Chủ tiệm tắt đèn trong cửa hàng, sau đó ra ngoài tháo cục sạc dự phòng dùng chung đặt ngoài cửa.
Không có ánh sáng rực rỡ, con đường bỗng vô cùng cô quạnh vắng vẻ, ngay cả người đi đường cũng tăng nhanh bước chân vội vã về nhà.
Làn gió lạnh lẽo thổi vào qua cửa sổ, lúc lâu sau, Lệnh Sâm mới chú ý có người gõ cửa sổ xe.
Anh nghiêng đầu, thấy một cô bé đội mũ lông xù ghé sát gần cửa sổ, trên người còn đeo thêm chiếc giỏ.
"Anh ơi, anh mua hoa không?"
Lệnh Sâm liếc nhìn giỏ hoa, khi ánh mắt rơi vào cô bé lần nữa, anh thấy mặt cô bé đã đỏ ửng vì lạnh.
"Muộn vậy sao chưa về nhà?"
"Nhà của em ở lầu trên."
Cô bé bắt đầu làm nũng: "Anh ơi anh mua đi, em kiếm tiền tiêu vặt, anh mua vài nhánh đi, mua tặng bạn gái."
"Nhưng hoa của em không phải hoa hồng."
Lệnh Sâm cụp mắt nhìn hoa của cô bé: "Sao anh tặng bạn gái được đây?"
Cô bé nâng hoa lên trước mặt Lệnh Sâm: "Hoa hồng bán hết rồi ạ, hoa hồng Trung Quốc với hoa hồng kia giống nhau mà, đều rất đẹp đó!"
Lệnh Sâm nhìn chằm chằm những bông hoa ấy rất lâu.
Lâu tới mức cô bé cho rằng anh sẽ không mua, khi đang định rời đi, cô bé lại nghe thấy anh khẽ thở dài.
"Cũng được."
Lệnh Sâm thấp giọng nói, sau đó lấy điện thoại ra chuyển khoản: "Bán hết cho anh đi."
Một bó hoa hồng Trung Quốc to bự được đặt vào ghế phó lái.
Thật ra nếu không nhìn kỹ sẽ thấy nó và hoa hồng kia không khác nhau là bao.
Mỗi người đều muốn làm hoa hồng, nhưng không phải ai cũng được như ý nguyện.
Là lựa chọn thứ hai, cũng không phải không thể.
Ít nhất cũng đã là một lựa chọn.
Chỉ là...
Chúc Ôn Thư sẽ lựa chọn hoa hồng đó sao?
-
Về đến nhà, Chúc Ôn Thư nằm trên giường rất lâu.
Rõ ràng cô không làm gì, nhưng lại cảm thấy cả người mình như rã rời ra.
Mãi đến khi đồng hồ trên tường chỉ hướng 10 giờ 12 phút, cô mới phát hiện bản thân sắp lạnh cóng, lúc này mới ngồi dậy chuẩn bị đi tắm.
Vừa đến cửa phòng tắm, điện thoại cạnh bàn chợt rung lên hai lần.
Điện thoại có tin nhắn mới được gửi đến, đã kéo lại sự chú ý của Chúc Ôn Thư.
【Thi Tuyết Nhi: Cô giáo Chúc, cô ngủ chưa?】
【Thi Tuyết Nhi: Nhấn thích giúp tôi trên vòng bạn bè đi ^^】
【Chúc Ôn Thư: Được.】
【Thi Tuyết Nhi: Cảm ơn nhó ~ Khi nào cô rảnh cô nhớ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ mời cô ăn cơm!】
Chúc Ôn Thư đồng ý, nhưng lại chậm chạp không nhấn mở vòng bạn bè của Thi Tuyết Nhi.
Cô nhìn chằm chằm khung chat hồi lâu, sau đó gửi đi một hàng chữ.
【Chúc Ôn Thư: Cô giáo Tuyết Nhi, gần đây một người bạn của tôi đang gặp vấn đề, mong cô chỉ bảo chút.】
【Thi Tuyết Nhi: Hửm?】
"Nếu như bạn trai của cô."
Ngẫm nghĩ lại, Chúc Ôn Thư xoá sáu chữ kia đi, sau đó gõ lần nữa.
【Chúc Ôn Thư: Nếu một người đàn ông theo đuổi cô, nhưng anh ta có người thầm thương trong lòng, cô có để ý không?】
【Thi Tuyết Nhi: Haizz, người Chúc Khải Sâm từng đặt trong lòng một bàn tay còn đếm không hết, tôi nói gì được đây?】
【Thi Tuyết Nhi: Cô giáo Chúc, cô hãy nghĩ thoáng ra, chỉ cần hiện tại anh ta thích cô là được, cần gì so với người trong quá khứ.】
【Chúc Ôn Thư: Ò...】
【Thi Tuyết Nhi: Nhưng mà điều kiện tiên quyết là người trong lòng kia phải còn sống biết chưa.】
【Thi Tuyết Nhi: Nhỡ mà qua đời rồi, vậy tôi đây hộc máu.】
【Chúc Ôn Thư: Vì sao thế?】
【Thi Tuyết Nhi: Bởi vì người chết chính là người trong lòng suốt đời! Rất khó quên đấy!】
【Chúc Ôn Thư:... À.】
Nhưng cô cũng không thể đi hỏi Lệnh Sâm là người trong lòng anh còn sống không?
Như thế thì quá bất lịch sự.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Thoát khỏi khung chat trò chuyện với Thi Tuyết Nhi, Chúc Ôn Thư lại nhận được tin nhắn từ Lệnh Sâm.
【c: Hai người quay lại rồi sao?】
Thấy những lời này, ấn đường Chúc Ôn Thư hơi nhíu, thoáng chốc cô không hiểu ý anh là gì.
Đầu óc Chúc Ôn Thư tối nay như quay lòng vòng, lúc lâu sau cô mới hiểu, anh đang hỏi tình huống giữa cô và Doãn Việt Trạch.
Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ không hỏi.
Hoá ra anh vẫn để ý.
Chúc Ôn Thư cúi đầu xoa mũi, sau đó gõ hai chữ.
【Chúc Ôn Thư: Không có.】
Gửi hai chữ này đi, không đợi Chúc Ôn Thư nghĩ xong kế tiếp phải nói như thế nào, người bên kia lại gửi hai tin nhắn liên tiếp.
【c: Ừm.】
【c: Nhà cô ở tầng nào tòa nào.】
Đoạn đối thoại này tới quá nhanh, không hề cho Chúc Ôn Thư thời gian phản ứng. Cô vô thức đi đến bên cửa sổ, cho đến khi nhìn xuống con đường nhỏ yên tĩnh, cô mới nhớ ra, tòa nhà này không phải toà nhà sát đường nên không thể thấy tình huống bên ngoài.
Là ý mà cô nghĩ đến kia sao?
Do dự phút chốc, Chúc Ôn Thư vẫn quyết định hỏi.
【Chúc Ôn Thư: Anh không đi à?】
【c: Ừm.】
Cô yên lặng nhìn điện thoại, cảm xúc trong lòng lăn lộn.
Chúc Ôn Thư vốn cho rằng người nổi bật luôn được yêu mến như Lệnh Sâm, sau khi kết thúc cuộc điện thoại anh sẽ rời đi.
Không ngờ rằng anh không hề đi, vẫn còn ở dưới lầu.
Vài phút trôi qua, Chúc Ôn Thư chưa trả lời lại, Lệnh Sâm cũng không hề thúc giục.
Đến khi cửa sổ bị gió thổi kêu cót két, cô mới cúi đầu gõ một hàng chữ.
【Chúc Ôn Thư: Tầng 4 toà 1203.】
Gửi xong, cô lại thấy bản thân quá "ngoan", vậy nên bổ sung thêm câu nữa.
【Chúc Ôn Thư: 10 giờ 30 tôi đi ngủ, không thì mai sẽ dậy muộn.】
Lệnh Sâm không trả lời.
Chúc Ôn Thư cầm điện thoại ngồi thẳng tắp trước bàn học.
Hai phút sau, cô nhìn cửa phòng, sau đó cầm điện thoại đến phòng khách.
Đèn trong phòng Ứng Phi vẫn còn sáng, Chúc Ôn Thư trầm ngâm chốc lát rồi gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.
【Chúc Ôn Thư: Hay là, nếu anh có việc thì ngày mai nói qua tin nhắn đi.】
Vừa mới gửi đi, cửa nhà đã bị gõ vang.
Cô nhìn cánh cửa chằm chằm, trái tim đập thình thịch theo tiếng gõ cửa.
Không biết sau khi mở cánh cửa này ra, câu chuyện sẽ rẽ theo hướng thế nào.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, Chúc Ôn Thư chậm rãi đi tới cửa, sau đó mở hé cửa ra.
Đèn cảm biến giọng nói ở hành lang đã tắt ngấm, Lệnh Sâm mặc bộ quần áo sẫm màu đứng trong bóng tối, chỉ có ánh mắt sáng rực.
Chúc Ôn Thư nhìn anh một lúc, sau đó lên tiếng: "Anh..."
"Cô thích hoa hồng Trung Quốc không?"
Lệnh Sâm đột nhiên hỏi.
Chúc Ôn Thư nhất thời không nói lên lời, cô không biết vì sao anh lại hỏi vậy. Đối mặt với Lệnh Sâm hồi lâu, sau đó cô thấp giọng nói: "Cũng thích."
Chúc Ôn Thư không có niềm yêu thích đặc biệt với loài hoa nào, hơn nữa còn phải xem là ai tặng.
Nếu không thích, có tặng kim cương cũng chẳng có ý nghĩa.
Nếu thích, có tặng cỏ đuôi chó cô cũng thấy lãng mạn.
Bỗng nhiên Lệnh Sâm vươn tay từ sau lưng ra.
Một bó hoa hồng Trung Quốc lớn màu hồng nhạt bị nhét vào trong ngực Chúc Ôn Thư, tay cô nhỏ không ôm được hết, nên phải dùng cả hai tay ôm vào trước ngực mới không làm chúng rơi xuống sàn.
"Anh..."
Cô nhìn bó hoa hồng Trung Quốc trong lồng ngực, rồi lại nhìn Lệnh Sâm: "Anh lên đây để tặng hoa thôi sao?"
Lệnh Sâm đáp "Ừm" một tiếng.
Cảm giác quần áo anh mang theo khí lạnh, Chúc Ôn Thư quay đầu đi, sau đó lẩm bẩm: "Tôi cũng dễ hài lòng quá nhỉ."
"Cô nói gì?"
"Tôi nói."
Chúc Ôn Thư không muốn thừa nhận bản thân rất dễ mềm lòng, vì thế rầu rĩ nói: "Tôi buồn ngủ rồi."
Lệnh Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Còn hai phút, tôi..."
Bỗng nhiên khoá cửa phòng Ứng Phi vang lên.
Trái tim Chúc Ôn Thư đập mãnh liệt, cô nhanh chóng vươn tay đóng cửa. Tiếng khẽ kêu đau của người đàn ông bên ngoài vang lên, Chúc Ôn Thư không có thời gian để ý, lập tức xoay người áp lưng vào cửa.
"Cậu làm gì thế?"
Ứng Phi nghe thấy tiếng đóng cửa liền đi tới nhìn thử, thấy Chúc Ôn Thư đứng dựa ở đó, trong tay còn ôm một bó hoa, cô nàng nhanh chóng lùi hai bước, nhịn cơn buồn vệ sinh.
"Cậu cứ tiếp tục, mình về phòng."
Đợi khi Ứng Phi đóng cửa phòng, Chúc Ôn Thư mới chậm rãi xoay người.
Sau khi mở cửa, cô thò đầu nhìn ra, Lệnh Sâm đang hơi khom người, lấy tay che mũi.
Thấy Chúc Ôn Thư xuất hiện, Lệnh Sâm ngước mắt nhìn cô, buồn bực nói: "Cô làm gì vậy?"
Chúc Ôn Thư nhận ra lúc nãy đóng cửa đã đập vào mũi anh, cô cũng bất giác sờ sờ mũi.
"Xin lỗi, bạn cùng nhà của tôi đi ra tôi sợ bị thấy..."
"Tôi không sợ."
Khi Lệnh Sâm dứt lời, Chúc Ôn Thư mới phát hiện anh cứ vậy mang hoa lên đây mà không hề đeo khẩu trang.
Thật đúng là không sợ bị bắt gặp.
Im lặng lúc lâu, cô không biết nên nói gì, chỉ có thể lặp lại máy móc.
"Tôi phải đi ngủ rồi."
"Đợi chút."
Lệnh Sâm nhìn đoá hoa trong ngực cô, thấp giọng nói: "Nửa tháng tới tôi bận concert rồi."
"Vậy anh cố gắng lên."
Khi mắt lên lần, Chúc Ôn Thư phát hiện Lệnh Sâm đang nhìn chằm chằm mình.
"Cô có đến không?"
Thanh âm nặng nề của anh vang lên trong hành lang sâu tối.
Không biết có phải do thời tiết lạnh hay không, nhưng khi Chúc Ôn Thư nghe giọng anh, cô cảm giác giọng nói đó mang theo chút ý tứ cầu xin.
Một phần trái tim cô không hề có tinh thần hăng hái mà dần sụp đổ.
Chúc Ôn Thư mấy máp môi mấy lần, cô vẫn không quay đầu nhìn anh.
"Hôm đó..."
"Hôm đó là Thứ Bảy."
Hình như Lệnh Sâm đã đoán trước được việc cô sẽ nói bản thân rất bận: "Cô không cần đi dạy."
"Ừm...Thứ Bảy...Thứ Bảy?"
Chúc Ôn Thư đột nhiên hỏi: "Không phải Chủ Nhật à?"
Lệnh Sâm khẽ thở dài.
"Thứ Bảy, ngày 24."
"Hả?"
Chúc Ôn Thư chớp mắt.
Không phải concert Giáng Sinh à? Sao lại diễn ra vào Đêm Vọng Lễ Giáng Sinh?
"Nhưng hôm đó là sinh nhật tôi, tôi đến concert rồi, vậy làm sao đón sinh nhật..."
"Tôi đón cùng cô."
Anh trả lời rất nhanh.
Nhưng bốn chữ này lại vang vọng bên tai Chúc Ôn Thư.
Mỗi lần vọng, mấy chữ đó liền đánh vào nơi yếu nhất trong trái tim Chúc Ôn Thư.
Tôi đón cùng cô.
Chúc Ôn Thư thầm đọc trong lòng vài lần.
"Ừm...xem tình hình."
-
Bốn chữ này như có ma lực thần kỳ, mấy ngày tiếp theo bên tai Chúc Ôn Thư luôn vang lên mấy lời đó.
Nhất là lúc khoảng cách đến concert càng ngày càng gần. Khi Chúc Ôn Thư ở trạm tàu điện ngầm, hay trên màn hình lớn trung tâm mua sắm, coi đều có thể thấy hình ảnh quảng bá cho buổi concert, chút ý tưởng chậm rãi nảy mầm trong đầu cô.
Lệnh Sâm mời cô tới xem concert đồng thời nói muốn đón sinh nhật cùng.
Nếu Chúc Ôn Thư không nghĩ nhiều, gần như cũng có thể đoán ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói không mong chờ, vậy thì quá dối lòng.
Nhưng Chúc Ôn Thư còn chưa chuẩn bị tốt, cô không biết mình có thể chấp nhận Lệnh Sâm khi biết anh đã có người trong lòng khắc cốt ghi tâm hay không.
Dù sao cô cũng không phải Thi Tuyết Nhi, chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhỡ đâu cô không có tâm tính thản nhiên như vậy thì sao.
Tới Đêm Vọng Lễ Giáng Sinh.
Chúc Ôn Thư cầm túi xách ra khỏi phòng, Ứng Phi đang mở hàng chuyển phát, thấy cô đi ra, cô nàng liền thuận tay đưa cho cô khỏi son vừa mở.
"Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn cậu."
Sau khi Chúc Ôn Thư nhận, cô ngồi xuống trước mặt cô nàng.
"Không phải về nhà đón sinh nhật à?"
Ứng Phi nói: "Sao giờ chưa xuất phát thế?"
Chúc Ôn Thư nhỏ giọng đáp lại: "Mình định."
Ứng Phi: "Định gì?"
"Hôm nay mình có một..."
Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ chọn từ, nói: "Buổi hẹn."
Ứng Phi nghe vậy liền cười.
"Sao thế, không biết nên đi hẹn hay là về nhà đón sinh nhật à?"
Chúc Ôn Thư cúi đầu "ừm" một tiếng.
"Vừa hay."
Ứng Phi lấy ra một đồng xu kỷ niệm từ trong gói hàng: "Mới mua đấy, hay là cậu thử xem đi."
Chúc Ôn Thư cảm thấy phương pháp này quá trẻ con, từ lúc cô 16 tuổi đã không dùng đến rồi.
Nhưng suy nghĩ chốc lát, cô vẫn nhận lấy.
Ứng Phi nói: "Mặt chính diện là đi, mặt trái là về nhà."
"Được."
Chúc Ôn Thư nắm đồng xu kỷ niệm, hít sâu một hơi, sau đó tung lên giữa không trung.
Đồng xu rơi xuống mặt bàn, cô chăm chú nhìn nó.
Đợi khi đồng xu kỷ niệm ngừng quay tròn rồi ngửa ra trước mặt, Chúc Ôn Thư chớp chớp mắt.
Mặt trái.
Ứng Phi ở bên cạnh thở dài.
Bỗng nhiên Chúc Ôn Thư nói: "Mình tung lại lần nữa."
Lần thứ hai vẫn là mặt trái, Chúc Ôn Thư đặt hai tay trên đầu gối, nghiêm chỉnh nhắm mắt lại sau đó lại chợt cầm lên.
Đợi Chúc Ôn Thư muốn vươn tay lấy đồng xu lần thứ tư, Ứng Phi liền nhanh tay cướp đồng xu của mình về.
Cô nàng ôm đống đồ chuẩn bị đi về phòng, lúc đứng dậy còn cười nói: "Thôi, lần thứ hai cậu tung lên cũng đã có đáp án rồi, tra tấn đồng xu kỷ niệm của mình làm gì."
Ứng Phi đóng cửa phòng, Chúc Ôn Thư vẫn ngồi nguyên bất động cạnh bàn.
Điện thoại trong túi liên tục rung lên, Chúc Ôn Thư hơi khó chịu, cô mở lên, hoá ra là nhóm lớp cấp ba.
Chúc Ôn Thư không có tâm tình xem các bạn nói gì, cô thoát wechat, không biết vì sao mà cô lại tiếp tục mở weibo lên.
Concert năm nay của Lệnh Sâm có hợp tác với nền tảng video nên toàn bộ quá trình sẽ được phát trực tiếp.
Nền tảng tốn không ít công sức vào việc đẩy mạnh độ hot, bởi vậy người không theo đuổi ngôi sao như Chúc Ôn Thư khi mở weibo lên cũng có thể thấy rất nhiều tài khoản marketing đăng bài làm nóng trước.
Chủ đề "bạn học tằm nhỏ" vốn dĩ đã lắng xuống, nhưng vì buổi concert ngày hôm nay mà bài hát này lại tràn ngập trang đầu weibo của Chúc Ôn Thư.
Sớm biết vậy sẽ không xem.
Chúc Ôn Thư lại đóng weibo.
Khi mở wechat lên lần nữa, cô nhận được tin nhắn của em gái hàng xóm ở quê.
【Châu Tư Tư: Chị, em muốn hỏi chị một chuyện.】
【Chúc Ôn Thư: Hửm?】
【Châu Tư Tư: Không phải bác nói chị là bạn học cấp ba với Lệnh Sâm à, chị có biết người trong lòng anh ấy là ai không?】
Chúc Ôn thư: "..."
Sao cô lại có ảo giác cả thế giới hôm nay đều nhắc đến người này.
【Chúc Ôn Thư: Chị không biết.】
【Châu Tư Tư: Hả? Hai người không phải bạn cùng lớp sao?】
【Châu Tư Tư: Vậy chị hẳn sẽ biết trước kia anh ấy theo đuổi cô gái nào, hoặc là qua lại thân thiết với cô gái nào đúng chứ?】
【Chúc Ôn Thư: Không hề.】
Chúc Ôn Thư nghĩ lại, quả thật không có ấn tượng.
【Chúc Ôn Thư: Có thể không cùng trường bọn chị.】
【Châu Tư Tư: Vâng ạ, em tò mò chết đi được, không ngờ ngay cả chị cũng không biết.】
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô buông điện thoại, sau đó cúi người nằm bò lên bàn.
Được rồi.
Xem ra cô vẫn không thể buông được.
Không chỉ không thể buông được, nghĩ đến tối nay Lệnh Sâm còn hát bài hát anh viết tặng người trong lòng ở trước mặt mọi người, tim cô như thắt lại.
Hay là không đi nhỉ.
Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa, đồng thời định lấy điện thoại ngả bài với Lệnh Sâm.
Mở wechat lên, cô phát hiện mới qua vài phút mà nhóm lớp cấp ba đã có 99+ tin nhắn mới ở trên đỉnh đầu.
Lần gần nhất náo nhiệt như vậy, chính là lúc Lệnh Sâm vừa mới ra mắt.
Tin nhắn rất nhiều, Chúc Ôn Thư nhìn sơ qua, nhất thời không hiểu bọn họ nói gì.
Cô đang cố gắng lướt lên trên xem lịch sử trò chuyện, đột nhiên điện thoại có người gọi tới.
"Làm gì đấy?"
Chúc Ôn Thư hỏi.
"Cậu xem nhóm lớp chưa?""
Chung Á nói.
"Mình đang xem."
Chúc Ôn Thư hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế, bọn họ đang nói gì mà trộm tài khoản các kiểu."
"Cười chết mất, Lệnh Sâm bị trộm tài khoản rồi, cậu biết không?"
Giọng cười của Chung Á sắp xuyên thủng màng nhĩ Chúc Ôn Thư: "Tên trộm tài khoản có lẽ cũng không ngờ hắn ta sẽ trộm được tài khoản của Lệnh Sâm ha ha ha ha ha."
Lại là Lệnh Sâm.
Chúc Ôn Thư buồn bực "à" một tiếng.
"Ôi trời, mình không ổn rồi, Vương Quân Quan nói nếu không bị trộm tài khoản, cậu ta cũng không biết ghi chú mà Lệnh Sâm dành cho cậu ta là Vương Quan Quân ha ha ha ha ha, thế mà Lệnh Sâm vẫn không nhớ kỹ tên cậu ta, mình cười chết mất ha ha ha."
Cách màn hình Chúc Ôn Thư cũng biết Chung Á đang cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Lúc lâu sau khi Chung Á đã cười đủ, cô nàng nói tiếp: "Haiz, mình phải xem Lệnh Sâm ghi chú cho mình..."
Chung Á chợt im bặt.
Hai giây sau.
"Mẹ nó, ghi chú của cậu ta cho mình là người thứ sáu hàng thứ năm."
Chúc Ôn Thư: "..."
Mặc dù tâm tình rất tệ, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Cười cái rắm."
Chung Á nói: "Cậu đi xem của cậu đi."
"Ò..."
Chúc Ôn Thư nhấn mở QQ, quả nhiên thấy tin nhắn hack tài khoản Lệnh Sâm gửi tới.
Nhưng cô không lập tức mở xem ghi chú của mình.
Tuy nghĩ là hơi lo sợ không đâu, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn không nhịn được mà tưởng tượng.
Nếu như Lệnh Sâm năm mười mấy tuổi ngay cả tên cô cũng không nhớ được, thế mà anh lại viết bài hát tặng người thầm thương...
"Xem chưa vậy?"
Chung Á thúc giục: "Ghi chú của cậu là gì đấy? Mau nói mình nghe đi!"
Bỏ đi, xem qua loa vậy.
Chúc Ôn Thư vươn đầu ngón tay ấn mở tin nhắn.
【c: Bạn học tằm nhỏ, công việc bán thời gian mùa hè, việc nhẹ nhàng, mỗi ngày kiếm 500 tệ! Nhanh lên + wechat của tôi: JzB1551.】
Chúc Ôn Thư vừa đến cửa thang máy, khoảnh khắc nhìn thấy hàng chữ "bạn học tằm nhỏ", ánh mắt cô không thể rời khỏi điện thoại lần nữa.
Không khí giống như ngừng lại, âm thanh bên tai chợt gần chợt xQuốc