Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 77: Bay Đến Diễm Phúc



“Khi anh còn nhỏ, anh thích đi biển với bạn bè của mình.”

Đứng trên bãi biển, người đàn ông nhìn ra biển vô tận phía xa, mỉm cười nói.

“Khi đó ông anh vẫn còn ở trong quân đội, ba mẹ mỗi ngày đều bận việc kinh doanh, ở nhà chỉ có một bảo mẫu.”

“Bảo mẫu bận yêu đương với ông chủ căng tin trong đại viện, suốt ngày không thèm quan tâm đến anh, anh vừa tan học liền đi đến bãi biển chơi, không có ai biết.”

Thẩm Lưu Bạch ngồi trên bãi biển, gió biển thổi mái tóc của cô bay bay.

Cô yên lặng lắng nghe, không nói lời nào.

Những gì Cận Hải Dương nói rất mới lạ với cô.

Cô ấy không có kinh nghiệm đến trường với bạn bè, và trong trí nhớ của cô, cô vẫn luôn đi học một mình.

Chỉ nghe anh ta nói tiếp.

“Hồi đó, vài người chơi thân với nhau sẽ học theo trên TV mà xưng anh em với nhau. Đã nói làm anh em là chuyện cả đời nhưng khi lớn lên nhìn lại thì lời nói đều nhẹ như bay, dễ nói khó làm.”



“Có một người bạn hẹn tụi anh đến hộp đêm ở Kinh Thành để gặp anh ta. Thanh niên 17, 18 tuổi có nhiều tiền trong tay, chưa từng nhìn thấy những thứ mê hoặc ở đó nên anh đã bị nghiện, đắm chìm trong đó, hầu như ngày nào cũng khoe khoang về việc tận hưởng xa hoa về đêm ở thủ đô.”

“Sau đó, khi anh nhập ngũ, anh đã mất liên lạc với họ, khi anh trở lại, anh phát hiện ra rằng anh không phải cùng một loại người với họ, họ đi chơi cũng không tìm anh nữa.”

“Vì vậy, anh đã mất những người bạn đó?”

Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu, vừa vặn thấy được khuôn mặt tươi cười của Cận Hải Dương.

Anh lảo đảo đến gần cô, ngồi xuống cách cô một tấc, lười biếng đáp.

“Làm sao có thể.”

“Con người không chơi với nhau được, nhưng tiền chơi được.”

“Họ muốn đầu tư với anh, anh cũng có thể sử dụng nhân mạch của họ, điều này là đôi bên cùng có lợi.”

“Tiểu Bạch, cuộc đời là như vậy đó. Có thể gặp phải người tốt, cũng có thể gặp người xấu, đừng quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, chỉ tổ làm khổ mình thôi.”

Anh nói ra lời này với ý đồ riêng, không chỉ đánh lạc hướng sự chú ý của Thẩm Lưu Bạch, mà còn thể hiện rằng anh là bảo bối tốt, giữ thân trong sạch, không giống với đám người khốn khiếp sa đọa kia.

Co tiền, có mặt mũi, có thủ đoạn, có thân hình, người đàn ông “bốn có”, mau mang anh về nhà và chiếm giữ anh đi!

Thẩm Lưu Bạch đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Cận Hải Dương.

Cô quay đầu mơ hồ liếc nhìn người đàn ông đang tự hào, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Cả hai ngồi bên bờ biển một lúc trước khi trở về căn hộ trong thành phố.

Đội trưởng Cận mới đầu đề nghị ăn ở một nhà hàng Pháp nổi tiếng, nhưng bị Thẩm Lưu Bạch từ chối.

“Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Người đàn ông nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh ta không nài nỉ nữa, phóng xe đi thẳng vào tiểu khu

Vừa dừng xe, đột nhiên một bóng dáng màu đỏ ưu nhã bước tới, đưa tay gõ cửa kính xe của anh vài cái.

Cận Hải Dương cau mày nhìn người vừa tới.

Anh vô thức nhìn Thẩm Lưu Bạch đang ngồi trên ghế phụ, trầm giọng nói gì đó.

“Chờ anh.” Nói xong, anh mở cửa bước xuống xe.

Thẩm Lưu Bạch yên lặng ngồi trong xe, nhìn cô gái mặc áo màu đỏ tươi tắn hoạt bát đi tới, sau đó nụ cười nhanh chóng tắt ngấm, cuối cùng chỉ có vẻ thất vọng đọng lại trên mặt.

Cô ta quay lại nhìn, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, không cam lòng, nhưng ngay sau đó, cô ấy mỉm cười, kéo tay người đàn ông.

Trái tim con người không bao giờ có thể trắng đen rõ ràng như khoa học, cũng rất khó để dự đoán chính xác sự biến hóa của nó.

Đó là thứ dễ thay đổi nhất đời, mỗi người lại nhìn nhận về nó theo cách khác nhau.

Thẩm Lưu Bạch vừa nghĩ vừa nhìn một màn trước mặt mà chán nản.

Cô gái này có dáng người rất cao, mảnh mai, đường nét khuôn mặt tươi tắn, sáng sủa, theo tiêu chuẩn người đẹp của Hoa Quốc thì cô ấy đúng là người đẹp.

Cô ấy khoảng hai lăm hay sáu tuổi, mái tóc dài gợn sóng nhuộm nâu, trang điểm tinh tế, đi giày cao gót nhọn, trông cô ấy khá xứng đôi với Cận Hải Dương.

Cô ấy là một cô gái có nét mặt vô cùng phong phú, vui buồn đều để lộ ra bên ngoài, cô ấy tràn đầy sức sống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

So với tính cách lãnh đạm và lầm lì của cô, chắc chắn đối phương hấp dẫn hơn nhiều.

Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, liền mở cửa xuống xe.

Cô không nhìn hai người vẫn đang tranh cãi cách đó không xa, tự mình đi vào chung cư, ấn nút thang máy.

Cận Hải Dương vốn đang chú ý động tĩnh trên xe, vừa thấy Thẩm Lưu Bạch xuống xe liền chuẩn bị đi, nhưng lại bị cô gái bên cạnh giữ lại.

“Anh Dương~!”

Cô gái mặc đồ đỏ nũng nịu gọi, giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, một giọng trẻ con mà nhiều người đàn ông thích.

Tuy nhiên, không bao gồm Cận Hải Dương.

Anh gọn gàng né tránh đôi tay vướng víu của cô, lạnh lùng nói.

“Cô Phùng, tôi nhớ là tôi đã nói rõ với cô rồi.”

Khi nhìn thấy cô gái muốn đi tới, vẻ mặt anh tuấn càng thêm nghiêm nghị.

“Cô Phùng, xin hãy tự trọng, đừng gây rắc rối không cần thiết cho nhau.”

Nghe anh nói, hai mắt Phùng Vi hơi đỏ lên, vẻ mặt đau khổ nói.

“Có rác rồi gì chứ, em chỉ thích anh Dương thôi mà!”

“Ông nội Cận cũng biết em, thật tốt biết bao…”

Cận Hải Dương lập tức nổi gân xanh trên trán.

Nhưng anh vẫn nhớ Phùng Vi là con gái, nên nén giận nói.

“Ừ, không sao, nhưng cô không phải mẫu người của tôi, tôi không thể ở bên cạnh cô, cám ơn cô đã thích.”

“Xin lỗi, tôi còn có việc, cô cũng bận. Không có việc gì đừng đến tìm tôi.”

Nói xong, anh cũng không thèm nhìn Phùng Vi đang chuẩn bị khóc, xoay người chạy nhanh vào chung cư.

Sau khi ra khỏi thang máy, anh đi thẳng đến cửa nhà bên cạnh, theo thói quen bấm chuông cửa nhà Thẩm Lưu Bạch.

Vài phút sau, anh nhìn thấy cô gái đứng ở cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu cảm.

“Có chuyện gì?”

Cô hỏi nhẹ.

Cận Hải Dương gãi sau đầu, anh muốn nói gì đó nhưng bỗng nhiên bị nghẹn cổ, nhất thời không biết phải nói như thế nào.

Anh muốn nói rằng Phùng Vi chỉ là đứa em gái mà anh nhắc đến trước đây, cô gái nhỏ chạy theo bọn anh khi anh còn nhỏ, anh không hề có tình cảm với cô ấy, anh cũng không có tiếp xúc thân mật với cô ấy.

Nếu cô tức giận và phớt lờ anh, anh vẫn có thể tìm cơ hội để giải thích với cô.

Nhưng trên mặt cô chỉ có sự bình tĩnh, sự bình tĩnh khiến anh cảm thấy cô không để tâm đến chuyện vừa rồi, chỉ có anh tự mình nghĩ nhiều thôi.

“Cô gái đó…là em gái của bạn thân anh, anh và cô ấy không có gì, anh đã sớm nói rõ với cô ấy rồi, không biết làm sao cô ấy có thể tìm đến đây…”

Im lặng một lát, anh vẫn mở miệng giải thích.

Trong lúc nói chuyện, anh luôn quan sát biểu hiện của cô, nhưng nhận thấy cô không hề đáp lại, chỉ gật đầu, biểu thị rằng cô đã nghe thấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv