phút.
Ứng Phi lặng lẽ đi vào, sau đó tìm một chỗ và ngồi xuống.
Đây không phải lần đầu tiên cô nàng tham gia hôn lễ của bạn bè, nhưng chú rể hôm nay là Lệnh Sâm, nên Ứng Phi hơi tò mò, yên lặng đánh giá xung quanh.
Sau đó, cô nàng thấy hai vị trí song thân ở hàng đầu tiên được bỏ trống, trên hai chiếc ghế đó còn để hai bó hoa loa kèn tươi rói.
Ứng Phi biết đó là vị trí dành cho ba mẹ Lệnh Sâm.
Lồng ngực cô nàng đột nhiên dâng lên nỗi buồn khó tả. Cô nàng nghĩ đến mẹ mình, bây giờ bà ấy vẫn còn đang ở trong phòng bệnh truyền nước, ba cô vì chăm sóc mẹ mà càng ngày càng tiều tuỵ.
Cảm hứng dạt dào chợt ập đến, Ứng Phi nhìn đôi vợ chồng mới cưới phía trước, sau đó lấy bàn vẽ và màu ra.
Sau này bức tranh đó được đặt trong phòng Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm.
Trong bức tranh có khu rừng như trong cổ tích, có cô dâu chú rể ôm nhau và cả khách khứa ngồi đông đủ.
Vị trí song thân được bỏ trống ban đầu kia có thêm hai bóng dáng, một người hiền lành điềm đạm, một người dịu dàng yên tĩnh.