Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Lần thứ ba Đỗ Nhược nhìn thấy Diệp Ấp Trần là khi cậu vừa mới chuyển tới lớp học này.
Cậu đứng trên bục giảng giới thiệu ngắn gọn về bản thân, nụ cười xán lạn như cảnh xuân tháng Ba.
Chàng thiếu niên dong dỏng cao trong bộ đồng phục thùng thình và chiếc áo sơ mi trắng trông có phần gầy gò. Cặp mắt cậu rất sáng, rất trong, tựa như bóng sao trời rọi xuống hồ thu.
Vừa liếc mắt một cái, trái tim Đỗ Nhược suýt nữa đã lỗi mất hai nhịp.
Từ rất lâu trước đó, cô đã biết cậu, nhưng cậu lại không biết cô.
Đỗ Nhược là một cô gái rất bình thường, giống như phần đa những học sinh cấp Ba khác, tóc đuôi ngựa tàng tàng, mặt mũi nhỏ nhắn sạch sẽ, luôn mặc bộ đồng phục thùng thình, đại khái chỉ là một người bình thường hễ lẫn vào đám đông là chẳng tìm thấy nổi.
Nhưng dù là người bình thường thì ít nhiều cũng có chỗ đặc biệt, ví như Đỗ Nhược yêu nhiếp ảnh, mà sở thích và sở trường của cô đều là nhiếp ảnh.
Chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn, món quà sinh nhật mà Đỗ Nhược được tặng vào sinh nhật năm mười sáu tuổi, thường được cô mang theo mỗi dịp rảnh rỗi.
Ống kính là con mắt phát hiện cái đẹp, còn màn trập là phép thuật bắt giữ nó, Đỗ Nhược hay nói vậy.
Lần đầu tiên Đỗ Nhược nhìn thấy Diệp Ấp Trần, là ở cổng công viên trò chơi.
Đó là công viên trò chơi lớn nhất thành phố, trước cổng có bức tượng điêu khắc Tô Tem dựng sừng sững và quảng trường rộng rãi với đài phun nước theo nhạc.
Lúc Đỗ Nhược đang đứng giữa quảng trường tính chụp lại khoảnh khắc hoàng hôn đẹp đẽ thì đột nhiên có một người lọt vào ống kính, nói chính xác hơn thì đó là sườn mặt của một chàng thiếu niên.
Cậu có sống mũi cao thẳng hút mắt người nhìn, vì ngược sáng nên cô không thấy rõ diện mạo cậu.
Đỗ Nhược ấn màn trập, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi một vòng, tới hướng chụp đúng sáng rồi nghiêm túc chụp lại khuôn mặt cậu.
Chàng thiếu niên nọ có vẻ đã phát hiện, ngoảnh đầu sang, Đỗ Nhược vừa chụp lén cậu bỗng đơ người ra, xấu hổ tới mức luống cà luống cuống.
Đúng lúc này, tiếng nhạc trên quảng trường bỗng vang lên, cột nước phun trào, Đỗ Nhược nương theo màn nước mà chạy mê mải.
Sau khi về nhà, Đỗ Nhược cẩn thận ngắm nghía tấm ảnh cuối cùng, ráng chiều nhàn nhạt khiến làn da trắng nõn của chàng thiếu niên trông có vẻ ấm áp hơn. Cậu cụp mắt, dường như đang nhìn người kế bên, trên mặt đong đầy nét cười dịu dàng.
Đỗ Nhược nhớ lại, hình như bên cạnh cậu còn có một cô gái.
Là bạn gái ư?
Lần thứ hai Đỗ Nhược gặp Diệp Ấp Trần là ở trên đường cái ngoài thư viện.
Cô đứng dưới tán cây đa ở ngã tư đường, có lẽ trời vừa đổ mưa nên ánh nắng ban trưa không chói mắt như lệ thường.
Đỗ Nhược ngẩng đầu giơ máy ảnh lên, muốn chụp bầu trời biếc xanh thấp thoáng sau tán cây.
Một cú va đột ngột khiến cô lảo đảo, đổ người về trước. Lúc cô không giữ vững trọng tâm, sắp ngã xuống đất thì bỗng có một cánh tay ấm áp siết lấy eo cô, kéo cô đứng vững.
Đỗ Nhược quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt lo lắng mà cô ngờ ngợ rằng mình từng gặp qua ở đâu đó.
“Xin lỗi!”
“Cảm ơn!”
Dường như hai người nói cùng một lúc rồi cùng sửng sốt.
Bấy giờ Đỗ Nhược mới nhận ra đối phương đã va phải cô, bèn vội vàng thoát khỏi vòng tay cậu, lập tức sửa miệng thành: “Không sao.”
Ý thức được khoảng cách giữa hai người vẫn quá gần, Đỗ Nhược bất giác lùi về sau một bước, tình cờ lại vấp phải rễ cây đa mọc ngay đó nên ngã xuống đất.
“Xin lỗi,” Đối phương lại mở miệng, “Vừa rồi đi vội, không chú ý nên mới va phải cậu, cậu không sau chứ?”
Giọng cậu trong veo, nhưng rất lạnh lùng.
Cậu vươn tay toan kéo cô lên song lại bị cô né.
Đỗ Nhược cẩn thận vỗ vỗ mông, lúc này mới nhận ra người va phải cô chính là người hôm trước bị cô chụp lén.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie có vẽ đầu ngựa bằng bút marker đen.
Vẽ đẹp thật, cô nghĩ.
“À, vừa rồi là tôi tự ngã, không trách cậu được.” Đỗ Nhược cười ngượng ngùng, lắc đầu rồi xua tay, nói lí nhí như muỗi kêu.
“Nơi này có rất nhiều rễ đa, cậu cẩn thận một chút.” Nói xong, cậu lại tiếp tục chạy về trước.
Nhìn theo bóng cậu, tâm trạng Đỗ Nhược bỗng phấn chấn hẳn.
Cái gọi là duyên phân, có lẽ chính là thế?
[Hạ]
Diệp Ấp Trần chính thức biết Đỗ Nhược vào ngày cậu chuyển tới lớp học này.
Vừa tiến vào phòng học, cậu đã nhìn thấy cô. Cô đang cúi đầu múa bút thành văn, mày nhíu lại, tóc mái hơi rối như vấp phải một đề khó. Cậu nhớ lúc cô cười rộ trông rất đẹp, sẽ có hai lúm đồng tiền be bé hiện trên khuôn mặt trắng nõn.
Khi cậu đứng trên bục giảng tự giới thiệu về mình, cuối cùng cô cũng ngẩng lên nhìn cậu.
Diệp Ấp Trần nhìn cô mỉm cười, đối phương thoáng ngây người rồi bất chợt cúi xuống.
Cô ấy không nhớ mình sao? Diệp Ấp Trần nghĩ.
Cũng đúng, chỉ có mình biết cô ấy thôi, lòng cậu bỗng chùng xuống.
Diệp Ấp Trần là một chàng trai rất tuấn tú, từ nhỏ cậu đã biết rõ chuyện này, hơn nữa cậu còn có thành tích học tập tốt và yêu thể thao, cậu gần như là người nổi bật nhất trong đám đông.
Lần đầu tiên Diệp Ấp Trần nhìn thấy Đỗ Nhược là vào mùa đông năm ngoái.
Cậu hẹn gặp bạn ở viện bảo tàng nhưng vô ý tới sớm nửa tiếng.
Cậu vừa chán lại vừa chẳng muốn cúi đầu xem điện thoại, đành ngó nghiêng xung quanh.
Chỉ chốc lát sau, tầm mắt cậu dừng lại ở một cô gái tóc dài vận đồ lông xù, đang ôm bàn vẽ ngồi xổm trước dải phân cách trưng bày bức phù điêu bằng gỗ trước cổng viện bảo tàng, nghiêm túc vẽ vời gì đó.
Diệp Ấp Trần tiến đến gần hơn một chút, phát hiện cô đang vẽ lại họa tiết trên đó.
Ngoài trời nổi tuyết nhỏ, cô vẽ quá chăm chú nên không nhận ra hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Khi tuyết rơi xuống bàn vẽ, cô chỉ phồng má thổi nó đi.
Diệp Ấp Trần bất giác lại tới gần thêm chút nữa, bung dù che cho cô, nhìn cô từ từ hoàn thành bức vẽ lại của mình.
“Đỗ Nhược, cậu vẫn chưa xong à? Mình đã chơi xong hai ván game rồi đấy!” Một cậu trai vóc người cao to chạy tới từ đằng xa.
Hóa ra tên cô là Đỗ Nhược, là hai chữ nào nhỉ? Diệp Ấp Trần tự nhủ.
“Suỵt!” Đỗ Nhược giơ ngón trỏ lên miêng ra hiệu im lặng, rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ.
“Sắp xong rồi, nhanh thôi…” Vừa giống đang dỗ cậu chàng nóng nảy kia, lại như đang nói cho chính cô nghe.
Lúc Diệp Ấp Trần và bạn cậu rời đi, bọn họ vẫn còn ở đó, cậu chàng nọ đã chờ đến sốt ruột.
Họ là một đôi sao?
Lần Diệp Ấp Trần đến gần Đỗ Nhược nhất là ở ngoài thư viện.
Lần đó cậu bất cẩn va phải Đỗ Nhược đang chăm chú chụp ảnh.
Diệp Ấp Trần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thiếu nữ sắp ngã xuống, cánh tay cậu đặt bên hông cô. Cơ thể con gái rất nhẹ, cũng rất mềm, khiến tim cậu bỗng đập thình thịch.
Trong chớp mắt cô đã tránh ra, sau đó vội vàng lùi về sau một bước, rồi vấp phải rễ đa dưới chân mà té ngã.
Diệp Ấp Trần toan duỗi tay kéo cô dậy nhưng bị cô né tránh, chuyện này khiến cậu thấy hơi mất mát.
Cô nói bằng giọng thỏ thẻ êm tai, cử chỉ luống cuống, gò má hây hây hồng khiến cậu rất muốn nhéo một cái.
Cậu muốn nói cho cô biết tên mình, muốn cô nhớ kỹ mình, thế nhưng cuối cùng cậu chỉ bảo cô coi chừng đám rễ cây.
Vì vội đi thi, cậu đành phải tiếp tục chạy.
Đôi lúc Diệp Ấp Trần rất chán ghét cái kiểu làm bộ lạnh nhạt của mình.
Nhưng lúc ấy chắc cô đã nhớ kỹ mặt cậu rồi nhỉ?
Sau hôm đó, Diệp Ấp Trần thường xuyên chạm mặt cô gái này trong trường, lần nào cô cũng đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Ở thư viện trường, nhờ thư mục sách cô mượn, rốt cuộc cậu cũng biết tên cô viết thế nào.
Đỗ Nhược, là tên một vị thuốc.
Tên và khí chất quả thật rất phù hợp, cậu nghĩ, tựa như một đóa hoa nho nhỏ, len lén bung nở trong núi sâu.
HẾT CHƯƠNG 1