Lâu lắm rồi không thấy cậu ấy, thật là nhớ cậu ấy.
Nhưng mà, cậu ấy dĩ nhiên cũng sẽ nhớ mình.
Bởi vì cậu ấy thích mình.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Tô Tại Tại nhìn chằm chằm hai câu kia, cả buổi cũng không phản ứng.
Cô ném điện thoại về trên giường.
Quay đầu cầm quần áo ngủ lên, đi về phía phòng tắm.
Rất nhanh, Tô Tại Tại lại quay lại.
Cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm hai câu kia lần nữa.
Bởi vì hoàn toàn không chấp nhận sự chia cách đột ngột này, nên cô có hơi không vui, nhưng lại không có lá gan nổi giận.
Tô Tại Tại hít mũi, chậm rãi nhập: Vậy trên đường đi cậu cẩn thận một chút.
Cô chưa kịp gửi đi.
Thì bên kia lại gửi tới một câu nói.
Hình như là phải vắt hết óc suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng chỉ biết nói mấy chữ này.
—— Đừng tức giận…
Ngón tay của Tô Tại Tại dừng một lát.
Cô lập tức xóa câu vừa nhập, đổi thành: Đã tức giận!
Trương Lục Nhượng: “…”
Tô Tại Tại: Bình thường tớ uống ly nước, chuyện của một phút, cũng sẽ nói với cậu.
Sau khi gửi những lời này xong, thì cô không nói gì nữa.
Nhìn chằm chằm màn hình, chờ đối phương trả lời.
Vào loại thời điểm này phải ít nói một chút, nếu không đối phương sẽ không nhìn ra cô đang tức giận.
Nhưng cả buổi cũng không thấy anh trả lời, thì Tô Tại Tại lại không nhịn được.
—— Ngày mai cậu về thành phố B, thời gian một tháng đó! Bây giờ cậu mới nói với tớ! Hôm nay tớ tìm cậu hẹn ngày mai đi đạp xe thì cậu mới nói với tớ, nếu như tớ không tìm cậu…
Cô còn chưa phát tiết xong, thì điện thoại reo một tiếng.
Tô Tại Tại nhìn lướt qua.
Trương Lục Nhượng: … Tôi mua thạch cho cậu.
Bực tức của cô tan thành mây khói trong nháy mắt.
Tô Tại Tại vểnh môi, lại bôi đen xóa bỏ những lời vừa đánh.
Rồi sau đó nhẹ nhàng gõ vào màn hình, được voi đòi tiên nói: Tớ muốn bây giờ.
Anh trả lời lại rất nhanh.
—— Được.
—— Năm phút sau xuống lấy.
Tô Tại Tại mơ màng, lập tức đi tới trước gương toàn thân xem.
Vẫn còn mặc đồng phục sọc xanh trắng, trông nhăn nhúm.
Bởi vì cô gãi đầu, nên tóc trông hơi rối, nhìn cả người hơi mất tinh thần.
Tô Tại Tại lấy tay chải đầu, tới phòng tắm rửa mặt rồi chạy ra ngoài.
Mẹ Tô đang xem tivi trong phòng khách.
Thấy cô đi tới trước cửa thay dép ra ngoài, bà ấy nhíu mày nói: “Đã muộn thế này rồi con đi đâu?”
“Con đi cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.” Cô thuận miệng nói.
Mẹ Tô cũng không hỏi lại, nhắc nhở: “Mua xong mau về.”
“Dạ biết rồi.”
“Bên ngoài lạnh lắm, mặc nhiều một chút.”
“Được ạ.”
Tô Tại Tại đẩy cửa ra, đi vào trong thang máy, đi xuống lầu.
Đi tới cửa dưới lầu, thì cô thấy được Trương Lục Nhượng đang đứng dưới tán cây ở cách đó không xa chờ cô.
Hình như mỗi lần, anh đều đứng ở chỗ đó.
Tô Tại Tại đi tới.
Một bước, hai bước.
Cảm giác hơi khác biệt.
Cảm giác lần này, chân chân thật thật.
Cô nghe được giọng nói của Khương Giai vang vọng bên tai.
—— “Cậu không cảm thấy Trương Lục Nhượng đối với cậu rất khác sao? Ví dụ như đưa huy chương bạc cho cậu, còn có vừa nãy giúp cậu cất ghế.”
—— “Cậu ngẫm lại đi, người bàn trước của Trương Lục Nhượng cũng như vậy, nhưng cậu ta một chút phản ứng cũng không có. Tớ nghe bạn tớ nói, thật sự là hoàn toàn không bị ảnh hưởng…”
—— “Dù sao tớ cảm thấy, những chuyện Trương Lục Nhượng làm đối với cậu, tuyệt đối sẽ không giống như làm đối với các cô gái khác.”
Tô Tại Tại đi tới trước mặt anh, nhìn túi giấy kraft trong tay anh, không lên tiếng.
Trương Lục Nhượng do dự, cũng không biết nên nói cái gì.
Một lát sau.
Tô Tại Tại nhẹ giọng nói: “Cậu lấy thạch ở đâu mà nhiều như vậy.”
“Tôi mua rất nhiều hồi trước.” Anh trả lời.
Tô Tại Tại ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt giống như chứa đầy sao trên bầu trơi, lấp la lấp lánh, lóe lên ánh sáng mong đợi.
“Trương Lục Nhượng, cậu thích ăn thạch sao?”
Anh dừng một chút, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sau đó di chuyển tầm mắt, làm ra vẻ bình tĩnh mà sờ cổ.
Trái tim của Tô Tại Tại đập trật một nhịp.
“Lần trước tớ mua thạch cho cậu, cậu ăn cảm thấy ngon không?” Cô hỏi.
Trương Lục Nhượng tiếp tục sờ cổ, gật đầu.
“Vậy cậu ăn xong rồi sao?”
Anh rốt cuộc cũng để tay xuống, ngoan ngoãn nói: “Ừ.”
Không thích ăn, nhưng ăn xong rồi.
Không thích ăn, nhưng mua rất nhiều thạch để trong nhà.
Tô Tại Tại cúi đầu.
Cô không biết phải hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào.
Sung sướng tột độ, muốn khóc luôn.
Thấy cô không nói, Trương Lục Nhượng hơi cúi người xuống, nhìn thẳng cô.
Khóe miệng anh nhếch lên, mỉm cười: “Không đủ thì tôi lại đi mua cho cậu.”
Giọng điệu lấy lòng.
Tại sao anh phải đối tốt với cô như vậy.
Anh có nguyên nhân gì mà đối tốt với cô như vậy.
Lần đầu tiên Tô Tại Tại có suy nghĩ đi phỏng đoán.
Cây ngay không sợ chết đứng, không ngần ngại mà nghĩ tới lý do kia.
Tô Tại Tại nhìn anh, nói: “Không đủ.”
Thấy Trương Lục Nhượng gật đầu, Tô Tại Tại liền vội vàng kéo vạt áo của anh.
“Đợi cậu về rồi mua thêm cho tớ.”
*****
Tô Tại Tại xách túi thạch kia về nhà.
Cô đặt túi trên bàn học, ngồi trên tấm thảm cạnh giường.
Tô Tại Tại mở điện thoại ra, rồi mở khung trò chuyện của mình với Khương Giai.
Đầu ngón tay hơi run run, chậm rãi nhập.
—— Giai Giai.
—— Tớ cảm thấy, Trương Lục Nhượng hơi thích tớ.
*****
Cô đặt điện thoại ở bên cạnh gối, xoa xoa mắt.
Trong WeChat chỉ có một tin nhắn của Nhượng Nhượng gửi tới.
——Đến rồi.
Tô Tại Tại mở to mắt, lập tức ngồi dậy.
Cô suy nghĩ một chút, không biết xấu hổ gõ một câu.
—— Ngày thứ nhất Nhượng Nhượng đi, nhớ cậu.
Trương Lục Nhượng: …
Tô Tại Tại: Ôi, chẳng lẽ cậu không nhớ tớ sao?
Tô Tại Tại nhìn chằm chằm dòng chữ “đối phương đang nhập vào…” trên khung chat.
Đợi một lát, cũng không đợi được câu trả lời.
Tô Tại Tại: Cậu biết không?
Tô Tại Tại: Lúc cậu đánh chữ, phía bên này của tớ sẽ hiện chữ [đối phương đang nhập vào…].
Trương Lục Nhượng: …
Trương Lục Nhượng: Tôi ngủ.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng.
Tô Tại Tại: Tớ muốn đi du lịch.
Trương Lục Nhượng: Một mình?
Tô Tại Tại: Đúng rồi.
Trương Lục Nhượng: Đừng có chạy lung tung.
Tô Tại Tại lập tức nói: Tớ muốn đến thành phố B.
Trương Lục Nhượng: …
Anh lại không đáp lại.
Nhưng trên khung chat rõ ràng chứng tỏ anh đang gõ chữ.
Tô Tại Tại cong môi, kiên nhẫn chờ đợi.
Một hồi lâu sau, Tô Tại Tại rốt cuộc nhận được câu trả lời của anh.
—— Đừng lộn xộn.
—— Trên đường đi một mình cũng không an toàn.
Tô Tại Tại ném điện thoại qua một bên, thở dài một tiếng.
Xem cô có thể tới khi nào à.
Không chịu nổi rồi, cô tuyệt đối sẽ đến thành phố B.
Tô Tại Tại cũng không tin rằng nếu cô tiền trảm hậu tấu [1], thì đại mỹ nhân sẽ không ra.
[1] Tiền trảm hậu tấu (先斩后奏): chém trước tâu sau; hành động trước, báo cáo sau.
Suy nghĩ một chút, thì cô nghe tiếng cửa ba mẹ vào nhà.
Tô Tại Tại bò dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Còn phải khơi thông với phụ huynh trước mới được…
Tô Tại Tại vừa đi đến phòng khách, thì thấy bên cạnh bàn uống trà nhỏ đặt một cái lồng nhỏ.
Bên trong có một Corgi [2] hai màu nho nhỏ, lúc này đang nằm nhìn khắp nơi.
[2] Corgi:
Tô Tại Tại mở to mắt, đi tới ngồi quỳ bên cạnh cái lồng, tò mò ngắm.
Mẹ Tô cũng bu lại, cười nói: “Đáng yêu không?”
Tô Tại Tại gật đầu một cái, nhìn chú chó nhỏ kia, trái tim cũng sắp tan chảy.
Cô không nhịn được mà mở lồng ra, đưa tay sờ một chút.
Hoàn toàn quên nói với ba mẹ chuyện muốn đi thành phố B du lịch.
“Mẹ với ba con đều phải đi làm, cho nên con phải chăm sóc nó thật tốt đó.” Mẹ Tô nói.
Tô Tại Tại lập tức gật đầu, da gà đều bị chú chó con Corgi đáng yêu này làm nổi lên.
“Con muốn đặt tên cho nó là gì?”
Tô Tại Tại nhìn chằm chằm chú chó con Corgi, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu chân ngắn.”
Mẹ Tô: “…”
*****
Nhà cô đột nhiên có thêm một sinh mệnh nhỏ, nên chuyện Tô Tại Tại muốn đến thành phố B tìm Trương Lục Nhượng cũng bị lỡ.
Tô Tại Tại đổ một ít thức ăn cho chó với sữa bột dê vào bát ăn cho chó, sau đó đổ chút nước ấm vào ngâm.
Sau đó đem tới trước mặt Tiểu chân ngắn, nhỏ giọng nói: “Mau ăn.”
Nó tiến tới ngửi một chút, rồi từ từ liếm.
Tô Tại Tại ngồi trước mặt nó, nói chuyện với nó: “Sau này em tên là Tiểu chân ngắn đó biết không?”
“Đó là biệt danh của em.”
“Còn tên của em sẽ là Trương Tiểu Nhượng, cái tên chỉ hai ta biết thôi.”
“Bây giờ em còn nhỏ, chị sẽ không dạy em.”
“Sau này chị kêu em là Trương Tiểu Nhượng, thì em phải đáp lại chị.”
“Chính là phải ‘Gâu’ với chị một tiếng.”
“Biết không? ‘Gâu’ một tiếng.”
Tiểu chân ngắn: “…”
Sau khi nó ăn xong, liền chậm rãi leo lên đệm ngủ.
Tô Tại Tại nhìn một hồi.
Thì muốn gọi nó chơi với cô, nhưng lại không nỡ.
Nên cô nằm lên giường, tìm Trương Lục Nhượng nói chuyện phiếm.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng.
Tô Tại Tại: Chúng ta chơi trò nối thành ngữ đi.
Trương Lục Nhượng trả lời rất nhanh: Ừ.
Tô Tại Tại: Vậy tớ nói trước, Hồn khiên mộng oanh [3].
[3] Hồn khiên mộng oanh (魂牵梦萦): Nghĩa là trong mơ cũng thấy, ý chỉ rất nhớ thương.
Trương Lục Nhượng: Oanh tràng chọc bụng [4].
[4] Oanh tràng chọc bụng (萦肠惹肚): cũng ý chỉ rất nhớ thương.
Tô Tại Tại: Tớ cũng biết cậu cũng nhớ tớ.
Trương Lục Nhượng: …
Tô Tại Tại: Nhớ tớ thì phải nói đó, nếu không thì cách cái màn hình này Tại Tổng sẽ không phát hiện được.
Trương Lục Nhượng: Đến cậu.
Tô Tại Tại bĩu môi, tiếp tục nói: Độ nhật như niên [5].
[5] Độ nhật như niên (年少无知): sống một ngày bằng một năm
Trương Lục Nhượng: Niên thiếu vô tri [6].
[6] Niên thiếu vô tri (年少无知): Còn trẻ không hiểu biết.
Tô Tại Tại: Có phải cậu đang chửi tớ không.
Trương Lục Nhượng: …Còn chơi hay không.
Tô Tại Tại: Chơi mà.
Tô Tại Tại: Nhưng mà sao cậu có thể dùng cách đường ngang ngõ tắt này để mắng tớ.
Tô Tại Tại: Lần này thì tớ tha thứ cho cậu, nhưng phải đổi câu khác.
Tô Tại Tại: Thục năng sinh xảo [7].
[7] Thục năng sinh xảo (熟能生巧): chỉ quen tay hay việc, hoặc hay làm khéo tay.
Trương Lục Nhượng trầm mặc một lúc, mới đáp lại: Xảo đoạt thiên công [8].
[8] Xảo đoạt thiên công (巧夺天工): chỉ việc làm của con người còn khéo léo hơn sự sáng tạo của thiên nhiên.
Tô Tại Tại: Công phu Panda [9].
[9] Công phu Panda: Nguyên văn là Công phu gấu mèo (功夫熊猫), là một bộ phim hoạt hình 3D của hãng DreamWorks do hai đạo diễn sáng lập nên là John Stevenson và Mark Osborne, được sản xuất bởi Melissa Cobb.
Trương Lục Nhượng: “…”
Anh nhếch môi, dứt khoát cũng làm loạn: Mèo Tom và chuột Jerry.
Tô Tại Tại: Đó không phải là thành ngữ, cậu đừng nói bậy bạ!
Trương Lục Nhượng: …
Trương Lục Nhượng: Không chơi.
Tô Tại Tại: Ôi, Nhượng Nhượng, tính khí của cậu thật không tốt.
Trương Lục Nhượng: …
Tô Tại Tại: Chỉ có tớ dung túng cho cậu như vậy thôi.
Trương Lục Nhượng thật sự không muốn để ý cô.
Anh tắt điện thoại, làm bài tập.
Cuối cùng vẫn là tâm phiền ý loạn mở điện thoại lên, nhập câu: Tôi đi làm bài tập.
*****
Buổi tối ba mươi tết.
Tô Tại Tại đi theo ba mẹ đến nhà ông bà nội ăn cơm đêm giao thừa.
Sau khi cơm nước xong, thì mấy vị trưởng bối ngồi trên ghế salon trò chuyện.
Anh họ em họ thì về thẳng phòng chơi máy tính.
Người tuổi hơi lớn thì cũng tìm một chỗ trống ngồi chơi điện thoại.
Tô Tại Tại đi ra sân đi dạo.
Gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được mà rụt cổ.
Tô Tại Tại đi tới ngồi lên xích đu, co chân lên đu đưa.
Cô lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, tay lạnh đến hơi cứng lại.
Tốc độ nhập chữ chậm hơn bình thường một chút.
Cô hà hơi nóng ra.
Chậm rãi nhập: Nhượng Nhượng.
Tô Tại Tại: Hôm nay giao thừa đấy, cậu không gửi phong bao lì xì cho tớ sao?
Vốn tưởng rằng anh đang ăn cơm đêm giao thừa, sẽ phải đợi rất lâu mới trả lời.
Tô Tại Tại thoát khung chat ra, vừa định tìm Khương Giai nói chuyện phiếm.
Thì điện thoại rung lên hai tiếng.
Tô Tại Tại thấy bên cạnh hình chân dung của Trương Lục Nhượng có một vòng tròn màu đỏ.
——[ Phong bao lì xì WeChat ] Đi mua thạch.
Tô Tại Tại mở to mắt nhìn, ấn vào mở ra.
“200.00” thật to đập vào trong mắt
Đầu ngón tay của cô dừng lại một lát, không biết nói làm sao: Tớ nói giỡn với cậu thôi.
Tô Tại Tại dứt khoát nói chuyện giọng nói: “Nhượng Nhượng, hai trăm tệ này xem như là tớ mượn cậu.”
“Ngày mười tám tháng hai bắt đầu học lại, cậu trở lại sớm hơn một ngày, thì tớ đưa cho cậu thêm mười tệ, sớm hơn hai ngày, tớ đưa cho cậu thêm hai mươi tệ, dùng kiểu này để trả.”
Một lát sau.
Anh cũng gửi bản ghi giọng nói.
Giọng nói mang theo ý cười, nói: “Không cần, tự giữ lấy.”
“Có phải cậu chê ít hay không.” Cô buồn bực nói.
Còn chưa chờ anh trả lời, Tô Tại Tại đã tiếp tục nói: “Vậy tớ đổi thành một trăm.”
Tô Tại Tại vẫn luôn miệng nói, bên kia vẫn luôn nghe.
Cũng không kịp trả lời cô.
“Tớ kể với cậu, một cái tai của Tiểu chân ngắn cuối cùng cũng dựng lên rồi, một cái rũ một cái thẳng đứng, trông thật là ngu.”
“Lúc nào nó cũng đi đại tiện, ôi, thật mệt mỏi.”
“Vật lý có rất nhiều bài tập, không muốn làm.”
“Bài tập tiếng Anh cậu làm xong chưa? Có muốn tớ dạy cậu không.”
Giọng nói liên tục được gửi qua.
Trương Lục Nhượng mang tai nghe, sau khi nghe cô nói hết một câu, thì câu tiếp theo tự động phát.
Anh nghiêm túc lắng nghe, suy nghĩ tại sao cô có thể nói nhiều như vậy.
Cuối cùng cũng gửi đến câu nói cuối cùng.
“Nhượng Nhượng, nếu như cậu còn phải trở về thành phố B, vậy tớ thi Đại học B có được hay không?”
Anh đang muốn trả lời.
Thì cửa phòng bị gõ ba cái.
Một cậu thiếu niên tầm tuổi anh vặn tay nắm cửa, dò xét đi vào.
Cậu ấy nhìn Trương Lục Nhượng, nhẹ giọng nói: “Anh, ba bảo anh đi ra ngoài.”
Trương Lục Nhượng cúi thấp đầu, ấn phím nguồn.
Chuỗi giọng nói liên tiếp kia, lập tức biến mắt trong nháy mắt.
Chìm vào bóng tối.
Rất nhanh, anh ngẩng đầu lên, hướng về phía cậu thiếu niên kia nói: “Ừ, anh sẽ nhanh đi ra.”
Thiếu niên kia gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trương Lục Nhượng lại bật màn hình lại, nhanh chóng nhập một câu.
—— Không thi Đại học B, thi Đại học Z.
Tô Tại Tại lại gửi tin nhắn giọng nói đến.
Rất ngắn, chỉ có một giây.
Trương Lục Nhượng không nghe.
Anh dùng đầu lưỡi ép vào quai hàm.
Dè dặt nhưng lại tràn đầy mong đợi gửi tin nhắn giọng nói qua.
“Cùng nhau thi Đại học Z.”