Khoảng mười năm phút sau, cô và anh đã đến được nhà của Ngọc Hòa. Bước vào trong, hình ảnh Ngọc Hòa năng động ngày nào đã biến mất thay vào đó là hình ảnh của một cô gái dịu dàng trong chiếc váy xanh ngọc và đôi giày cao gót cùng màu.
Nhìn thấy hai người Ngọc Hòa liền bước tới. Mái tóc đen dài được uốn nhẹ nhàng khẽ đung đưa theo từng bước đi của người con gái. Ánh đèn vàng nhạt dịu nhẹ như ánh trăng chiếu lên người Ngọc Hòa làm tăng thêm sự quyến rũ. Phải nói rằng, ngày hôm nay Ngọc Hòa giống như một nàng công chứa bước ra từ thế giời cổ tích xinh đẹp động lòng người. Đến gần với cô, Ngọc Hòa mới thu lại nụ cười trên môi thay vào đó ánh mắt rực lửa như đang tức giận:
- Hai người đến sớm quá nhỉ?
Nhận thấy sự phẫn nộ trong câu nói của Hòa, cô cố nở một nụ cười thật tươi chạy lại khoác tay cô bạn thân :
- Hì! Happy birth day bạn Hòa xinh đẹp. Chúc bạn luôn rạng rỡ, tươi vui, và hạnh phúc nhé! Yêu bạn! Xin lỗi vì mình tới hơi muộn.
- Chỉ có ""hơi ""thôi sao? Bạn Linh xem hộ mình giờ là mấy giờ rồi.
- Thôi mà Hòa! Hôm nay là ngày vui không nên tức giận có đúng không nào?
Hùng từ phía sau lên tiếng nói đỡ cho côn bạn gái của mình. Phối hợp với lời nói của Hùng,cô dương đôi mắt to tròn đen láy nhìn Hòa nũng nịu.
Không chịu nổi ánh mắt ""cún con "" của cô bạn Ngọc Hòa đành lên giọng với vẻ miễn cưỡng:
- Hừ! Thôi được rồi. Tôi không dấu lại chiêu "" song kiếm hợp bích"" của hai người. Vào trong thôi.Mọi người đã chờ lâu lắm rồi.
Trong phòng khách được trang trí bằng những chùm bóng bay đầy màu sắc, trên chiếc ghế dài mọi người đang ngồi quây quần đông đủ. Bữa tiệc ngày hôm nay Ngọc Hòa không tổ chức quá linh đình. Đó chỉ là một bữa tiệc nhỏ vơi những người bạn thân và một số bạn bè trong lớp. Bố mẹ Hòa từ sớm đã ra ngoài để lại căn nhà cho Hòa làm chủ vì họ không muốn cản chở cuộc vui của con gái.
Ngay khi ngồi vào chỗ của mình, cô và anh đã nhận được những ánh mắt dò xét của mọi xung quanh như thể họ chính là tội phạm bị truy nã. Khẽ huých vào vai trái của cô, Quỳnh Như quay sang nở nụ cười tà mị, lên tiếng hỏi nhỏ:
- Hai người lại trốn đi hưởng thụ thế giời riêng, có đúng không hả?
Nhìn về phía Như, cô nở lại nở một nụ cười không kém phần nguy hiểm gật đầu nói:
- Ừm! Có thể lắm chứ.
Nghe cô nói vậy Quỳnh Như càng thêm phần đắc ý. Cô bạn hớn hở hỏi tiếp:
- Thế hai người đi đâu? Đã làm gì, mau khai báo để được hưởng khoan hồng.
- Đi đâu? Làm gì?
Cô vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi lại Như.
- Chính xác! Mau khai báo.
- Như ơi là Như! Chuyện này mà Như còn phải hỏi nữa à? Thế mỗi lần bạn và Đức trốn đi chơi riêng, thường đi đâu làm gì, thì chúng mình cũng như vậy thôi.
Nghe thấy thế Quỳnh Như xanh mặt lại. Khuôn mặt tròn chĩnh hết chuyển xanh lại đỏ. Như phóng ánh mắt ai oán nhìn về phía cô. Nghiến răng nói:
- Ái Linh! Bạn giỏi lắm! Cứ đợi đấy!
Cô không kìm nổi nụ cười khi nhìn thấy bộ dạng xù lông của bạn mình. Vừa cười cô vừa gật đầu lia lịa:
-OK! Mình sẽ đợi!
Giờ đây sắc mặt của Như đã đỏ ửng lên vì giận giữ. Quay lưng lại phía cô, Như quyết định giữ im lặng và không quan tâm tới cô nữa.
Giữa lúc cô đang lúng túng muốn xin lỗi Quỳnh Như thì ánh điện trong phòng chợt tắt. Từng ngọn nến sáng lung linh trên chiếc bánh gato nhỏ được thắp lên tỏa ra ánh vàng ấm áp. Mọi người cùng nhau hát bài ca chúc mừng sinh nhật.
Chủ nhân của bữa tiệc - Ngọc Hòa đang nhắm mắt, nắm chặt tay âm thầm cầu nguyện. Ngay khi bài hát kết thúc Hòa đã thổi tắt tất cả các ngọn nến. Đèn trong phòng lại được bật lên. Trên khuôn mặt của Hòa đang ánh lên nụ cười và niềm vui sướng. Cầm chiếc dao nhỏ xinh trên tay Hòa nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bánh. Vừa cắt bánh chia cho mọi người Hòa vừa để ý quan sát Quỳnh Như. Lấy miếng bánh đầu tiên cho Quỳnh Như, Hòa nói:
- Như à! Như! Nhỏ Linh lại bắt nạt bà hay sao mà trông mặt mày âm u thế?
- Hứ! Linh nào cơ? Tôi không có người bạn nào tên Linh.
Nghe Như khẳng định chắc nịch như vậy cô bèn làm mặt mếu nhìn Hòa với ánh mắt ""tôi vô tội"":
- Ồ! Vậy sao? Như làm tôi đau lòng quá!
Hòa chừng mắt lại nhìn cô như thể cảnh cáo rồi quay sang dỗ ngọt Như:
- Như à Linh biết sai rồi Như tha lỗi cho Linh nha?
- Biết sai? Tôi làm sai á?
Sau khi lên tiếng,một lần nữa cô nhận được ánh mắt phẫn nộ từ Hòa. Khẽ thở dài vì chịu thua tính trẻ con của bạn cô vừa lay tay Như vừa nói:
- Như à Linh Nhi xin lỗi nha! Như nể Hòa đừng giận nha? Từ giờ Linh sẽ không trêu Như nữa.
Nghe cô nói xong, Như quay đầu lại, nhìn cô đầy dò xét. Biết Như không tin mình, cô nhìn Như bằng ánh mắt thành khẩn:
- Thật mình thề đó! Như à! Như tha lỗi cho mình nha Như.
Đến nước này Quỳnh Như mới khẽ gật đâu. Nhận lấy miếng bánh nhỏ từ tay Hòa, mỉm cười quay sang cô đáp:
- Hì hì! Linh thề rồi đó. Có Hòa làm chứng rồi nha bà không được nuốt lời đâu.
- Tôi cô phải trẻ con đâu. Bà yên tâm, tôi sẽ giữ lời.
Giải quyết xong mẫu thuẫn, mọi người mới chính thức nhập tiếc. Xuyên suốt buổi tối ngày hôm đó, căn nhà nhỏ của Hòa đã tràn ngập tiếng cười đùa. Những người bạn thân ngồi lại bên nhau cùng cất cao tiếng hát:
""........Gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi,
Có tôi luôn cùng chia sớt
Để rồi ta lại có thêm niềm tin.
Gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi,
Lúc cô đơn cần tôi đến
Khi vấp ngã sẽ có tôi bên cạnh........""
Lời bài hát như vang vọng, đi vào trái tim của tất cả mọi người. Bên ngoài kia, cơn mưa bụi đang rơi. Cảnh vật chìm vào im ắng đối lập với khung cảnh bên trong. Trong lòng mọi người ai ai cũng cảm thấy bình yên đến lạ thường.