Một lúc lâu sau.
Khi giọng nói của Chúc Ôn Thư tan vào trong gió đêm, đèn cảm ứng cũng lặng lẽ vụt tắt khiến bóng dáng của Lệnh Sâm lại chìm vào trong bóng tối.
Bóng tối và sự im lặng có thể phóng đại thần kinh và giác quan của con người. Trong căn phòng đàn rộng lớn, Chúc Ôn Thư biết Lệnh Sâm đang nhìn mình.
Đồng thời cô cũng cảm nhận được một luồng khí tinh tế và dày đặc đang lơ lửng trong không khí đến từ Lệnh Sâm, người đang nhìn cô từ xa.
Anh im lặng rất lâu, lâu đến mức khi Chúc Ôn Thư cho rằng đây chính là sự tức giận mà anh tích tụ mà thành, Lệnh Sâm lại đột nhiên đứng dậy.
Chúc Ôn Thư nhìn bóng người mờ ảo đi đến bức tường bên trái, sau đó giơ tay ấn một cái, đèn trong phòng đàn đột nhiên sáng rực.
Hình như Lệnh Sâm hơi khó thích ứng với ánh sáng, hai tay anh vẫn chống ở trên tường, cúi đầu nhắm mắt lại một lát rồi mới xoay người.
"Sao giờ cô mới tới?"
"Trên đường có một vụ tai nạn, đoạn cầu vượt tắc đường trong một thời gian dài."
Chúc Ôn Thư thấy anh rất bình tĩnh, không giống như đang tức giận, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Xin lỗi."
Lệnh Sâm "Ồ" một tiếng sau đó xoay người đi vào trong góc, anh cầm cây đàn ghi-ta lên, khoanh chân ngồi ở trên bậc thang, cúi đầu tùy ý đánh vài âm tiết.
Chúc Ôn Thư không phải là người am hiểu về âm nhạc, nhưng cô có thể nhận thấy giai điệu ngẫu hứng này nghe rất hay.
Chỉ có điều Lệnh Sâm lại yên lặng ngồi đó, khiến cô không thể đoán được người đàn ông này còn tức giận hay không.
Khi Chúc Ôn Thư đứng lặng ngẫm nghĩ, Lệnh Sâm liếc nhìn cô, sau đó nói.
"Ngồi đi."
Chu Ôn Thư: "Được."
Có thể ngồi, nhưng ngồi ở đâu?
Ngoại trừ chiếc ghế cạnh đàn piano cách xa Lệnh Sâm ra, dường như căn phòng này không còn chiếc ghế nào khác.
Lệnh Sâm vẫn đang chơi ghi-ta, Chúc Ôn Thư nhìn xung quanh, cuối cùng đi đến bậc thang, vén váy lên và ngồi xuống bên cạnh anh.
Hương thơm dầu gội đầu xẹt qua chóp mũi, giai điệu dưới đầu ngón tay Lệnh Sâm bất chợt nhanh hơn một nhịp.
Người không hiểu gì về âm sắc như Chúc Ôn Thư tất nhiên sẽ không nhận ra điều này, cô chỉ thấy bản nhạc ngẫu hứng này của anh nghe cũng vui tai.
Đơn giản nhưng không rời rạc, linh động và đầy màu sắc.
Trong màn đêm yên tĩnh, âm sắc trong trẻo hòa cùng với ánh trăng, cuộn trào trôi chảy trong đêm.
Thời điểm Chúc Ôn Thư hoàn hồn lại thì bản nhạc đã kết thúc.
Lệnh Sâm vuốt nhẹ phím gảy, anh quay đầu, ánh mắt hai người bất ngờ nhau.
Ý thức của Chúc Ôn Thư vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi bài hát vừa rồi, cô lên tiếng hỏi theo bản năng: "Anh chơi bài gì vậy? Nó hay thật đấy."
"Bài hát mới, vẫn chưa được phát hành."
Lệnh Sâm không nhìn cô nữa, ngón tay chạm nhẹ phím gảy lên dây đàn: "Cô Chúc, cô là người đầu tiên nghe nó."
Thanh âm của anh trầm thấp mà sạch sẽ
Nghe được câu này, Chúc Ôn Thư cảm thấy đầu trái tim mình run lên hệt như dây đàn trong tay anh.
"Ồ, vậy hả..."
Cô hơi quay mặt đi, tạm thời đầu óc hơi trì trệ: "Vậy bài hát anh hát lúc chơi dương cầm thì sao? Cũng là bài hát mới à?"
"..."
Âm thanh đột ngột dừng lại, Lệnh Sâm buông thõng đầu ngón tay trên dây đàn, nhìn về phía Chúc Ôn Thư.
Trong mắt anh không mang theo chút áp bức nào, nhưng Chúc Ôn Thư lại cảm thấy áp suất không khí xung quanh dường như đột ngột tăng lên, đè nặng lên người cô.
"Rất mới."
"Năm năm trước mới phát hành."
Chúc Ôn Thư: "Hả?"
Lệnh Sâm quay mặt đi, sau đó nở một nụ cười bất lực khó nói.
"Chính là bài mà cô thích nhất《Bạn học tằm nhỏ》đấy."
Chúc Ôn Thư:"..."
Một vài giây chết chóc trôi qua, Chúc Ôn Thư chớp đôi mắt khô khốc.
"Anh đã nghe câu nói của nhà giáo dục nổi tiếng Montessori chưa?"
Lệnh Sâm nhướng mày: "Câu gì?"
Chúc Ôn Thư: "Tôi đã nghe nó và tôi đã quên nó; Tôi đã nhìn thấy nó và tôi đã nhớ nó; Tôi đã làm nó và tôi đã hiểu nó..."
Sau khi nói xong, biểu cảm của Lệnh Sâm ngày càng nhạt dần, giọng nói của Chúc Ôn Thư cũng ngày càng yếu đi, thậm chí cô còn nuốt những lời còn lại xuống.
Cuối cùng cô cũng im lặng.
Có vẻ như không cần phải cố tình giải thích bất cứ điều gì.
Thật ra trước đây Chúc Ôn Thư đã từng nghe bài hát này, giai điệu vừa vang lên cô đã thấy rất quen tai.
Nhưng trong thời gian ngắn cô thực sự không nhớ ra đó là bài gì.
Dường như Lệnh Sâm không tức giận, anh chỉ cúi đầu, yên lặng không nói.
"Cô căng thẳng làm gì."
Sau một lúc, Lệnh Sâm đột ngột đứng dậy, khi đi ngang qua Chúc Ôn Thư, cô nghe thấy anh nói: "Tôi đâu có kiểm tra bài tập."
Nghe thấy từ "bài tập", lông mi của Chúc Ôn Thư khẽ run, hình như cô đã nhớ ra gì đó, chút lo lắng xấu hổ đột nhiên biến thành bài văn dã ngoại mùa thu do Lệnh Tư Uyên viết.
Chúc Ôn Thư ngẩng đầu nhìn Lệnh Sâm một lần nữa, lúc này anh đang tiếp tục cúi đầu chơi ghi-ta。
Ánh mắt của Chúc Ôn Thư không kiểm tự chủ di chuyển từ thắt lưng anh, từng tấc từng tấc một... nhìn xuống.
Sau một cái liếc mắt, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Cuối cùng vẫn không kiềm chế được lại nhìn thêm lần nữa.
Cái mông này... cũng không tính là quá lớn nhỉ.
Nhưng cũng khá cong đấy.
"Cô đang nhìn gì thế?"
Giọng nói của Lệnh Sâm đột nhiên vang lên.
Chúc Ôn Thư nhanh chóng đánh mắt nhìn sang chỗ khác như thể mình bị bắt quả tang đang nhìn trộm con gái nhà người ta tắm vậy.
Lúc không biết nói gì, cô mới nhớ ra mục đích hôm nay mình tới đây.
"Không có gì, chỉ là tôi thấy hình như anh rất bận... Nếu không có chuyện gì thì tôi lấy vé xong sẽ không quấy rầy anh nữa."
Lệnh Sâm không nói gì, chỉ "Ừ" một tiếng, anh đi về phía cây đàn piano sau đó lấy tấm vé được kẹp trong nhạc phổ rồi đi về phía Chúc Ôn Thư.
Ngay khi họ chỉ còn cách nhau một bước, Chúc Ôn Thư định đưa tay ra nhận lấy vé, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Tiếp đó, giọng nói của Lệnh Hưng Ngôn vọng tới.
"Không có gì, không có gì, sếp Minh ngài cứ yên tâm, chúng ta hợp tác vui vẻ như thế chắc chắn sẽ còn gia hạn tiếp."
Cửa không đóng, trước khi Lệnh Hưng Ngôn bước vào, cánh tay đang duỗi ra của Lệnh Sâm đột nhiên thay đổi hướng, anh nhanh chóng nhét tấm vé vào túi cô đang đeo bên vai.
Chúc Ôn Thư sững sờ nhìn bàn tay trống không của mình, trước khi cô hiểu tại sao Lệnh Sâm lại không đưa vé, tiếng bước chân của Lệnh Hưng Ngôn đã gần bên tai.
Khi cô quay lại, đúng lúc đối mặt với Lệnh Hưng Ngôn.
Lệnh Hưng Ngôn dừng bước chân, ánh mắt quét qua Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm, cuối cùng quay về dừng trên người Chúc Ôn Thư.
"Vâng, được rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé."
Anh ta nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, cúp điện thoại, gật đầu: "Xin chào."
Chúc Ôn Thư cũng nhìn anh ta, sau đó gật đầu và nói: "Xin chào".
Nhưng vào khoảnh khắc thốt ra hai chữ đó, cô như bừng tỉnh, dường như một gương mặt non nớt khác đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy anh ta cô đã cảm thấy rất quen.
Lông mày này, sống mũi này, đôi môi này——
Lệnh Tư Uyên và anh ta như được đúc ra từ một khuôn vậy
Đây là lần đầu tiên Chúc Ôn Thư nhìn thấy hai người trông giống nhau như vậy, trong đầu đầy những dấu hỏi chấm, cô vô thức lạc vào dòng suy nghĩ.
Về phần Lệnh Hưng Ngôn, khi nhìn thấy Chúc Ôn Thư ở đây, trong lòng anh ta cũng dấy lên một tia nghi hoặc.
Lần trước gặp cô ở công viên, sự việc diễn ra sau đó có hơi kỳ lạ.
Kết thúc công việc ngày hôm ấy, Lệnh Sâm không vội rời đi, ngược lại, khi thu xếp xong xuôi, anh đến gặp người phụ trách quản lý hiện trường hỏi xem có nhặt được chiếc vòng tay nào hay không.
Quản lý hiện trường đến phòng trang điểm xem thử, quả nhiên có một chiếc vòng tay pha lê màu hồng, lúc ấy stylist đang thu dọn đồ còn tưởng là nhân viên nữ nào làm rơi, định sau khi kết thúc sẽ hỏi xem của ai, không ngờ cuối cùng bị Lệnh Sâm mang đi mất.
Ban đầu Lệnh Hưng Ngôn không biết chuyện này, nhưng khi công việc tại hiện trường kết thúc, quản lý tám chuyện với anh ta, hỏi tại sao Lệnh Sâm đột nhiên tìm kiếm chiếc vòng tay của nữ ở đây.
Lúc đó Lệnh Hưng Ngôn không nói gì, thế nhưng anh ta lại chợt nghĩ đến Chúc Ôn Thư, một người bạn học cấp ba bình thường mà anh ta mới chỉ gặp qua một lần.
Mà hôm nay...
Lệnh Hưng Ngôn nhìn xuống, quả nhiên thấy Chúc Ôn Thư đeo một chuỗi pha lê màu hồng trên cổ tay.
Hơn nữa, lúc này cô còn xuất hiện trong phòng thu âm của Lệnh Sâm.
Đây không phải cách mà Lệnh Sâm sẽ đối đãi với một bạn học cấp ba bình thường.
Hai người với những suy nghĩ khác nhau cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, không ai nói gì.
Cho đến khi giọng nói của Lệnh Sâm ở bên cạnh vang lên: "Cô còn chuyện gì nữa không?"
Chúc Ôn Thư như bừng tỉnh từ trong mộng, cô nhìn sang Lệnh Sâm, chớp chớp mắt sau đó mới nhận ra anh đang tỏ ý đuổi khách, nên nhanh chóng nói: "Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước nhé."
Cô vừa mới quay người thì Lệnh Hưng Ngôn lập tức cất lời.
"Cô chờ chút."
Chúc Ôn Thư khó hiểu, quay đầu nhìn Lệnh Hưng Ngôn.
Anh ta đút một tay vào túi quần vest, cả người dựa vào bức tường bên cạnh, cười dịu dàng hỏi: "Cô có thích soda quýt không?"
Ngay khi lời nói vừa dứt, Lệnh Sâm đã phản ứng trước Chúc Ôn Thư.
Ngay khi anh đột nhiên quay đầu lại, Chúc Ôn Thư chớp mắt: "Hả?"
Trước khi cô kịp hiểu câu hỏi của Lệnh Hưng Ngôn có nghĩa gì, một giọng nói tức giận đã vang lên trên đỉnh đầu.
"Lệnh Hưng Ngôn."
———
Khi nào thì anh mới được em yêu như soda quýt.
Lời em vừa hát hình như còn vương trên môi.
Lệnh Sâm ngước mắt lên, nặng nề nhìn Lệnh Hưng Ngôn, gằn từng chữ nói: "Anh rảnh lắm à?"